Thông Thiên Đại Thánh

Chương 137 - Mất Hứng Mà Về. (Thượng)

trước
tiếp

– ông!

Thân thể của hắn co rút lại, chung quanh thân thể của hắn sinh ra một âm thanh kỳ lạ.

– Đùng!

Thân thể của hắn vừa mới giãn ra lại, liền ngã xuống mặt đất, lúc này đây, hắn không cách nào giảm bớt lực ngã, cảm thấy thân thể chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn thấy Tiểu Báo Tử rơi xuống đất, lại còn thổ huyết, hắc bào nhân kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, trong ánh mắt xuất hiện một tia thần sắc ngoài ý muốn.

– Dừng tay.

âm thanh của Văn Hoa Dương vào lúc này vang lên, lộ ra ngữ khí thập phần mệt mỏi.

Vừa rồi Từ Ung bị đánh bay đã làm Tiểu Báo Tử bạo phát, chuyện xảy ra nãy giờ cũng chỉ diễn ra trong hai giây mà thôi.

Ở đây có một đám đệ tử Văn phủ, gia đinh hộ viện phần lớn đều không nhìn rõ chân tướng, lại thấy đại công tử Văn Chiến bị hắc bào nhân xách lên, thầy trò Từ Ung bị bay ra ngoài, mà gia chủ Văn Hoa Dương của bọn họ lại rung rung đứng dậy la lớn.

– Dừng tay, ta sẽ đem Thiên La Huyền Kim cho ngươi!

Thần sắc Văn Hoa Dương âm trầm, hai mắt vô thần, sau khi nói ra những lời này, giống như đã dùng toàn bộ tia sức lực cuối cùng, tinh khí thần cả người hạ xuống, từ từ đi vào trong gian phòng, sau khi đi ra, cầm theo một cái hộp đen.

– Đây chính là Thiên La Huyền Kim!

Văn Hoa Dương nói, mở nắp hộp ra, lộ ra một khối kim loại màu vàng nhạt bất quy tắc ở bên trong.

Hắc bào nhân không nói gì, từ từ nhấc tay lên, sau đó nhiếp cái hộp vào trong tay, ánh mắt nhìn vào trong hộp, gật gật đầu, nói:

– Ngươi rất thức thời!

Giọng nói của hắn khàn khàn, nhẹ buông tay, giống như ném đống rác, ném Văn Chiến lên mặt đất, sau đó thu cái hộp, quét mắt nhìn chung quanh.

ánh mắt quét tới chỗ nào, tất cả mọi người vô ý thức lui về phía sau, không có người nào dám đối mặt với ánh mắt của hắn.

– Đúng là một đám phế vật vô dụng!

Người này cười lạnh một tiếng, sau khi thu cái hộp vào ống tay áo rộng thùng thình, thân thể lóe lên, hóa thành một đạo hắc quang, biến mất tại chỗ.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Trong hậu viện, giống như một vùng tĩnh lặng, hoàn toàn yên tĩnh.

Qua mấy hô hấp sau, trong hậu viện đã vang lên tiếng người náo loạn.

– Lão gia, lão gia, ngài không có chuyện gì a!

– Đại thiếu gia, mau tỉnh lại, nhanh, nhanh mang nước tới đây!

Tràng diện vô cùng hỗn loạn!

– Mẹ kiếp, sau này không nên làm cái trò anh hùng này nữa.

Đây chính là ý niệm sau cùng trước khi Tiểu Báo Tử lâm vào hôn mê.

Đương nhiên, lúc này hắn thể hiện ra hành vi anh hùng này cũng không phải là không suy nghĩ hậu quả, cũng không phải khinh xuất, mà vì lúc ngón tay của hắc bào nhân đụng vào đại chùy của sư phụ, tuy Từ Ung bị đánh bay, nhưng đồng tử của Tiểu Báo Tử đã nhìn thấy ngón tay của hắn đã rụt về phía sau, tuy nhìn thì chỉ là rụt lại nhẹ nhàng, nhưng trong khoảnh khắc đó, Tiểu Báo Tử đã nhìn thấy nội khí của hắn đã sinh ra hỗn loạn, mà Tiểu Báo Tử muốn thừa dịp nội khí của đối phương hỗn loạn thì công kích qua, chiếm chút ít tiện nghi.

Đâu ngờ tới, tiện nghi không có, lại gặp nạn.

Không ngờ hắc bào nhân này lại luyện thành cương khí, có được cương khí thì thực lực ít nhất cũng phải đạt tới Thất phẩm.

Thất phẩm a!

Sớm biết thực lực của hắn đạt tới mức này, đánh chết hắn cũng không can thiệp vào, lúc này đây, nếu như không phải hắn kịp thời dùng bí quyết Thái Cực Quyền làm giảm bớt lực lượng của cương khí, hiện tại, mạng của hắn đã không còn.

Mà đồng dạng, Văn Hoa Dương cùng nhìn ra thực lực của đối phương cũng đạt ít nhất là Thất phẩm, nên mới ngoan ngoãn giao thứ đó ra.

Cường giả Thất phẩm, một người, cũng có thể quét ngang Vân gia, chôn vùi toàn bộ Trữ Châu thành.

Cường giả Thất phẩm có được cương khí, căn bản không sợ vây công, cũng không sợ tiêu hao, cũng không sợ bao vây, dưới tình huống không có cường giả ngang cấp, cường giả Thất phẩm đối mặt với người dưới Thất phẩm, trên cơ bản đều có thể miểu sát, đồng thời không sợ nhiều người.

Cũng chỉ có thực lực đạt tới Thất phẩm, mới có tư cách xưng là cường giả.

Thất phẩm và Lục phẩm là một giới hạn, nếu Tứ phẩm so sánh với Tam phầm thì giới hạn này còn lớn hơn, càng làm cho người ta không dám sinh ra ý niệm chiến đấu trong đầu.

– Đại phu, hắn không có chuyện gì chứ?

Trong phòng khách Văn gia, sắc mặt Từ Ung tài nhợt nhìn lên giường, nhìn thấy Tiểu Báo Tử thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, vẻ mặt lo lắng hỏi đại phu đang bắt mạch.

– Nội tạng của hắn bị chút tổn thương, kinh mạch cũng có chỗ tổn thất, cũng phải điều dưỡng thật tốt, bất quá khá tốt, nội tình của hắn thâm hậu, thân thể cường tráng cho nên không có gì đáng ngại chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, hai ba tháng sau sẽ phục hồi như cũ.

– Vậy cảm tạ đại phu nhiều.

Lông mày Từ Ung giãn ra, ánh mắt nhìn Tiểu Báo Tử đang hôn mê, lộ ra một tia thần sắc tán thưởng.

Hôm nay Tiểu Báo Tử lao tới, là vì thấy tên hắc bào nhân kia đánh bay hắn, sốt ruột cứu sư mà lao tới, làm cho hắn rất vui mừng, nhìn ra được, dù tiểu tử này khéo đưa đẩy, nhưng trong đáy lòng của hắn vẫn rất tôn trọng sư phụ của mình, bằng không thì, dù biết rõ mình không phải là đối thủ của hắc bào nhân, khi nhìn thấy hắn bị đánh bay, hắn sẽ không mạo hiểm nguy hiểm lao lê cứu giúp.

Dù rất tức giận hành vi lỗ mãng của hắn, nhưng nhìn ánh mắt và cử chỉ này của hắn, trong lòng Từ Ung rất ấm áp.

Có đồ đệ như vậy, có giá trị a!

Đồng thời, trong lòng của hắn cũng cảm thấy may mắn.

– May mắn là nội tạng chỉ bị chấn động, không tổn thương gì nghiêm trọng, không có gì cả.

Tiểu Báo Tử có ngộ tính cao, tư chất tốt, lại hiểu chuyện, hơn nữa hôm nay biểu hiện ra trung tâm, đúng là một truyền nhân rất lý tưởng, nếu vì chuyện hôm nay mà hắn bị thương không thể phục hồi, sẽ làm cho sư phụ như hắn rất hối hận.

Có đồ đệ kiệt xuất như vậy, muốn tìm một người cũng không dễ dàng như vậy.

– Từ mộc đầu, là lão Văn ta liên lụy tới ngươi rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở và biểu lộ may mắn của Từ Ung, Văn Hoa Dương cũng buông lỏng một hơi, nếu đệ tử Từ Ung ở Văn gia có chuyện gì không may, sau này hắn đúng là không còn mặt mũi để gặp người.

– Sao lại nói như vậy chứ!

Tiểu Báo Tử không có chuyện, Từ Ung cũng dần buông lỏng.

– Ta và ngươi với nhau, còn nói chuyện này làm gì, còn nữa, thương thế của ngươi thế nào, có trở ngại gì hay không?

– Ta có thể có cái gì trở ngại chứ!

Văn Hoa Dương cười khổ nói:

– Người nọ đến là vì Thiên La Huyền Kim, cũng không có ý đả thương người, cũng không biết hắn từ đâu chạy tới, lại là cường giả ngoài Thất phẩm, chẳng lẽ hiện giờ cường giả không đáng tiền sao? Ngay cả Trữ Châu thành cũng thoát ra một người thế này chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.