Tiểu Báo Tử gật đầu, vẻ mặt quả quyết, nói:
– Đánh chết ta cũng không nói.
– Ha ha, ai dám đánh ngươi chứ!
Thấy Tiểu Báo Tử thức thời như thế, Kim Nam Thanh yên tâm cười nói, hắn cũng nhìn ra, tuy Tiểu Báo Tử còn nhỏ, nhưng cũng có vài phần tâm cơ, lại nói, dù cho Tiểu Báo Tử nói chuyện này cho Từ Ung nghe, hắn cũng không sợ.
Từ Ung chỉ có một mình Tiểu Báo Tử là đệ tử đích truyền, cho nên rất để bụng đến Tiểu Báo Tử, gặp được chuyện tốt như vậy, hắn cao hứng còn không kịp đấy chứ, sở dĩ bảo Tiểu Báo Tử không nói cho Từ Ung nghe, chỉ là để bảo hiểm mà thôi.
– Đã như vậy, cứ quyết định như thế đi, nhưng nhiệm vụ lần này, chúng ta lại thất bại, tiền thù lao…
– Cái gì mà tiền thù lao hay không thù lao, Kim sư huynh quá xem thường chúng ta rồi, có những dược liệu này, còn cần tiền thưởng làm gì chứ?
Chu Chính Minh vừa nói câu này tất cả mọi người đều cười, nhìn qua mười xe dược liệu kia, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
– Tên Kim Nam Thanh này đúng là giỏi tính toán!
Nhìn thấy bộ dáng liên tục gật đầu của những người khác, lại nhìn vẻ mặt hớn hở của Kim Nam Thanh, Tiểu Báo Tử cười.
Nếu như lúc này thuận lợi vượt qua kiểm tra, như vậy, Kim Nam Thanh thu hoạch không chỉ có hai xe dược liệu, bởi vì mười xe dược liệu này, đều liên quan đến lợi ích cộng đồng của tám người, mà lợi ích này khó đưa ra ánh sáng, nhưng nếu làm như vậy thì quan hệ với tám người này sẽ càng sâu hơn so với các sư huynh đệ bình thường.
Hơn nữa thân phận Kim Nam Thanh mạnh mẽ như thế, sau khi trở về ô gia, sau khi từ nhiệm vụ lần này, sẽ có quan hệ mật thiết với Kim Nam Thanh, bởi vì có quan hệ tới lợi ích, cho nên người khác rất khó phá vỡ, vì thế một tập đoàn lợi ích cứ như vậy mà sinh ra.
Có lẽ bây giờ lợi ích của tập đoàn lợi ích này còn rất ít, tuổi cũng nhỏ, không có lực ảnh hưởng gì ở ô gia, nhưng mười năm sau thì thế nào? Hai mươi năm sau thì sao?
Có đám dược liệu này trợ giúp, thực lực của tám người này sẽ tăng lên rất nhanh, không nói toàn bộ đều có thể đột phá đoán cốt giới, dù chỉ có ba bốn người thôi, đã là cổ thế lực không ai dám coi thường.
Hiện tại nắm giữ bọn họ trong tay, trong tương lai, Kim Nam Thanh muốn không thượng vị cũng khó.
Có lẽ, đây mới chính là mục đích cuối cùng của Kim nam Thanh.
Nghĩ tới đây, Tiểu Báo Tử cười xoa xoa cái trán, nói:
– Những tên cướp này đúng là không biết nhìn hàng a, những dược liệu này còn quý trọng hơn binh khí rất nhiều, bọn họ lại lưu lại, còn mang binh khí đi, cũng không biết bọn họ vận chuyển thế nào, ngay cả xe cũng không có, chẳng lẽ bọn họ ôm binh khí đi?
– Việc này đúng là có chút dị thường.
Nghe được Tiểu Báo Tử nhắc tới chuyện này, Kim Nam Thanh cũng từ loại cảm xúc cuồng nhiệt quay trở lại, nhìn quét qua xung quanh, nói:
– Nếu chúng ta đã quyết định không quan tâm tới chuyện này, như vậy, bọn họ làm cách nào đem binh khí đi, chúng ta không cần quan tâm, hiện tại nên nghĩ cách làm thế nào đem dược liệu đi đây, nơi này có người trông coi, nói rõ bọn cướp không tử bỏ dược liệu này, đem dược liệu để chỗ này, cũng không an toàn!
Mấy người khác cũng nghĩ đến điểm này, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Đúng thế a, đây cũng không phải chuyện nên làm quang minh chính đại a, trên xe ngựa là dược liệu, bởi vì hàng hóa ô gia bị cướp, cho nên các châu huyện chung quanh đều bị phong tỏa, những thứ này rất dễ chú ý, trên xe còn có dấu hiệu của ô gia, chỉ cần đưa ra quan đạo, sẽ bị phát hiện ngay.
Nghĩ đến những tên cướp để dược liệu ở chỗ này, chắc là cũng căn nhắc tới tình huống này.
– Trước tìm một nơi, đem những dược liệu này cất giấu đi, nơi này không thể ở lại, Chu Chính Minh, khinh công của ngươi không tệ, đi bốn phía nhìn một cái, nhìn xem ở đâu thích hợp cất giấu, tiểu Lâu, ngươi và Trịnh Long phụ trách dẫn xe ngựa, dược thảo không nặng, cho ngựa của ta và ngựa của ngươi kéo hai xe, đợi đến lúc xác định được phương hướng, liền đem xe đuổi theo, những người còn lại xử lý dấu vết ở đây, đặc biệt là đầu lĩnh kia, đem thi thể đốt đi, ngàn vạn lần đừng để người ta nhìn ra hắn bị chùy đập chết!
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Tiểu Báo Tử, nghĩ đến cảnh tượng khủng bố Tiểu Báo Tử vung chùy đánh xuống, trong nội tâm cũng nhịn không được run rẩy một chút.
Với tư cách đệ tử ô gia, chín chín tám mươi mốt lộ Loạn Phi Phong Chùy Pháp hắn rất quen thuộc, nhưng mà, so với Tiểu Báo Tử, bọn họ đều lựa chọn tinh tu võ nghệ, ô gia trừ bộ chùy pháp này ra, cũng có đủ loại võ học, mỗi nhất mạch đều có không ít của riêng, bởi vậy, những đệ tử tinh tu võ học, người học Loạn Phi Phong Chùy Pháp như Tiểu Báo Tử không nhiều, hơn nữa trừ Tiểu Báo Tử là nội môn đệ tử hạch tâm ra, những đệ tử nội môn bình thường, dù muốn học, tối đa cũng chỉ học được ba mươi sáu thức, cho nên. Đại đa số đều buông tha cho môn võ công này, nhưng Kim Nam Thanh hiểu được, dù có học bảy mươi hai thức, nhưng mất đi chín chiêu tinh túy nhất, không đủ hoàn mỹ, vung không ra uy lực lớn nhất, bởi vậy cũng không chăm chú học, đem tinh lực của mình đặt lên trên đao pháp.
Nhưng không ngờ hôm nay nhìn thấy Tiểu Báo Tử vung đôi chùy bạc không lớn mà lại có uy lực vượt xa sức tưởng tượng của hắn, trong nội tâm cũng sinh ra vài tia hối hận.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm hắn hối hận ánh mắt của mình, mà là phải giải quyết thật tốt những việc ở đây, không để cho người ta nhìn ra sơ hở, làm cho người ta không liên tưởng tới bọn họ, tuy nhiên đây là việc khó.
Cũng may trừ hắc y đại hán ra, những thi thể khác đều do đao kiếm làm tổn thương không gì đặc biệt. Mười người trong võ lâm, có chin dùng những binh khí này, không giống Tiểu Báo Tử dùng chùy gây tổn thương, làm cho người ta liên tưởng đầu tiên đến ô gia Vân Châu.
Mấy người loay hoay một giờ, sau khi xử lý hiện trường sạch sẽ, Chu Chính Minh cũng trở lại, lộ ra chút chật vật, cũng rất hưng phấn, hắn nói cho mọi người, hắn phát hiện một sơn cốc ẩn khuất cách đây không xa, trong cốc còn có một sơn động, rất lớn, đủ cho bọn họ vận chuyển dược liệu vào.
Mọi người nghe thấy liền vui vẻ, liền muốn đánh xe tiến đến, không ngờ Chu Chính Minh lại nói, tuy sơn cốc kia rất ẩn khuất, động cũng rất lớn, nhưng phải đi qua một lòng sông chảy xiết, sông dù không rộng, người cũng có thể qua, nhưng ngựa và xe không thể đi qua.
Nghe thế mọi người muốn bạt tay hắn một cái cho hắn chết.