Dịch: Tiểu Băng
Tần Bạch Y là người thuộc về phái hành động.
Hai người biết chuyện này gấp gáp, nên quay qua nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
“Đầu tiên ta cần làm cho ý chí của Hồng Loan trở nên đủ cường đại, ít nhất là tiếp cận cấp độ Thiên Đạo. Đây là một chuyện khó khăn, nên ta cần phải đưa cô ấy vào trong Thiên Đạo Các. Dù hiện giờ trong các không có Thụ Hợi, nhưng Thiên Đạo Các là nơi ở gần Thiên Đạo chi lực, nhiều ít vẫn có một ít Thiên Đạo chi lực, ngươi ở trong đó cần hết sức cảm ngộ Thiên Đạo, rèn luyện ý chí của mình.” Tần Bạch Y nói với Hồng Loan.
Hồng Loan gật đầu.
Cô quay qua, trịnh trọng hỏi Tô Trường An,: “Phu quân, thiếp thân có một vấn đề muốn hỏi chàng.”
Tô Trường An gật đầu, nhìn Tần Bạch Y một cái.
Tần Bạch Y hiểu ý, cười lùi ra xa mấy trượng, đóng chặt mọi giác quan, tỏ vẻ ta đây không thèm nghe lén hai ngươi nói chuyện đâu, hai người đang được riêng tư.
“Sao vậy? Nàng không tin Tần Bạch Y?” Tô Trường An hỏi Hồng Loan.
“Không phải.” Hồng Loan lắc đầu, cười khổ nói: “Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta đã không còn đường lui, không tin y, chẳng lẽ còn cách nào tốt hơn sao?”
“Vậy… nàng…?”
Hồng Loan nhìn hắn chăm chú, cả nửa ngày mới nói: “Thiếp thân chỉ là muốn hỏi phu quân một vấn đề, xin phu quân hãy trả lời thật cho thiếp thân biết.”
“Ừ, nàng hỏi đi.”
“Ta với Chiếu Nhi trong mắt phu quân, ai quan trọng hơn?”
“Hở?”
Hắn sững ra nhìn Hồng Loan một hồi lâu, thấy cô vẫn dáng điệu nghiêm túc, hiểu rằng không phải cô đang có ý đùa mình, một lúc lâu sau mới đáp: “Đương nhiên là quan trọng như nhau.”
Mặc dù câu hỏi đột ngột, nhưng đây đúng là suy nghĩ thật trong lòng Tô Trường An.
Hắn là người như vậy, luôn coi sinh mạng của người khác còn quan trọng hơn bản thân mình, huống chi hai người này một người là vợ của hắn, một người là con gái của hắn, không thể nói ai quan trọng hơn ai được.
Hồng Loan đương nhiên không thoả mãn, hỏi tiếp: “Nếu nhất định phải xác định ai nặng ai nhẹ thì sao? Nếu như, ta nói là nếu như ta với Chiếu Nhi chỉ có thể có một người được sống, chàng sẽ chọn ai?”
“Phu nhân, sao nàng lại nói ra lời ấy?” Tô Trường An cau mày, trong lòng có dự cảm không lành: “Phu nhân có chuyện gì khó nói, cứ nói với ta đi. Ta với nàng đã là vợ chồng, gặp chuyện chúng ta sẽ cùng nhau tiến thối.”
Tô Trường An xưa nay là kẻ ngốc về chuyện tình cảm, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là thằng ngốc. Biểu hiện ngày hôm nay của Hồng Loan quá không bình thường, dù hắn có ngố cũng nhận ra được có điều không đúng.
“Không có gì.” Hồng Loan dường như ý thức được bản thân thất thố, lập tức thay đổi vẻ mặt, cố gắng làm cho mình nhìn bình tĩnh và nhẹ nhõm. “Chỉ là nghe thấy ít tin đồn, nói chuyện sinh con là một việc rất nguy hiểm, sẽ có thể xảy ra chuyện không may, nên muốn hỏi phu quân vậy thôi.”
Như để chứng minh lời mình vừa nói là chân thật, nói xong cô còn ngang bướng trừng mắt với hắn.
Nhưng chính điều này cũng đã là chuyện khác thường. Tô Trường An hiểu rõ tính Hồng Loan, dù trong những lúc thân mật nhất, cô cũng không bao giờ làm hành động hài hước như vậy. Nó khiến Tô Trường An càng thêm nghi ngờ, nhưng bộ dạng của Hồng Loan hiện giờ rõ ràng là sẽ không nói sự thật cho hắn biết. Nên hắn im lặng một lúc, đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô cực kỳ nghiêm túc nói: “Cả nàng lẫn Chiếu Nhi đều vô cùng quan trọng đối với ta, không có lựa chọn ai sống ai chết.”
“Ta muốn cả hai đều còn sống, dù có phải dùng mạng của ta ra đổi, ta cũng muốn cả hai đều còn sống.”
Hồng Loan mỉm cười.
Nụ cười hiếm hoi mới thấy được trên người cô, xinh đẹp đến không gì sánh được.
“Thiếp thân hiểu rõ.”
Cô nói, môi son hé mở, giọng nói nhẹ nhàng, mắt lấp loáng nước.