Nữ tử đó không nhận ra Đường Mật, chắc không để ý đến hai tiểu quỷ nghe lén nàng ta và nam tử nói chuyện trên nóc Ngự Kiếm đường một ngày trước. Lần này Đường Mật không nhìn rõ diện mạo nàng ta, bị kẹp dưới nách nên chỉ nhìn được cái cằm uốn cong theo một đường đẹp đẽ.
Đường Mật phát hiện khinh công của nữ tử cực cao, mang thêm một người nhưng vẫn vô thanh vô tức lướt trên nóc nhà như chim kiêu bay trong đêm. Dù vậy, nàng ta chỉ bám theo Cố Thanh Thành từ xa, tựa hồ rất e dè võ công của họ Cố, sợ bị y phát hiện. Cố Thanh Thành sắp về đến gian sương phòng thẩm vấn bọn Đường Mật lúc trước, nữ tử liền lướt tới nhưng không dám áp sát, chỉ nhẹ nhàng đáp lên nóc một tòa nhà gần gian phòng, rồi nín thở ngưng thần, nghe lén mấy cao thủ trò chuyện.
Ở cự ly xa thế, Đường Mật gần như không nghe thấy gì, nó thử điều động chân khí tụ lên hai tai, ẩn ẩn ước ước nghe thấy những lời đứt quãng.
……
“… Xích phong tứ dực xà…” Giọng Tiêu Vô Cực.
“…Lệnh cấm… tiếp tục điều tra rõ…” Mục Hiển đáp.
“…chuyển thế của Đọa Thiên đã chết…thanh trừ mọi kẻ kế thừa ma huyết…” Lúc nói ra những lời đó, Mục Hoảng hơi kích động, giọng vang hơn hẳn những người khác. Đường Mật phát giác thân thể nữ tử hơi run lên, hiển nhiên đã nghe thấy tin tức quá kinh hãi.
Đường Mật thấy nàng ta phản ứng như thế, buộc phải đánh giá lại câu không toàn vẹn nghe được vừa rồi, nhất thời phân thần, đến lúc tỉnh táo lại thì không hiểu mấy người trong nhà bàn đến đâu rồi. Một chốc sau, mấy người trong phòng đi ra, hóa ra đã giải tán.
Đợi họ đi thật xa, nữ tử mới đưa Đường Mật rời khỏi nóc nhà, chạy hộc tốc một hồi mới dừng chân trong một khu rừng rậm. Nàng ta đặt Đường Mật xuống đất, ngón tay ngọc khua lên, giải huyệt cho nó rồi cười bảo: “Thế nào, sợ ta ư?”
Đường Mật cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo nữ tử, bất chợt phát hoảng. Gương mặt tròn vành vạnh của nàng ta trắng ngần, nhưng vằn vện dây leo màu đen, dưới ánh trăng mớ dây leo tươi rói như thật đó quấn chặt lấy nhau, phảng phất như có sinh mệnh. Nhưng ánh mắt nàng ta cực kỳ lôi cuốn, khẽ liếc là đủ nhiếp hồn đoạt phách, khiến người ta không dám chắc gương mặt đó là xấu hay đẹp.
“Không sợ, tỷ tỷ khá đẹp đấy chứ.” Đường Mật tất nhiên biết rõ chân lý lúc nào cần phải vỗ mông ngựa.
Nữ tử khẽ bật cười: “Ta biết. Ta muốn nói là ngươi không sợ ta làm gì ngươi sao?”
“Ban đầu hơi sợ nhưng như tỷ tỷ đã nói là không động đến muội, muội liền không sợ.” Đường Mật tiếp tục khéo léo vỗ mông ngựa.
Nữ tử quả nhiên càng cười vui vẻ: “Ngươi là kẻ ban nãy họ nói đến?”
Lúc đó Đường Mật mới biết mấy người kia đã bàn luận về nó và mấy đồng bạn: “Muội tên Đường Mật, tỷ tỷ nói xem mấy người lớn đó có rỗi hơi không, lại đi nói xấu sau lưng trẻ con.”
Nữ tử không nhận ra Đường Mật có ý gài bẫy: “Ồ, là tiểu nha đầu thông minh nhất mà họ nói đến đó hả? Ừ, các ngươi lớn mật lắm, dám nói khoác trước mặt chưởng môn và điện giám. Tiếc là không giúp đỡ được bằng hữu, vẫn cùng bị phạt. Nếu không phải chưởng môn và điện giám có ý tha cho thì tội khi sư đó tất bị trục xuất khỏi Thục Sơn.”
“Vâng, trừ tên Hắc, à không, tông chủ Kiếm tông ra, mấy vị kia đều là người tốt.” Đường Mật đáp.
Nữ tử lại hừ lạnh: “Ai biết được. Người tốt không biểu hiện qua nét mặt. Ở Thục Sơn này vĩnh viễn chỉ có vẻ bình tĩnh bề ngoài thôi.”
“Sao tỷ tỷ nói thế?” Đường Mật chợt nháy cặp mắt to hỏi đầy hiếu kỳ.
“Vì sức mạnh của Thục Sơn quá lớn. Ngươi cũng biết năm xưa Đọa Thiên đại nhân khai sáng Thục Sơn để đối phó với Ma vương. Việc này bắt đầu từ khi Đọa Thiên dẫn liên quân ba nước tiến vào hoàng cung nước Triệu. Nghe nói lúc đó Ma vương không địch lại Đọa Thiên, song vẫn chừa cho mình một sát chiêu, khi Đọa Thiên giết Ma vương, ma huyết liền vút lên trời cao, liền đó không trung xuất hiện mưa máu rơi lên mình mấy vạn người trong và ngoài hoàng cung, những người đó trở thành kẻ kế thừa ma huyết. Nhưng họ không phải đều trở thành Ma vương, cần có thiên thời địa lợi mới được. Huyết thống này đời đời truyền lại, khi cơ duyên thích hợp đến với ai đó ở đời nào đó thì huyết thống sẽ kích phát ma tính trong lòng.”
“Đáng sợ quá, lúc đó Đọa Thiên đại nhân đã giết mấy vạn người cơ à?”
Nữ tử nhìn Đường Mật với vẻ tiêu khiển, ánh mắt lấp lóe hỏi: “Nếu là ngươi thì thế nào? Mấy vạn người đó có cả kẻ hầu người hạ thấp kém nhất hoàng cung nước Triệu, có tướng quân cùng binh sĩ thuộc liên quân ba nước, cùng đổ máu sát cánh với Đọa Thiên đại nhân, thậm chí có cả vương tộc các nước. Hơn nữa họ đều không biết gì, nếu không nhờ cơ duyên xảo hợp thì họ sẽ sống kiếp bình thường. Nếu ngươi là Đọa Thiên đại nhân thì sẽ thế nào?”
Đường Mật hoang mang, lần đầu tiên nó nhận ra Đọa Thiên hoặc Ma vương đều đứng ở chốn cao xa, tầm nhìn và suy nghĩ trong lòng họ đều vượt khỏi ước đoán. Kẻ tự cho là thông minh như nó cũng lần đầu cảm thấy bản thân chẳng qua chỉ sở hữu tâm trí thông minh nhưng là tờ giấy trắng.
Nữ tử thấy nó không đáp, cũng nằm trong ý liệu nên tiếp tục nói: “Ma vương nhìn mưa máu đổ xuống liền nói với Đọa Thiên đại nhân: Ngươi không đủ độc ác giết mấy vạn người đó, dù hiện tại dùng pháp thuật nào đó khống chế được máu của ta nhưng có ngày ngươi sẽ chết đi, thắng lợi sau cùng sẽ thuộc về ta. Quả thật Ma vương quá hiểu Đọa Thiên đại nhân, ngài đã không giết những người nhiễm ma huyết nên sáng tạo ra phái Thục Sơn để ứng phó.”
“Ngài định khi ma huyết vạn nhất bị kích phát, thì sẽ tập hợp sức mạnh Thục Sơn đối phó?” Đường Mật hỏi.
Nữ tử lắc đầu: “Không chỉ đơn giản thế. Ngươi xem, đệ tử Thục Sơn chúng ta qua được ngũ đại điện thí sẽ có thể ở lại tu luyện thêm ba năm rồi được tự do. Những người xuất sơn tản về các nước, dù theo chính trị, quân sự hay lang bạt giang hồ cũng dần dần trở thành nhân vật được các nước coi trọng. Họ chịu sự giáo dục giống nhau, dù tư chất khác biệt cũng không đến mức một trời một vực, như thế sẽ không xuất hiện cục diện từ hơn trăm năm trước chỉ có hai thiên tài là Đọa Thiên và Ma vương, mà các nước đều có nhân tài ưu tú, tự khắc chế lẫn nhau, dầu xuất hiện một người định huyết tẩy thiên hạ như Ma vương năm xưa cũng sẽ có vô số người tài hoa chống lại. Nhờ thế hơn trăm năm nay tuy bốn nước không ngừng va chạm nhưng chưa xảy ra đại chiến.”
“Không ngờ đệ tử Thục Sơn là nguyên nhân quan trọng cho các nước giữ thế cân bằng.” Trong lòng Đường Mật tự nhủ: “Té ra Đọa Thiên đại nhân được vạn người kính ngưỡng là chuyên gia phổ cập giáo dục cấp cao.”
“Đúng, nên ngươi xem, Thục Sơn phái chúng ta không có môn võ công nào bị giữ kín, Đọa Thiên đại nhân cho rằng võ công hay tài trí cao thấp không do một hai độc môn bí kỹ quyết định, đại nhân dốc hết sở học truyền cho ba đệ tử, mỗi người sở trường một thứ, đấy là nguyên nhân xuất hiện tam tông. Đọa Thiên đại nhân từng nói nếu không vì tư chất người thiên hạ quá cách biệt thì ngài hi vọng họ đều đến Thục Sơn học tập. Có được điều đó, với Thục Sơn là vì có Ngự Kiếm đường và các điện phán biết cách dạy dỗ ra nhân tài.” Nữ tử chợt nhận ra có điểm không ổn, đôi mắt xinh đẹp quét nhìn Đường Mật: “Sao ta lại nói với ngươi nhiều thế nhỉ, ta bắt ngươi đến đây để hỏi cơ mà.”
Đường Mật lại giở nụ cười khả ái ra: “Vì tỷ tỷ là người rất tốt, thấy muội dại dột mọi bề nên kiên nhẫn dạy dỗ, tỷ tỷ, nghe tỷ nói thì tỷ là người Thục Sơn, sao lại không làm điện phán, với võ công và tính kiên nhẫn của tỷ tỷ, nhất định hơn điện phán đang dạy bọn muội trăm lần.”
Nữ tử đột nhiên biến sắc, lớp dây leo vằn vện trên mặt chuyển động, như con rắn độc đen ngòm đang bò. Nàng ta lạnh lùng: “Bớt vỗ mông ngựa đi, ai dạy ngươi Ma La vũ?”
Đường Mật định nói thật nhưng lòng máy động, hình như nữ tử nghe được rất nhiều, dù không nghe thấy hết cũng nghe được nhiều hơn nó, tốt nhất nên bịa ra mấy câu. Chủ ý đã định, nó buông ra một câu nói thật vô thưởng vô phạt: “Do một người áo xám bịt mặt dạy mấy đứa bọn muội. Bọn muội không biết người đó là ai, mỗi tối đều theo học, người đó nói là có cách dạy bọn muội rút ngắn quá trình huấn luyện sư hí, không ngờ lại là làm hại.”
Nữ tử kích động đến độ không giữ được bình tĩnh, hỏi với giọng cấp thiết: “Hiện tại người đó ở đâu?”
“Không biết, mỗi tối bọn muội đều gặp mặt ở nơi hẹn trước.” Đường Mật đáp.
“Chỗ nào?” Nữ tử hỏi dồn.
“Tại một góc quảng trường ở chính điện Ngự Kiếm đường.” Đường Mật bị dồn, buột miệng nói ra chỗ nó và Mộ Dung Phỉ luyện tập.
“Đi, đưa ta tới đó.” Nữ tử dứt lời, chụp lấy vai Đường Mật, định đi ngay.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, trấn tĩnh, trấn tĩnh. Hiện tại đến đó thì người ta cũng không có mặt.” Đường Mật bị chụp vào vai, đau đến nỗi kêu ré lên.
“Cứ đến xem sao.” Nữ tử nói, gương mặt được mớ dây leo bao phủ cũng không che giấu được vẻ bức thiết.
Đường Mật đang cho rằng xui xẻo quá, lại bị kẹp dưới nách nữa thì nữ tử rút bội kiếm ra nói: “Khinh công quá chậm, chúng ta ngự kiếm phi hành.” Đoạn ném thanh kiếm lờ mờ sánh sáng tím lên lưng chừng không, thanh kiếm nổi lập lờ cách mặt đất ba thước. Nàng ta kẹp Đường Mật nhảy lên, cả hai song song đứng trên cây kiếm.
Đường Mật cảm thấy cây kiếm dưới chân hơi run lên rồi nó bay lên không. Không hiểu cây kiếm bay nhanh đến đâu mà bên tai nó gió đêm rít vù vù, nhìn xuống chỉ thấy đỉnh núi thung lũng lóe lên rồi vụt tắt dưới ánh trăng, thác nước đầm sâu như sao rơi tản mác, ngân quang lấp lánh, nó buột miệng cảm thán: “Hóa ra ngự kiếm thuật bay cao được thế này. Tỷ tỷ lợi hại quá, điện phán dạy bọn muội cũng bay được ở độ cao ba thước, nói rằng cả Thục Sơn không mấy người bay được, nhiều kẻ suốt đời không bay lên nổi.”
Lần này nó không định vỗ mông ngựa, nhưng lại khiến nữ tử rất thoải mái: “Tất nhiên, cả Thục Sơn chỉ e có mấy người bọn Tiêu Vô Cực làm được.”
Đường Mật thấy tâm tình nàng ta ổn định hơn, liền hỏi dò: “Tỷ tỷ, chuyển thế của Đọa Thiên vì sao lại chết?”
Nữ tử hơi run lên, cây kiếm dưới chân cấp tốc lắc lư, nàng ta rít giọng: “Nói vớ vẩn gì thế, ban này ngươi nghe thấy gì?”
“Không có gì, chỉ mấy từ ‘chuyển thế của Đọa Thiên đã chết’, Mục tông chủ nói mấy tiếng đó quá to.”
“Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, những lời này không thể tùy tiện thốt ra, Mục Hoảng nói là ‘nếu chuyển thế của Đọa Thiên đã chết’, chỉ là giả thiết mà thôi.” Đường Mật cho rằng lời này của nữ tử không thể tin được.
Cả hai đến tầng không phía trên Ngự Kiếm đường, nữ tử đưa Đường Mật đáp xuống quảng trường chính điện, Đường Mật đành đưa nàng ta đến chỗ nó và Mộ Dung Phỉ tập luyện, cũng may ở đó còn bày biện cọc gỗ nên không khiến nàng ta sinh nghi.
Nữ tử tựa hồ tìm kiếm manh mối, lần tìm hồi lâu khắp góc tối này, vẫn không thu hoạch được gì, ngẩng đầu với vẻ thoáng thất vọng nhìn về đại điện ngoài xa. Đường Mật đứng cạnh, thuận theo ánh nhìn mà ngẩn người, định lên tiếng hỏi thì nữ tử hô khẽ: “Là y.” Đoạn kéo nó bay về phía đại điện.
Một bóng xám lướt qua cửa điện.
Đường Mật thầm kinh hãi: Thần thánh ơi, ngài thật sự để người áo xám xuất hiện sao!