Đường Mật và Bạch Chỉ Vi không chịu được cảnh Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ mất đi ý thức, cứ lải nhà lải nhải, không hiểu là nói về việc của cả hai hay của người khác, nên điểm huyệt ngủ.
Tất cả đột nhiên yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại tiếng đập cánh của vạn con bươm bướm trên trời, phảng phất vào một ngày hè yên ắng, gió mơn qua ngọn cây, lá xanh khe khẽ cọ vào nhau. Ấn tượng về âm thanh này với Đường Mật là lúc còn đi học, mỗi khi thi học kỳ cuối năm, nó gặp phải câu hỏi không trả lời được là dừng bút, đầu óc trống không, tiếng gió lùa qua kẽ lá ngoài lớp học lại lọt vào tai.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, âm thanh đơn điệu mà yên lặng ghi lại từng giọt thời gian trôi đi.
Đường Mật ngồi dưới đất, chăm chú nhìn Trầm địch ảm đạm dần, không hiểu Hoán Lôi đi đã bao lâu, lên tiếng: “Xin lỗi, Chỉ Vi, kỳ thật ta cũng biết cách của ngươi có khả năng cứu người lớn hơn sai hồn thú đi báo tin. Hồn thú đi rồi, mọi thứ đều không chắc chắn. Nhưng ta không có dũng khí đó. Ta muốn nói đến loại dũng khí nhận trách nhiệm khi vạn nhất chúng ta trở lại nhìn thấy một đống thi thể. Ta không còn thứ cô dũng của tuổi thiếu niên đó nữa.”
Bạch Chỉ Vi không lập tức đáp lời, dù trưởng thành sớm thì cô cũng không hoàn toàn hiểu hết. Chỉ là hai chữ ‘cô dũng’ khắc sâu vào lòng. Nghĩ kỹ cô mới thấy kỳ thật bản thân hoàn toàn nghĩ đến khả năng vạn nhất đó như Đường Mật, tựa hồ sự tình nhất định sẽ xảy ra như dự tính, nên cô mới có được dũng khí đó.
Cô không nói gì, Đường Mật tiếp tục: “Còn nữa, ta biết kẻ chủ mưu không chỉ thông thuộc Ngự Kiếm đường, hơn nữa có cả cơ hội vào Ngự Kiếm đường mà không ai biết, bằng không sao Tư Đồ Thận lại thấy được mấy trang sách còn thiếu? Nhưng ta cho rằng người như điện giám, sao lại…”
Bạch Chỉ Vi ngắt lời, cầm tay nó: “Đường Mật, từ khi ta biết suy nghĩ, mẫu thân luôn bảo ta rằng con người, đặc biệt là nữ nhân, không nên để tình cảm lấn át, cả đời bà chỉ để tình cảm quyết định một lần mà hối hận suốt kiếp. Đến giờ ta vẫn tin những lời đó là đúng, nhưng ta lại muốn tin vào trực giác của ngươi và đầu to.”
Đường Mật mỉm cười với cô: “Ta hiểu.” Rồi móc hết số ngân đạn ra, nhìn đàn bướm bao trùm chung quanh: “Ta bắn hết số đạn này rồi với sức mạnh của chúng ta, mỗi người có thể thi triển được hai, ba lần pháp thuật. Đến lúc đó nếu không ai tới cứu, chúng ta sẽ mang Trầm địch chạy lên Vong Ưu phong tìm Cố tông chủ, ông ta là người tin tưởng được. Ngươi yên tâm, hiện tại còn chưa phải tuyệt cảnh.”
Hai đứa ngồi xuống đất, xem “Loa toàn tưởng” liên tục bay lên không, ngân quang tóe ra, ngọn lửa bừng nở. Mỗi lần đều có mấy chục con bướm trong suốt bị đánh rơi. Trong sát na đó, đàn bướm sao mà mong manh, cũng như đầu tiên chúng nhìn thấy, nhưng chỉ nháy mắt liền có mấy chục con bướm khác lấp chỗ trống, tiếp tục vây kín chúng.
Bắn xong viên đạn sau cùng, hai đứa nhìn nhau không nói, đứng dậy kết ấn, nhìn chằm chằm vào cái lồng hồ điệp như lớp băng vạn năm kết dày trên đầu, bắn ra hỏa cầu. Cái lồng mở hoác một lỗ lớn, mấy trăm con hồ điệp giãy giụa trong làn lửa, nhưng đàn bướm lập trức tràn xuống như nước triều, lấp kín cái lỗ, cơ hồ nơi đó chưa từng có cái lỗ nào.
Sau cùng, hai đứa cảm giác không còn tâm lực phát động pháp thuật nữa, Đường Mật cầm Trầm địch đã ảm đạm hẳn lên nói: “Đi thôi, nếu việc ong bắp cày và sâu xanh cũng đúng với đàn bướm này thì họ nhất thời không thể chết được.”
Nhưng phải đi thật thì Bạch Chỉ Vi lại thấy khó nhấc chân, cô nghiến răng không nhìn những người nằm dưới đất nữa, nắm tay Đường Mật định cất bước. Đột nhiên, cô nhận ra cái lồng bươm bướm đang bao phủ phía trên bắt đầu bốc cháy, phảng phất hai đứa đứng dưới gầm trời rực lửa, chỉ là vòm trời thấp mà ngọn lửa rừng rực. Ngọn lửa ánh lên gương mặt nõn nà của Đường Mật, đôi mắt to hấp háy dưới ánh lửa, bốc cháy theo. Dáng vẻ đó khiến cô rất muốn ôm lấy nó.
Ngọn lửa tắt lịm, quanh hai đứa xuất hiện mấy người, trừ Mục điện giám và Tiêu chưởng môn còn ba vị tông chủ, Mạc điện phán, Diêm điện phán cùng mấy đệ tử Thục Sơn mà chúng không biết mặt.
Mục điện phán lắc người, đến trước mặt hai đứa, hỏi đầy quan tâm: “Hai ngươi thế nào?”
“Không sao ạ, chỉ không hiểu bọn họ thế nào.” Đường Mật chỉ vào đám kiếm đồng ngổn ngang dưới đất, tỏ vẻ lo lắng.
Mục Hiển khom người, kiểm tra kỹ đám kiếm đòng, những người khác cũng cùng xem xét. Thoáng sau, lão đứng lên, trao đổi ánh mắt với Tiêu Vô Cực rồi nói với Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: “Không chết, chưởng môn sẽ đưa các kiếm đồng về Vong Ưu phong chữa trị, hai ngươi theo ta, ta có lời muốn hỏi.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi theo sau Mục Hiển đi trên hàng bậc đá, cảm giác được lão đang áp chế cơn giận, một lúc sau lão lên tiếng: “Hai ngươi nói xem là chuyện gì, lệnh cấm của ta bị các ngươi coi là gió thoảng qua tai hả?”
“Không phải đâu điện giám, lần này chúng con đến ngăn bọn Tư Đồ Thận vào Ảo hải bắt xích phong tứ dực xà, có điều không kịp.” Đường Mật giải thích.
“Vì sao không cho ta biết trước?” Lão vẫn chưa nguôi giận.
“Vì lúc đó chúng con cho rằng mấy đứa có thể giải quyết vấn đề này.”
Mục Hiển hừ lạnh: “Dù chỉ một con Xích phong tứ dực xà, vài kiếm đồng các ngươi cũng không địch nổi, nói gì đến hơn vạn con Ảo điệp trong ngày đi kiếm ăn, ngay cả ta cũng không thể một mình đối phó được.”
Đường Mật máy động trong lòng: “Điện giám, Ảo điệp và ngày đi kiếm ăn là thế nào?”
“Ảo điệp là một loại yêu vật, ngàn năm trước thường thấy trong rừng. Bình thường chúng vô hại, mỗi năm chỉ có ngày mùng một tháng Năm là ngày chúng đi kiếm ăn, đậu lên người nào là sẽ phóng độc dịch, ít thì sinh ra ảo ảnh, nhiều thì khiến người đó ngưng trệ tam lực, đứng bên bờ tử vong, chúng sẽ hút tinh khí của người đó trong thời gian dài, đến khi họ thật sự đèn khô dầu cạn. Ảo hải tuy có loại bướm này nhưng bao năm nay đều coi cây cỏ, dã thú trong rừng là thức ăn, chưa từng gặp phải kẻ lớn mật như các ngươi, ba phen bốn lượt vào rừng, có phải dựa vào Trầm địch không? Đưa cho ta xem.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý, không đưa Trầm địch ra ngay. Bạch Chỉ Vi đánh trống lảng: “Điện giám, họ không sao chứ?”
“Không chết, chỉ là hiện tại không có độc dịch Ảo điệp phóng ra mỗi lần hút thức ăn, tất phải cứu ngay mới được, hai ngày sau mà không tỉnh thì sẽ chết thật.”
Đường Mật vẫn chưa nghĩ thông kẻ chủ mưu phí lực mang ngần ấy kiếm đồng cho Ảo điệp làm thức ăn, thật ra có ý gì? Bạch Chỉ Vi lại hỏi: “Cứu họ bằng cách nào?”
“Có ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ là được, không hiểu sáng nay các ngươi bắt được mấy con hoạt sâm, bất quá, một con là đủ rồi.”
Lòng Đường Mật trầm xuống, cơ hồ nhìn thấy bức tranh lập lờ trong óc được ghép lại, không nén được kích động: “Điện giám, ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ trừ hoạt sâm còn cần tám vị thuốc nào nữa?”
“Tuyết liên, linh chi, địa điệt, ngư châu, hoàng kỳ, thiền thuế, vinh nguyên, tử thảo, ngươi hỏi thế làm gì? Trầm địch đâu, đừng có lảng?” Mục Hiển ngoái lại, nói đầy nghiêm khắc với hai tiểu cô nương.
Đường Mật ra vẻ không thấy ánh mắt lão, quay hỏi Bạch Chỉ Vi: “Chỉ Vi, hôm nay bị mất thuốc có tám vị đó không?”
Bạch Chỉ Vi hơi nghĩ ngợi: “Đủ cả.”
Đường Mật cơ hồ cảm thấy mình tìm được mảnh ghép sau cùng, cố ức chế hưng phấn: “Điện giám, hôm nay không bắt được hoạt sâm, họ có cứu được không?”
Mục Hiển biến sắc, quên cả Trầm địch, dừng chân hỏi: “Không được một con nào sao?”
“Không hề.”
Mục Hiển không nói gì, quay người đi lên núi.
“Điện giám, thế nào bây giờ, họ phải làm sao?” Đường Mật đi theo hỏi.
“Cứu được, chỉ còn cách vận công cứu chữa. Công lực như thế, cả Thục Sơn trừ ta và chưởng môn chỉ còn mấy vị tông chủ, công lực của những người còn lại miễn cưỡng cứu được một đứa chứ ngần ấy thì không thể.” Mục Hiển vừa đi vừa giải thích ngắn gọn.
Đường Mật nghe thế, bất chấp tôn ti, nắm tay lão: “Điện giám, điện giám nghe con đã, việc này có gian trá, có kẻ chủ mưu đằng sau, theo con đoán mục đích của hắn là khiến các vị hao phí công lực cứu người, để hắn đạt được mưu đồ.”
Mục Hiển đứng lại, tỏ vẻ nghi hoặc: “Đường Mật, nói rõ xem nào.”
Đường Mật giải thích theo cách nghĩ đó: “Chúng con cho rằng có kẻ cố ý dẫn dụ Tư Đồ Thận và các kiếm đồng vào Ảo hải trong ngày Ảo điệp kiếm ăn. ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ thiếu mất hoạt sâm thì không thể phối chế nên các vị cần phải ra tay cứu người. Điện giám có biết hôm nay kho thuốc bị trộm, mất rất nhiều thuốc, có cả tám vị mà điện giám vừa nói. Còn nữa, kỳ thật con bắt được hoạt sâm nhưng bị người ta đánh ngất, cướp đi mất.”
Mục Hiển nhíu chặt chân mày: “Dẫn dụ bọn Tư Đồ Thận vào Ảo hải là như thế nào?”
Đường Mật kể lại tóm tắt suy đoán, Mục Hiển nghe xong càng nhíu chặt mày, sắc mặt ngưng trọng hơn, hồi lâu mới nói: “Đường Mật, theo con nói thì những việc không hề liên quan đó có thể ghép lại, vậy thì kẻ đó đã tính toán chuẩn xác, dù chúng ta phát hiện cũng vẫn phải ra tay cứu người. Hai ngươi mau cùng ta lên Vong Ưu phong, ta và chưởng môn phải cứu người, còn chuẩn bị xem có gì bất trắc xảy ra không, hiện tại trên núi rồng rắn hỗn tạp, chúng ta phải cẩn thận. Đợi khi ta xong việc sẽ sai người hộ tống các người về Ngự Kiếm đường, nơi đó cũng cần phòng bị, vạn nhất xảy ra chuyện gì đó.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi gật đầu nhìn nhau, phát giác trên mặt đối phương thoáng qua nét không xác định.
Thật vậy ư? Suy đoán đó hoàn toàn chính xác sao? Bản thân Đường Mật không nắm chắc trăm phần trăm.
Vì quá mệt mỏi nên Đường Mật ngủ say sưa, lúc tỉnh lại không hiểu mình đang ở đâu, làm khách ở chốn xa lạ hóa ra là cảm giác này.
Trong nhà chỉ có mình nó, đi ra ngoài thấy ngay nắng sớm le lói, xem ra ngày ngày dậy sớm luyện công nên đồng hồ sinh học không cho phép nó ngủ lười. Trước cửa có hai thiếu niên mặc áo xanh đang cười nói vui vẻ, không chú ý rằng nó đã dậy. Ánh nắng sớm vàng hoe tràn qua gương mặt hai thiếu niên, không chói mắt lắm nhưng khiến hai gương mặt sinh động khôn tả.
Lúc đó từ trên cây vang lên tiếng nói: “Sáng rồi.” Nó ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trên cây cổ thụ cành lá rậm rì có một thiếu niên ôm kiếm đứng trên một cành to, vòm lá tối sáng đan xen che kín nửa gương mặt y, chỉ có ánh mắt sáng trong như nước suối nguồn.
Tốt quá, nó chợt nghĩ, tất cả đều an toàn, buổi sớm ở Thục Sơn vẫn bình tĩnh như thế. Giờ nó mới nhận ra ở thời không này, nó đã có thứ cần phải gìn giữ.
Hai thiếu niên đứng dưới gốc cây nghe tiếng ngoái lại, thiếu niên đầu to mỉm cười: “Đường Mật dậy rồi hả, bọn ta đợi ngươi, đêm qua đa tạ ngươi cứu bọn ta.”
Một thiếu niên theo sau gã, cười ôn hòa: “Cần phải đa tạ hai vị, nghe nói tối qua rất hung hiểm.”
Thiếu niên trên cây cũng đáp xuống, chỉ là những lời cảm tạ đều bị nói hết rồi, y đứng đực ra không biết nói gì.
Đường Mật cười nheo nheo mắt lắc đầu: “Không cần đa tạ, chỉ cần kiếp này các ngươi nhớ ơn cứu mạng cua tỷ tỷ, có cơ hội là gan óc lầy đất, trả lại đầy đủ là được.” Nó nhớ ra những người khác, hỏi: “Bọn Tư Đồ Thận thế nào?”
“Họ trúng độc nặng, cần điện giám và chưởng môn vận công đẩy chất độc ra, giờ còn ở Trường Minh các.”
“Còn Chỉ Vi?”
Ba thiếu niên đều lắc đầu.
Sau cùng cả toán tìm thấy Bạch Chỉ Vi ở kho thuốc, cô đang ôm quyển sách lụa ngồi dưới đất, cạnh hàng ngăn kéo đựng thuốc, ánh mắt lơ đãng, tựa hồ suy nghĩ gì đó đến nhập thần.
Đường Mật cúi xuống, xua xua tay trước mặt cô: “Thần tiên muội muội, hồn về mau.”
Bạch Chỉ Vi phì cười, nhét quyển sách vào ngực nó, nhảy lên cười: “Yêu tinh tỷ tỷ, lần này nhìn sai rồi.”
Đường Mật không hiểu ngay, ngoẹo đầu hỏi: “Thần tiên muội muội, việc này là sao?”
Bạch Chỉ Vi nhìn ba thiếu niên, nói với nó: “Ngươi có thấy theo suy đoán của mình, việc cướp hoạt sâm và ăn cắp thuốc có chỗ chưa thông chăng?”
“Không thông chỗ nào?”
“Ngươi coi, hoạt sâm là vật khó kiếm, nếu như người nói vì không mốn chúng ta phối thành ‘Cửu vinh hồi thiên đan’, bức điện giám và các vị tông chủ phải vận công cứu người thì chỉ cần cướp con sâm của ngươi là được rồi. Trong vòng một hai ngày, chúng ta khó lòng bắt được con thứ hai, hơn nữa điện giám cũng không thể mạo hiểm đến mức đợi thêm vài ngày mới cứu người. Vậy vì sao hắn còn mạo hiểm đến kho trộm thuốc? Tựa hồ như thế chỉ là vẽ rắn thêm chân, tự rước lấy hiểm nguy.” Bạch Chỉ Vi nói xong, cầm quyển sách lụa lên, mở ra chỉ vào một chỗ: “Đây là điểm thứ hai không thông. Tám vị thuốc kia cũng đều khó kiếm không kém, ví như tuyết liên phải là loại ba mươi năm, như địa điệt cũng phải là loại trăm năm. Kẻ này vào được kho thuốc, chỉ cần lấy hết một loại, trong vòng một hai hôm mà chúng ta muốn kiếm đủ cũng đâu có dễ, hà tất hắn còn muốn cướp hoạt sâm?”
Đường Mật ngưng thần im lặng, hồi lâu không nghĩ ra đáp án. Trương Úy đứng cạnh nó, xen một câu: “Vậy không phải hắn muốn chúng ta không phối thành ‘Cửu vinh hồi thiên đan’, cứ nghĩ tiếp là được.”
Mấy đứa lại ngồi xuống, Đường Mật kể qua lối suy tư của mình, rồi để mấy người kia nêu lên ý kiến. Mấy đứa đều thấy rằng tổ hợp những việc thoạt nhìn không liên quan gì đến nhau lại, trừ nghi vấn không giải thích được của Bạch Chỉ Vi, thì hình như khá hợp lý.
Tất nhiên vẫn còn một khả năng là suy đoán của Đường Mật sai lầm.
Hoàn Lan nói lên ý kiến đó xong, Đường Mật lập tức như đỉa phải vôi, chỉ vào mũi y: “Ngươi đang sỉ nhục trí tuệ của ta. Ngươi nói đi, còn khả năng nào nữa?”
Hiện tại Hoàn Lan đã quen với dáng hung hăng của Đường Mật, không thèm chấp như lúc mới gặp ở trên sạn đạo, bèn thản nhiên đáp: “Còn người áo xám, sao không tính vào?”
Đường Mật nhất thời tắc họng, trừng mắt nhìn Hoàn Lan, lần đầu tiên lép vế trước mặt thằng nhóc này, đang vắt óc nghĩ cách đáp thì Bạch Chỉ Vi kêu lên: “Ái chà, đừng để bà ta chết đói.”
Đường Mật biết Bạch Chỉ Vi nói đến Ngọc Diện đang ở trong phòng hai đứa, trước khi đi học thảo dược sáng qua, chúng để lại cho nàng ta một bát cháo, tối về đã thấy nàng ta ngủ rồi, không hiểu tình trạng thế nào, ăn gì chưa. Đêm qua vất vả nên hai đứa đã quên nàng ta.
Cả hai vội đứng dậy, chạy ngay xuống núi, Trương Úy theo sau gọi: “Này, hai ngươi không dự lớp sáng nay hả?” Nhưng hai cô bé không buồn ngoái lại, thoáng sau tà áo đỏ khuất vào sương sớm mênh mang khắp núi.
Trương Úy lắc đầu mỉm cười nhìn theo hai cô bé khuất bóng, chợt có cảm giác trút bỏ được thứ đang đè nặng trong lòng, thầm nhủ: Thế cũng tốt, dù gì điểm hạnh kiểm cũng bị trừ sạch rồi. Nếu năm nay không qua được kỳ đại thí thì sẽ ở lại đây cùng họ. Đường đi trong thiên hạ không phải chỉ có mỗi lối Thục Sơn, nhưng bằng hữu hợp nhau thì rất khó kiếm, sau này mình còn nhỏ nhen như thế tất sẽ bị họ cười chê.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi về phòng, thấy Ngọc Diện đang yên tĩnh ngồi trên giường vận công, đều thở phào, nhón chân đi kiếm thứ gì cho nàng ta ăn, chợt nghe giọng nói tức giận cất lên: “Nha đầu, định bỏ ta chết đói phải không?”
Đường Mật vội mỉm cười: “Tỷ tỷ, vì tối qua xảy ra nhiều chuyện, bọn muội phải ngủ trên Vong Ưu phong, vừa dậy sáng nay là đi gặp tỷ tỷ ngay. Đợi chút, bọn muội sẽ đi kiếm cái gì ăn cho tỷ tỷ.”
Ngọc Diện ăn xong, tâm tình tựa hồ tốt hẳn lên, Đường Mật có cảm giác mớ dây leo vằn vện trên mặt nàng ta cũng thư thái, thầm nhủ người này nếu không phải tâm tính vui giận khó đoán thí cũng tương đối đơn giản. Nó hỏi: “Tỷ tỷ, thương thế sao rồi?”
“Chết thì không, chỉ là không có ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ tất điều dưỡng chậm lắm. Mạc Thất Thương cho các ngươi chưa?” Ngọc Diện hỏi.
“Chưa cho, không phải điện phán không cho mà không có. Mấy hôm nay là thời gian hoạt sâm xuất hiện, các kiếm đồng bọn muội ngày nào cũng lên núi tìm, tỷ tỷ đừng nóng, cứ đợi đi.” Đường Mật đáp.
Bạch Chỉ Vi nghĩ ra gì đó, liền ấp úng gọi ‘tỷ tỷ’ rồi hỏi: “Nếu lấy đủ chín vị thuốc của ‘Cửu vinh hồi thiên đan’, tỷ tỷ phối chế được không? Chắc tỷ cũng học thảo dược ở Ngự Kiếm đường rồi?”
“Đương nhiên không, học thảo dược một năm chỉ toàn phương thức thô thiển, sau đó ta lại bái làm môn hạ Kiếm tông, không học gì đến y dược nữa.”
Bạch Chỉ Vi và Đường Mật đưa mắt nhìn nhau. Đường Mật hỏi: “Tỷ tỷ, người áo xám ở địa cung hôm đó bị tỷ đả thương chăng?”
“Không, tiếc là võ công của y dù cao hơn nữa cũng để lộ manh mối, ở Thục Sơn, trừ điện giám của các ngươi, chỉ còn Tiêu Vô Cực và hai ba người có thể so sánh cao thấp với ta.”
Đường Mật nhớ ra nàng ta từng bàn luận về các nhân vật trọng yếu của Thục Sơn ở trên nóc Tín Thổ điện, liền hỏi: “Tỷ tỷ biết hết các vị tông chủ và chưởng môn, họ là người thế nào?”
Ngọc Diện thoáng trầm ngâm, tròng mắt đen nhánh dưới làn mi dài lấp lóe, lẩm bẩm: “Người thế nào ư? Ta mà biết thì hiện này không thành thế này. Ngươi nói xem dưới gầm trời này còn ai ngốc như ta nữa không? Dù bị hại mà vẫn không biết bị ai hại.” Chợt nàng ta ngửa mặt cười vang, tiếng cười khanh khách như chim kiêu ăn đêm khiến song cửa rung bần bật, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi cảm giác khí huyết trong lồng ngực sôi trào, vội vận công chống lại.
Cũng may Ngọc Diện không muốn đả thương hai đứa, phát hiện chúng biến sắc liền ngừng lại, mới nhận ra mình vừa sử dụng chân khí, thân thể thụ thương càng tệ hơn. Nhưng nàng ta là người thế nào? Vốn sính cường thành tính liền cố nén khí huyết đang trào lên: “Hai tiểu nha đầu các ngươi, muốn biết gì hả, có phải gần đây Thục Sơn phát sinh việc gì thì mau nói ra.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi không nhận ra thương thế cua Ngọc Diện chuyển xấu, chỉ cho rằng nàng ta đã bị thương mà võ công còn như thế, chưa biết là địch hay bạn, cứ cẩn thận ứng phó vẫn hơn. Đường Mật mỉm cười ngây thơ: “Tỷ tỷ sao lại hỏi thế? Muội chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Ngọc Diện không hỏi gì, nhắm mắt vận công một lúc mới từ tốn mở miệng: “Các ngươi không nói cũng không sao, không biết cũng không sao, chỉ là từ đây Thục Sơn nhất định sẽ có biến đổi lớn. Ngày mùng năm là thời gian chưởng môn tỷ võ, nhiều năm ta không về Thục Sơn, lần này đến định xem náo nhiệt, không ngờ gặp phải náo nhiệt cỡ này.” Nàng ta mở mắt nhìn hai cô bé: “Ta thấy hai ngươi là hài tử tâm địa thuần lương, xảy ra chuyện gì phải đi cầu cứu điện giám, ở Thục Sơn này dù là chưởng môn thì điện giám của các ngươi cũng có thể khắc chế đôi phần.”
Đường Mật thầm nhủ nhất định nàng ta nghe được gì đó ở Trùng Dương điện, hoặc biết được điều gì đó ở địa cung, liền tiếp tục dò hỏi: “Vâng, chắc tỷ tỷ và điện giám quen nhau lắm.”
“Ừ, nói ra thì hai huynh đệ bọn họ đều vất vả. Ta đã cho ngươi biết việc về ma huyết, bách tính bình thường không hiểu rõ sự tình, truyền đến dân gian không hiểu sao việc đó lại biến thành trẻ con sinh đôi có thể là Ma vương, đặc biệt Mục Hiển trời sinh có đôi mắt trắng, nên từ bé hai huynh đệ họ chịu không ít khổ sở. Vì thế Mục Hoảng cực hận bất cứ việc gì liên quan đến Ma vương.” Ngọc Diện nói đến đây, không chịu nổi nữa, tiếp tục nhắm mắt, tiếp tục vận công liệu thương.
Đường Mật biết không hỏi gì được nữa, thầm nhủ nhất thời nàng ta chưa đi, liền kéo Bạch Chỉ Vi rời phòng: “Ngươi có cho rằng kẻ đó trộm thuốc để phối chế ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ cho bản thân?”
“Ừ, nếu chỉ vì không để chúng ta phối chế thuốc, bất tất lấy cả chín vị.” Bạch Chỉ Vi gật đầu.
“Ban nãy ta cũng nghĩ thế, sau đó mới suy đoán xem ai cần chữa thương? Nếu không phải người áo xám ở địa cung hôm nọ thì là ai? Nhưng Ngọc Diện nhắc đến mấy người nhóm chưởng môn, ta đột nhiên nghĩ rằng có lẽ không phải vì liệu thương, mà để khôi phục công lực.”
Bạch Chỉ Vi hơi biến sắc: “Ngươi nói là ngoại trừ điện giám, kẻ đó là một trong bốn người kia?”
“Đúng, ngươi nghĩ xem, trong âm mưu này, thời gian sao lại chuẩn như thế? Nếu việc bức bách mấy cao thủ cứu người vào ngày mùng bốn, thì dù trên núi đầy nhóc khách đợi xem tỷ võ cũng vẫn có lý do trì hoãn. Nhưng giờ còn ba ngày nữa mới tỷ võ, trong ba ngày, cao thủ tuyệt đỉnh như họ tất khôi phục được bảy, tám thành, tỷ võ không vì lý do cứu người mà trì hoãn được. Nhưng nếu kẻ này hiểu rõ thực lực của mấy đối thủ, đoán được họ không thể hoàn toàn khôi phục, hắn chỉ cần hồi phục nhiều hơn họ một thành, cao thủ quá chiêu, thế cũng đủ quyết định thắng bại rồi.” Nói đến đây, Đường Mật không hiểu lấy đâu ra lòng tin, nhìn về Thục Sơn chìm trong sương sớm mây mù ngoài xa, nói: “Ngươi xem đi, nếu kẻ chủ mưu hành động như ta đoán, nhân lúc mấy người điện giám vận công cứu người mà ra tay thì hôm nay là thời cơ tốt nhất. Còn nếu nhắm đến ngôi chưởng môn thì mấy ngày sau đây sẽ yên tĩnh vô cùng.”
Bạch Chỉ Vi nhìn cô bé đầy tự tin trước mặt mình, thầm nhủ nha đầu này quả thật có tài, mỗi lần đầu kể rành rẽ sự tình suy đoán, thật ra loại tự tin đó lấy ở đây ra?