Đồng chí Hoàn Lan ủ rũ ngồi ở bậc thang Trí Mộc điện, cố gắng suy nghĩ hồi lâu rồi nói ra hai chữ: “Ta chịu.”
“Bọn ta giúp y giết địch được chăng? Mặc y tự do vung kiếm lên là được?” Đường Mật hỏi.
“Không thể, các điện phán đều có mặt, chỉ là các ngươi sa vào ảo ảnh nên không nhìn thấy họ thôi. Điểm do biểu hiện của mỗi cá nhân mà giành được, các ngươi giúp thì y có được điểm nào đâu.”
“Nhưng Ngự Kiếm đường chẳng phải yêu cầu cả tổ hợp tác là gì? Ba người bọn ta hợp tác có được không?” Bạch Chỉ Vi hỏi.
“Được thì được, nhưng y phải làm gì đó chứ không thể đứng trơ như phỗng ở đó.”
“Chúng ta cho y biết địch nhân ở đâu có được không?” Đường Mật lại hỏi.
“Có thể dùng ám khí chỉ điểm phương vị cho y không? Bọn ta ném phi đao biến địch nhân trong ảo ảnh thành con nhím, đầu to sẽ theo đó vung đao.” Bạch Chỉ Vi đưa ra kiến nghị hung hãn hơn.
Hoàn Lan lắc đầu: “Thứ nhất, địch nhân không phải yếu kém như các ngươi tưởng. Thứ hai, phi đao trông có vẻ găm hết lên mình địch nhân, địch nhân cũng thụ thương nhưng thực tế toàn bộ đều rơi xuống đất. Chỉ là các người chìm trong hư ảo nên không nhận ra. Thứ ba nếu các ngươi không ngừng chỉ điểm cho Trương Úy, các điện phán đứng quan sát sẽ cho y điểm thấp. Hơn nữa các ngươi cũng cần đủ mạnh để có thể phân thần chỉ điểm.”
Nhất thời Bạch Chỉ Vi và Đường Mật không nghĩ ra cách gì, nhìn sang Trương Úy vẫn ngồi yên không nói, có điều sắc mặt y thản nhiên, không hề lo lắng gì, tựa hồ đã nghĩ thông suốt.
Linh quang chợt lóe lên trong óc Hoàn Lan: “Bất quá có thể dùng dùng linh phù làm tiêu kí.”
“Linh phù có rơi xuống đất không?” Bạch Chỉ Vi hỏi.
“Linh phù bình thường tất nhiên không được, nhưng Đoạn Hư phù chuyên dùng để phá giải ảo ảnh, có thể dính vào ảo ảnh. Loại linh phù này vốn trừ được ảo ảnh nhưng với công lực của các ngươi không thể trừ được ảo ảnh do mấy vị điện phán cùng tạo ra. Có điều Trương Úy thấy đươc linh phù là biết vị trí địch nhân rồi. Viết linh phù này không khó, ta dạy các ngươi.” Hoàn Lan đáp.
“Cách này được đấy, bất quá đầu to chỉ nhìn được một tấm phù, vẫn khó lắm, bọn ta nhắc một hai câu được không?” Đường Mật vẫn cho rằng thật khó cho Trương Úy coi tấm phù lơ lửng trên không là địch nhân.
“Linh phù dính vào tay địch nhân là được rồi. Nhắc một hai câu không sao, nhưng chỉ toen hẻn vài câu thì có tác dụng gì không nhỉ?” Hoàn Lan hỏi ngược.
“À, chi bằng chúng ta dùng một loại mật ngữ các điện phán không hiểu?” Đường Mật nháy mắt, cảm giác đắc ý với “sáng kiến bất ngờ.”
“Mật ngữ?” Ba đứa cùng nhìn nó.
“Đúng, ta biết một loại, để ta dạy các ngươi. Ví như lên là up, xuống là down, phía trước là front, phía sau là back.”
“Lên là a bá hả?” Trương Úy không hiểu.
“Xuống là đãng hả?” Bạch Chỉ Vi phát âm khá chuẩn xác.
“Đúng đúng, ta dạy các ngươi.” Đường Mật cầm một viên đá viết vài chữ, nói tiếp: “Sau này đây là mật ngữ giữ chúng ta, chỉ có chúng ta biết thôi, thế nào?”
Ba thiếu niên thấy Đường Mật cầm viên đá viết lên mấy chữ trắng nhạt trên nền đá, tiếng viên đá ma sát vào bậc thềm sàn sạt, một hàng văn tự kỳ dị hiện lên.
“Viết gì đấy?” Bạch Chỉ Vi hỏi.
Hàng chữ màu trắng là: Winners never quit, quitters never win.
Đường Mật ném viên đá đi, phủi sạch bụi, cười bảo: “Kẻ chiến thắng không bao giờ bỏ cuộc, kẻ bỏ cuộc không bao giờ chiến thắng.”
Khoảnh khắc đó, mấy chữ liền nét như có ma lực thần kỳ, hấp dẫn tâm trí ba thiếu niên kia.
“Đó là mật ngữ của chúng ta, trên đời này chỉ có chúng ta biết.”
Tháng Sáu tới, cỏ xanh oanh hót, các thiếu niên cũng như cây cối sắp kết quả vào độ thu về, bắt đầu cố gắng hút chất dinh dưỡng. Chớp mắt, thời quang vùn vụt, mùa hạ dài dằng dặc cũng hết, tiếng ve Thục Sơn dần lặng tắt, màu xanh om khắp núi chuyển thành tầng tầng lớp lớp màu vàng loang lổ, ngũ đại điện thí sau rốt đã tới.
Sáng sớm hôm đó, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi rời Mai uyển, thấy ngay Trương Úy ôm kiếm đợi. Ánh nắng thu trong trẻo vô cùng, rọi lên gương mặt tươi trẻ đang mỉm cười. Gã nói: “Chào.”
“Chào.” Hai cô đáp.
Đi không được bao xa lại gặp Mộ Dung Phỉ đang đi tới, y đeo kiếm, chuẩn bị tham gia kỳ điện thí thứ năm, thấy ba đứa đi tới liền cười hỏi: “Thế nào, thi văn ổn chứ?”
“Đề hôm qua đúng đến tám chín phần mà công tử đã đã dự đoán.” Đường Mật cười: “Cộng thêm thường ngày Mộ Dung công tử dạy dỗ đúng phép, không ổn tất không phải với công tử.”
“Đừng khách khí, vậy Phỉ đợi các vị sư đệ sư muội.” Mộ Dung Phỉ vẫy tay chào.
“Ngươi chưa chắc đã thành sư huynh của bọn ta.” Bạch Chỉ Vi gọi với theo một câu.
Mộ Dung Phỉ không ngoái lại, cười vang. Ba đứa đứng đó cười khách khách theo, chợt có tiếng nói vang lên bình thản: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
Ba đứa quay lại, thấy Hoàn Lan cũng đeo kiếm sau lưng đứng đó.
“Chuẩn bị xong rồi, Hoàn Lan, đa tạ ngươi ngày thường chỉ điểm.”
“Vậy ta đi đây.” Hoàn Lan đi mấy được, nhớ ra gì đó liền ngoái lại: “Không nên dùng mật ngữ đó quá nhiều, các điện phán đâu phải ngốc, dù không hiểu các ngươi nói gì cũng sẽ nghi ngờ.”
Đường Mật mỉm cười xua tay: “Đừng lo, bọn ta nghĩ ra cách giúp Trương Úy, lúc không địch nổi sẽ dùng để qua được kỳ điện thí.”
Đến Trí Mộc điện, ba đứa nhận ra các kiếm đồng đến khá đông rồi. Trước cửa điện có ba người mặc áo đen, lam, trắng đang đứng, là các điện phán Lý Tuần, Diêm Giai Chi, Tuyên Di, trước mặt họ là một cái bàn dài đặt ống gỗ đen đựng thăm, chỉ còn lại một cái thăm đỏ rực. Tuyên Di lấy ra đưa cho chúng, có vẻ lo lắng nhìn Trương Úy: “Các con đến muộn, chỉ còn cái thăm này.”
Ba đứa đón lấy, tấm thẻ viết chữ Bính, biết là tổ số hai, đều thở phào, thầm nhủ không phải tổ cuối cùng là đủ thời gian tham dự kỳ điện thí thứ hai.
Đường Mật cười vui: “Ngươi xem chúng ta có duyên với chữ Bính nay không, lúc phân tổ cũng rút được chữ này, vận khí đúng là may đến không còn gì để nói.”
Vẻ mặt nhẹ nhõm của ba đứa khiến Tuyên Di thở dài: “Trương Úy, mỗi lần Mục điện giám đến trường thi, gặp tổ chữ Bính ở Trí Mộc điện là sẽ khảo nghiệm thực lực của kiếm đồng, đột nhiên ra tay. Các con phải chuẩn bị trước.”
Ba đứa hiểu ý Tuyên điện phán, có thể độ khó của tổ này sẽ tăng lên, thần sắc liền nghiêm hẳn.
Lý Tuần thấy chúng biến sắc liền an ủi: “Đừng lo, Mục điện giám chỉ định thử thân thủ kiếm đồng chứ không định gây khó khăn.”
Diêm Giai Chi vỗ đầu Trương Úy: “Năm nay Trương Úy tiến bộ rất nhiều, không cần lo lắng gì đâu.”
Ba đứa hơi yên tâm, đi qua bên lặng lẽ chờ đợi.
Hai tổ trước hình như rất thuận lợi, không đầy nửa canh giờ đã thấy Nam Cung Hương ở tổ chữ Ất nhảy chân sáo khỏi Trí Mộc điện, vui vẻ nói: “Đợi xem các ngươi.”
Đường Mật nhìn ra xa, không thấy bóng Mục Hiển, liền kéo tay Bạch Chỉ Vi vào trong điện: “Mau lên, tốt nhất là thi xong trước khi điện giám đến.”
Vào trong điện, cánh cửa sau lưng liền đóng sầm lại, ánh nắng tắt ngóm. Đường Mật chỉ thấy trước mắt tối sầm, chưa kịp để mắt thích ứng thì không gian đã sáng lên, một khu rừng đá lởm chởm vây quanh.
Bạch Chỉ Vi cúi nhìn, nhận ra dưới đất là cát vàng, nhớ lại Hoàn Lan bảo rằng mặt cát dễ có địch nhân độn thổ tập kích, liền nói với Trương Úy: “Đầu to, là rừng đá và mặt cát, có thể có địch nhân từ phía dưới chui lên.”
Trương Úy gật đầu, nhưng trước mắt gã vẫn là Trí Mộc điện như bình thường, có điều toàn bộ cửa bị đóng lại, cả đại điện tối om, ở phía ngoài là ba vị điện giám khoanh chân ngồi, cạnh họ là một ngọn đèn dầu cháy sáng, ánh lửa leo lét nhìn có vẻ yếu ớt, tựa hồ một trận gió thổi qua là tắt ngúm.
Gã hít sâu một hơi, đã hai lần thấy qua cảnh này, mỗi lần đòng bạn vung kiếm giết địch là gã chỉ còn nước bó tay đứng đó. Những lúc như thế, gã cảm giác mình cách xa họ vời vợi, trong bóng tối vô biên chỉ còn mình gã cùng cảm giác bất lực đeo sát, không thể rũ bỏ.
Nhưng lần này, hai đồng bạn rõ ràng đang ở một thế giới khác nhưng gã lại cảm thấy có thứ kỳ lạ nào đó nối liền ba đứa. Là mật ngữ ư? Trên đời chỉ có chúng biết loại ngôn ngữ đó, gã nghĩ vậy.
Bạch Chỉ Vi và Đường Mật đi đến trước mặt gã, theo ước định từ trước, tạo thành thế trận tam giác, cảnh giác quan sát động tĩnh chung quanh. Chốc sau, Bạch Chỉ Vi thất mặt cát ngoài xa hơi lún xuống, liền móc Đoạn Hư phù ra, luồn vào lòng tay. Đường Mật cầm kiếm, liếc Bạch Chỉ Vi, biết cô bé tinh mắt đó đã phát hiện địch nhân, nói: “Enemy ahead.” (Định nhân ở đằng trước.)
Trương Úy giơ ngang kiếm trước ngực, cảnh giác nhìn về phía trước.
Đồng thời, Bạch Chỉ Vi nhìn thấy cái hố cát đang từ từ di động về phía ba đứa, cự ly còn chừng một trượng thì dừng lại, đột nhiên lớp cát trắng pha vàng phun lên như suối nguồn, cùng dòng cát là ba người bịt mặt áo đen từ dưới đất nhảy bật lên, vung kiếm lao tới.
Đường Mật vung kiếm chặn đòn đầu tiên của ba hắc y nhân lại, Bạch Chỉ Vi nhân lúc đó khẽ phất tay, sáu lá phù Đoạn Hư chuẩn xác dính lên tay ba hắc y nhân. Trương Úy lập tức thấy sáu lá phù lơ lửng trên không, nói luôn: “I can see them.” (Ta nhìn thấy chúng.)
Cả hai biết Trương Úy đã nhận ra vị trí của địch nhân, liền mỗi người cầm chân một hắc y nhân, để lại một tên cho Trương Úy.
Trương Úy thấy hai lá phù từ bóng tối lao về phía mình, biết đó là địch nhân, tuy không hiểu hắc y nhân dùng chiêu thức gì, nhưng gã dùng luôn chiêu Phong Tảo Thiên Quân uy lực nhất Hồi Phong kiếm pháp. Theo kế hoạch, tuy gã không nhìn thấy địch nhân song chiêu thức này rất bá đạo, nếu dùng mười phần thể lực cùng nội lực chính diện công tới, đối phương chắc chắn phải dùng kiếm khí diện nghênh kích, chiêu đón đỡ này là thực chiêu, khó mà kịp biến đổi thành hư chiêu. Trương Úy lại học được mấy chiêu tiểu xảo về uốn cổ tay, có thể nhanh chóng biến chiêu, từ bên sườn phản lại một kiếm, nhát kiếm này buộc phải vừa nhanh vừa độc, tốt nhất một nhát giải quyết địch nhân. Tóm lại, dù gã không thấy gì cũng phải nhanh chóng dùng khoái đao chém loạn xạ.
Nhát kiếm của gã rít gió xuất ra, quả nhiên vị trí hai lá phù xoay về tử thủ, gã liền lật cổ tay, nhát kiếm đâm vào eo địch nhân. Kiếm của gã đâm hụt, không hiểu có đắc thủ không, lại nhanh chóng xoay cổ tay bồi một nhát nữa.
Cùng lúc, Đường Mật ở bên kia vừa đánh vừa nói: “Bingo.”
Trong lòng Trương Úy vui mừng, ha ha, hạ được tên đầu tiên rồi.
Tuyên Di, Lý Tuần, Diêm Giai Chi ẩn tàng trong ảo ảnh đều nhìn thấy Trương Úy hạ được địch nhân đầu tiên, không khỏi bất ngờ. Họ đã dạy gã gần ba năm, nếu nói về nỗ lực e rằng gã đổ công gấp mười kiếm đồng khác, chỉ là mỗi khi dự điện thí đều đứng ngẩn ra đó rồi ngất xỉu, sau đó họ hỏi gặng thì gã chỉ quật cường nhắm mắt.
Trong ba người chỉ có Tuyên Di phần nào chuẩn bị trước, lúc dạy Trương Úy kiếm thuật, nàng ta phát hiện kiếm pháp của gã không ngưng trệ như trước. Lần đầu tiên chứng kiến, nàng ta cho rằng sau rốt nó cũng khai thông được bế tắc, biết cách dĩ tâm ngự kiếm nhưng quan sát kĩ liền thấy ngay vấn đề. Hóa ra gã chỉ thêm liên chiêu vào giữa các chiêu thức. Tuyên Di không biết ai dạy tiểu xảo này cho gã nhưng vì mềm lòng nên không lật tẩy. Tất nhiên nàng ta biết mấy tiểu xảo đó chuyên môn thiết kế cho Hồi Phong kiếm pháp nên dù có luyện pho kiếm này đến mức hành vân lưu thủy mà đổi sang kiếm pháp khác tất tiểu xảo này vô dụng. Nhưng từ đáy lòng nàng ta hi vọng thiếu niên mắt sáng như sao này qua được điện thí, thành thử không nói gì.
Diêm Giai Chi dạy pháp thuật và Lý Tuần dạy Ngự kiếm thuật lại đau đầu hơn hết với Trương Úy, cho rằng gã như bị tầng tầng lớp lớp tường sắt bao phủ, dù thế nào cũng không phát ra được sức mạnh vốn có. Diêm Giai Chi tỏ vẻ nghi hoặc hỏi Tuyên Di: “Trương Úy sao lại không theo chương pháp nào thế, xông lên là dốc toàn lực, không hề chưa cho mình đường rút lui, hình như không giống với cách Tuyên điện phán dạy.”
Tuyên Di hơi sững người, hiểu ý Diêm Giai Chi, nếu không phải là ảo ảnh do họ tạo ra mà là địch nhân không rõ trình độ võ công thế nào, một đòn như thế mà không khắc chế được kẻ địch tất mất hết khả năng hoàn thủ. Điện thí nhằm xem xét chỉnh thể năng lực ứng phó của kiếm đồng, cách đánh của Trương Úy dù hạ được địch nhân vẫn sa vào hạ thừa.
“Hài tử này như vậy cũng tốt, ta thấy như thế có vẻ thích hợp với nó hơn, chẳng phải mỗi người mỗi cách sao.” Tuyên Di nói đỡ cho Trương Úy.
Diêm Giai Chi cười bình thản: “Cũng đúng.”
Cả ba đều cảm giác được động tĩnh lạ ở ngoài ảo ảnh, liền tách tâm thần ra nhìn về cửa điện, quả nhiên phát hiện điện giám Mục Hiển đã tới.
Mục Hiển gật đầu với ba điện giám rồi men tường đến ngồi xếp bằng cạnh họ, đẩy tâm thần thần vào ảo ảnh, thấy Trương Úy đứng sững ở đó, còn Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đang giao đấu với địch nhân.
“Thế nào vậy, Trương Úy làm gì đấy?” Lão hỏi.
“Nó vừa hạ xong địch nhân.” Tuyên Di giải thích.
“Hả?” Mục Hiển hơi kinh ngạc, lại hỏi: “Sao không giúp người cùng tổ, đứng ngây ra đấy làm gì.”
Tuyên Di lập tức đáp: “Hai tiểu cô nương này không cần giúp, đều là kiếm đồng có kiếm pháp cao nhất điện.” Lời vừa dứt, Bạch Chỉ Vi và Đường Mật đã giải quyết xong địch nhân, Tuyên Di thở phào.
Mục Hiển gật đầu không nói gì, tiếp tục ngưng thần quan sát.
Lúc đó, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi ở trong ảo ảnh đang nhìn quanh tìm địch nhân kế tiếp. Nhưng rừng đá lặng ngắt, thi thoảng mới có gió lùa qua, thổi tung lớp cát dưới chân. Cả hai hiểu rằng đang được thử thách năng lực tìm địch nhân, liền nhìn nhau, Đường Mật cố ý nói to: “Trương Úy, đứng nguyên ở đấy phòng bị, Chỉ Vi, ngươi tìm quanh đây, ta lên chỗ cao tìm thử xem.”
Bạch Chỉ Vi hiểu ý, cứ để Trương Úy đứng đờ ra đấy thì kỳ cục nhưng gã không thấy địch nhân, không thấy rừng đá lởm chởm mà cứ để đi loạn, tất sẽ dễ dàng lộ tẩy, cô nhỏ giọng bảo: “Trương Úy left five steps, right seven steps, front nine steps, back eight steps.” (Sang trái năm bước, phải bảy bước, phía trước chín bước, sau lưng tám bước.)
Trương Úy gật đầu, biết đấy là phạm vi di chuyển an toàn, vượt ra ngoài nhiều khả năng có chướng ngại vật ảo ảnh, ý Đường Mật và Bạch Chỉ Vi là bảo gã giả bộ đi lại trong khu vực an toàn đó. Gã bèn cầm kiếm, đi đi lại lại theo hướng dẫn của Bạch Chỉ Vi, nhìn quanh như thể đang tìm kiếm.
Có điều gã chơi cùng Đường Mật và Bạch Chỉ Vi lâu như vậy vẫn không được bản lĩnh giả đò. Bạch Chỉ Vi thấy gã cầm kiếm nhìn đông liếc tây, dáng vẻ lấm lét, nào giống tìm kiếm địch nhân mà giống tiểu tặc tìm cơ hội hạ thủ giữa chốn chợ búa thì đúng hơn. Cô bật cười lắc đầu, đi vào rừng đá tìm kẻ địch.
Đường Mật đi xa hơn, nhảy lên một tảng đa cao vút nhìn xuống tứ phía. Nó nhận ra mấy cột đá quanh Trương Úy hình như bất thường, nhìn thật kĩ liền phát hiện các cột đá đang đổi vị trí, bất giác kinh hãi, hóa ra địch nhân hóa trang thành đá, từ từ áp sát Trương Úy, liền lớn tiếng hô: “Chỉ Vi, địch nhân ảo hóa thành cột đá đến gần Trương Úy.”
Bạch Chỉ Vi vội móc Đoạn Hư phù ra, nhưng cô đang ở trong rừng đá, vị trí quan sát khác Đường Mật, chỉ thấy khắp nơi toàn là cột đá to nhỏ lởm chởm, khó lòng nhận ra vị trí địch nhân. Cô thoáng nghĩ ngợi, vội lùi khỏi rừng đá, đến sát Trương Úy, hạ giọng: “Enemy close.” (Kẻ địch đến gần)
Rồi cô nhanh chóng bỏ Đoạn Hư phù vào ngực, hai tay chập lại, quặp hai ngón tay vào, kết Thiên cổ lôi âm như lai thủ ấn, giơ lên quá đầu quát khẽ: “Thiên lôi.” Một tia sét màu lam từ trung tâm là cô tản ra tứ phía, đánh vào cách cột đá quanh đó. Những cột nhỏ bị đánh gục, những cột to lắc lư nhưng vẫn vững vàng, chỉ có ba cột ngay trong na bị công kích liền biến thành ba hắc y nhân che mặt, vung kiếm tấn công cô và Trương Úy.
Đường Mật cũng về kịp, móc Đoạn Hư phù bắn vào tay ba hắc y nhân, nhưng nó quá gấp gáp, xuất thủ không ổn, lực đạo không chuẩn, hắc y nhân cách xa nhất không bị bắn trúng. Trương Úy không nhìn thấy địch nhân đó mà vung kiếm tấn công một hắc y nhân bị bắn trúng, còn Bạch Chỉ Vi đang bị một hắc y nhân cầm chân, nó vội vàng sử dụng Ma La vũ, chặn luôn nhát kiếm của hắc y nhân tấn công Trương Úy.
Đường Mật ngăn chặn nhát kiếm của hắc y nhân, chợt phát hiện mình toát mồ hôi lạnh, chỉ là tình thế không cho phép nghĩ vẩn vơ, nó dốc hết tâm thân giao đấu với hắc y nhân.
Mục Hiển hơi nhíu mày: “Chiến thuật của ba kiếm đồng này kỳ quái quá.”
Ba vị điện phán hiểu ý, Trương Úy không đón đánh địch nhân tấn công mình mà hướng sang địch thủ của Đường Mật còn Đường Mật lại từ xa vòng đến, ném ra Đoạn Hư phù.
Diêm Giai Chi dạy binh pháp giải thích: “Ba kiếm đồng này học binh pháp rất khá, có thể đấy là cách đánh cổ quái chúng tự nghĩ ra.”
“Phóng ra Đoạn Hư phù hả, lẽ nào chúng có rằng với sức của mình lại phá giải được ảo ảnh do ba ngươi thi triển?” Mục Hiển nói.
Lý Tuần dạy phù pháp lập tức giải thích: “Ba kiếm đồng này có lẽ định thử, lúc đó có hỏi Tuần rất nhiều câu về đạo phù nào, theo Tuần có lẽ tâm tính thiếu niên của chúng định thử một phen chăng?”
Mục Hiển gật đầu, không nói gì nữa, thò một bàn tay ra nắm chặt lại, lúc mở tay thì trong đó rừng rực một chùm hỏa cầu. Lão thổi khẽ, hỏa cần tản đi tứ tán, biến thành vô số tia lửa bắn vào ba thiếu niên.
Đường Mật, Bạch Chỉ Vi, Trương Úy diệt xong địch nhân liền nhìn nhau, cơ hồ cùng cười bảo: “Enemy clear.” (Địch nhân hiện rõ)
Cùng lúc đó, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn thấy một dải tia lửa từ xa ập tới như đàn ong, cả hai đều ngẩn ra, không biết nên ứng phó thế nào. Theo lý thyết thì nên dùng pháp thuật nhưng dải tia lửa càng lúc càng tỏa rộng, đến trước mặt ba đứa thì trải khắp cả không gian. Trong những pháp thuật chúng được học, không có loại nào đồng thời công kích đích nhân ở bốn phương tám hướng, làm thế nào đây?
Đường Mật thấy dải tia lửa lơ lửng trên không, chứ không chủ động công kích, chợt hiểu rằng có người đang thử thách chúng dùng pháp thuật phòng ngự thế nào. Đến giờ nó chỉ học mỗi một loại là phong thuẫn, hơn nữa do tâm lực không đủ, mỗi đứa chỉ phòng thủ được một mặt, lại không thể kéo dài lâu. Hiện tại muốn ngăn chặn khắp trời tia lửa này nhất định cần cả ba chia ra ba hướng thi triển phong thuẫn mới được. Có điều Trương Úy không thể thi thố pháp thuật, có cách gì nữa đây?
Đường Mật nghiến răng nói với Bạch Chỉ Vi: “Chỉ Vi, hai chúng ta thi triển phong thuẫn.” Đoạn quay sang nói với Trương Úy : “Đầu to, hết cách rồi, xài con đầm pích thôi.”
Trương Úy tuy không thấy trong thế giới ảo ảnh có gì nhưng gã biết Đường Mật từng nhắc đến một trò chơi là bài lá, con bài sau rốt quyết định thắng bại chính thị đầm pích. Theo ước định, khi hết cách sẽ dùng đến chiêu sau cùng, được gọi là tuyệt chiêu đầm pích.
Trương Úy gật đầu, trấn tình nhìn về phái ngọn đèn leo lét ngoài xa, hạ giọng: “Front, fifty steps.” (Đằng trước, năm mươi bước)
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đứng lên phía trước nó, tạo thành hình tam giác, thi triển phong thuẫn che chắn.
Quả nhiên, phong thuẫn xuất hiện là những tia lửa trên không như nhận lệnh, đồng loạt lao xuống. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đẩy phong thuẫn lên phía trước, cùng Trương Úy ở phía sau nhấc chân chạy thật nhanh, mặc kệ những chỗ không phòng ngự được bị bao nhiêu tia lửa bắn trúng.
Đường Mật cảm giác mỗi lần tia lửa nhỏ đánh vào cây kiếm, nó lại có cảm giác hơi bỏng rát, đành tự nhắc nhở: “Là giả đấy, chỉ là ảo ảnh, là ma tướng chưa phá được.”
Lúc chúng chạy đến chỗ có mũi đá chặn đường, cả hai chợt dừng lại, Trương Úy đi sau tuốt phắt thanh kiếm, lao vút lên như chim ưng non bổ xuống.
Tuyên Di đang lấy làm lạ xem ba đứa làm gì thì Trương Úy đã nhảy tới trước mặt, kề kiếm lên ngực nàng ta, cất giọng trầm trầm: “Nhìn thấy các vị rồi.” Rồi không đợi nàng ta phản ứng, nó thu kiếm cung kính đứng sang bên: “Tuyên điện phán, Úy xin đắc tội.”
Trong sát na, toàn bộ ảo ảnh vây quanh Đường Mật và Bạch Chỉ Vi tan biến hết, trong bóng tối chỉ còn còn lại ba vị điện phán há hốc mồm cùng điện giám Mục Hiển trước ngọn đèn dầu vàng vọt.
Đường Mật lập tức đổi sang nụ cười đã thành chiêu bài, hơi ngoẹo đầu hỏi: “Xin hỏi thế này đã là qua ải chưa ạ?”
Kim Diện La Sát
Mục Hiển cho rằng từ khi lão chấp chưởng Ngự Kiếm đường đến nay đã gặp một số việc kỳ lạ, nhưng không việc nào sánh được với hiện tại.
Ba kiếm đồng tu luyện tại Trí Mộc điện chưa đầy một năm lại phá được ảo ảnh do ba vị điện phán hợp lực tạo ra, hơn nữa hoàn toàn không bị ảo ảnh ảnh hưởng, tìm được người thi triển ẩn mình giữa lớp ảo ảnh. Việc này mà nói với bất kỳ ai cũng bị coi là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng việc đó đã xảy ra thật sự, thiếu niên tên Trương Úy đó như từ trên trời rơi xuống, chỉ mũi kiếm vào Tuyên Di vốn không phòng bị gì, nói cho chính xác là nàng ta không hề định phòng ngự, rồi gã nói: “Thấy các vị rồi.”
Lúc thiếu niên này buông lời, giọng rất bình thản, thậm chí có mấy phần lễ mạo, phảng phất hóa giải được ảo ảnh của ba vị cao thủ Thục Sơn chỉ là việc rất bình thường. Dù là ba Cố Thanh Thành năm xưa hay ba Hoàn Lan hiện tại có làm được như thế không? Mục Hiển nghĩ thế, buộc phải đánh giá lại ba kiếm đồng: ba gương mặt đỏ lựng, ánh mắt sáng như sao, ba gương mặt trẻ trung sống động dưới ánh đèn, gương mặt nào cũng rừng rực lửa. Với nhưng thiếu niên anh tư bột phát thế này thì nên nói gì đây nhỉ? Lão than thầm từ tận đáy lòng.
Đường Mật nhìn gương mặt dưới ánh đèn của Mục Hiển đang đầy nghi hoặc, nó không khỏi đắc ý. Hôm trước ba đứa đã thảo luận về chiêu át chủ bài này, biết chắc dù thế nào các điện phán cũng không ngờ ba kiếm đồng lại phá được ảo ảnh, mà họ có nghĩ nát óc cũng không ra việc Trương Úy vì không nhìn thấy ảo ảnh nên từ đầu đến cuối luôn nhìn rõ vị trí của họ. Chúng muốn qua được điện thí tất phải nhân lúc họ đang chấn kinh cùng hỗn loạn, nhanh chóng tìm lấy lời đáp. Nên nó lại hỏi: “Xin hỏi chúng con phá được ảo ảnh rồi, đã qua chưa?”
Mục Hiển và ba vị điện phán nhìn nhau, hỏi: “Trương Úy, nói xem nào, sao các ngươi lại nhìn ra chỗ các điện phán ẩn thân?”
Trương Úy dùng luôn những lời đã chuẩn bị trước, cung kính đáp: “Thưa điện giám, đấy là nhờ cảm giác.”
Mục Hiển thấy thiếu niên thật thà này nói ra một cây huyền hoặc như thế, mũi lão thiếu điều xì khói, biết có hỏi nữa cũng vô dụng: “Theo lý thuyết là qua rồi. Chỉ là ta không tin với sức các ngươi lại giải được ảo ảnh do ba vị điện phán tạo ra. Nghe nói các ngươi thi văn rất khá, có ý thi liền hai kỳ, nếu kỳ thi này các ngươi dựa vào tiểu xảo qua được chứ không do thực lực thì các ngươi đã biết hậu quả là gì chưa?”
Ba thiếu niên lắc đầu.
“Sau này không còn cơ hội tham gia kỳ đại thí nào nữa.” Mục Hiển thản nhiên nói.
Ba đứa ngẩn ra, lời Mục Hiển khác hẳn những gì chúng nghe được. Trước khi dự điện thí, chúng đã hỏi rõ kỳ thi Nhân Hỏa điện có những mục nào, độ khó ra sao. Kết quả bất ngờ là ai cũng cho rằng kỳ điện thí này rất đơn giản, chưa từng có ai không qua.
Kỳ điện thí này chỉ là để các kiếm đồng tìm được bảo kiếm ở trong kiếm thất.
Hóa ra kiếm của người Thục Sơn không phải bảo kiếm thông thường mà đều do bậc đại sư đổ tâm huyết, dồn tinh hoa nhật nguyệt đúc lên, mỗi cây kiếm đều có kiếm hồn. Kiếm hồn nhận chủ rồi là tâm thần tương thông với chủ, từ đó mới thật sự đạt đến nhân kiếm hợp nhất. Mỗi lần chủ nhân thắng lợi là kiếm hồn mạnh hơn, Ngự kiếm thuật cũng tiến thêm. Một thanh kiếm nhận chủ là vĩnh viễn đi theo, nếu chủ nhân vong mạng, thanh kiếm sẽ bay về kiếm thất trong Ngự Kiếm đường, yên tĩnh đợi chủ nhân mới tới.
Mỗi kiếm đồng Thục Sơn muốn tu luyện tiến bộ tất phải tìm được cho mình thanh kiếm thích hợp, từ đó người còn kiếm còn, người mất kiếm vong.
Bọn Đường Mật được cho biết rằng quá trình chọn kiếm rất đơn giản, từng đứa vào kiếm thất, dựa vào cảm giác và sở thích mà chọn một thành giữa nhiều giá đựng kiếm, rồi đợi kiếm hồn ra gặp gỡ, chỉ cần kiếm hồn đồng ý gặp tức là nó đã nhận chủ.
“Chỉ cần là người Thục Sơn tất sẽ tìm được kiếm của mình.” Hoàn Lan nói với chúng bằng khẩu khí hết sức bình thường.
Mục Hiển thấy ba đứa tỏ vẻ không tin, đại khái đoán ra chúng nghĩ gì, nên giải thích: “Các ngươi chưa nghe đến chuyện ai đó không được kiếm hồn nhận, đúng không? Chỉ vì kiếm đồng tu luyện được hai năm rồi đều có thực lực được kiếm hồn chấp nhận. Còn kiếm đồng một lần qua hai kỳ như Hoàn Lan thì chúng ta đồng ý cho y dự kỳ thứ hai không chỉ bởi y đủ điều kiện, còn vì chúng ta căn cứ vào biểu hiện của y ở kỳ điện thí thứ nhất, phán đoán được rằng y có thực lực đó. Còn các ngươi thì ta không thể đoán nổi.”
“Xin hỏi điện giám, không chọn được kiếm thì sao?” Đường Mật hỏi.
“Không được chọn sẽ mất tư cách ở lại Thục Sơn, mỗi người chỉ có một cơ hội, quy củ trăm năm nay của Thục Sơn vẫn thế.” Mục Hiển nói đến đó, ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn ba thiếu niên, chợt đổi đề tài: “Các ngươi có biết ảo ảnh đả thương người ta bằng cách nào không?”
Đường Mật bị ánh mắt sắc bén của lão quét trúng, bất giác muốn thoái lui một bước: “Thưa điện giám, ảo ảnh vốn không đả thương người ta, nhưng người lạc vào ảo ảnh sẽ bị mê hoặc tâm trí, tự bị tổn thương. Ví như người bị ảo hỏa giết, trên mình không có dấu vết thiêu đốt nhưng thân thể lại co quắp theo hình thái của kẻ bị thiêu đến chết.”
Mục Hiển gật đầu, từ tốn nói: “Biết là được rồi, hi vọng các ngươi không bị ảo ảnh trong lòng mê hoặc. Các ngươi chọn đi, nếu cho rằng mình có thực lực được kiếm hồn thừa nhận, thì theo ta.”
Đường Mật có cảm giác Mục Hiển nói câu này thì ánh mắt tựa hồ nhìn nó, đặc biệt là con mắt trắng như thể phát ra tia sáng nhìn thấu lòng người, tích tắc đó nó muốn rút lui. Cơ hồ nó ghét chính mình, mỗi lần cần dũng khí để quyết đoán, nó lại có thói quen cả nghĩ, thoáng chốc đầu óc nổi lên vô số câu hỏi, nếu không được kiếm hồn nhận thì sao? Rời khỏi Thục Sơn sẽ sống thế nào? Trương Úy không được kiếm hồn nhận thì sẽ ra sao? Chẳng phải như thế là hại gã ư?
Đang lúc nó do dự thì bên tai vang lên tiếng Bạch Chỉ Vi: “Thưa điện giám, chúng con nhất định phải thử, nếu không sao biết được có bị ảo ảnh trong lòng mê hoặc hay không?”
Giọng nói đó vẫn như thế, vẫn quyết tiến lên. Đường Mật thở dài, đó mới là lời đáp chân chính của tuổi trẻ.
Ba đứa theo Mục Hiển đến chính điện, thấy một vị điện phán áo đen lạ mặt đang đứng ở lối vào địa cung, y thấy bốn người tới lên bước lên thi lễ với Mục Hiển: “Điện giám, kiếm đồng Nhân Hỏa điện vừa qua được đại thí, một chốc nữa kiếm thất sẽ tự đóng lại.”
Mục Hiển gật đâu nói: “Tôn Loan, ba kiếm đồng này muốn thi thêm điện thí của Nhân Hỏa điện.” Đoạn quay lại nói với bọn Đường Mật: “Mau lên, chìa khóa kiếm thất chỉ chưởng môn mới có, mở ra một thời thần là tự đóng lại, hi vọng ba ngươi đều qua được.”
Ba đứa được điện phán Tôn Loan dẫn đến cửa kiếm thất dưới địa cung, thạch môn phía trước khẽ đẩy ra, ba đứa thấy một căn phòng đá nhỏ xíu không bày vật gì, ở bức tường đối diện có một cánh cửa sắt đóng kín, hai cánh khảm hai con thú bằng đồng thau ngậm vòng.
“Cánh cửa sắt thông vào kiếm thất có bày bố pháp thuật, có người đứng trước là mở ra, mỗi lần vào được một người, các ngươi thương lượng xem ai vào trước, còn lại ở ngoài căn phòng đá đợi.” Tôn Loan nói xong liền đi ra.
Cửa phòng từ từ khép lại, Trương Úy nhìn Đường Mật và Bạch Chỉ Vi: “Để ta đi trước, nếu ta không được nhận, hai ngươi không cần lo lắng nữa.”
“Đầu to, nếu vạn nhất không được, đừng trách…” Đường Mật định nói ‘đừng trách ta’ nhưng lời đến khóe miệng, nó liền nhận ra mình sao lại kém thế, quả thật đáng hận, liền quyết tâm: “Không được cũng có gì đâu, lúc đó tỷ tỷ ta sẽ cùng ngươi xông pha giang hồ.”
“Thế đi, nếu ngươi không được, hai bọn ta cũng không thèm vào chọn kiếm gì hết, ba chúng ta rời Thục Sơn, kết bạn thành du hiệp vô danh vô phái.” Bạch Chỉ Vi lên tiếng.
Trương Úy không giấu được nụ cười: “Vậy càng tốt. Bất quá tuy lúc đầu ta không nói nhưng tự nhận thấy mình khác người, không thấy ảo ảnh là một việc rất tệ. Nhưng hôm nay ta mới bất thình lình nhận ra như thế cũng không sao.” Đoạn đặt tay lên ngực, thần sắc trầm tĩnh lại kiên định: “Ta thấy rằng tâm của ta không kém cỏi tí nào, sẽ được chấp nhận thôi, ta có thực lực đó, các ngươi cứ yên tâm.”
Dứt lời gã đi đến trước khung cửa sắt, hai cánh cửa khẽ lay động rồi mở ra hai bên. Gã nhận ra bên trong sáng sủa nhưng không nhìn rõ vật gì, tựa hồ có sức mạnh hút lấy gã, bất giác bước tới.
Vào đến kiếm thất mới phát hiện nơi này kỳ thật không phải một gian phòng nhỏ là là căn thạch ốc lớn bằng nửa tổng thể Ngự Kiếm đường, giữa phòng có một hố sâu hình vuông, ánh sáng từ đó phát ra. Gã đến cạnh hố, bốn vách hố được tạc thành hàng hàng chỉnh tề những hốc lõm vào, trong mỗi hốc có một thanh bảo kiếm lấp lánh nằm yên tĩnh. Những tia sáng mờ mờ đó tụ lại khiến cái hố như đang chôn vùi một tảng đá quý lớn, linh quang rực rỡ.
Mỗi vách hố đều có cầu thang dựng đứng hẹp vanh vanh dẫn xuống. Gã đang cân nhắc xem có nên đi theo lối đó xuống không thì một khối tròn phát sáng từ đáy hố dâng lên, nhìn kĩ hóa ra là đài sen màu vàng.
Đài sen thoáng chốc đã đến trước mặt, gã nhảy lên ngồi thật vững, đài sen liền từ từ hạ xuống. Mỗi lần ánh mắt lướt qua thanh kiếm nào, định thò tay ra lấy thì đài sen như được lệnh dừng lại ngay, nhưng gã cứ ngần ngừ, trong lòng cảm giác có điều chưa được ổn thỏa, liền rút tay về.
Càng lúc đài sen càng đến gần đáy mà gã vẫn chưa đưa ra quyết định. Lúc đó gã mới hiểu rằng người tìm được kiếm nhất định phải dựa vào tâm lực cảm nhận thanh kiếm nối liền với vận mệnh mình, còn gã vẫn chưa có cảm giác đó. Đang lúc suy tư, chợt tâm gã trầm hẳn xuống, không kịp nghĩ gì nhiều thì ánh mắt đã hướng tới một thanh cổ kiếm ở cách đó không xa, sát na này, gã cơ hồ cảm giác thấy lời kêu gọi của số mệnh. Được lực hấp dẫn như từ kiếp trước nối liền với huyết mạch đó tác động, gã dứt khoát đưa tay ra…
Vỏ kiếm đó đen ngòm ảm đạm vô quang, lớn hơn thanh kiếm bình thường đến hai, ba lần, xứng danh cự kiếm, chuôi kiếm và cái bảo vệ tay bằng đồng thau bị mài đến độ sáng bóng, khiến người ta không khỏi liên tưởng năm xưa là ai đã cầm cây kiếm này tung hoành giang hồ.
Trương Úy hít sâu một hơi, tay phải cầm chắc chuôi kiếm tuốt ra, chợt bạch quang lóe lên, khí lạnh phả vào mặt. Từ đáy lòng mình, gã thầm khen kiếm tốt, ngẩng nhìn thấy ngay một thiếu niên y hệt mình đứng trước mặt.
“Ngươi là kiếm hồn?” Trương Úy hỏi ngay.
Thiếu niên giống hệt gã nhướng mày lên, coi như trả lời.
“Tức là ngươi nhận ta làm chủ nhân mới?” Trương Úy không nén được hưng phấn.
“Cho là vậy đi.” Thiếu niên đó tỏ vẻ bực mình: “Ta vẫn chờ để chịu sai khiến của người khác, chỉ là không ngờ lại là một tiểu tử ngốc cỡ này, sao không cảm thấy tâm lực của ngươi nhỉ? Nội lực và thể lực của ngươi rõ ràng rất mạnh cơ mà, sao nhỉ?”
“Ta cũng không biết.” Trương Úy ngượng ngùng, định hỏi tiếp thì thiếu niên đó đã mất kiên nhẫn, phất tay biến mất.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đợi ở ngoài thấy Trương Úy ôm kiếm đi ra, liền vui vẻ chạy đến vây lấy hỏi: “Kiếm gì, kiếm gì thế?”
Trương Úy cười ha hả tuốt kiếm ra, chỉ vào hai chữ Trầm Phong. Bạch Chỉ Vi miết hai ngón tay mảnh mai qua hai chữ đó, khẽ lẩm nhẩm: “Trầm Phong, cứ như là tên huynh đệ của bảo châu Trầm Địch của ngươi nhỉ.”
“Không hẳn, ta định hỏi thêm nhưng kiếm hồn biến mất, ngạo mạn lắm.” Trương Úy đáp.
Đường Mật nhớ lại lúc mình gặp kiếm hồn, liền bảo: “Đúng thế, kiếm hồn nào hình như cũng kiêu ngạo.” Rồi nó vỗ vai Bạch Chỉ Vi: “Được rồi, vào thôi, thời gian không còn nhiều nữa.”
Bạch Chỉ Vi gần như bị Đường Mật đẩy vào khung cửa sắt. Cô cảm giác trước mắt sáng bừng, theo ý thức nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã thấy một đài sen vàng dừng cạnh chân, cô thoáng nghĩ ngợi rồi đứng lên, mặc cho đài sen đưa xuống dưới hố.
Có khoảnh khắc, cô chợt cảm giác được những thanh kiếm nằm yên tĩnh trong hốc đá không phải là kiếm mà là những năm tháng khiến người ta ngưỡng vọng. Bãi bể nương dâu, càn khôn đảo chuyển, mặc cho những thanh kiếm đó từng huy hoàng thế nào giờ đều quay về đây, chờ đời vận mệnh luân chuyển một lần nữa.
Đang lúc suy tư, trong đáy lòng tựa hồ nghe thấy âm thanh hô hoán, ngẩng lên nhìn thấy hai thanh kiếm nằm trong hai hốc đá trước mặt. Thanh bên tay trái có vỏ kiếm bạc trắng, có vẻ mỏng mảnh, vỏ khắc tầng tầng mây lành. Thanh bên tay phải dài hơn đôi chút, vỏ kiếm màu xanh ngọc rất đặc biệt như được chế tạo từ đá Đại Lý, hoa văn thiên nhiên hòa quyện hai màu xanh trắng, tựa hồ là hình vẽ gì đó, lại như không phải.
Cô chợt có dự cảm mạnh mẽ rằng mình lấy thanh nào cũng được. Nhưng chọn thanh nào nhỉ, ngẫm nghĩ hồi lâu vần không có đáp án, cô bèn móc đồng tiền trong ngực áo ra ném lên không, tò tay đón lấy rồi mở ra nhìn, mỉm cười cầm luôn thanh bên trái.
Giữ dải mây lành khắc trên vỏ kiếm, cô thấy hai chữ Vụ Ẩn, chợt nghĩ: Chào ngươi, Vụ Ẩn kiếm, ngươi nói xem vận mệnh có lúc là thứ kỳ diệu xiết bao, chúng ta được gặp nhau.
“Ôi, việc trọng yếu như thế lại dùng đồng tiền quyết định, chủ nhân lần này đúng là vô tâm.” Lưng chừng không vang lên giọng nói yểu điệu, Bạch Chỉ Vi buộc phải ngoái nhìn.
Một tiểu cô nương giống hệt cô đang lơ lửng trên không, cô bèn hỏi: “Ngươi là kiếm hồn? Chủ nhân trước kia của ngươi là ai?”
Tiểu cô nương lắc đầu: “Không nói được, việc đó đâu liên quan đến ngươi.”
“Không nói thì thôi, ta chỉ muốn biết mình được ai truyền thừa.”
“Ngươi sai rồi, chủ nhân đời trước chết đi, sức mạnh của kiếm hồn cũng tan biến nên ngươi chả được truyền thừa gì hết. Ta mới sinh ra, cũng như ngươi, là độc nhất vô nhị nên có khả năng vô hạn.”
Bạch Chỉ Vi máy động trong lòng, cơ hồ nắm bắt được điều gì đó lướt qua tâm.
Ta ư? Có khả năng vô hạn, là mới mẻ, là độc nhất vô nhị? Trong lòng cô lặp đi lặp lại mấy câu đó, hồi lâu vẫn ngẩn ra.
Khi cô ra khỏi cánh cửa, bị Đường Mật ôm lấy, hỏi dồn dập: “Kiếm gì, kiếm gì đấy?”
Bạch Chỉ Vi mỉm cười thoát khỏi vòng tay Đường Mật, tuốt kiếm ra: “Vụ Ẩn kiếm.”
Đường Mật và Trương Úy nhìn thanh kiếm, không khỏi kinh ngạc, thanh kiếm gần như trong suốt, cơ hồ đúc từ hàn băng không tạp chất, mũi kiếm khẽ động là có lãnh quang phát ra, hàn ý thấu xương. Đường Mật đã biết ở thế giới này có thứ tên ‘tinh thiết’ nên không đến mức thốt ra ba chữ vô tri ‘thủy tinh kiếm’ nữa, mà hỏi: “Tinh thiết kiếm hả?”
“Tinh thiết gần như trong suốt này đúng là hiếm thấy.” Bạch Chỉ Vi đáp, vẻ mặt không giấu được nụ cười.
Thấy Bạch Chỉ Vi hiếm khi cười cũng cao hứng như thế, Đường Mật biết nhất định đó là bảo kiếm hiếm có, đâm ra thích thú, vẫy tay với hai đồng bạn: “Được rồi, đừng khoe nữa, tỷ tỷ vào đây.”
Đi vào kiếm thất, nó phát giác cái lược tinh thiết trong ngực áo nóng lên, thầm nhủ: Có phải kiếm hồn trong lược nhận ra đã về đến đại bản doanh của nó nên mới hưng phấn thế? Cũng không biết có phải kiếm hồn ngạo mạn đó thấy người ta đều là bảo kiếm sáng lấp lánh còn bản thân chỉ là cái lược nên không còn mặt mũi nào chăng? Nó móc cái lược ra: “Nào nhìn các huynh đệ tỷ muội, đại thúc đại thẩm của ngươi đi.”
Không ngờ cái lược tinh thiết đỏ vừa được móc ra liền nóng rực, Đường Mật cảm giác tay bỏng rát liền buông ra, cái lược hóa thành một đạo hồng quang lao xuống đáy hố. Lúc đó đài sen vàng cũng đến trước mặt, nó không nghĩ ngợi gì ngồi lên ngay, hạ lệnh: “Đuổi theo nó.”
Nhưng đài sen không nghe nó chỉ huy, cứ từ từ trôi trong hố kiếm. Đường Mật không hiểu sao chẳng để ý đến thanh nào trong các hốc đá, trong lòng chỉ cho rằng cái lược mới là quan trọng. Nháy mắt sau, đài sen hạ xuống đáy hố, Đường Mật vội vàng nhảy khỏi, tìm kiếm cái lược, sau cùng cũng thấy nó nằm yên tĩnh ở hốc đá dưới cùng, ngay cạnh một thanh kiếm.
Thanh kiếm liền khiến nó chú ý ngay, thoạt nhìn ngắn hơn kiếm thường một chút, trên kiếm không có trang sức gì, cả vỏ và chuôi kiếm đều được bọc da mãng xà màu đỏ rực như phù sa, bề mặt còn có hoa văn lồi lõm đặc hữu, nhìn một là thấy ngay vật quý trọng hiếm thấy. Đường Mật thò tay cầm lên xem kĩ, mới thấy trên lớp bảo vệ cổ tay bằng đồng thau khắc hai chữ Vị Sương nhỏ xíu. Nó thử bạt kiếm, không ngờ vừa ra khỏi vỏ, thân kiếm mỏng manh lại được đúc thành từ thủy tinh đỏ, mới biết Vị Sương là chỉ thanh kiếm tinh thiết màu đỏ này.
Cái lược đỏ của nó cũng là tinh thiết, có phải là một đôi với Vị Sương? Hoặc Vị Sương vốn là song kiếm, có người lấy một thanh đúc thành lược chăng? Đường Mật nghĩ mãi vẫn không thấy kiếm hồn đâu, đâm ra nghi ngờ: Không phải ai cũng bảo chỉ cần kiếm rời vỏ được là đã được kiếm hồn nhận chủ sao? Ta tuốt ra lâu thế sao nửa kiếm hồn cũng không thấy? Thế này có được coi là đã được kiếm hồn nhận chủ chưa?
Bất thình lình nó nghe thấy trên đỉnh hố có tiếng lạch cạch như thể vật gì rơi xuống đất, rồi giọng Trương Úy rổn rảng vang lên: “Đường Mật, nhanh lên, Tôn điện phán đến giục rồi.”
“Ra đây, ra đây.” Nó đáp, nhảy lên cái đài sen.
Lên đến đỉnh, nó để ý nhìn quanh, trong kiếm thất trừ kiếm khanh ra nào còn vật gì, lấy đâu ra tiếng đồ vật rơi xuống, liền cho rằng mình nghe lầm, bèn ra khỏi cánh cửa sắt.
Trương Úy và Bạch Chỉ Vi thấy nó ôm kiếm cười nheo nheo bước ra, cả hai hưng phần chạy tới, Bạch Chỉ Vi cướp lấy thanh kiếm: “Ta xem nào, à, đẹp quá.”
“Đúng là đẹp, tuy hơi nhỏ nhưng hợp với ngươi.” Trương Úy khen, thò tay vuốt chuôi kiếm bọc da mãng xà hơi ánh lên.
“Kiếm cứ dùng được là tốt, quan trọng nhất là ba chúng ta cùng qua. Đầu to, chúc mừng.” Đường Mật cố gắng mỉm cười, che giấu nỗi thấp thỏm trong lòng.
Trương Úy vỗ vỗ gáy, nở nụ cười tươi, có vẻ ngượng ngập: “Ta muốn đa tạ các ngươi. Bất quá, kỳ thật ta vui nhất vì ba chúng ta cùng qua.”
“Ừ, ừ, chúng ta đi mau, không phải Tôn điện phán giục rồi sao.” Đường Mật nói qua quít, với nó có phải như thế là biểu hiện trong lòng hoang mang chăng?
Vừa ra khỏi cửa, Đường Mật chợt a một tiếng, vỗ trán: “Quên mất rồi, cái lược của ta còn ở trong đó.”
“Mau vào lấy, sắp đóng cửa rồi.” Bạch Chỉ Vi giục.
Đường Mật quay lại, vừa đẩy khung cửa sắt lao vào liền va phải vật gì đó, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang rơi xuống đất. Nó định thần nhìn kỹ, hóa ra va vào một nam tử, hắn đang cuống quýt cúi người nhặt gì đó.
Mặt đất rải rác năm, sáu viên lưu ly trong suốt lớn cỡ nắm đấm, viên nào cũng đỏ rực. Mấy viên bị văng ra xa tít, vẫn lăn lông lốc, cách chân Đường Mật không xa có hai viên chắc bị lực va chạm vừa rồi làm vỡ, dịch thể đỏ rực đang chảy ra theo vết nứt, rất giống máu đang trào ra từ vết thương. Không khí thoảng mùi máu tanh.
“Ngươi là ai, ở đây làm gì?” Đường Mật đặt tay lên bội kiếm, gằn giọng hỏi.
Nam tử đó vội vàng nhặt quả cầu lưu ly cuối cùng còn nguyên, nhét vào ngực, hung hăng mắng: “Nha đầu đáng chết, làm vỡ Huyết Ảnh lưu ly rồi, lấy mạng ra đền đi.”
Đường Mật nhìn kỹ nam tử, có cảm giác hơi quen mặt, lại thấy hắn mặc áo tạp dịch Thục Sơn, liền không chịu kém: “Hừ, Huyết Ảnh lưu ly của ngươi sao, tạp dịch sao lại vào được kiếm thất? Rõ ràng đến trộm đồ.”
Nam tử lùi lại nửa bước, hơi sập mí mắt xuống, thoáng qua nét có tật giật mình, nhưng rồi sắc mặt nhanh chóng chuyển thành hung hãn, trừng mắt: “Tạp dịch thì sao? Từ hôm nay trở đi Lý Tam ta đây sẽ thành nhân vật lưu danh giang hồ.”
Kim Diện La Sát
Đường Mật dùng tốc độ nhanh nhất phân tích lời kẻ tự xưng là Lý Tam vừa nói.
Lẽ thường một người nói rằng “tạp dịch thì sao” tất tám, chín phần người đó là tạp dịch. Còn một người trước khi nói rằng ‘từ hôm nay sẽ là nhân vật nổi danh giang hồ’ còn thêm vào danh hiệu ‘Lý Tam ta đây’ thì tám, chín phần người người đó thật sự tên Lý Tam.
Chỉ là tạp dịch Lý Tam vì sao lại lưu danh giang hồ? Nó không khỏi liếc mấy cục gồ lên trong ngực Lý Tam, lẽ nào vì thứ gọi là Huyết Ảnh lưu ly đó?
“Muốn lưu danh giang hồ cũng không thể ăn trộm đồ, mau bỏ Huyết Ảnh lưu ly xuống, không thì bản cô nương không khách khí đâu.” Đường Mật thấy Lý Tam không có vẻ gì là từng xông pha giang hồ, liền tiếp tục uy hiếp: “Ngươi tưởng Thục Sơn phái để cho ngươi lấy cắp đồ ra giang hồ lập uy chắc, mau bỏ xuống, ta sẽ tha cho ngươi đường sống.”
Cơ mặt Lý Tam co lại, tựa hồ hơi hoảng sợ nhưng rồi lại tỏ vẻ quyết liệt: “Hừ, Thục Sơn phái bị mấy lão cổ hủ Mục Hiển và Tiêu Vô Cực chưởng quản thì không thể đảm đương được trách nhiệm khuông phò chính nghĩa giang hồ nữa rồi, ta thay mặt thiên hạ đến lấy Huyết Ảnh lưu ly.”
Đường Mật nghe Lý Tam tuôn ra những lời có dấu hiệu của người đọc sách, đoán chừng hắn được ai đó dạy cho, nó càng nghi hoặc, còn lơ mơ nhớ được ai đó ở đâu đó từng chỉ trích chưởng môn cổ hủ, liền rặn ra mấy lời khách sáo, giọng hòa hoãn hẳn theo kiểu ngây thơ: “Đại thúc, xin hỏi đại thúc lấy Huyết Ảnh lưu ly đi thì có bản lĩnh gì khuông phò chính nghĩa, thiên hạ sẽ xảy ra đại sự gì mà đại thúc phải tự hủy trong sạch của bản thân đi ăn trộm đồ?”
Lý Tam tựa hồ bị bắt trúng mạch: “Ta có bản lĩnh gì, chỉ cần có bầu máu nóng nam nhi là đủ. Tiểu nha đầu, ngươi có biết hơn trăm năm nay, đời nay nối đời kia, ma huyết đã lan ra không biết bao nhiêu người, trên đời chỉ có Huyết Ảnh lưu ly nhận ra được đâu là yêu nghiệt mang ma huyết. Nhưng bọn Tiêu Vô Cực lại giấu Huyết Ảnh lưu ly ở đây, ta thấy bọn lão có khác gì tà ma. Lý Tam ta thay trời hành đạo, để trừ khử dư nghiệt của tà ma thì chút trong sạch này có là gì, tương lai người đời hiểu cho khổ tâm của ta, sẽ bội phục hiệp nghĩa của Lý Tam này, gọi ta một tiếng Lý đại hiệp.”
Đường Mật nhận ra chỗ mâu thuẫn, vội hỏi: “Đại thúc nói gì? Qua Huyết Ảnh lưu ly này sẽ phát hiện ai là đời sau của Ma vương rồi trừ đi ư? Chẳng phải sẽ giết mấy chục vạn người sao? Hơn nữa người lớn trẻ con, nam nữ già trẻ đều không tha? Đấy là hành vi hiệp nghĩa?”
Lý Tam vẫn ra vẻ chính khí lẫm liệt: “Thế thì sao, không như thế mà cứ giữ ý thiện với tà ma thì khác nào làm ác? Tiểu nha đầu, mau tránh ra, ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu việc đời, không muốn xuất thủ đả thương ngươi.”
Đường Mật lắc đầu biết rằng hắn đã hoàn toàn bị tẩy não, không thể giảng lý lẽ được, liền nghiêm mặt nói: “Ta không để ngươi qua được. Không tính đến việc những người có ma huyết chưa từng làm việc gì xấu, mà theo ta biết, không có cơ duyên thì ma tính sẽ không bị kích phát, họ hoàn toàn tuân theo sinh lão bệnh tử như người thường. Ngươi làm thế này có khác gì tùy tiện giết người vô tội? Ta thấy tà ma thật sự là ngươi.”
Lý Tam nghe Đường Mật mắng mình là tà ma, cơn giận liền dâng lên, rít vang: “Được, không tránh ra đừng trách ta không khách khí.” Dứt lời vung chưởng tấn công.
Đường Mật tránh khỏi ngọn chưởng đầu tiên, thuận thế bạt Vị Sương kiếm ra. Không ngờ thân thủ Lý Tam rất nhanh nhẹn, lách người tránh khỏi nhát kiếm rồi nhảy lùi lại, tuốt nhuyễn kiếm trên eo xuống.
Eo hắn đeo một cây nhuyễn kiếm hiếm thấy, tuy chỉ xuất nửa chiêu nửa thức nhưng Đường Mật cũng nhận ra là công phu Thục Sơn, nghi hoặc trong lòng nó càng đậm, giơ kiếm ngang ngực: “Ngươi thật ra là ai, sao lại biết công phu Thục Sơn?”
Lý Tam cười lạnh: “Đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Lý Tam. Đọa Thiên đại nhân nói rồi, thiên hạ ai cũng có thể tập công phu Thục Sơn, sao ta lại không biết? Đừng tưởng mình là kiếm đồng Thục Sơn tất có quyền coi thường người khác.”
Cùng lúc cánh cửa sắt bật mở, hóa ra Trương Úy và Bạch Chỉ Vi đợi ở ngoài thấy Đường Mật không ra, đâm lo lắng nó gặp chuyện gì nên vào tìm. Hai đứa thấy Đường Mật giơ kiếm đối diện với một người lạ mặt thì không nói gì, tuốt bội kiếm đứng cạnh nó.
Trương Úy hỏi: “Đường Mật, chuyện gì thế?”
“Kẻ này trộm đồ của Thục Sơn đi giết người, quyết không được để hắn thoát, tính mạng mấy chục vạn người đang nằm trong tay hắn.” Đường Mật nói nhanh.
Trương Úy nhíu đôi mày rậm, chỉ mũi kiếm vào địch: “Được, vậy thì liều mạng cũng không thể để hắn thoát.”
Đường Mật nhìn Lý Tam chằm chằm, nói với Trương Úy và Bạch Chỉ Vi: “Không hiểu võ công của hắn nông sâu thế nào, chúng ta chỉ cần cầm chân, tí nữa các điện phán thấy chúng ta chưa ra, nhất định sẽ vào tìm.”
Lý Tam lộ vẻ nóng nảy, ba kiếm đồng đã không dễ đối phó, nếu các điện phán Ngự Kiếm đường đến thì hắn đừng mơ thoát thân nữa, liền hạ quyết tâm, lầm rầm niệm phù chú.
Ba thiếu niên thấy Lý Tam lẩm bẩm gì đó, làn da trần xuất hiện mạch máu xanh lét vồng lên, như những con rắn xanh bò ngoằn ngoèo trên da. Gương mặt bình thường của hắn, vì mạch máu nổi lên đan nhau mà biến thành vô cùng nanh ác, hai bên huyệt thái dương không hiểu sao lại có dấu xoáy màu vàng, phảng phất bị ai đó vẽ lên.
“Sao còn chưa chọn được kiếm? Kiếm thất sắp tự đóng rồi. Ồ, ngươi đâu nhỉ?” Sau lưng ba đưa vang lên giọng điện phán Tôn Loan, tiếp đó khung cửa sắt mở ra, Tôn Loan bước vào.
Đường Mật mừng thầm, chỉ là đang đấu với đại địch nên không dám quay lại. Bạch Chỉ Vi xoay người, bước lên một bước, nói đầy cấp thiết: “Tôn điện phán, kẻ này định lấy vật của Thục Sơn chúng ta đi gây ác.”
Tôn Loan hơi kinh ngạc khi thấy tình cảnh đó, lập tức hiểu ngay, nói với Bạch Chỉ Vi đầy ôn hòa: “Không sao, để ta xử lý.” Dứt lời y xuất chưởng tống ngay vào ngực cô. Bạch Chỉ Vi phun máu, thân thể nhỏ bé như diều đứt dây văng xa, va đánh bịch xuống đất nằm thẳng đơ.
Đường Mật liếc thấy Bạch Chỉ Vi văng đi, không biết sống chết thế nào, trong lòng nó hoảng sợ, bàn tay cầm kiếm run lên, định chạy đến xem xét đồng bạn nhưng lại không dám di động, sợ Lý Tam đã chuẩn bị sẵn thừa cơ tấn công, đành nghiến răng trấn tĩnh, trừng mắt nhìn địch nhân, có điều lệ nóng trào ra khóe mắt.
“Điện phán, vì sao?” Trương Úy vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, quay lại tựa lưng vào Đường Mật, chỉ kiếm sang phái Tôn Loan, lớn tiếng chất vấn, phẫn hận trong lòng gã dâng tràn, lời nói cũng không được liền mạch.
Tôn Loan không thèm để ý đến hai kiếm đồng, bước tới hai bước, lạnh lùng nói với Lý Tam: “Ngươi mau đi đi, ở đây có ta xử lý, chốc nữa cửa đóng sẽ có Mục Hiển đến tuần tra, gặp lão thì phiền đấy.”
Lý Tam không ngờ lại đột ngột xảy ra biến cố này liền dốc mười phần sức mạnh xuất kiếm bổ vào Đường Mật, cho rằng tiểu nha đầu không dám ngạnh tiếp, chỉ cần nó né tránh là sẽ cướp đường thoát thân. Ai ngờ Đường Mật cứng đầu lên rồi thì không ai lay chuyển được, dù biết kiếm khí của Lý Tam như bài sơn đảo hải đổ tới, sức mình không thể chặn nổi nhưng trong lòng quyết không thể để tặc tử này thoát, phải cầm chân hắn cho đến khi Mục điện giám tới, bèn ngưng tụ toàn bộ nội lực vào tay cầm kiếm, thẳng thừng đón tiếp.
Tiếng kim loại va nhau chát chúa vang lên trong kiếm thất đóng kín, Đường Mật cảm thấy huyết khí trong ngực sôi trào, đứng không vững, phải ngồi phệt xuống. Lúc đó Trương Úy và Tôn Loan đang giao đấu kịch liệt, gã không thể nhìn xem Đường Mật có xảy ra chuyện gì không, miệng gầm vang: “Đường Mật, ta chặn điện phán, ngươi đừng để hắn tẩu thoát.”
Lý Tam hất Đường Mật ngồi xuống, thuận thế tung cước đá nó văng khỏi khung cửa sắt. Đường Mật nghe tiếng Trương Úy kêu to, cố nén huyết khí dâng lên họng, nghiến răng bò dậy, bước được bước đầu tiên, nó chợt thấy dưới chân hụt hẫng, bổ nhào về phía trước. Cùng lúc một đạo hồng quang từ vực kiếm bay lên, đập vào ngực khiến nó cảm thấy ngực ấm lên, huyết khí hòa hoãn hẳn, tuy loạng choạng nhưng không ngã xuống. Nó sờ lên ngực, hóa ra cái lược tinh thiết đã quay lại, nó không nghĩ ngợi nhiều, nhấc chân lao theo.
Tôn Loan là điện phán nên không đành hạ thủ với trẻ con, vốn định thả Lý Tam đi rồi sẽ rời Thục Sơn, nên xuất thủ lưu tình, chỉ có ý cầm chân Trương Úy. Ai ngờ hai kiếm đồng này lại như ba ba trong ao, cắn vào là không nhả ra. Y tận mắt thấy cô bé như búp bê bị đánh ngã xuống đất, rõ ràng thụ nội thương nhưng lại bò dậy đuổi theo Lý Tam, còn bản thân bị thiếu niên mày rậm mắt to quấn chân không thể thoát đư