Nếu như một đao kia của hắn chém về phía Bạch Sầu Phi, khả năng thành công gần như hoàn toàn không có.
Nhưng bây giờ hắn lại chém vào Ôn Nhu, như vậy rất có hi vọng thành công, bởi vì Bạch Sầu Phi không ngờ được.
Chẳng những Bạch Sầu Phi không ngờ được, ngay cả Trương Thán cũng cảm thấy bất ngờ, cho nên hắn kêu lớn:
– Thái Hắc Diện, ngươi điên rồi à?
Một chỉ của Bạch Sầu Phi đâm về phía Thái Thủy Trạch, ngay vào giữa trán.
Đao có màu đen.
Thân thể trắng nõn.
Đao gác lên vòng eo của Ôn Nhu.
Làn da trên người nàng mịn màng trắng nõn, cùng với lưỡi đao phản chiếu tạo nên một sự quyến rũ mê người.
Đao chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, Ôn Nhu sẽ bị chém thành hai khúc.
Ngón tay ấn vào trên trán Thái Thủy Trạch, nhưng vẫn chưa phát lực.
Tình huống rất rõ ràng.
Ánh mắt Thái Thủy Trạch nói cho Bạch Sầu Phi biết một chuyện, chỉ cần Bạch Sầu Phi vừa phát ra chỉ kình, hắn cũng sẽ một đao cắt Ôn Nhu vô tội ra thành hai đoạn.
Ôn Nhu có lẽ còn đang hôn mê, nhưng dưới lưỡi đao màu đen, làn da trắng đến mức khiến người khác lóa mắt cũng nổi lên một trận run rẩy.
Trên người Thái Thủy Trạch vẫn đang chảy máu, tay của hắn vẫn run rẩy, người cũng thở hổn hển.
Trên lưỡi đao vẫn còn chảy máu của hắn, là máu đỏ.
Thân thể cô gái trắng như tuyết.
Giọt máu nhỏ lên làn da mềm trắng trẻo của Ôn Nhu, vô cùng nổi bật, hết sức rõ ràng.
Ngón tay của Bạch Sầu Phi vẫn ấn lên trán Thái Thủy Trạch.
– Đầu ngón tay của ngươi vừa phát lực, ta sẽ chém xuống.
Thái Thủy Trạch phải thở hổn hển bảy tám hơi, mới có thể nói xong câu này. Mặc dù khi nói một chữ hắn đều dừng lại một lúc, ngừng lại một hồi, nhưng mỗi chữ vẫn hết sức rõ ràng.
– Ngươi sẽ không chém xuống.
– Tại sao?
– Bởi vì ngươi không có lý do gì giết cô ấy, người mà ngươi muốn giết là ta.
– Ngươi có thể thử một chút.
Bạch Sầu Phi yên tĩnh lại.
Loại yên tĩnh kia rất điềm đạm nho nhã, giống như một con hạc trắng thu cánh. Lúc hắn đối địch nhưng vẫn chưa ra tay, dáng vẻ lại rất đẹp mắt.
Có lẽ câu nói “tĩnh như xử nữ” chính là chỉ loại người như hắn.
Hắn nhìn bên trái, nhìn bên phải, cẩn thận quan sát thân thể ngọc khiết băng thanh mà thiếu chút nữa hắn đã chiếm hữu được, nhất thời cũng không tỏ thái độ gì.
– Cho dù ta nghĩ thế nào…
Bạch Sầu Phi vẫn ung dung. Trên thực tế, thời gian quả thật hoàn toàn có lợi cho hắn. Cho nên hắn thăm dò nói:
– Ngươi hình như không có lý do gì để giết Ôn Nhu.
– Ngươi không nhìn ra sao? Ta đã là một người sắp chết.
– Đúng, ngươi đã là một người sắp chết, còn hại thêm một tính mạng vô tội làm gì?
– Nhưng mạng của ta là do ngươi hại.
– Đáng tiếc ngươi không giết được ta.
– Nhưng mà ngươi thích cô ấy, hơn nữa hiển nhiên ngươi còn chưa chiếm được cô ấy.
– Cho nên ngươi chỉ cần giết cô ấy, ít nhất cũng có thể đả kích ta, khiến ta vĩnh viễn không chiếm được?
– Đúng vậy.
– Chậc chậc chậc, đây là hành vi hiệp nghĩa của hán tử Tượng Tị tháp sao?
– Không sai, ta là đệ tử trong Tượng Tị tháp. Nhưng ngươi cũng đừng quên, trước khi gia nhập Tượng Tị tháp thì ta là ai?
– Ngươi họ Thái, ta vẫn chưa quên.
– Hắc Diện Thái gia chúng ta quen trở mặt không nhận người. Lại nói, binh khí đại vương Thái Hắc Diện chúng ta cũng không xem là người võ lâm chính quy, nếu tính cũng chỉ có thể xem là người trong hắc đạo. Hành vi của hắc đạo, coi trọng miệng đen, mặt đen, tay đen, lòng đen, không cần coi trọng cái đống nguyên tắc và quy củ nhàm chán. Chỉ cần ta giết cô ấy, có thể đả kích được ngươi, vậy thì ta nhất định sẽ làm. Cô ấy không phải thê tử của ta. Chỉ cần cô ấy chết ở đây, ngươi sẽ trở thành thù địch với Lão Tự Hiệu, Lạc Dương Ôn gia và huynh đệ trong Tượng Tị tháp, cả đời này cũng không hóa giải được.
Con ngươi Bạch Sầu Phi bắt đầu co lại, nhíu mày hơi có vẻ đau đớn, liếc nhìn Trương Thán đang từ sau lưng lẻn tới, nói:
– Nhưng chuyện hôm nay, có hắn tận mắt nhìn thấy.
– Đúng vậy.
Thái Thủy Trạch nói:
– Cho nên chỉ cần ta giết chết cô ấy, ngươi phải giữ lại tính mạng của hắn.
Nói xong lại muốn hạ lưỡi đao xuống.
– Chờ đã… có gì từ từ nói!
Lần này Bạch Sầu Phi có vẻ cấp bách:
– Ngươi muốn thế nào?
– Ta chẳng muốn thế nào cả.
Thái Thủy Trạch nói:
– Ta chỉ cần ngươi cút ra ngoài.
Bạch Sầu Phi lại nhíu mày một cái, sau đó cười nói:
– Ta ra ngoài, ngươi cho rằng các ngươi có thể trốn được sao?
– Trốn không được.
Thái Thủy Trạch nói:
– Nhưng chỉ cần các ngươi dám xông vào, chúng ta sẽ giết Ôn Nhu trước. Chúng ta không còn mạng, ngươi cũng mất đi thức ăn ngon đã đến miệng.
– Ngươi biết không?
Bạch Sầu Phi chắp tay cười lạnh nói:
– Ngươi uy hiếp rất hoang đường, dùng chính mạng sống của người bên phía các ngươi để uy hiếp, đúng là rắm chó không kêu.
– Ngươi biết không?
Trên khuôn mặt đầy máu của Thái Thủy Trạch lại lộ ra hàm răng trắng như tuyết:
– Bất kể có biết hay không, chỉ cần ngươi còn do dự, ta sẽ một đao chém xuống.
Nói xong, hắn lại muốn hạ đao xuống.
– Chờ đã!
Bạch Sầu Phi cuối cùng cũng kêu lên, giậm giậm chân, thu chỉ rời đi. Trước khi đi hắn còn oán hận, hung hăng để lại một câu:
– Cứ để cho các ngươi ở lại Lưu Bạch hiên, xem thử có thể cầm cự đến khi nào.
Lúc rời đi, ngón tay của hắn lại phất một cái về phía Ôn Nhu ở xa. Chiêu này lại nằm ngoài dự liệu của hai người Thái, Trương. Có điều Ôn Nhu chỉ “ừm” một tiếng, cũng không có gì khác thường. Lúc này Bạch Sầu Phi đã dẫn theo Vạn Lý Vọng bước nhanh ra ngoài.