Sau khi Dương Vô Tà hiện thân, tấm màn của chiếc kiệu rực rỡ kia chậm rãi vén lên.
Địch Phi Kinh cuối cùng lại nhìn thấy Tô Mộng Chẩm.
Lần trước gặp mặt là ở…
Tại đường cái phía nam kinh sư, trong lầu Tam Hợp, lúc đó lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng là “thiên hạ đệ nhất lâu”, dẫn theo hai huynh đệ mới kết nghĩa của y là Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, khí thế bừng bừng đi thẳng lên lầu gặp Địch Phi Kinh, muốn Địch Phi Kinh khuyên Lôi Tổn đầu hàng, muốn Địch Phi Kinh dẫn Lục Phân Bán đường quy phục Kim Phong Tế Vũ lâu…
Khi đó Tô Mộng Chẩm là một bệnh nhân, hơn nữa còn là một bệnh nhân bị thương trúng độc.
Nếu là ai khác bị thương như y, trúng độc như y, mắc bệnh như y, cho dù có mười cái mạng cũng không còn dư lại cái nào. Thế nhưng, y lại muốn một hơi nuốt trọn Lục Phân Bán đường được xưng là “võ lâm đệ nhất đường”, ngay cả mắt cũng không chớp.
Lần đó cách biệt, đã gần mười năm.
Trong lần đàm phán đó, tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường đang ở trên tầng chót của lầu Tam Hợp.
Hiện giờ Lôi Tổn đã qua đời… chết trong Khóa Hải Phi Thiên đường thuộc Hồng lâu của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Hôm nay Hồng lâu vẫn sừng sững ở đó, đứng ở trọng địa của Lục Phân Bán đường cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy mái cong. Nhưng còn tháp ngọc và Thanh lâu, trong vụ nổ lớn vào nửa năm trước đã không còn sót lại chút gì.
Chủ nhân ban đầu của Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng như Tượng Nha tháp mà y trấn giữ, dường như đã hóa thành tro bụi trong khói lửa cuồn cuộn.
Còn lại Hồng, Hoàng, Bạch lâu, lầu vẫn như trước, nhưng đã vật còn người mất.
Không ngờ, kẻ địch lớn nhất của Lục Phân Bán đường khi lưu lạc chạy trốn, lại xuất hiện trong Đạp Mai Tầm Tuyết các, trọng địa của đường.
Phía dưới cây “Thương thụ” yêu quý của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu Tô Mộng Chẩm, lại có một địa đạo nối thẳng đến cứ điểm quan trọng của của tử địch Lục Phân Bán đường.
Cho nên, trong một đêm gió lớn tuyết sắp rơi, có sao không trăng, Tô Mộng Chẩm lại xuất hiện trong chiếc kiệu yêu dị này…
Nghĩ tới đây, nhớ đến những chuyện này, trong lòng Địch Phi Kinh không khỏi ngẩn ngơ…
Dương Vô Tà vừa nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo như đốm lửa kia, trong lòng giống như cháy lên một ngọn lửa bừng bừng. Y luôn luôn vui buồn không đổi sắc (nhiều năm vùi đầu trong các loại cơ mật quan trọng, y đã sớm học được sự thờ ơ), lúc này cũng không khỏi nghẹn ngào, nước mắt lã chã:
– Công tử…
– Dương tổng quản.
Người trong kiệu đưa tay ra, một bàn tay gầy trơ xương, lạnh lẽo.
Nếu không phải bàn tay này có thể cử động được, Dương Vô Tà thật sự cho rằng vừa rồi thứ chạm vào mu bàn tay mình, cầm lấy tay mình, đó là tay của một người đã chết từ lâu.
Dương Vô Tà chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.
Y luôn luôn cho rằng “nam nhi có lệ không dễ chảy”, cho dù đổ lệ, cũng quyết không thể chảy trước mặt người ngoài. Nhưng hôm nay gặp lại cố chủ, y lại hoàn toàn không kìm nén được. Y cắn môi đến mức rỉ máu, nhưng nước mắt lại giống như chuỗi hạt đứt dây, không kìm được rơi xuống.
Vẫn là Tô công tử lên tiếng trước:
– Nhìn thấy ngươi còn sống, thật là tốt.
“……”
– Sao lại bi thương chứ? Trùng phùng là chuyện tốt mà.
– Công tử còn sống, thuộc hạ không dám chết trước. Ta đã chờ nửa năm, nhịn nhục chịu đựng, dò la khắp nơi, chỉ chờ tin tức của công tử, đợi đến ngày hôm nay.
– Tốt, rất tốt.
– Đáng tiếc, có rất nhiều huynh đệ bị ép buộc và hại chết.
– Ta biết, ta biết rồi…
– Không sao cả… chỉ cần công tử còn sống là tốt rồi… công tử nhất định có thể báo thù cho bọn họ. Dương Vô Tà ta sống là vì ngày hôm nay, chỉ chờ công tử ra lệnh một tiếng…
– Ngươi có lòng… còn nhớ bài thơ trước kia chúng ta cùng ngâm trên đỉnh Thanh lâu không?
Sắc mặt Dương Vô Tà chợt biến đổi, đỏ mắt, trắng mặt.
Sau đó ánh mắt y ngấn lệ, run giọng ngâm nga:
– Độc lập tam biên tĩnh, khinh sinh nhất kiếm tri *…
Tô Mộng Chẩm gật đầu, ngọn lửa lập lòe chiếu vào trong kiệu, chiếu lên hai mắt y thành màu xanh nhạt. Tóc của y đã rụng đi nhiều, râu bên mép rối tung.
Áo bào rất lam, lam đến rất sáng, sáng đến lóa mắt, hơn nữa còn rất thơm.
Mặc trang phục màu lam sáng (lam hơn cả trời, lam hơn biển xanh, cũng lam hơn cả màu xanh), còn có mùi thơm nồng nặc như vậy, là muốn che giấu điều gì, hay là che lấp thứ gì?
Địch Phi Kinh suy đoán như vậy.
Y cũng nghĩ đến giao tình giữa mình và Lôi Tổn.
Trong Lục Phân Bán đường, y là đại đường chủ, còn Lôi Tổn là tổng đường chủ.
Dựa theo lệ thường trên giang hồ, quy luật trong võ lâm, khi lão đại dựng bang lập phái, thường sẽ có một lão nhị tốt ủng hộ trợ giúp. Một khi lão đại giành được thiên hạ, đánh hạ giang sơn, lão đại nhìn thấy thế lực của lão nhị dần dần lớn mạnh, nhất định sẽ xảy đột xung đột. Chỉ cần ghen ghét nhau, thế lực của lão đại và lão nhị khó tránh khỏi sẽ xảy một trận thôn tính, đối đầu.
Lôi Tổn là một người âm hiểm, đa nghi, hơn nữa còn khá tàn bạo. Hắn luôn luôn mưu cầu lợi ích (những chuyện có “lợi” đối với hắn, dĩ nhiên bao gồm “thế”, “quyền”, “danh” và “tiền”).
Địch Phi Kinh lại là một nhân tài. Bởi vì có y, cho nên Lục Phân Bán đường của Lôi Tổn mới có thể nhanh chóng lớn mạnh. Cho dù gặp phải cường địch như Kim Phong Tế Vũ lâu, y vẫn có thể duy trì cục diện giằng co, không suy không sụp.
Không ai biết, nếu Lục Phân Bán đường không có Địch Phi Kinh, liệu còn có thể sừng sững không ngã hay không. Nhưng Lục Phân Bán đường không có tổng đường chủ Lôi Tổn, vẫn có thể hùng bá một phương, bởi vì còn có một đại đường chủ Địch Phi Kinh.
Nhưng điều khiến kẻ địch kinh ngạc nhất (cũng khiến người ta bất ngờ nhất), chính là Lôi Tổn dường như vô cùng tín nhiệm Địch Phi Kinh, không hề áp chế hay nghi ngờ y; mà Địch Phi Kinh cũng giống như rất trung thành với Lôi Tổn, chưa từng bán rẻ hay phản bội hắn.
Điều này khiến cho Lục Phân Bán đường có thể gặp khó không ngã, gặp nạn vẫn tồn tại.
Lôi Tổn cũng đã từng nói trước mặt mọi người: “Lục Phân Bán đường có thể không có ta, nhưng không thể không có Địch Phi Kinh.”
Đừng quên, Địch Phi Kinh không phải họ “Lôi”. Trong Lục Phân Bán đường, y chẳng qua là một đệ tử khác họ mà thôi.
Lôi Tổn cũng thật sự quý trọng Địch Phi Kinh, thậm chí trong chiến dịch tổng tấn công Kim Phong Tế Vũ lâu, hắn đã để Địch Phi Kinh ở lại phố Khổ Thủy trấn thủ hậu phương, không để cho y đi mạo hiểm.
Vì vậy, tuy Lôi Tổn mất mạng trong chiến dịch này, nhưng vì Địch Phi Kinh không chết, cho nên vẫn bảo vệ được nguyên khí của Lục Phân Bán đường.
Vấn đề là ở đây (điều hiếm thấy cũng ở đây).
Lôi Tổn là một kẻ đại gian đại ác, có tình cảnh nào chưa từng thấy qua? Có loại người nào chưa từng đối phó? Có gian kế nào chưa từng sử dụng? Chẳng những hắn đã từng làm, từng nghĩ, từng sắp đặt, mà Địch Phi Kinh làm việc với hắn nhiều năm, vẫn luôn được hắn trọng dụng. Có thể tưởng tượng được, hai người đã từng thương thảo và sắp đặt rất nhiều kế độc, cạm bẫy và sách lược đối phó với kẻ địch.
Nhưng Lôi Tổn vẫn đối đối xử chân thành với Địch Phi Kinh làm, đã không bài xích y, từ trước đến giờ chưa từng căm ghét y, cũng không đề phòng vì y biết được quá nhiều chuyện, ngược lại luôn bảo vệ y, không bao giờ dùng phương pháp đối phó với kẻ địch để đối phó với y.
Đồng dạng, Địch Phi Kinh cũng là một kẻ gian trá. Y và Lôi Tổn vốn không quen không biết, nhưng Lôi Tổn chẳng những trọng dụng y, rất nhiều kế sách trọng đại cũng thương lượng với y rồi mới tiến hành. Theo đạo lý, y đã biết được quá nhiều chuyện của Lôi Tổn, rất có khả năng khiến cho Lôi Tổn muốn diệt trừ mối họa ngầm này, hoặc là y tiên hạ thủ vi cường lật đổ Lôi Tổn.
Nhưng cho đến ngày Lôi Tổn chết đi, hai tình huống này đều không xảy ra. Ngược lại Địch Phi Kinh vẫn xem mình là đại đường chủ, dốc hết sức bảo vệ Lôi Thuần, để cho nàng thừa kế nghiệp cha.
Cho nên, hiện giờ trong đêm tối, trông thấy cảnh tượng Dương Vô Tà và Tô Mộng Chẩm chủ tớ tương phùng, Địch Phi Kinh cũng bất giác nhớ đến cố chủ của y…
Lại nghe Lôi Thuần ở bên cạnh nói một cách xa xăm:
– Bọn họ khiến huynh nhớ tới phụ thân, đúng không?
Địch Phi Kinh hơi kinh ngạc.
Thay vì nói là “kinh ngạc”, không bằng nói là “kinh hãi”.
Cô gái này dường như có thể nhìn thấu nội tâm người khác đang suy nghĩ gì.
– Từ sau khi Bạch Sầu Phi phản bội Tô Mộng Chẩm.
Lôi Thuần nói:
– Ta nghĩ, chuyện quan trọng nhất là lôi kéo một người, đồng thời giữ lại tính mạng một người.
– Người thứ hai mà cô nói là Dương Vô Tà?
Y không hỏi người thứ nhất là ai.
– Đúng.
– Bạch Sầu Phi mặc dù chiếm lĩnh Bạch lâu.
Địch Phi Kinh rất đồng ý:
– Nhưng chỉ cần Dương Vô Tà còn sống, những tư liệu kia hoàn toàn ở trong đầu y, giống như một cỗ máy, có thể sao chép lại toàn bộ nội dung chính. Đây là một tòa Bạch lâu sống, Bạch lâu sống đương nhiên càng hữu dụng hơn Bạch lâu chết.
Lôi Thuần ngưng mắt nhìn y.
– Thế nào?
– Tô Mộng Chẩm không chết, Dương Vô Tà lại ở chỗ ta, những biến hóa này, huynh không cảm thấy hơi kinh ngạc sao?
– Ta đã ở trong võ lâm, cũng đã dự tính mỗi ngày đều có kinh biến. Ta đi theo Lôi tổng đường chủ, cũng đã sớm chuẩn bị, xem kinh biến là chuyện bình thường.
Địch Phi Kinh lạnh nhạt nói:
– Đối với ta mà nói, ngày nào cũng đều có kinh biến, kinh biến đã trở thành chuyện thường…
Y ngừng lại một chút, mới thành thật nói:
– Ngược lại nhị đường chủ Lôi Động Thiên Lôi vẫn còn sống, chuyện này mới khiến cho ta có phần kinh ngạc.
Chú thích:
* Trích từ bài thơ “Tống Lý trung thừa quy Hán Dương biệt nghiệp” của Lưu Trường Khanh.
Lưu lạc chinh nam tướng,
Tằng khu thập vạn sư.
Bãi quy vô cựu nghiệp,
Lão khứ luyến minh thì.
Độc lập tam biên tĩnh,
Khinh sinh nhất kiếm tri.
Mang mang giang hán thượng,
Nhật mộ phục hà chi.
Dịch nghĩa:
Lận đận thay ông tướng chinh nam
Từng cai quản mười vạn quân
Bãi chức về không có cơ nghiệp
Tuổi già rồi còn mến đời thịnh thế
Một mình trấn giữ ba cửa ải yên tĩnh
Khinh sống có một thanh kiếm biết (lòng)
Mông mênh trên sông Giang Hán
Bóng xế chiều rồi, ông còn muốn gì?
Dịch thơ: (Bùi Khánh Đản)
Chinh nam ông tướng gian nan
Đã từng cai quản trăm ngàn binh xưa
Lui về, điền sản xác xơ
Tuổi già còn vẫn ước mơ thịnh thời
Bao năm trấn giữ ải ngoài
Một thanh thần kiếm xét soi tấm lòng
Trên dòng Giang Hán mênh mông
Trời chiều nào biết rằng ông muốn gì