Đối.
Đối mặt.
Mặt đối mặt.
Bạch Sầu Phi từ trong Hồng lâu đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy tất cả đều giống như một giấc mộng. Hắn lại bất giác hát lên bài ca kia:
– Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất, bất đắc dĩ nên phải đợi thời cơ. Rồng bay lên chín tầng trời, nào có sợ kháng long hữu hối? Ưng bay lên chín tầng mây, không sợ nơi cao rét lạnh. Trong nháy mắt lên đến đỉnh cao, hỏi ai lại không thất kinh? Ta muốn làm thiên nga chí tại thiên hạ, chỉ sợ vừa sa chân lại thành trò cười thiên cổ; nguyện vọng của ta phun trời nuốt đất, không ngờ lại thành trời tru đất diệt…
Vừa xuống Hồng lâu, còn lại trong tâm, chỉ cảm thấy quá khứ thành bại, đủ loại vinh nhục giống như một giấc mộng.
Lúc này hắn đã lững thững đi đến Bạch lâu, đối mặt với một người.
Vương Tiểu Thạch.
Một người bình thường, một cái tên bình thường.
Cho dù Bạch Sầu Phi đánh giá ra sao, đều cảm thấy người trước mắt này rất tầm thường, rất bình thường, chắc chắn không thể so với mình bay bổng, tiêu sái, tài hoa tung hoành, khí phách hào hùng.
Thậm chí ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng vậy, hắn cũng cho rằng mình rất tầm thường, rất bình thường.
Ít nhất, hắn cũng giống như bất cứ người nào, đều có một trái tim bình thường và thiện lương.
Một người bình thường, có một trái tim bình thường.
Bạch Sầu Phi tài hoa nổi bật, vẻ mặt như sương, nhưng hắn lại đối mặt với một người như vậy, một trái tim như vậy.
Đã chờ rất lâu rồi, cũng không cần nóng nảy nhất thời, do đó hắn tiên lễ hậu binh.
Vương Tiểu Thạch ôm quyền chào hỏi trước:
– Bạch nhị ca, dạo này vẫn khỏe chứ?
– Nhờ phúc của ngươi.
Bạch Sầu Phi cũng khách khí nói:
– Tam đệ cũng khỏe chứ?
– Không việc gì, không việc gì.
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Ít nhất cũng không có ai dùng Ngũ Mã Dạng với ta.
Bạch Sầu Phi biến sắc:
– Lão tam, đêm hôm tới đây, đã không ốm đau, cũng không bị kinh phong, vậy là vì chuyện gì?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Không có chuyện thì không tới cửa. Ta muốn xin nhị ca một người và một chuyện.
– Người nào?
Bạch Sầu Phi cố ra vẻ không hiểu:
– Chuyện gì?
– Người là Ôn cô nương, còn có Trương Thán, Ngô Lượng, Thái Thủy Trạch, nghe nói lúc chiều bọn họ đã tiến vào Phong Vũ lâu
Vương Tiểu Thạch nhã nhặn bình tĩnh nói:
– Chuyện là muốn đòi lại một công đạo.
– Công đạo?
Bạch Sầu Phi vẫn giả vờ không hiểu.
– Công đạo cho Tô đại ca.
– Chuyện này không phải ban ngày ngươi đã đề cập tới rồi sao?
– Con người ta chính là như vậy, một chuyện nếu như không làm rõ ràng, không thể đòi lại công đạo cho người thân thiết mà mình sùng kính, vậy thì sẽ không cam lòng.
Lần này Vương Tiểu Thạch vừa nói vừa cười, nụ cười của hắn luôn luôn chân thành, nhưng lúc này lại càng gian xảo hơn so với khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Bạch Sầu Phi:
– Hôm nay ta gặp may mắn, cứu được phụ thân và tỷ tỷ, lúc này mới hiểu ra. Ngày đó khi ta ám sát Thái tướng không thành, nếu không phải ngươi nhanh chóng cung cấp tư liệu trong Bạch lâu cho đám người Long Bát, làm sao có thể bắt được cha và chị gái của ta nhanh như vậy. Một huynh đệ đang chạy trốn, chẳng còn uy hiếp được ngươi, vậy mà ngươi còn đối xử như thế, xem ra đã có thể đoán được số phận của đại ca.
Bạch Sầu Phi cười lạnh:
– Ngươi tức giận chẳng qua là vì chuyện của mình, lại mượn việc công báo thù riêng.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta đã nói rồi, ta muốn đòi lại công đạo cho đại ca.
Bạch Sầu Phi nói:
– Nhưng ngày nào ngươi không có chứng cứ để chứng minh ta sát hại Tô Mộng Chẩm, công đạo của ngươi chẳng qua là mượn danh nghĩa để chiếm đoạt thực quyền của Kim Phong Tế Vũ lâu mà thôi.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Cho dù tối nay ta không thể lấy lại công đạo cho Tô đại ca, ít nhất cũng đòi lại Ôn Nhu, Ngô Lượng, Trương Thán và Thái Thủy Trạch từ chỗ ngươi.
Bạch Sầu Phi híp mắt nói:
– Kim Phong Tế Vũ lâu là nơi nào? Đâu thể mặc cho người khác đi lại tự nhiên.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Đừng quên, ta cũng là tam đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu. Bọn họ là huynh đệ của ta, ta muốn gặp bọn họ.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
– Ngươi cũng đừng quên, năm đó trước khi ám sát Phó Tông Thư, ngươi đã tuyên bố với bên ngoài, cắt đứt tất cả quan hệ với Kim Phong Tế Vũ lâu. Bây giờ ngươi chẳng qua là một tiểu lưu manh trong Tượng Tị tháp, một bang phái hạng chín ở kinh thành.
Vương Tiểu Thạch cười:
– Nhị ca, ngươi cần gì phải làm khó dễ ta như vậy, hãy thả người đi!
Bạch Sầu Phi sầm mặt nói:
– Lúc này lại bàn đến giao tình với ta, đuối lý cho nên chuyển sang dùng tình cảm, ngươi đừng mơ tưởng!
Vương Tiểu Thạch lạnh nhạt nói:
– Cái gì đuối lý? Nếu Tô đại ca đã không có ở đây, ngươi cứ xem như ta không phải là người của Kim Phong Tế Vũ lâu. Bây giờ ta đại biểu cho người đứng đầu Tượng Tị tháp, đến chỗ ngươi đòi ngươi.
Bạch Sầu Phi trong mũi hừ một tiếng, nói:
– Bọn họ náo loạn trong phạm vi quản lý của ta, nào có chuyện nói giao người là giao người.
Vương Tiểu Thạch hiên ngang nói:
– Bọn họ là huynh đệ của ta, có người chứng minh là bọn họ lên lầu thăm viếng, đường đường chính chính tiến vào trong lâu, ngươi làm sao có thể nói nhốt người là nhốt người? Lại nói, nếu như bọn họ phạm lỗi, vậy xin giao bọn họ ra đây, ta sẽ dùng quy củ của Tượng Tị tháp trừng phạt nghiêm minh, không đáng để Bạch nhị lâu chủ làm thay việc người khác. Bạch phó lâu chủ cũng không phải ăn no căng bụng, rãnh rỗi không có chuyện gì làm, ban ngày không tiếc điều động binh lực đến tìm Tượng Tị tháp gây phiền toái, tối nay lại bắt huynh đệ trong tháp chúng ta không chịu thả.
Mấy câu này của Vương Tiểu Thạch rất nặng, đã không nghĩ chừa lại đường lui.
Hai hàng lông mày của Bạch Sầu Phi nhướng lên:
– Ngươi muốn bọn họ?
Vương Tiểu Thạch dứt khoát nói:
– Đúng.
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Nhất định muốn?
Vương Tiểu Thạch đáp:
– Nhất định muốn.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
– Nếu như ta không chịu thì sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Mạng người quan hệ trọng đại, xin thứ cho ta đắc tội.
Bạch Sầu Phi tiếp tục hỏi:
– Nếu bọn họ đã chết thì sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Giết người thì đền mạng.
– Giết người thì đền mạng?
Bạch Sầu Phi nổi giận:
– Đừng quên, bây giờ ngươi đang ở Kim Phong Tế Vũ lâu, chứ không phải ta đang ở Tượng Tị tháp.
– Nếu như ngươi thật sự giết bọn họ.
Vương Tiểu Thạch nói từng chữ từng câu:
– Cho dù hôm nay ở trước Đại Kim điện, ta cũng bắt ngươi giết người đền mạng.
Ánh mắt Bạch Sầu Phi nhấp nháy, hừ một tiếng nói:
– Tiểu Thạch, hôm nay đám người Tượng Tị tháp các ngươi tới đây, hình như hơi ít một chút… ngươi nói như vậy, không sợ trẹo lưỡi hay sao?
– Nhiều người hay ít người cũng vậy.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Đều như nhau, chúng ta chỉ cần tâm chí đồng lòng là được. Do ta làm đại biểu, đến chỗ ngươi đòi mạng đòi nợ, ít người hay nhiều người đều như nhau, không có gì khác biệt. Sống chết do mệnh, thành bại biết cơ, nếu như ta đã tới đây, trong lòng bất bình, vậy thì phải đập tan bất bình rồi mới đi.
– Vậy là ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho ngươi cơ hội xuống đài lại không muốn, nếu ngươi có ngã gãy mũi gãy răng, đó là đáng kiếp.
Bạch Sầu Phi trở nên dữ tợn:
– Nói cho ngươi biết, nợ của ngươi chắc chắn phải đòi, bởi vì đám người Ngô Lượng, Thái Thủy Trạch đều đã chết rồi.
Vương Tiểu Thạch động dung:
– Đã chết?
Bạch Sầu Phi nói:
– Đã chết.
Vương Tiểu Thạch biến sắc:
– Đều chết ở đây?
Bạch Sầu Phi đáp:
– Không sai.
Vương Tiểu Thạch kích động:
– Những gì ngươi nói là thật?
Bạch Sầu Phi đáp:
– Thật.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ngươi giết huynh đệ của ta?
Bạch Sầu Phi nói:
– Giết thì thế nào? Ta đã giết được lão ca của ngươi, đương nhiên cũng giết được lão đệ của ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta hỏi ngươi một lần nữa…
Bạch Sầu Phi nói:
– Hỏi một trăm lần cũng như nhau.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ôn Nhu vô tội, nàng luôn luôn đối xử với ngươi rất tốt, tại sao ngươi cũng giết nàng?
Bạch Sầu Phi im lặng, một lúc sau mới nói:
– Ta thích giết ai thì giết người đó, ngươi quản được sao?
Đột nhiên, Vương Tiểu Thạch hét lớn một tiếng, ôm ngực bước lui, sắc mặt tái nhợt, thần sắc đáng sợ, giống như nơi ngực trúng phải một mũi tên.