Chu Tiểu Yêu và Đường Bảo Ngưu xông lên Vạn Bảo các, nơi ấy đầy những hũ tro xương. Ban đầu Tôn Ngư muốn ở đó phối hợp trên dưới giáp công, không ngờ hai người Chu Tiểu Yêu và Đường Bảo Ngưu không cướp đường chạy, ngược lại tấn công lên các. Vạn Bảo các vốn chỉ bố trí công kích, không hề chuẩn bị phòng thủ.
Nhờ vậy Chu Tiểu Yêu có thể trì hoãn một hơi. Nhưng Đường Bảo Ngưu thì đã mất đi khí thế, hắn đã bị thương không nhẹ, máu chảy như trút.
Có điều hắn vẫn xung phong, hãm trận, che chở, giết địch cho Chu Tiểu Yêu, còn hét lớn:
– Chu cô nương, cô đi, cô đi mau.. để một mình ta đối phó với bọn chúng là được rồi.
Chu Tiểu Yêu nhìn thấy hắn chảy máu đã có thể chứa đầy cả một cái chén lớn, trong lòng rối loạn, thấp giọng quát lên:
– Câm miệng!
Đường Bảo Ngưu tay đấm chân đá, lại đánh bay ba kẻ địch ra ngoài cửa sổ, ngoài các và dưới lầu, vừa hét lớn:
– Chu cô nương… cô đi đi, không cần… để ý tới ta, ta sẽ nhớ cô…
Chu Tiểu Yêu không nhịn được nữa, khuôn mặt lạnh đi, vừa đánh ngã hai kẻ địch xông đến, vừa thừa dịp trở tay đánh hắn một bạt tai.
Một tiếng “bốp” vang lên, Đường Bảo Ngưu ngơ ngác xoa xoa khuôn mặt lớn của hắn, giống như trong số các vết thương hiện giờ thì vết thương này là nặng nhất.
– Ưỡn ưỡn ẹo ẹo như vậy còn ra thể thống gì?
Hai tay áo như nước của Chu Tiểu Yêu đang hóa giải bảy tám đòn công kích, hơn nữa mỗi lần đều đánh trả lại. Chỉ cần kẻ địch xông đến, cho dù chỉ có hai tay chống lại mấy chục tay, cho dù kiệt sức như thế nào, nàng đều không quên trả lại cho kẻ địch một đòn phản kích chí mạng và chết người:
– Chết thì chết, kêu to gọi nhỏ cái gì?
Đường Bảo Ngưu ngượng ngùng vuốt chỗ nóng rát trên mặt (thực ra cả khuôn mặt của hắn đều đã nóng ran), lắp bắp nói:
– Ta… ta chỉ là… bởi vì…
– Còn không đánh!
Chu Tiểu Yêu lại giúp hắn đánh ngã một kẻ địch cầm đao xông đến, tức giận quát lên:
– Muốn chết sao?
Ngay lúc này, từ bốn hướng đông nam tây bắc đồng loạt có chín kẻ địch xông tới. Chín người, chín loại vũ khí, chín loại công kích khác nhau, đồng thời ra tay tấn công Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu đã bị thương nặng, đây hiển nhiên là mắt xích yếu nhất. Một khi Đường Bảo Ngưu chết đi, Chu Tiểu Yêu sẽ bị cô lập, hơn nữa chiến ý cũng vỡ tan. Cho nên bọn họ quyết định trước tiên tập trung toàn lực giết chết Đường Bảo Ngưu.
Chu Tiểu Yêu muốn bảo vệ hắn thì còn khó hơn so với bảo vệ mình. Trong đó điểm khó khăn nhất là cho dù Đường Bảo Ngưu đã bị thương nặng, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ nàng, không quan tâm đến bản thân. Bảo vệ một người chỉ lo bảo vệ người khác như vậy là một chuyện rất khó.
Chín người này đồng loạt ra tay, phân biệt có kiếm pháp của Nhạn Đãng phái, đao pháp của Côn Luân phái, côn pháp của Thiếu Lâm phái, Tử Mẫu Tỏa Hầu câu pháp của Nga Mi phái, Phán Cung bút pháp của Quát Thương phái, Trầm Sa thuẫn pháp của Điểm Thương phái, Ngạc Ngư cuốc pháp của Lan Thương giang, Hỏa Cổn roi pháp của Nộ giang, còn có Thủy Hỏa Lưu Tinh của Tử Kim sơn, quả thật không thể chống đỡ. Cho dù võ công có cao cũng không thể ngăn cản từng thứ, đồng thời và toàn bộ.
Ngoại trừ một hòn đá kịp thời bay tới.
Hòn đá này rất nhỏ, là một hòn đá nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ nhỏ.
Chỉ một hòn đá, không biết vì sao lại đồng loạt đánh ngã chín gã cao thủ lưu phái khác nhau, binh khí khác nhau, thân pháp khác nhau, thân thủ khác nhau, chiêu thức khác nhau, tuổi tác khác nhau, địa vị khác nhau, lại từ bốn phương hướng đông, nam, tây, bắc khác nhau xông đến.
Binh khí của mỗi người đều rời tay, đều bị đánh trúng huyệt đạo khác nhau, sau khi trúng chiêu đều ngã xuống, nhất thời không thể đứng dậy nổi.
Điểm giống nhau là, bọn họ chỉ mất đi cảm giác, bộ phận bị hòn đá đánh trúng nhất thời không thể vận hành, nhưng lại không chết, thậm chí cũng không bị thương.
Bọn họ đều bị hòn đá đánh trúng, cùng một hòn đá.
Phóng hòn đá đương nhiên là cùng một tay, cùng một người, người này chính là Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch vừa lên lầu liền vươn vai, che miệng ngáp một cái không sâu không thấp.
Hắn trẻ tuổi lại có vẻ tang thương, ánh mắt vẫn rất sáng ngời, nhưng mái tóc đã có phần thưa thớt.
Nhân sinh mưa gió mịt mù, khiến người ta tóc rơi như mưa. Thương tình khiến người ta sớm sinh tóc bạc.
Nhưng từ đầu đến chân hắn vẫn sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, thần khí sung túc, tâm tính ôn hòa. Những năm gần đây ăn gió uống sương, trên đường vất vả, bôn ba khốn khó, lưu lạc đào vong, hắn lại giống như không nhiễm bụi trần, không dính bùn dơ.
Hắn vẫn gây cho người ta cảm giác trong sáng như vậy.
Nhìn thấy hắn, dường như sẽ khiến người ta có thể tin vào những điều mà mọi người từ lâu đã không dám tin, chẳng hạn giữa người và người nên nói nghĩa khí, con người nên tin tưởng lẫn nhau, người tốt thì vận may cũng tốt, người tốt sẽ được báo đáp.
Những niềm tin này vốn là chuyện “đương nhiên”, nhưng trong thời loạn thế, lang sói nắm quyền, mỗi câu dường như lại trở thành một sự châm biếm, một sự chế giễu.
Nhân dân vốn tin tưởng vào những điều này, nhưng ngay cả triều đình thiên tử cũng xem bách tính như chó cỏ, ức hiếp dân lành, còn điều gì có thể tin được nữa? Vạn dân vốn tin rằng có những chuyện này, đáng tiếc ý trời trêu người, người làm chuyện thương thiên hại lý lại phúc thọ song toàn, người vì dân vì nước lại chết không toàn thây, kết quả bọn họ đều cho rằng những lời này chẳng qua là những lời Phật mà bọn họ không hiểu được.
May mắn là còn có Vương Tiểu Thạch.
Mỗi lần Vương Tiểu Thạch xuất hiện đều mang đến lòng tin, khiến người ta có niềm tin lần nữa.
Bởi vì nguyên tắc của hắn từ trước đến giờ không thay đổi. Hắn không chủ động đả thương người khác, cũng không làm hại người khác, trái lại luôn cố gắng giúp đỡ mọi người.
Mỗi lần hắn xuất hiện đều giống như nói với người khác: “Giang hồ này vẫn có thể hành hiệp, thiện ác cuối cùng sẽ có hồi báo, xin hãy tin tưởng mình có sức mạnh gạn đục khơi trong, chủ trì chính nghĩa cho thế gian.
Tôn chỉ của hắn không thay đổi, bởi vì hắn là Vương Tiểu Thạch.