Thương Tâm Tiểu Tiễn

Chương 92 - Sự Ôn Nhu Của Tiểu Yêu

trước
tiếp

Âu Dương Ý Ý từ Lưu Bạch hiên đi xuống, trên mặt nở một nụ cười “ít ỏi”, dáng vẻ giống như lười biếng tản mạn, nhưng thực ra lại rất để ý lưu tâm, nói với “khách” của hắn:

– Hiện giờ Ôn cô nương không muốn các ngươi đi lên.

Thái Thủy Trạch nóng nảy, lập tức hỏi:

– Tại sao?

– Cô ấy không nói.

Âu Dương Ý Ý vuốt tay, lại chỉ chỉ lên lầu, cố làm ra vẻ thần bí nói:

– Tình đến lúc nồng, vừa rồi ta đi lên, cũng bị Ôn cô nương trách mắng vì đã quấy rầy.

Trương Thán hỏi về thỉnh cầu trước đó:

– Như vậy, có cần ta đưa Thôn Ngư Tập lên không?

– Không vội, không vội.

Âu Dương Ý Ý tùy tiện nói:

– Ôn nữ hiệp nói chuyện này không vội, chờ lát nữa đến chỗ ngươi lấy cũng được.

Trương Thán và Thái Thủy Trạch nhìn nhau một cái, ánh mắt trầm xuống giống như chì sắp đông lại.

Sau đó Thái Thủy Trạch từ từ đeo găng tay lên, găng tay màu đen.

Có lẽ bởi vì găng tay cũng có màu đen, hắn vừa đeo lên, khuôn mặt lại càng trở nên đen kịt. Ngày đó hắn bị Triệu Họa Tứ đá rách mặt, vết rách bị ánh sáng chiếu vào càng khắc sâu rõ ràng. Mà lúc này, trên mặt hắn còn nở một nụ cười kì dị, khiến cho khuôn mặt đen rách nát kia càng giống như một hạt đậu tằm lên men.

Hắn vừa cười giả tạo vừa nói:

– Bên trong Thôn Ngư Tập có chép một ca khúc, không biết ngươi có nhớ hay không?

Hắn cũng không đợi Trương Thán trả lời, đã thuận miệng lấy hơi, ngâm nga hát lên:

– Tra ba bà, gia phá bà, như ba ba, tra bà bà…

Trương Thán nghe được, chỉ trầm trọng lắc đầu, nói:

– Ngươi vốn đang có chuyện, hãy về trước đi! Chuyện của Ôn Nhu, có ta ở đây là được rồi.

Sau đó hắn lại nói với đám người Âu Dương Ý Ý:

– Vị Thái huynh đệ này có việc trên người, không thể chờ lâu, muốn đi về trước. Xin các ngươi hãy rộng lượng, để cho hắn đi!

Âu Dương Ý Ý ngẩn ra, nhất thời không biết mình đã lộ sơ hở gì, xảy ra vấn đề gì, cũng không biết nên ứng phó như thế nào cho tốt.

Hắn không ngờ đối phương lại có một chiêu này. Người tới không đợi đến khi Ôn Nhu ra ngoài đã muốn rời đi, hơn nữa không phải ba người đều đi mà chỉ một người.

Vậy phải làm sao? Không cho đi thì sẽ lập tức trở thành kẻ địch, còn nếu cho đi, chẳng phải sẽ thả hổ về rừng hay sao?

Thấy Âu Dương Ý Ý nhất thời không lên tiếng, cũng không phản đối, Lợi Tiểu Cát liền tiếp lời:

– Các ngươi phải đi sao?

– Không.

Trương Thán nói:

– Không phải chúng ta, chỉ một mình hắn thôi.

– Ta không đi.

Thái Thủy Trạch đính chính:

– Là hắn đi trước.

– Ngươi đi.

Khuôn mặt mập mạp nửa trắng nửa đen của Trương Thán hiện lên vẻ kiên quyết:

– Ta ở lại.

– Là ngươi đi, ngươi còn có chuyện quan trọng phải làm.

Khuôn mặt đen kịt của Thái Thủy Trạch đã căng đến đỏ bừng:

– Ngươi còn có trọng trách trong Thất Đại Khấu, Đào Hoa xã và Thiên Cơ, ta thì không. Cho nên, ta ở lại, ngươi đi.

– Nào có chuyện như vậy!

Trương Thán tiếp tục giằng co đến cùng:

– Ngươi là một người có gia thất, lá gan của ngươi lớn bao nhiêu? Ở lại, ở đến cùng, đó là chuyện của ta.

– Bây giờ không giống…

Thái Thủy Trạch phản đối:

– Tóm lại là, ngươi đi, ta ở lại…

Trương Thán cười lạnh lùng, cười giận dữ.

Tường Ca Nhi cảnh giác hỏi:

– Gì đây! Các ngươi đang diễn trò gì thế?

Chu Như Thị híp mắt, từ trong kẽ răng trắng tinh cất tiếng hỏi:

– Rốt cuộc là người nào đi? Người nào ở lại?

– Đã đến nơi này.

Chợt nghe một người nói:

– Người nào cũng không được đi.

oOo

Tin tức đã trở lại.

Dựa theo tin tức do “Kim Tiêu Đa Trân Trọng” Thích Luyến Hà mang tới, hai người Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đã giả gái, tại Bát gia trang hung hăng đánh vạn tuế gia và tướng gia một trận.

Tin tức này khiến cho Chu Tiểu Yêu, Ôn Bảo và Đường Thất Muội đều giật mình.

Đồng thời “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu cũng chạy tới báo tin, Vương Tiểu Thạch, Lương Sắc, Thái Truy Miêu, Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu và Tứ Đại Danh Bổ đã tụ tập ở đầu đường Thống Khổ, trước hẻm Khổ Thống.

Ôn Bảo hít một hơi, nói:

– Như vậy thì tốt. Nếu Tiểu Thạch Đầu ở cùng với Tứ Đại Danh Bổ, hắn không lý nào không biết Đường cự hiệp và Phương công tử đã gây ra chuyện động trời như vậy.

Đường Thất Muội buồn bực nói:

– Phương công tử và Đường cự hiệp gây ra chuyện như vậy, chỉ sợ thần tiên cũng khó sống.

Ôn Bảo giận dữ hỏi:

– Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?

Đường Thất Muội chán nản nói:

– Cứu bọn họ thì có thể khiến cho các huynh đệ của Tượng Tị tháp toàn quân bị diệt.

Ôn Bảo gãi gãi đầu, da đầu đã sớm trải mấy lớp trên bả vai của hắn:

– Ta thấy Tiểu Thạch Đầu sẽ không mặc kệ sự sống chết của bọn họ.

– Ta chỉ sợ như vậy.

Đường Thất Muội trầm giọng nói:

– Lẽ ra với lực lượng của Tượng Tị tháp hiện giờ, cộng thêm Hai đảng Phát và Mộng, Thiên Cơ, đã có thể tạo thành thế chân vạc với Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ, địa vị ngang hàng. Lỡ may Tiểu Thạch Đầu kích động, chỉ sợ một phen tâm huyết này sẽ bị hủy trong chốc lát.

Ôn Bảo cười khổ nói:

– Không thể nói như vậy. Dù sao Lão Đường và Đại Phương cũng đã làm một chuyện hả lòng hả dạ, đội trời đạp đất.

Đường Thất Muội cay đắng nói:

– Nhưng hậu quả của chuyện này, không ai có thể gánh vác nổi.

Khuôn mặt tròn như nguyên bảo của Ôn Bảo lại hiện lên một sự kiên nghị như vàng:

– Người sống trên đời, có thể làm được một đại sự như vậy, cũng xem như không uổng cuộc đời. Chẳng lẽ ngươi cho rằng cẩu hoàng đế và cẩu tể tướng như vậy, không đáng đánh một trận sao?

Đường Thất Muội cay đắng nói:

– Cũng bởi vì hoàng đế cặn bã và cẩu quan không bằng cặn bã như vậy, càng không đáng vì đánh bọn chúng một trận mà hi sinh tính mạng.

Sau khi nghe được tin dữ của Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, Chu Tiểu Yêu vẫn luôn im lặng, không có ý kiến gì, thậm chí cũng không biểu tình gì.

Lúc này nàng mới lên tiếng, nói một câu giống như không có lý do, cũng không có định hướng:

– Nếu các người là hoàng đế, các người sẽ xử trí bọn họ như thế nào?

Hai người đều ngẩn ra.

Trước giờ bọn họ đều biết Đường Bảo Ngưu theo đuổi Chu Tiểu Yêu, nhưng Chu Tiểu Yêu dường như không hề động dung, cũng không động tâm, cho nên hiện giờ tuy Đường Bảo Ngưu đã lâm vào tuyệt cảnh, bọn họ cũng không cho rằng Chu Tiểu Yêu sẽ vô cùng bi thương hay chấn động.

Chỉ có điều, vào lúc này Chu Tiểu Yêu lại dùng một ngữ điệu ôn nhu, hỏi một vấn đề cũng khá ôn nhu, khiến trong lòng bọn họ khẽ giật mình.

Hơn nữa, lúc này thần sắc của Chu Tiểu Yêu lại khác hẳn ngày thường, nhìn có vẻ ôn nhu, nhưng lại khiến người ta cảm giác được một tình cảm kịch liệt hoàn toàn ẩn giấu, khiến người ta kinh ngạc.

– Cô nói… bọn họ?

Ôn Bảo cảm thấy lúc này nên có người lên tiếng, vì vậy lập tức trả lời:

– Bọn Đường cự hiệp và Phương công tử?

– Nếu như các người là hoàng đế… sẽ đối xử với bọn họ thế nào?

Chu Tiểu Yêu vẫn nói với âm điệu ôn nhu đến mức ôn hòa. Ngày thường nàng cũng hay lười nhác, nhưng đó là uể oải chứ không phải ôn nhu.

– Chuyện này…

Ôn Bảo đành phải nhìn về phía Đường Thất Muội, giống như nhờ giúp đỡ:

– Chỉ sợ là… là khó thoát khỏi cái chết.

Đường Thất Muội buồn rầu nói tiếp:

– Chết chắc rồi. Vấn đề chỉ là, bên phía triều đình sẽ công khai xử trảm hai người, hay là dùng tư hình giải quyết, mức độ liên lụy như thế nào mà thôi.

Chu Tiểu Yêu nghe xong lại im lặng.

Trên gương mặt tái nhợt của nàng hiện lên một loại màu sắc động lòng người, nhìn giống như đang xấu hổ, nhưng trên thực tế nàng chắc chắn không thể xấu hổ vào thời điểm này.

Lúc này tin tức thứ ba lại “kịp thời đưa tới”.

Đó là tin tức do thủ hạ đắc lực của “Tảo Mi Tài Tử” Tống Triển Mi đưa đến.

Hắn vốn phụ trách trông coi khu vực Kim Phong Tế Vũ lâu, tin tức của hắn dĩ nhiên cũng có liên quan đến Kim Phong Tế Vũ lâu.

“Ôn Nhu đã vào Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán, Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng cũng vào theo, đã rất lâu không trở ra. Tống Triển Mi muốn tấn công Kim Phong Tế Vũ lâu cứu người ra. Lạc Ngũ Hà lại cho rằng nên đợi tin tức tiếp theo, lại xin chỉ thị của tháp chủ.”

“Tháp chủ” đương nhiên chính là Vương Tiểu Thạch. Có điều hắn và thuộc hạ rất thân cận, nhiều người gọi hắn là “Tiểu Thạch Đầu”, “Vương lão tam”, thậm chí là “Vương tam ca”, rất ít người gọi hắn một tiếng “Tháp chủ”. Nhưng đó cũng không phải bọn họ có ý bất kính với hắn, mà lại cho thấy sự thân thiết lớn lao.

Bởi vì Vương Tiểu Thạch rất quan tâm đến động tĩnh của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhất là tung tích của Tô Mộng Chẩm, cho nên tại khu vực Thiên Tuyền sơn, đặc biệt phái hai tên đại tướng là “Tảo Mi Tài Tử” Tống Triển Mi và “Trượng Bát Kiếm” Lạc Ngũ Hà giám sát chỉ huy.

Chu Tiểu Yêu nghe được báo cáo, lập tức dặn dò người đưa tin:

– Bảo hai vị Lạc, Tống đến trước Kim Phong Tế Vũ lâu kêu gào đòi người, nhưng nếu không phải bất đắc dĩ thì không nên động thủ. Mục đích chủ yếu là để người trong lâu biết, người trong tháp chúng ta đã chú ý đến chuyện này, nếu kẻ nào dám đả thương người của chúng ta, mọi người quyết sẽ không bỏ qua, để bọn chúng không dám làm càn quá mức. Nếu thật sự giao đấu, trước khi Tiểu Thạch Đầu dẫn toàn quân chạy tới, chúng ta sẽ khó có phần thắng. Tốt nhất hãy cố gắng chịu đựng nhịn nhục, chờ đợi thời cơ.

Người đưa tin nhận lệnh rời đi. Chu Tiểu Yêu lại quay đầu dặn dò ba người Tần Tống Thạch, Hạ Tầm Thạch và Thương Sinh Thạch, bảo bọn họ dùng hết tốc lực chạy đến phủ thần hầu, thông báo cho Vương Tiểu Thạch rằng Trương Thán và Ôn Nhu đã xảy ra chuyện, xin hắn trở về chủ trì đại cục.

Sau khi phân phó những chuyện này, thần thái của Chu Tiểu Yêu vẫn ôn nhu, thậm chí là một loại ôn nhu coi thường cái chết.

Nàng ôn hoà nhẹ nhàng nói với hai người Đường và Ôn:

– Xem ra tối nay tình hình hiểm ác, gió tanh mưa máu, khó tránh khỏi giết chóc. Xin hai vị hãy chia ra điều động huynh đệ trong tháp. Đường thất ca hãy tập hợp cao thủ trong tháp đến đây, chờ tháp chủ sai khiến; còn Bảo ca ca hãy dẫn đội ngũ đến tiếp viện hai người Tống, Lạc, bao vây Kim Phong Tế Vũ lâu, được không?

Được không?

Còn có chuyện gì không được?

Dưới sự ôn nhu chết người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.