Thương Thiên

Q.1 - Chương 26 - Thất Tình Luyện Thần

trước
tiếp

Nhạc Phàm hiện tại quả thật rất kinh ngạc, nhưng hắn lập tức phục hồi lại tâm tình, bình tĩnh tự xem xét tình hình cơ thể mình.

Trước kia Nhạc Phàm xem xét cơ thể chỉ là thông qua cảm giác mà biết sinh mệnh nguyên khí ở vị trí nào trong cơ thể. Nhưng vừa rồi hắn xem xét, thật sự là “nhìn” thấy tình hình trong cơ thể, tất cả kinh mạch đã thay đổi. Rồi sự kinh ngạc cũng dần biến mất, hắn mở hai mắt, nhìn bọt nước trắng xóa xung quanh.

Nhạc Phàm tự nhủ: “Chẳng lẽ vừa rồi chính là tình huống trạng thái mà Y kinh nói đến”. Để biết tình hình cho rõ ràng, hắn điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, rồi lại xem xét tình hình cơ thể.

Nhạc Phàm quan sát thấy, lúc này kinh mạch trong cơ thể, tạng phủ cũng giống như trước kia, không có khác gì, chỉ là trước kia sinh mệnh nguyên khí tuần hoàn trong kinh mạch cơ thể cảm giác không rõ hết, hiện tại lại có bảy đạo kình khí màu sắc bất đồng đang tuần hoàn không ngừng trong cơ thể, nhưng không gây trở ngại cho nhau.

Sau một lúc, Nhạc Phàm thấy các khí tức này thập phần quen thuộc, giống với sinh mệnh nguyên khí nhưng lại có vài điểm khác biệt, nhưng cụ thể thế nào thì không nói được. Vì vậy hắn muốn cho bảy đạo nguyên khí này dừng lại để quan sát cẩn thận. Trong đầu muốn như thế, nhưng chúng không chịu nghe theo hắn, cứ tự tiện tuần hoàn tựa như đạo sinh mệnh nguyên khí trước kia.

Xuất hiện tình huống như vầy, Nhạc Phàm ngược lại thấy yên tâm. Dù sao hắn cũng biết là bản thân hiện giờ rất tốt, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm khống chế nguyên khí trước đây, hắn tin rằng bản thân nhất định có thể khống chế bảy đạo nguyên khí, chỉ là có thể sẽ rất khó khăn, nhưng Nhạc Phàm tuyệt đối không phải là kẻ thấy khó thì rút lui. Lúc này hắn còn tò mò hơn, bảy đạo nguyên khí đó hình thành như thế nào? Sao lại có màu sắc? Chúng có tác dụng gì?

Nhạc Phàm lấy thanh trủy thủ trong y phục ra, rạch một đường trên cánh tay. “Phụt ~~” Cánh tay chợt đau nhói. Nhưng thật quái dị, máu tươi chưa chảy ra khỏi miệng vết thương đã đông lại, một lát sau chỉ còn một vết sẹo mờ nhạt, nếu người khác nhìn thấy nhất định sẽ kêu to “yêu quái”. Mặc dù cánh tay còn hơi đau nhưng Nhạc Phàm vẫn vui mừng dị thường, hắn ngẩn người lẩm bẩm: “Ha! Thật là lợi hại mà, so với tốc độ khôi phục trước kia còn nhanh hơn nhiều”.

Sau khi bình tĩnh, Nhạc Phàm bắt đầu thổ nạp theo Dưỡng tâm kinh mà điều tức, hiện tại hắn cảm thấy sướng khoái vô cùng, xương cốt kinh mạch toàn thân rất là thư thái.

…Qua một hồi lâu, Nhạc Phàm bắt đầu luyện tập “luyện thần chi pháp”, nỗ lực điều động tinh thần lực bản thân trước tiên tương thông với nguyên khí trong cơ thể. Do có đến bảy luồng nguyên khí, hắn quyết định thực hiện với từng loại một. Đạo hồng sắc nguyên khí trong người hiện tại lưu chuyển rất nhanh, rất là sáng chói, “Trước tiên truy ra nó đã!” Nhạc Phàm thầm nghĩ. Sau khi quan sát lộ tuyến vận hành của đạo hồng sắc nguyên khí, Nhạc Phàm lập tức điều động tinh thần lực hướng theo nó mà truy đuổi.

Y kinh có nói: “nội thị” (nhìn vào bên trong cơ thể – ND) còn gọi là “tâm thị”, khi tinh thần lực đạt đến sức mạnh nhất định, tất có thể thông qua tâm trí mà quan sát nội phủ thân thể, tình hình của “tứ quý ngũ hành”, nhìn thấy ngũ phủ lớn nhỏ, cử động nhanh chậm khác nhau. Cho nên Nhạc Phàm tâm niệm nhất động liền hướng theo đạo hồng sắc nguyên khí.

“Đột ~” một cái, Nhạc Phàm chưa kịp dùng tinh thần lực đã có cảm giác đạo hồng sắc nguyên khí như thể xuyên qua tâm trí mình, hơn nữa theo đó mà tâm tình hắn lập tức trở nên vui sướng. “Đúng vậy, vui vẻ, cao hứng, hưng phấn… làm sao lại có được cảm giác này? Không phải là ảo giác chứ?” Trong lòng tràn ngập nghi vấn, Nhạc Phàm liền đuổi theo dấu vết hồng sắc nguyên khí, lại thêm “Đột ~ ” một cái, hồng sắc nguyên khí lại xuyên qua tâm trí hắn, tâm tình lại trở nên vui sướng.

“Sao lại thế này? Không phải là ảo giác, nhưng nguyên khí sao lại có tình cảm?” Xuất khỏi nội thị, Nhạc Phàm suy tư, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc tu luyện.

Từ khi tu luyện dưới thác nước bế khí mà đạt đến thiên nhân hợp nhất chi cảnh, rồi hắn nhớ lại quá khứ. “Xem ra, đúng là hồi ức”. Nhạc Phàm đột nhiên khẳng định: “Đúng là khi nhớ lại, các loại tình cảm của bản thân mình đã dung nhập vào sinh mệnh nguyên khí, rồi phát sinh ra biến hóa kì dị như vậy”. Để chứng thật suy nghĩ của mình, Nhạc Phàm lại tiến nhập nội thị trạng thái, dùng tâm trí thể nghiệm sáu loại cảm giác của sáu nguyên khí màu sắc khác nhau còn lại. Hồng sắc thì vui vẻ, tử sắc phẫn nộ, thanh sắc bi thương, hắc sắc sợ hãi, bạch sắc yêu thương, tranh sắc (màu cam) nhớ nhung, lam sắc dục vọng.

Sau khi thử nghiệm từng loại tình cảm, Nhạc Phàm từ từ bình tĩnh lại, cảm khái nói: “Xem ra thế gian đầy sự lạ mà. Bảy loại màu sắc đại diện cho bảy loại tình cảm, sau này con đường mình đi cũng sẽ khác rồi”.

“Mỗi lần thể nghiệm một loại tình cảm, cảm giác tinh thần trở nên ngưng tụ lại một ít, dùng bảy loại tình cảm để luyện tinh thần thật ra không sai, chỉ là lặp lại vài lần thì không hiệu quả nữa, xem ra lại phải gia tăng tu luyện mới được.

Tâm tình Nhạc Phàm lúc này rất vui sướng, tu luyện lại có tiến bộ mới. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại đã là giờ ngọ, vì vậy hắn quyết định trở về nhà.

Nhạc Phàm đứng dậy, đột nhiên phát giác thân thể mình thập phần nhẹ nhàng và linh hoạt, lập tức mỉm cười: “Cảm giác này thật tốt!” Nói xong hắn quay người chạy ra khỏi núi.

Nhạc Phàm vừa đi khỏi, một trận gió nhẹ thổi qua, nơi hắn vừa đứng đột nhiên xuất hiện một lão nhân tóc bạc. Lão vuốt bộ râu dài rồi gật đầu tự nhủ: “Tuổi còn nhỏ mà có thể dẫn động thiên địa linh khí, xem ra tiền đồ thật sáng chói “. Rồi lão lại lắc đầu: “Chỉ là tuổi nhỏ mà đã bạc đầu, ôi ~”. Rồi không thấy lão cử động, đột nhiên biến mất, chỉ có gió nhẹ từ từ thổi qua, tựa như là chưa từng có ai đứng tại đó.

Ngoài căn nhà cỏ, Lý Đàm đang chặt củi, đột nhiên nghe một tiếng kêu vui vẻ. “Cha”. Toàn thân chấn động, ông ngẩng đầu nhìn thấy Nhạc Phàm đang tiến về mình, trong lòng kích động: “Đã một tháng rồi, hôm nay mới trở về”. Ông cũng tiến lên ôm hắn vào lòng.

Sau một hồi, Lý Đàm đẩy Nhạc Phàm ra, gõ mạnh vào đầu hắn, giận dữ nói: “Xú tiểu tử, làm gì mà đi cả hơn một tháng, ta còn tưởng con đã gặp chuyện gì rồi”.

“Sao? Hơn một tháng, con nghĩ chỉ có hai ba ngày thôi, sao lại như thế? Chẳng lẽ khi tu luyện trải qua việc kì dị đó đã làm cho mình không cảm thấy thời gian trôi qua hay sao?” Nhạc Phàm cả kinh, nhưng sau khi trải qua việc biến đổi tâm linh, tự xem mình cũng đã trưởng thành, hắn nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân, lập tức cảm thấy dễ chịu.

Nhìn thấy ánh mắt ấm áp của cha, Nhạc Phàm áy náy xin lỗi: “Cha, con xin lỗi! Khi tu luyện thì gặp chuyện ngoài ý muốn nên không nhận thức được thời gian, chúng ta đi vào rồi hãy nói”.

Nhạc Phàm nói làm Lý Đàm vừa bực mình vừa buồn cười, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Vừa bước đi, Nhạc Phàm chợt cảm thấy có gì không đúng, liền dừng lại, ngây người nhìn phụ thân, rồi nói có vẻ không tin: “Cha, chân cha… tốt chứ?” Hắn xác định, vừa rồi chính cha chạy đến, hơn nữa chân cũng không khập khiễng.

Lý Đàm cười nói: “Con đi một tháng không về nhà, nếu chân ta không tốt, ai sẽ chăm sóc ta. Được rồi, vào nhà ta sẽ nói cho con rõ”. Nói xong ông kéo Nhạc Phàm đi vào trong.

Sau khi ngồi xuống, hai người đều trầm mặc trong một lúc, cũng là không biết nói từ đâu.

Ho khan một tiếng, Lý Đàm nói: “Kỳ thật chân ta sáu năm trước đã được chữa trị rất tốt. Nghĩ lại Vạn tiên sinh y thuật cao minh, chút độc của thiết đầu xà không thể làm khó nổi ông ấy, nhưng khi ông ấy muốn chữa cho ta thì ta lại cự tuyệt.”.

Nhạc Phàm trong lòng dù có tò mò, nhưng cũng không chặn lời phụ thân, hắn biết phụ thân làm vậy nhất định có nguyên nhân, vì vậy yên lặng mà lắng nghe.

Lý Đàm nói tiếp: “Lúc ấy ta biết rằng, nếu con lớn lên trong vòng tay của ta, con vĩnh viễn không thể trở thành thợ săn ưu tú được. Từ nhỏ ta đã nghiêm khắc với con, rèn luyện con, chỉ hi vọng rằng con có thể hơn ta, nên ta lúc ấy làm một điều mà đến giờ ta cảm thấy đó là một quyết định đáng tự hào. Chỉ là năm đó nhận lời mẹ con sẽ chăm sóc tốt cho con, nhưng ta lại không làm được, hy vọng con không trách ta.

Độc tính của thiết đầu xà cũng mạnh, độc tố vẫn còn lưu lại ở chân. Vì ngăn ngừa độc phát tán, Vạn tiên sinh đã chỉ cho ta một vài phương pháp, dùng dược liệu để áp chế độc tính. Vốn là nghĩ qua vài năm, đợi khi con trưởng thành thì nhờ Vạn tiên sinh chữa cho dứt, nhưng không ngờ giờ đây con đã lớn mạnh rồi, nên ta tháng trước đã đến nhờ Vạn tiên sinh chữa dứt luôn”. Ông nói xong nở một nụ cười thoải mái.

Nhạc Phàm mặc dù thấy cha đã khỏe mạnh, lại cười rất nhẹ nhàng, nhưng hắn trong thâm tâm biết rõ, đằng sau nụ cười đó, cha vì hắn mà chịu đựng đau đớn bao năm, tuyệt đối không ít hơn những đau đớn chấn thương mà hắn đã nhận lãnh. Dù sao chịu đựng bao năm so với đau đớn nhất thời của hắn thì thống khổ hơn nhiều.

Nước mắt chảy xuống, Nhạc Phàm không lau đi, ngược lại nhìn thẳng vào phụ thân mà nói: “Cha, con hiểu!”

Lý Đàm toàn thân khẽ động, có chút kích động, nhìn Nhạc Phàm nước mắt xúc động, cảm thấy thật không uổng công. Đôi mắt tràn đầy niềm yêu thương vui mừng, ông gật đầu nói: “Ta biết là con sẽ hiểu mà”.

Sau một hồi lâu, Lý Đàm hồi phục lại tâm tình mới nói: “Nói đi, con sao lại như thế, sao lại đi hơn một tháng?” Ông biết Nhạc Phàm là người có trách nhiệm, cho nên nhất định phải có nguyên nhân gì đó.

Nhạc Phàm lúc này cũng bĩnh tĩnh lại, chuyện trong hơn một tháng, những điều phát sinh trên người mình, tất cả hắn đều chậm rãi trình bày hết cho phụ thân.

Nghe xong, Lý Đàm cảm khái vạn phần, không nghĩ là hài tử của mình lại có những may mắn như thế. Cuối cùng nghe Nhạc Phàm nói một tháng không ăn cái gì, trong lòng ông càng thêm kinh ngạc, vẻ mặt như không thể tin nổi.

Sau một hồi hỏi han, câu chuyện lại trở về chuyện thường ngày trong gia đình.

Nhạc Phàm hỏi: “Hơn một tháng rồi Vạn gia gia có tốt không ạ?”

Lý Đàm gật đầu cười nói: “À, cũng không tệ. Vạn tiên sinh thấy ta khỏi bệnh cũng rất cao hứng, bởi vì bị ảnh hưởng nhiều năm, nên lúc đầu đi lại cũng chưa tốt lắm, nhưng sau nửa tháng thì khỏi hắn. Đúng là cũng khó cho ta đến tuổi này còn mỗi ba ngày lại một phen vào thành”. Nói xong ngữ khí có một chút thú vị.

Nhạc Phàm trong lòng nóng lên, xấu hổ nói: “Cám ơn cha, từ nay về sau việc này giao lại cho con”.

Lý Đàm phẩy tay nói: “Không cần, cũng phải để ta hoạt động chứ, nhiều năm không làm việc, toàn thân đều không thoải mái. Giờ thấy con trưởng thành, ta đã yên tâm rồi, sau này cứ chuyên tâm lo chuyện của con, rồi vài năm nữa sẽ lấy vợ, ta cũng muốn có cháu rồi. Ha ha …” Nói tới đây ông phá lên cười to.

Nhạc Phàm nghe phụ thân cười nhưng không để bụng, ngược lại còn cười hỏi: “Cha ăn gì chưa? Đã một tháng không ăn gì, mặc dù không đói, nhưng con vẫn muốn ăn, bằng không con nghĩ con sẽ trở thành quái vật mất”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.