Bình An khách sạn ở Bình An trấn, đêm nay nhất định sẽ không có bình an.
Trong khách sạn, hơn năm chục người giang hồ, trong tay là đủ mọi loại vũ khí đang vây quanh một lão già và hai đứa nhỏ. Cảnh tượng này chắc chắn là xảy ra đánh nhau.
Một gã tay cầm búa đồng mặt mày dữ tợn, ra vẻ hung thần ác sát nói: “Chỉ cần ngươi nói ra nơi chôn dấu bảo tàng, chúng ta sẽ để ngươi an toàn rời đi. Còn nếu không… ha ha!”
“Ha ha… Ha ha…” Tiêu Cần lại cười to một trận.
“Ngươi cười cái gì?” Một kẻ lên tiếng hỏi.
Tiêu Cần ngưng cười nói: “Ta đương nhiên là cười các ngươi vô tri. Nếu ta biết vị trí của bảo tàng, vì sao chỉ có các ngươi tìm đến ta, mà các môn phái và thế lực lại không đến. Các ngươi không ngu ngốc đến mức cho rằng bản thân lại có tin tức hơn hẳn các đại thế lực kia sao? Ha ha…”
Mọi người trong lòng đều thấy kì quái, cả bọn quay ra nhìn nhau.
Tiêu Cần thấy chúng nhân đang có vẻ lay động liền nói tiếp: “Cho dù các ngươi không nói ta cũng biết là có người đứng phía sau sai khiến, các ngươi bất quá chỉ bị lợi dụng mà thôi.”
Có lẽ Tiêu Cần nói rất đúng, nhưng lòng tham giống như nọc độc từ từ xâm nhập vào linh hồn những người này, cho nên bọn họ đã sớm bị lợi ích làm mờ mắt.
“Ngươi đừng tưởng nói thế là có thể đuổi chúng ta đi. Nếu không có Tàng bảo đồ, các ngươi sao phải bỏ đi, rõ ràng là có tật giật mình. Mọi người nói có đúng không?”
“Đúng rồi…”
“Không sai…”
“Ha ha…” Tiêu Cần giận dữ cười lớn: “Thiên cơ vận mệnh tự nó có số cả, chính tà lưỡng đạo ông trời mới biết. Cũng được, đã là các ngươi bức bách Tiêu mỗ xuất thủ, vậy có chết thì đừng trách.” Nói xong lão khí thế đột biến, chân khí phát ra bốn phía xung quanh, cả đám người trông như lũ thỏ nhỏ đang kinh sợ, mau chóng bay lùi ra sau.
Bốn người bên Tịch Yên Nhiên kinh sợ, nhỏ giọng nói: “Đạt đến Đại Thừa kỳ, xem ra lão sắp đạt đến ngưỡng cửa tiên thiên rồi… Chúng ta đứng xem tình hình này rồi hãy tính.”
Tiêu Cần nhìn hai đứa nhỏ mà trong lòng đau xót dị thường. Nếu thật sự phải đánh nhau, bản thân chỉ sợ không bảo vệ nổi bọn chúng. Vì vậy lão trầm giọng nói: “Hai đứa bé này vô tội, các vị có thể buông tha cho bọn chúng không?”
Mọi người thầm đánh giá, vừa rồi thấy Tiêu Cần phát tán chân khí đương nhiên biết chênh lệch hai bên. Nếu không bắt hai đứa bé này để uy hiếp chỉ sợ cơ hội giảm đi rất nhiều.
“Không được, bọn chúng khẳng định biết nơi chôn dấu Tàng bảo đồ, không thể tha được.”
“Đúng! Không thể tha được.”
“Các ngươi… Khục… khục… khục…” Tiêu Cần giận dữ dâng lên tận cổ, liền tuôn ra một trận ho…
“Hai đứa bé này ta trông coi giúp ngươi.” Ngữ khí bàng bạc, tựa như nói ra một chuyện rất bình thường. Người phát thoại chính là Nhạc Phàm, bởi hắn muốn chứng thực một chuyện cực kỳ quan trọng từ hai đứa bé này.
Mọi người sững sờ, lúc này lại có một kẻ đứng ra giúp đỡ.
Dư Mộng Cầm vẻ mặt khinh miệt, thanh âm sắc bén nói: “Ngươi đã nói ngươi không phải là người giang hồ, dựa vào đâu mà quản chuyện giang hồ.”
Nhạc Phàm lạnh lùng nói: “Ta chỉ trông coi hai đứa bé này, còn chuyện khác ta không quản. Bất quá, kẻ nào có ý muốn đụng đến bọn chúng thì đừng trách ta không khách khí. Hừ!”
Bốn vị tiêu sư sợ hãi nói: “Lý thiếu hiệp…”
Nhạc Phàm ngắt lời bọn chúng: “Các ngươi cứ ngồi đó.”
Tạ Tiểu Thanh thấy Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí không có vẻ muốn thương lượng. Nàng biết tình hình hiện tại rất khẩn trương, ở đây cũng chỉ làm cản trở hắn nên chỉ có thể cùng bốn vị tiêu sư tạm thời li khai.
…
Tiêu Cần thấy sững người, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười. Lão quay ra nói với hai đứa bé: “Hai đứa hãy đi với vị tiểu ca kia, đợi ta thu thập hết đám người kia rồi sẽ tìm các con.”
Lăng Tố Tâm liếc nhìn Nhạc Phàm, rồi lại nhìn Tiêu Cần, sau đó nói với Lăng Thiên: “Chúng ta đi thôi, đừng quấy nhiễu gia gia.”
Lăng Thiên khẽ gật đầu, cùng tỷ tỷ đi về phía Nhạc Phàm…
“Giữ bọn chúng lại!” Một tiếng hô lớn, bốn tên đại hán lập tức tiến về phía hai đứa bé…
“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!”…
Tiêu Cần thấy bốn người đánh về phía hai đứa bé, đang muốn xông lên cản lại đã thấy cả bốn tên đột nhiên bị văng ra. Bọn chúng tựa như đồng thời cùng ngã ra đất không động đậy chút nào, hiển nhiên là đã mất khả năng chiến đấu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chỉ thấy một bóng người nhoáng lên, Nhạc Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh hai đứa nhỏ, nhạt giọng nói: “Chúng ta đi.” Nói xong hắn liền dẫn hai tỷ đệ Lăng Tố Tâm bước lên.
Kỳ thật, nếu không phải bốn kẻ đó đều tập trung chú ý lên người hai đứa bé thì Nhạc Phàm đã không thể đắc thủ dễ dàng như vậy. Bất quá biểu hiện của hắn khiến mọi người đứng tại trận đều sáng mắt ra. Trừ Tạ Tiểu Thanh và bốn vị tiêu sư, kỳ dư những người khác trong lòng đều run sợ không thôi.
Đám người giang hồ này mặc dù không phải là nhân vật đứng đầu trong giang hồ nhưng cũng là cao thủ nhị lưu nhất lưu. Nhất là bốn tên vừa rồi đều là nhất lưu cao thủ, bị giải quyết dễ dàng như thế rõ ràng là đả kích không nhỏ đến những người khác.
Nhưng Tiêu Cần cùng đám Tịch Yên Nhiên kinh hãi chính là tốc độ của Nhạc Phàm, nhãn lực của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của Nhạc Phàm, quả thực là khó mà tin nổi.
Bất quá Tiêu Cần cũng rất yên tâm, có cao thủ như thế bảo vệ, hai đứa bé càng thêm được an toàn.
Chỉ vài bước ngắn ngủi nhưng dường như thời gian lại thật lâu. Thấy Nhạc Phàm võ công thâm bất khả trắc, không ai dám bước ra ngăn cản, dù sao bốn tên nằm dài trên mặt đất cũng là những ví dụ sống động nhất.
“Ngồi xuống đi, ăn một chút gì đã.” Nhạc Phàm nói bình thản, tựa như đang ở nhà mình vậy.
Đám người giang hồ này không phải là quá ngu ngốc, mặc dù trong lòng cảm thấy rất nhục nhã, nhưng lúc này mà không tiến lên thì lại hao phí công sức cả ngày, không thể làm gì khác chúng liền chuyển sự chú ý lên người Tiêu Cần.
Lăng Tố Tâm cùng Lăng Thiên ngồi xuống. Nhạc Phàm nói: “Ăn đi!”
Hai tỷ đệ nhìn nhau, sau đó cầm bát lên ngoạm từng miếng thật lớn, nhồm nhoàm không thua gì Nhạc Phàm.
“Thật khổ cho hai đứa con mà!” Tiêu Cần trong lòng cảm khái, đôi mắt ánh lên một tia an ủi.
“Chư vị muốn như thế nào, còn muốn đánh với Tiêu mỗ một trận nữa ư?”
“Mọi người không cần phải sợ, nghe nói hắn đã trúng kì độc, căn bản không phát huy được hết công lực, vì Tàng bảo đồ mọi người hãy xông lên!” Không biết kẻ nào nói lên câu này, mỗi điểm xung quanh đều trở nên rất khẩn trương. Những kẻ giang hồ này mỗi người trong mắt đều hiện lên sự tham lam, vung vũ khí lên nhắm tới Tiêu Cần…
Tiêu Cần nhảy lên tránh thoát bao vây. Trên không trung thủ chưởng vừa xoay chuyển, không biết từ đâu xuất ra một thanh đoản kiếm để nghênh tiếp địch nhân…
Song phương bắt đầu hỗn chiến, không ngừng có kẻ ngã xuống, bay ra, lại không ngừng có kẻ xông lên.
“Bình… Bình… Bình…” Lại ba cái bàn gỗ bị đánh nát.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm thấy người giang hồ chiến đấu, mặc dù khu vực chiến đấu không to lớn như ở chiến trường, nhưng tuyệt đối cũng rất hoành tráng. Nào là như ý thủ, đại hoành đao pháp, cửu cửu kiếm pháp, du long côn pháp, cửu tiết phiêu, phích lịch chưởng, ưng trảo công, tàm ti đao pháp, kiền khôn kiếm pháp…
Mấy chục loại võ công giúp Nhạc Phàm cảm nhận được không ít, khiến cho hắn đối với hệ thống võ công cũng đã có được nhận thức sơ bộ. Nhưng hắn hân thưởng nhất chính là kiếm pháp của Tiêu Cần, tiến tiến lùi lùi, biết dừng đúng lúc, sử dụng trong quần chiến lại rất tốt.
Hai bên chiến đấu nảy lửa, chỉ trong chốc lát cả gian khách sạn dưới đao quang kiếm ảnh đã trở thành một đống hoang tàn, trên mặt đất là hơn mười kẻ nằm dài, xem ra không chết cũng bị thương nặng.
Quyển 4: Lộ nan hành
Chương 12: Lực phá tuyệt kiếm trận
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Lăng Tố Tâm cùng Lăng Thiên cắm đầu mà ăn, căn bản không để ý đến chuyện gì đang phát sinh xung quanh.
Lúc này, Dư Mộng Cầm đột nhiên bước lên nói: “Tiểu tử, giao hai đứa bé đó cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Nhạc Phàm lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi không thèm để ý đến nữa.
Dư Mộng Cầm từ lúc hành tẩu giang hồ đến nay, ở đâu cũng đều có người coi trọng. Nhưng hiện tại nàng lại bị một tên tiểu tử đầu bạc xem thường như thế, trong lòng giận dữ biểu lộ sự khó chịu, quát lớn: “Xú tiểu tử, xem chiêu!”
“Thương!” Một thanh trường kiếm nhanh như tia chớp bắn về phía Nhạc Phàm…
“A…” Lăng Tố Tâm và Lăng Nhiên thất thanh hô to, trường kiếm vừa lúc đó đã tiến đến sát mặt Nhạc Phàm.
Dư Mộng Cầm không hề lưu thủ, mà mũi kiếm của nàng đã bị Nhạc Phàm dùng tay chặn lại, không thể tiến lên nổi một tí nào.
“Tốt!” Tiêu Cần vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, không nhịn được phải thầm hô lên.
Còn Thanh Thành Tứ Tú vẻ mặt cũng không thể tin nổi nhìn vào ngón tay Nhạc Phàm. Bọn họ biết rõ, thanh kiếm mà Dư Mộng Cầm sử dụng chính là Thanh Thành chi bảo – Thiên Phong bảo kiếm trong Ngọc lộ thiên phong. Thanh kiếm này là của gia gia nàng, cũng là Thanh Thành chưởng môn Dư Đoạn Hải truyền lại cho nàng, chém sắt như chém bùn. Nhưng hiện tại lại bị Nhạc Phàm dùng tay mà giữ lại, việc như thế sao bọn họ có thể tin nổi.
Nhạc Phàm đang muốn buông tay, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn vận kình lực dùng ngón tay búng vào thân kiếm, lập tức sinh ra một lực thật lớn…
“Ông…” “Phanh” Hai tiếng kích chấn, Dư Mộng Cầm cảm thấy một sức mạnh cường đại xâm nhập vào mình. Không chỉ cả người nàng bị chấn lui hai bước, mà ngay cả bàn tay cũng trở nên tê dại. Nàng buông tay ra, “Keng!” một tiếng, Thiên Phong kiếm liền rơi xuống đất.
Lúc này, ba người Vũ Văn Cực xông tới đỡ nàng lại, quan tâm hỏi: “Mộng Cầm, có sao không?”
Dư Mộng Cầm trong lòng vẫn còn run sợ nói: “Vừa rồi có một sức mạnh cường đại truyền vào thân kiếm. Đúng thế, không phải là nội lực mà chỉ thuần túy là sức mạnh, chấn hai tay ta đến tê dại, bất quá không có gì quá lo ngại.” Nói xong nàng cúi xuống nhặt thanh bảo kiếm, hung hăng trừng mắt lườm Nhạc Phàm.
Tịch Yên Nhiên cười miệt thị: “Các hạ quả thật là hảo công phu, bất quá lại là hạng khi phụ nữ nhân, cũng chẳng ra cái gì cả.”
Nhạc Phàm còn đang tự đánh giá việc vận dụng kình lực, chợt nghe Tịch Yên Nhiên nói thế nhưng cũng chẳng thèm đáp lại. Hắn chỉ liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ngu ngốc!”
“Phù… Ha ha…” Tạ Tiểu Thanh nghe thế liền bật cười thật to, nhưng lại lập tức vội lấy tay che miệng. Bất quá trong đầu vẫn còn cười to: “Đại ca ca đúng là lợi hại, tài nữ nổi danh giang hồ còn bị chửi là ngu ngốc, nếu đám gia gia mà biết được, khẳng định đều muốn được thấy tận mắt. Hi hi!”
“Ngươi…” Tịch Yên Nhiên thiếu chút nữa há miệng mà chửi, lúc này nàng mới cảm nhận được tâm trạng vừa rồi của Dư Mộng Cầm. Vũ nhục, đơn giản là bị vũ nhục trần trụi, tựa như đột nhiên là từ trên mây trời rơi thẳng xuống bùn nhơ. Bất quá nàng tỉnh táo hơn Dư Mộng Cầm nhiều, lạnh lùng nói: “Nếu các hạ đã muốn quản chuyện người khác, vậy bốn người chúng ta sẽ lĩnh giáo công phu của các hạ.” Nói xong bốn người liền đứng bốn góc, vây Nhạc Phàm vào giữa, khí cơ liền bao vây xung quanh Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm thấy thế mi mày khẽ nhíu lại. Hắn biết đây là một loại hợp kích trận pháp, hơn nữa vị trí phân bố thập phần xảo hiệu, so với Tam hợp trận của đám Vu Trọng thì chỉ hơn chứ không kém.
Nhạc Phàm phán đoán không sai, trận pháp này chính là trận pháp danh tiếng nhất của Thanh Thành phái, Tứ tượng kiếm tuyệt trận. Trên giang hồ, nó cùng với Thất tinh kiếm trận của Võ Đang được mệnh danh là thiên hạ kiếm trận chi chủ. Người bố trận công lực càng thâm hậu, uy lực của kiếm trận càng lớn, nhưng có điều phải bảo toàn công lực cho cân bằng, nếu không vô pháp phát huy uy lực.
Đám Tịch Yên Nhiên đều là nhất lưu cao thủ Chu Thiên Kỳ, trong giang hồ cũng chẳng quá tiếng tăm, bất quá chính nhờ Tứ tượng kiếm tuyệt trận mà có thể nổi danh giang hồ, được mọi người công nhận là Thanh Thành Tứ Tú.
“Xem ra cần phải toàn lực chiến đấu rồi.” Suy nghĩ lóe lên, Nhạc Phàm quay ra nói với hai đứa bé: “Các ngươi cứ ăn tiếp đi.”
Hắn đứng dậy, từ từ bạt xuất thanh đao bên hông…
Không biết có ảo giác gì hay không, ngay lúc Nhạc Phàm bạt đao ra, cả khách sạn đều đầy khí tức của máu huyết.
“Sát…” Tiên phát chế nhân chính là cách chiến đấu của Nhạc Phàm.
Thanh Thành Tứ Tú bị tiếng quát lớn chấn cho tâm thần run lên, khí cơ trong nháy mắt liền xuất hiện sơ hở. Nhạc Phàm thừa cơ hội xuất chiêu Vô Hồi thức tốc độ mắt thường khó thể nhận ra, uy mãnh chém tới Dư Mộng Cầm…
“Đang!” Đao kiếm tương giao tạo ra một tia lửa. Dư Mộng Cầm không hề phản ứng, chỉ như bản năng đưa kiếm lên đỡ, cả người bị chấn bay ra sau… “Bình!” Cả lưng nàng bị đập vào cây cột nhà, còn nàng phun một ngụm máu tươi ra.
“Không tốt!” Vũ Văn Cực thấy thế vội kinh hô.
Nhạc Phàm đánh lui một người liền nhanh chóng quay sang người thứ hai tấn công, chính là Tịch Yên Nhiên…
Trong kinh nghiệm của Nhạc Phàm, đối phó với quần công thì biện pháp tốt nhất chính là dĩ loạn chiến loạn, rồi tấn công từng người một. Nhưng phá giải trận pháp thì không như thế, trừ phi hiểu rất rõ trận thế, nếu không chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Bất quá Nhạc Phàm bao năm sát trận đã có kinh nghiệm, tổng kết ra được một phương pháp phá trận khác – “Dĩ lực phá trận”. Bất quá điều kiện đầu tiên là sức mạnh bản thân phải cao hơn người trong trận pháp, nếu không chỉ là phí công sức. Nữ nhân xét về sức mạnh, trời sinh ra đã vốn yếu đuối, tự nhiên là đối tượng hắn lựa chọn tấn công.
Ngay khi Nhạc Phàm đả thương Dư Mộng Cầm, đám Tịch Yên Nhiên liền phản ứng tức thì, ba người ba kiếm đồng thời đâm tới Nhạc Phàm…
“Hừ!” Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, đao thế vội chuyển – Loạn Kích thức.
“Đang!” “Đang!” “Đang!”, đao đánh ra ba lần, ba kiếm đồng thời bị hất văng ra.
Tịch Yên Nhiên trong mắt chợt lóe hàn quang, lại đâm tới một kiếm, nhưng kiếm này không nhằm Nhạc Phàm mà lại hướng tới hai đứa nhỏ.
Nhạc Phàm vẻ mặt biến chuyển, trong mắt tràn đầy sát ý. “Hát!” Giận dữ quát lên một tiếng, hắn xoay người tấn công, hậu phát tiên chí đánh văng đường kiếm này. Đao thế lại biến đổi, tiếp tục nhắm tới Tịch Yên Nhiên…
“A…” Tịch Yên Nhiên song thủ tê rần, căn bẩn không thể ngăn cản nổi. Nàng thét lên một tiếng chói tai, cảm thấy một cỗ khí tức dày đặc xâm nhập vào đại não. Ngay lúc này, nàng như cảm giác thấy khí tức của địa ngục; ngay lúc này, nàng như chưa bao giờ gần với cái chết như thế; ngay lúc này, nàng cảm thấy một sự sợ hãi đến vô tận…
“Dừng tay!” Vũ Văn Cực hét lớn. Hắn đang muốn xông lên liều mạng nhưng cả người lập tức dừng lại, bởi lúc này thanh đao của Nhạc Phàm đã kề lên cổ của Tịch Yên Nhiên.
Yên tĩnh, cả khách sạn yên lặng, toàn bộ không có một âm thanh nào. Ngay cả đám người giang hồ kia cũng đứng yên tại chỗ, dừng cả việc công kích Tiêu Cần.
Đám người này đều hành tẩu giang hồ nhiều năm, cho dù không phải là cao thủ đứng đầu nhưng kiến thức tuyệt đối không kém ai.
Tứ tượng kiếm tuyệt trận là một trong những kiếm trận đệ nhất giang hồ, cho dù là tiên thiên cao thủ muốn phá giải cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng hôm nay nó chỉ như một chuyện đùa, chỉ trong chớp mắt đã bị phá tan, mà Nhạc Phàm chỉ dùng có ba đao mà thôi. Sự kiện này nếu mà lan truyền trong giang hồ chỉ sợ không có nhiều người tin đó là sự thực.
“Đao pháp quả là lợi hại!” Mọi người trong lòng đổ mồ hôi lạnh, thầm thấy mình đã sáng suốt may mắn.
Đám bên Tạ Tiểu Thanh mặc dù biết đao pháp của Nhạc Phàm rất khủng khiếp, nhưng vẫn bị đao pháp kinh tâm động phách vừa rồi làm cho khiếp sợ.
Vũ Văn Cực và Từ Sảng càng không dám vọng động.
“Vô pháp tiếp cận được loại đao pháp tử vong này!” Bọn họ thầm đánh giá.