Sơn ngoại thanh sơn, lâu thượng lâu
Sinh tử bảng trung nhất niệm hưu
Tạm dịch:
Núi bên ngoài núi, lầu trên lầu
Trong sinh tử bảng chỉ một câu
Hai câu thơ trên chính là lời đồn đãi về “Lâu Thượng Lâu” trên giang hồ.
“Lâu Thượng Lâu” là một tổ chức vô cùng thần bí, hơn nữa còn ẩn tàng rất nhiều cao thủ thực lực cường đại. Thế lực gần như bao trùm khắp cả Trung Nguyên, ngay cả tại vùng ngoại vực cũng có phân lầu của bọn họ. Có điều, khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu, chính là thế lực của bọn họ mặc dù rất lớn, nhưng lại không hề tham gia vào bất kỳ cuộc đấu tranh quyền lực nào. Bọn họ cũng không hề hiển lộ thân phận thực sự, vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối.
Không ai biết “Lâu Thượng Lâu” được thành lập từ khi nào, cũng không ai biết thủ lĩnh của bọn họ là ai. Chỉ biết rằng tổ chức này đã xuất hiện rất sớm vào những năm cuối triều Nguyên, chủ yếu sinh sống bằng nghề buôn bán tin tức và làm trung gian liên lạc với các sát thủ. Có thể nói bọn họ chính là những thương nhân sống trong bóng tối, cũng tuyệt đối là thương nhân đúng nghĩa.
Bình Dương thành thuộc Chiết Nam duyên hải, một huyện nằm ở vùng biên giới lục địa. Bên trong thành có một tiền trang nho nhỏ, gọi là Cổ Đức.
Tiền trang này mặc dù bề ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng những người am hiểu nội tình đều biết, nơi này chính là một trong những phân lầu của Lâu Thượng Lâu.
Bên trong phòng khách tại hậu viện tiền trang, một trung niên nam tử trên người mặc y phục hoa lệ đang chậm rãi thưởng thức hương trà, tỏ ra thanh nhàn tự tại.
Lúc này, một Lão phu nhân được nha hoàn dìu một bên từ phía sau phòng khách bước ra.
Lão phu nhân mặc dù một nửa mái tóc đã đổi màu, dáng vẻ già yếu, nhưng cước bộ lại rất nhẹ nhàng, trong mắt thần quang nội liễm. Thật không ngờ được một quản sự phân lầu nho nhỏ cũng là nhất lưu cao thủ! Từ điểm này có thể tưởng tượng được, thực lực của Lâu Thượng Lâu quả thật không để xem thường.
Sau khi ngồi xuống ghế, Lão phu nhân híp mắt chậm rãi nói:
– Nếu như đã có thể tìm được đến đây, hẳn là ngài cũng đã biết quy củ của chúng tôi, chỉ nhận tiền chứ không nhận người. Hãy nói mục đích của ngài đi!
Trung niên nam tử trầm giọng nói:
– Ta muốn mua mạng của một người!
– Là ai? Lai lịch thế nào? Có bối cảnh hay không? Công phu ra sao?
– Lý Nhạc Phàm, là thợ săn tại Lưu Thủy thôn thuộc Ninh Huyền thành, không có bối cảnh, công phu không rõ.
Hỏi đơn giản, trả lời cũng rõ ràng dứt khoát.
“Ách!” Lão phu nhân ho một tiếng, nhẹ nhàng gật gật đầu:
– Quý khách xin hãy chờ một lát, lão thân sẽ đem tin tức này báo cho tổ chức. Có tiếp nhận nhiệm vụ này hay không còn phải xem ý tứ của tổ chức.
– Điều này tại hạ đương nhiên biết!
Trung niên nam tử có vẻ rất khách khí.
Nên biết rằng, Lâu Thượng Lâu mặc dù chỉ là một tổ chức trung gian, nhưng không phải nhiệm vụ nào cũng tiếp nhận. Không có lợi thì không tiếp, không thể làm thì không nhận, còn có không muốn nhận thì cũng không nhận. Suy cho cùng, những nhiệm vụ chẳng hạn như đi ám sát thập đại cao thủ hoặc là tông sư các phái, cho dù tiếp nhận, cũng không có ai muốn đi chịu chết, ngược lại còn có thể vì vậy mà đắc tội với một vài đại nhân vật.
……
Sau nửa canh giờ, nha hoàn từ phía sau đi lên, đưa cho Lão phu nhân một mảnh giấy.
Lão phu nhân mở ra xem, vẻ mặt kinh ngạc, đọc lên:
– Lý Nhạc Phàm, nam, hai mươi tuổi, quê quán Lưu Thủy Thôn thuộc Ninh Huyền Thành. Bốn năm trước bị đày đến “Tử Dịch doanh”, sau đó không rõ tin tức. Thợ săn bình thường, không có bối cảnh. Ngày mười ba tháng tám quay về Ninh Huyền thành, vì muốn điều tra sự tình Lưu Thủy thôn bị tàn sát, đang đêm xông vào phủ Thái gia giàu có nhất vùng, giết chết ba mươi tám nhất lưu cao thủ trong giang hồ, trong đó có cả truyền nhân của diệt hồn đinh. Sau đó đánh bại ba tiên thiên cao thủ của Ngô gia, dưới tình trạng bị trọng thương được hai thiếu niên cứu đi. Công phu… công phu không thể đánh giá, có thể am hiểu tinh thần dị thuật công kích.
Lão phu nhân đọc xong một mạch, trong lòng nổi sóng, thở dài một hơi, sau đó mới lên tiếng:
– Những tin tức tôi vừa đọc chắc ngài cũng đã nghe rồi, có đúng với sự thật hay không?
Mạng lưới tình báo của Lâu Thượng Lâu vô cùng lớn mạnh, biết được những chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Trung niên nam tử gật đầu nói:
– Lời của các hạ câu nào cũng là sự thật. Nhưng không biết ý tứ của quý tổ chức như thế nào?
Lão phu nhân nở nụ cười nói:
– Nhiệm vụ này tương đối khó khăn. Nên biết rằng, có thể đồng thời đánh bại ba Tiên Thiên cao thủ, nhân vật như vậy so với chưởng môn các phái cũng không dễ dàng ứng phó hơn chút nào…
Trung niên nam tử đưa tay ngắt lời:
– Ý tứ của các hạ ta đã hiểu được!
Tiếp đó, hắn lấy từ trong ống tay áo ra một xấp ngân phiếu dày cộm, trực tiếp đưa cho Lão phu nhân:
– Đây là một chút thành ý, xin các hạ hãy vui lòng nhận cho. Chỉ cần chuyện này có thể thành công, những phí tổn khác không thành vấn đề, chủ nhân của ta nhất định sẽ không để cho các vị phải thiệt thòi.
Lão phu nhân cười nói:
– Người này mặc dù rất lợi hại, nhưng cũng chỉ là một mao đầu tiểu tử mà thôi. Hắn lại không có bối cảnh, tự nhiên là không có tính uy hiếp. Hơn nữa căn cứ vào tin tức tình báo, hiện tại hắn đang mang trọng thương trên người, cho nên tổ chức đã đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này.
“Hừ! Nói tới nói lui còn không phải vì tiền sao?” Nam tử trong lòng mặc dù thầm mắng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
– Vậy chuyện này phải làm phiền quý tổ chức rồi. Ta còn có việc, xin phép đi trước, có chuyện gì sẽ liên lạc với các vị sau.
Lão phu nhân thấy vậy cũng không giữ lại, không biết từ đâu lấy ra một khối lệnh bài, đưa cho trung niên nam tử:
– Chúng tôi chỉ nhận tiền chứ không nhận người. Đây là lệnh bài nhiệm vụ, là tín vật liên hệ của nhiệm vụ này, ngài hãy cầm lấy!
Lệnh bài được đúc từ hàn thiết, nhẵn bóng tinh xảo, mặt ngoài có khắc ba chữ “Lâu Thượng Lâu”, mặt còn lại là ba chữ “hai mươi tám”.
Trung niên nam tử tiếp nhận lệnh bài, cẩn thận cất vào trong ngực, chắp tay nói:
– Tại hạ xin cáo từ!
– Tiểu Cúc, tiễn khách!
Lão phu nhân cũng lên tiếng đáp lễ.
– Vâng!
……
————————————
Trên một gian lầu các tại kinh đô xa xôi, một lão giả tiếp lấy truyền thư từ ngàn dặm do bồ câu đưa đến, đi về phía nội đường.
– Lâu chủ, nhiệm vụ ám sát! Tính danh Lý Nhạc Phàm, không có bối cảnh, công phu không rõ…
Lão giả đi đến phía sau bình phong, cung kính dâng bức thư lên.
Thân ảnh phía sau bình phong nhận lấy bức thư. Sau khi đọc lướt qua, liền lên tiếng:
– Ngươi hãy ghi tên người này vào vị trí thứ hai mươi sáu trong “Hắc bảng”, xác định là nhất phẩm nhiệm vụ.
– Hắn lợi hại như vậy sao?
Lão giả tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức đáp lời:
– Vâng! Lâu chủ, thuộc hạ sẽ lập tức ghi tên hắn vào “Hắc bảng”.
Nói xong liền lui ra ngoài.
“Hắc bảng” là danh sánh do Lâu Thượng Lâu lập nên khi sơ hiện giang hồ, còn được gọi là Tử Vong bảng. Sở dĩ gọi là “hắc”, là bởi vì những người có tên trong danh sách này đều là những kẻ chuyên ẩn mình trong bóng tối, cũng chính là những đối tượng mà Lâu Thượng Lâu được thuê để ám sát. Có điều, những nhân vật cao cấp chẳng hạn như thập đại cao thủ hoặc là tông sư của các môn phái sẽ không bị liệt vào trong đó. Bởi vì Lâu Thượng Lâu cũng có nguyên tắc của riêng mình, nhiệm vụ không thể làm thì không nhận, đối tượng có thế lực bối cảnh cũng không nhận. Ít nhất bọn họ còn chưa muốn đối địch với các thế lực lớn.
Trên “Hắc bảng” tổng cộng có năm mươi người, toàn bộ đều là nhất đẳng cao thủ trên giang hồ. Chỉ cần là người mà sát thủ bình thường không thể ứng phó, sẽ bị liệt vào bên trong, dùng thật nhiều tiền thuê người ám sát. Vì vậy, bên dưới phần thưởng của “Hắc bảng”, rất ít người có thể sống sót.
Nhạc Phàm vẫn không biết chuyện tên mình bị liệt vào ”Hắc bảng”, xem ra con đường phía trước thật xa xăm, hung hiểm vạn phần…
————————————
Ninh Huyền thành, bên ngoài Lưu Thủy thôn.
Một thiếu nữ mặc đồ trắng quỳ xuống phía trước những căn nhà đã hóa thành tro bụi, bật khóc…
“A… A a…” Thiếu nữ nói không thành tiếng, chỉ có thể khóc lớn, thanh âm nhuộm đầy vẻ thê lương.
Đột nhiên, thiếu nữ đưa tay phải cào lên mặt, gỡ xuống một chiếc mặt nạ da người tinh xảo.
Vạn Nhã Nhi! Đúng vậy, dưới lớp mặt nạ da người chính là Vạn Nhã Nhi của thôn Lưu Thủy.
Ngựa không dừng vó, nàng từ phương bắc chạy một mạch đến đây, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Sau khi nàng tiến vào thành, chỉ nhìn thấy khắp nơi đều là cáo thị truy nã Lý Nhạc Phàm. Sau khi dò hỏi, nàng mới biết được, Nhạc Phàm sau khi xông vào Thái phủ giết rất nhiều người đã trốn đi.
Vạn Nhã nhi dùng sức lau khô nước mắt, trong lòng thầm nói: “Đại ca, xin lỗi! Muội đã không kịp đến gặp huynh. Huynh ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Tiểu Nhã hôm nay chỉ còn lại mình huynh là thân nhân, nếu như huynh cũng xảy ra chuyện, sau này muội phải sao? Phải làm sao…
“Không…” Vạn Nhã Nhi trong lòng kiên quyết, đứng dậy rời đi.
……