Phía nam thành Lâm An là một vùng phố xá phồn hoa.
Nhan Nguyệt Thi dẫn theo Vạn Nhã Nhi đi trên đường, ngó bên đông một chút, xà vào bên tây một tý, chỉ cần là những thứ có liên quan đến phụ nữ thì nàng đều không có bỏ qua cái gì cả. Nếu không phải Vạn Nhã Nhi kêu mệt, sợ rằng nàng còn muốn đi dạo lâu hơn nữa mới hết hứng thú.
– Hì hì, dạo chơi một lúc cũng thỏa mãn rồi …. Muội muội đi về thôi, chúng ta đi tìm lão Phó. Rượu và đồ nhắm ở Túy Tiên lâu đó chính là nổi danh nhất ở quanh đây đấy. Lâu rồi không đến, chỉ nghĩ tới thôi đã thấy ngon miệng rồi. Đi mau …
Nhan Nguyệt Thi kéo Vạn Nhã Nhi đang định rời khỏi, nhưng phía trước lại có bốn gã nam tử đi tới chặn lối hai nàng.
“Là người của Thanh Vân thành! Bọn họ định làm gì vậy?”
Vạn Nhã Nhi thầm sửng sốt trong lòng, vô thức nhích lại gần bên cạnh Nhan Nguyệt Thi.
Nhan Nguyệt Thi tự nhiên cũng cảm thấy có điều khác lạ, thân người hơi nghiêng, lông mày khẽ nhíu, lạnh lùng hỏi đám người chặn trước mặt:
– Các ngươi muốn làm gì vậy?
……
Nghe thấy đối phương chất vấn, đám người Thanh Vân thành cũng không hồi đáp, tên nào tên nấy đều đần mặt ra, trong miệng còn lẩm bẩm:
– Đẹp …. đẹp quá!
Một lúc sau ….
– Khụ khụ, khụ khụ….
Gã tên là Sấu Tam ho khan hai tiếng phục hồi tinh thần, tiến lên trước chắp tay, nói:
– Vị tiểu thư này, bọn ta chính là người của Thanh Vân thành. Hơn nửa tháng trước, có một đứa nha hoàn làm tạp dịch lén bỏ trốn khỏi Thanh Vân thành, chúng ta đang tìm kiếm khắp nơi. Mà vừa rồi đi ngang qua, thấy vị cô nương bên cạnh cô có điểm giống với đứa nha hoàn nhà chúng ta, cho nên mới tới hỏi thăm một chút … chứ không hề có ý gì khác. Hắc hắc!
Người tới bất thiện, sao có thể chỉ đơn giản là tới hỏi thăm như vậy? Trong lòng Nhan Nguyệt Thi rất rõ ràng, hừ lạnh một tiếng rồi hỏi ngược lại:
– Phải thì sao, mà không phải thì sao?
Sấu Tam ngầm đánh giá Vạn Nhã Nhi, hất hàm nói:
– Nếu như nàng ấy không phải là đứa nha hoàn lén trốn khỏi Thanh Vân thành chúng ta, tự nhiên chúng ta sẽ rời đi … Nhưng nếu nàng ấy chính là kẻ chạy trốn kia …. hắc hắc …. Vậy xin nhờ tiểu thư giao nó cho chúng ta, để chúng ta áp giải nó trở về, dạy dỗ lại cho tốt.
– Không sai!
Ba người còn lại đồng thanh quát lên.
Thấy khẩu khí của đối phương hung hăng như vậy, Nhan Nguyệt Thi bụng đầy nộ khí, trong mắt lấp lóe hàn quang, nói:
– Các ngươi là cái hạng gì, cũng dám đòi người từ chỗ ta à?
– Ngươi …..
– Chờ một chút!
Bị người khác nhục mạ như vậy, Sấu Tam cũng không thèm để ý, trái lại còn ngăn cản đám huynh đệ đang định xông lên. Hắn nhìn chằm chằm Vạn Nhã Nhi rồi nói:
– Con nha hoàn chạy trốn đó là một đứa câm, không biết nói, không biết vị cô nương này có phải cũng bị như thế hay không?
Tuy là đang hỏi, nhưng ngữ khí của hắn lại vô cùng khẳng định.
….
Khi đó Vạn Nhã Nhi bởi vì có việc khẩn cấp phải đi ngay, lại bởi vì không may bị đại tiểu thư của Thanh Vân thành trục xuất. Đây không phải là nàng chủ động phản bội, nhưng hiện tại bản thân bị người khác nói là lén bỏ trốn, trong lòng Vạn Nhã Nhi đương nhiên rất tức giận.
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đã không phải là người của Thanh Vân thành, cần gì phải dính líu cùng bọn họ.Giờ đây, tìm kiếm Nhạc Phàm mới là việc quan trọng nhất.
Nghĩ vậy, tâm tình Vạn Nhã Nhi cũng lắng xuống. Thế là nàng khẽ níu áo Nhan Nguyệt Thi đang trong cơn phẫn nộ, rồi khua tay ra dấu ý nói hãy rời khỏi đây.
Nhan Nguyệt Thi vốn đang định xuất thủ, nhưng bị Vạn Nhã Nhi níu kéo như vậy, nàng cũng chỉ có thể tức giận mà không phát tác được.
– Ồ! Nàng ta thật sự không biết nói, lẽ nào chính là nha đầu tạp dịch kia …. Mẹ ôi! Trước đây lão tử sao lại nhìn nhầm được nhỉ? Nha đầu xấu xí không ngờ lại biến thành tiểu mỹ nhân! Nếu như phát hiện sớm một chút thì …..
Bốn người Thanh Vân thành thấy Vạn Nhã Nhi giao tiếp bằng tay, tức thì đều lộ vẻ mừng rỡ, trong lòng dâng lên một trận bỉ ổi.
Việc ở ngoài đường ngoài chợ vốn là hỗn tạp lắm người nhiều miệng, tràng cảnh như vậy tự nhiên khiến cho mọi người chú ý đến. Không lâu sau, đã có không ít người hiếu kỳ xúm lại, bộ dạng mong chờ xem trò hay.
Sấu Tam thấy tình hình như vậy, tức thì nghĩ ra một biện pháp, nhãn châu xoay chuyển, lóe lên một tia âm lãnh. Sau khi đánh mắt ra hiệu cho mấy tên đồng bọn, hắn quay sang Vạn Nhã Nhi quát lớn:
– Xú nha đầu, Thanh Vân thành chúng ta cho ngươi ăn ở, không ngờ ngươi vong ân phụ nghĩa, đã ăn trộm thứ gì đó trong thành rồi trốn đi, bây giờ xem người còn chạy đi đâu được?
– Bắt lại, giải nó trở về ….
– Đúng vậy! Bắt lại …
Bọn người Thanh Vân thành vội vàng phụ họa theo.
….
“Ồ!….. Ồ!…..” Xung quanh tức thì xôn xao tiếng bàn tán.
– Thì ra nàng ta là kẻ cắp! Chẳng trách lại bị người khác vây bắt …
– Thực sự không nhìn ra, trông thiếu nữ đó cao ráo thanh tú, cũng không giống kẻ cắp …
– Tri nhân tri diện bất tri tâm, tự cho rằng có chút nhan sắc nhưng lại vụng trộm ăn cắp ….
– Nhưng mà ….
– Loại người như thế phải gô cổ giải lên nha môn …
– Đúng vậy! Bắt lại đi ….
….
Đám người vây quanh càng nói càng khó nghe, Vạn Nhã Nhi cùng Nhan Nguyệt Thi càng thêm tức giận không thôi, nắm tay siết chặt vang lên răng rắc.
Sấu Tam thấy mục đích đã đạt được, trong lòng phi thường đắc ý, lại nói tiếp:
– Xú nha đầu, còn không chịu ngoan ngoãn theo chúng ta quay về? Bằng không ngươi sẽ ăn đòn.
Dứt lời hắn liền vươn tay trái chộp về phía Vạn Nhã Nhi, hoàn toàn không đếm xỉa tới sự tồn tại của nàng.
– Muốn chết …
Lửa giận trong lòng Nhan Nguyệt Thi sớm đã dâng cao cực điểm, tính tình nàng cũng không mềm yếu như Vạn Nhã Nhi. Thấy gã cao gầy được đàng chân lân đàng đầu muốn động thủ, cũng chẳng khách khí với hắn nữa, tay phải lập tức lật lên kích thẳng về phía Sấu Tam.
Sấu Tam thấy đối phương phản kháng, trong lòng không khỏi cười thầm xem thường. Nhìn thế nào nữ nhân đó cũng giống người không biết võ công, làm sao có thể so sánh với “cao thủ võ lâm” đẳng cấp “hóa khí” như mình. Thế là hắn liền lướt qua Nhan Nguyệt Thi, trực tiêp chộp về phía Vạn Nhã Nhi.
Chẳng biết có phải là ảo giác không, nhìn tay phải Nhan Nguyệt Thi chộp tới rất chậm, mà Sấu Tam lại không cách nào né tránh, chỉ có thể mặc cho đối phướng đánh tới….. Tình cảnh quái dị như vậy, Sấu Tam không biết làm sao mà tránh, một loại cảm giác sợ hãi và áp lực tự nhiên nảy sinh, dâng tràn trong lòng.
Công lực của Nhan Nguyệt Thi đã là cảnh giới “tụ đỉnh”, nội khí thu liễm tự nhiên, một nhân vật giang hồ nhị lưu nhỏ bé như Sấu Tam làm sao có thể nhìn ra chân thân của nàng.
“Rắc!”
Một tiếng xương vỡ khẽ vang lên, cho dù là đang ở trên đường phố huyên náo cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
– ……
– A aaaaaaa…..
Sau giây phút im lặng sửng sốt, Sấu Tam mới gào lên một tiếng thảm thiết muộn màng. Đám người xung quanh nghe thấy vậy đều phát lạnh trong lòng.
– Đúng là cái đồ không biết sống chết!
Nhan Nguyệt Thi hừ lạnh một tiếng, tiếp theo vận một đạo kình khí tụ vào tay phải, ấn thẳng vào giữa ngực Sấu Tam.
“Huỵch!”
Một tiếng trầm muộn vang lên, Sấu Tam như diều đứt dây, bay ngược về phía sau mấy trượng rồi mới rớt “bịch” xuống lề đường, làm bắn tung tóe một đám đất cát.
“Ồ! …. Ồ!….”
Dân chúng xung quanh kinh hãi, vội vàng thối lui mấy bước, ở giữa đường phố tức thì tách ra một khoảng trống lớn, chỉ còn lại hai người Vạn Nhã Nhi và đám người Thanh Vân thành.
Mãi đến khi Sấu Tam rớt xuống đất, ba người còn lại của Thanh Vân thành mới có phản ứng. Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, không ngờ đối phương là cao thủ thâm tàng bất lộ, hơn nữa thực lực vượt xa tưởng tượng của họ, trong lòng liền dâng lên một trận chấn kinh …. Đúng là đã đụng phải ổ kiến lửa rồi.
– Sấu Tam! Sấu Tam …
Ba người lão Thiết vội vàng chạy về phía huynh đệ bị thương. Chỉ thấy hắn đang co quắp trên mặt đất, muốn kêu la nhưng máu tươi lại cứ trào ra, tay trái đã gãy gập dị dạng, trong mắt tràn đầy sợ hãi …. Ba người nhìn thấy thế kinh sợ đến mức sởn gai ốc.
Căn bản chẳng thèm quan tâm ánh mắt của người khác ánh mắt của người khác, tiến lên trước một bước, nàng lạnh giọng nói:
– Người không phạm đến ta thì ta không phạm đến người! Cho dù là thành chủ của các ngươi – Bộ Siêu Quần có ở đây, cũng đừng mơ tưởng đòi người từ chỗ bổn tiểu thư.
“……”
Khí thế Nhan Nguyệt Thi cứng rắn như vậy, mọi người xung quanh ai nấy đều câm như hến.
………..
– Hừ!……. khẩu khí các hạ quá lớn đấy! Không ngờ ngay cả Thanh Vân thành cũng không để trong mắt …
Vừa dứt lời, đám người phía trước tự động tránh ra hai bên, mọi người đều nghi hoặc trong lòng, chỉ có bốn gã Thanh Vân thành là lộ vẻ kinh ngạc vui mừng.
Nhan Nguyệt Thi nghe thấy thế liền quay lại nhìn, lại có hai gã nam tử đi tới trước mặt.
Người đi phía trước tuổi khoảng mười tám, tay cầm một thanh bảo kiếm khảm đầy ngọc quý, nhìn qua cũng biết là một người có địa vị trong giang hồ. Thân hình hắn cân xứng, phối hợp với một bộ trường sam màu xanh, nghi biểu đường đường, chỉ là mi vũ kiêu ngạo lộ rõ tư thái thịnh khí lăng nhân, khiến cho người khác có chút tránh né úy kỵ.
Người phía sau lại là một gã văn sĩ trung niên. Hắn vận một thân bạch y tố trang, sắc mặt thản nhiên, tay cầm quạt lông phe phẩy chậm rãi. Người này chính là vị khách khanh của Thái phủ năm đó – Đa Phong tiên sinh. Nhiều năm trôi qua, xem ra vết tích của năm tháng cũng không lưu lại nhiều trên người hắn.
“Là hắn!”
Vạn Nhã Nhi cả kinh, lay lay ống tay áo Nhan Nguyệt Thi, khua tay ra hiệu:
“Người phía trước là Nhị thiếu gia của Thanh Vân thành!”
– Ồ! Hắn chính là Hồng Triển Phi sao?
Nhan Nguyệt Thi gật đầu nói:
– Muội muội cứ yên tâm, tỷ tỷ tuyệt không để cho ngươi phải chịu nửa điểm ủy khuất đâu.
Hồng Triển Phi chính là con của Hồng Phong – phó thành chủ của Thanh Vân thành. Người này rất có tài hoa, từ nhỏ đến lớn sống trong sự bao bọc của Thanh Vân thành, hơn nữa tuổi còn trẻ mà đã là nhất lưu cao thủ cảnh giới “chu thiên tiểu thừa”, trên giang hồ cũng coi như là nhân tài mới nổi. Khó trách thần sắc có chút ngạo khí lăng nhân.
Có điều, trong mắt Nhan Nguyệt Thi thì Hồng Triển Phi không tính là gì cả.
Trên giang hồ, nếu nói đến nữ hào Nhan Nguyệt Thi, chỉ sợ cũng không chỉ đơn giản là có chút danh tiếng, mà bởi vì sự hào sảng của nàng không hề thua kém nam tử, võ công đã đạt hóa cảnh, thêm vào sự tích cùng Phó Soái càng là danh chấn giang hồ.
…………
Nhớ lại năm đó, ở trên giang hồ Nhan Nguyệt Thi được gọi là “cây ớt”. Nàng vốn là con gái của Nhan Hùng – tả hộ pháp của Thiên Tà Tông, hành sự độc đoán, ra tay tàn nhẫn, thêm vào thế lực chống đỡ sau lưng, có thể nói rằng ở trên giang hồ nàng gần như muốn làm gì thì làm.
Mãi đến khi gặp gỡ Phó Soái – đại đệ tử của Võ Đang phái, cuộc sống của Nhan Nguyệt Thi liền có biến đổi. Hai người bọn họ một chính một tà, nhưng không hề quan tâm đến lời đàm tiếu của giang hồ, kiên quyết lựa chọn chung sống cùng nhau.
Tuy rằng đã trải qua vô số trắc trở, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn nên duyên vợ chồng, cũng được giang hồ thừa nhận.
Trải qua nhiều năm, hai người bọn họ hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, danh tiếng hiệp lữ đã vang xa. Đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt năm đó càng được vô số nam nữ trong giang hồ truyền tụng và sùng bái.
—–*—–