– Đêm qua ta quan sát tướng mạo của vị huynh đệ, tựa hồ có sát kiếp trên người a!
Một câu nói của lão đạo sĩ làm cho trong lòng Nhạc Phàm khẽ run lên, nhưng sắc mặt hắn vẫn không đổi, thản nhiên nói:
-Vậy thì sao?
Bất Giới nói tiếp:
-Có điều trên đỉnh đầu ngươi có kỳ quang ẩn hiện, tuy tối tăm nhưng lại khó định số mệnh. Ấn đường của người vừa hồng vừa đen, chính là tướng “họa phúc đồng thể”. Người có tướng như vậy, vận mệnh đặt tại giữa sinh tử, thiên cổ kỳ tướng … thiên cổ kỳ tướng a….
Bất Giới vuốt vuốt chòm râu trắng, than thở không ngừng.
Nhạc Phàm xoay người lại, dò hỏi:
-Ngươi biết xem tướng sao?
Bất Giới tự đắc nói:
-Bần đạo không chỉ tinh thông mệnh lý, mà đối với thuật tìm rồng kiếm mộ, xem trời đoán vận cũng có chút thông thạo, có điều…
Ánh mắt xoay chuyển, Bất Giới ho khan một tiếng rồi nói tiếp:
-Đương nhiên, cái này … Chức trách chủ yếu của ta vẫn là chuyên tróc quỷ hàng yêu, ha ha …
– Trời còn chưa sáng mà … nhốn nháo cái gì chứ … oaa (ngáp)…
Phương Hàm cũng đã tỉnh, khẽ dụi mắt rồi tiến lên lay lay ống tay áo Bất Giới, thấp giọng nói:
-Sư phụ, người coi đi, chỉ là một tên quỷ nghèo, cần gì phải hao tâm tổn sức với hắn chứ.
Bất Giới bực bội nói:
– Cái tên tiểu quỷ nhà ngươi thì biết cái gì. Người này có số mệnh kỳ lạ, lão phu đã hành tẩu thiên hạ mấy chục năm rồi nhưng chưa từng gặp qua, nếu không chứng thực một phen thì làm sao xứng với một thân sở học!
Hồi tưởng lại lúc bắt đầu học nghệ, lão đạo than thở một trận.
– Không thể nào! Sư phụ… Người biết xem tướng khi nào vậy? Không phải người chỉ biết chút công phu lừa gạt đám đàn bà trẻ con vô tri thôi sao?
Phương Hàm ôm trán, hai mắt xem thường nhìn Bất Giới, bộ dạng biểu tình như muốn nói: “Sư phụ! Người vốn chính là tên lừa đảo!”
Bất Giới giật đến mức râu tóc dựng ngược, dọa cho Phương Hàm run sợ.
-Ta… sư phụ ngươi ….. Thôi bỏ đi, trước đây bảo ngươi học thì ngươi lười biếng không học, lại còn nói là mánh lới gạt người, bây giờ có nói cho ngươi cũng không hiểu…
-Rõ ràng chính là lừa gạt mà!
Phương Hàm gắt gao ôm đầu, bộ dạng ủy khuất lầm bầm một mình.
……..
Lúc này Nhạc Phàm đang có tâm sự trong lòng, cũng chẳng chú ý hai người thì thầm cái gì. Sau khi trấn tĩnh, hắn liền quay sang Bất Giới, chắp tay thi lễ nói:
-Ta muốn tìm người, không biết đạo trưởng có thể trợ giúp hay không?
-Ồ!
Bất Giới sửng sốt, lập tức mỉm cười gật đầu, tựa hồ rất thoả mãn với thái độ của Nhạc Phàm.
-Tìm người sao, chỉ là tính toán đơn giản mà thôi, việc nhỏ, việc nhỏ …. Đúng rồi, ngươi muốn tìm ai?
-Thân nhân!
Trong mắt Nhạc Phàm lóe lên một tia ưu thương, trầm giọng nói.
-Họ tên và ngày sinh tháng đẻ của ngươi?
– Lý Nhạc Phàm, giờ Hợi ngày mồng chín tháng chín năm Mậu Tý.
Nhạc Phàm nói một lèo, không chút chần chừ.
“…..”
Bất Giới bấm đốt ngón tay, lầm bầm tính toán.
-Hả?
Bất Giới thu hồi tay lại, không giải thích lời nào mà chỉ lắc đầu.
Từ trước đến nay, mặc dù đối với các việc hư vô thì Nhạc Phàm đều không có ôm quá nhiều hy vọng. Nhưng mà lần này hắn lại vô cùng trông chờ, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương và lo lắng như vậy.
– Đạo trưởng, sao rồi? Có kết quả không?
Thấy Bất Giới dừng lại không bấm đốt ngón tay nữa, Nhạc Phàm lập tức tiến lên dò hỏi, trong lòng thấp thỏm bất an. Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, vì sao có nhiều người tín ngưỡng tiên phật như vậy. Bởi vì tại lúc mọi người tuyệt vọng ,đó chính là tia sáng hy vọng cuối cùng.
Không để ý tới thần sắc lo lắng của Nhạc Phàm, Bất Giới ngồi bệt xuống đất, nhắm hai mắt lại, hai tay cùng bấm độn. Nhạc Phàm thấy thế cũng không dám quấy rầy.
Chỉ thấy mười ngón tay Bất Giới giống như ảo ảnh, không ngừng biến hóa ở trước ngực, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng…
“Phụt!”
Một luồng máu tươi từ trong miệng Bất Giới phun ra, hóa thành huyết vụ, sau đó hắn lập tức đổ vật ra đất, cả người héo rũ suy kiệt.
– Sư phụ!
– Đạo trưởng!
Nhạc Phàm cả kinh, vội vàng tiến tới nâng lão đạo dậy.
Lúc này Phương Hàm cũng vọt tới, đẩy Nhạc Phàm ra, ôm chặt lấy Bất Giới.
Bất Giới lúc này vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, trong miệng còn lẩm bẩm:
– Không có khả năng…… Không có khả năng……Quái lạ thay! Quái lạ thay….
– Sư phụ, người làm sao vậy, sư phụ… sư phụ……
Phương Hàm thấy thế, lòng nóng như lửa đốt, trong mắt đã lấp loáng lệ quang. Bất Giới là thân nhân duy nhất trên đời của hắn, không thể nào …
-Để ta đến xem ….
Nhạc Phàm thấy bộ dạng lão đạo như vậy, nhịn không được mở miệng nói.
Phương Hàm sửng sốt, vội vàng lau nước mắt, giận dữ hét lên:
– Ngươi cút đi … đều là lỗi của ngươi! Nếu không phải ngươi, sư phụ ta làm sao lại bị hại thành bộ dạng thế này.
-Hừ!
Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, bước thẳng tới. Cứu người như cứu hoả, không thể lôi kéo dây dưa như vậy, nếu không phải lão đạo vì bản thân mình mà thụ thương thì hắn cũng mặc kệ.
-Ngươi cút ra…. còn sợ hại sư phụ ta như thế chưa đủ sao? Cút ngay….
Phương Hàm gắt gao ôm lấy Bất Giới gào lên.
Nhạc Phàm không khách khí, xách Phương Hàm lên ném qua một bên, tiếp theo hắn cầm tay trái Bất Giới bắt mạch dò xét.
-Ngươi muốn làm gì?
Phương Hàm kinh hãi, đang định tiến lên ngăn cản, lại bị Nhạc Phàm quát lớn:
-Đứng im!
Nhạc Phàm lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi không muốn hắn có chuyện gì thì đứng đợi một bên, bằng không hắn chết chắc không phải nghi ngờ!
Nghe thấy vậy, quả nhiên Phương Hàm bất động, trong lòng kinh hoảng không yên, chỉ đành lo lắng nhìn hai người phía trước.
……
Nhạc Phàm học được không ít y thuật từ chỗ Vạn tiên sinh, đối với thuật bắt mạch cũng không xa lạ, chí ít cũng không thua ngự y của Hoàng cung.
Thăm mạch một lát, Nhạc Phàm nhanh chóng điểm liên tiếp lên mấy huyệt đạo của Bất Giới. Cuối cùng, ngón tay đặt tại huyệt mệnh môn sau gáy.
Một đạo nguyên khí mỏng manh tuôn qua ngón tay của Nhạc Phàm đi vào trong cơ thể Bất Giới.
Trong cơn suy yếu, Bất Giới chỉ cảm thấy một tia năng lương nhu hòa truyền vào cơ thể, tức thì tâm thần được dìu lên, tinh thần dần dần khôi phuc lại.
……
-Phù!
Bất Giới chậm rãi thở ra một hơi dài, sắc mặt đã hồng nhuận lên rất nhiều.
– Sư phụ!
Thấy Bất Giới đã khôi phục, Phương Hàm lập tức nhào tới ôm lấy Bất Giới, nghẹn ngào nói:
– Sư phụ … Con… con còn tưởng rằng…
Bất Giới khôi phục tinh thần, tâm tình phấn chấn, trêu đùa:
-Tiểu quỷ, đây là lần đầu tiên ngươi khóc nhè vì ta nè! Hắc hắc ….
Phương Hàm căm tức, nếu không phải Bất Giới vừa mới khôi phục, chỉ sợ hắn đã sớm làm loạn lên. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể trừng mắt với Bất Giới, nói:
-Sao người không chết đi? Thật làm ta tức chết!
-Ha ha ….
-Ha ha…
Giữa hai người sớm đã thành thói quen vui đùa này, tự nhiên ai cũng không có để tâm, nhìn nhau một lúc cuối cùng lại lăn ra cười ha hả.
…….
Bất Giới xoay người quay sang vẻ mặt tái nhợt của Nhạc Phàm:
-Đa tạ vị huynh đệ, không có ngươi thì cái mạng già này của ta đã … Ngươi … ngươi không sao chứ?
Nhạc Phàm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng than khổ, thật không dễ dàng khôi phục được một phần nguyên khí, giờ lại bị tiêu hao hết, xem ra thực sự là số mệnh gian khổ.
Phương Hàm bỉu môi nói:
– Sư phụ quan tâm hắn làm gì, nếu không phải do hắn thì người cũng sẽ không trở thành như vậy.
Bất Giới xua tay nói:
– Việc này không phải lỗi của ai cả, chính là vừa rồi ta nhất thời hiếu kỳ, cố gượng ép thi triển cấm thuật nghịch toán, muốn thăm dò thiên cơ, mới tạo thành hậu quả như vậy, chứ không phải do hắn.
Phương Hàm nhìn nhìn sư phụ, muốn nói lại thôi.
Bất Giới đương nhiên hiểu rõ Phương Hàm trong lòng nghi hoặc, lão vuốt vuốt chòm râu trắng rồi trầm giọng nói:
-Ngươi đi theo sư phụ từ nhỏ tới lớn, suy nghĩ trong lòng ngươi ta đều hiểu rõ … Sau này sẽ nói cho ngươi. Ài…..
Nhạc Phàm không đợi khôi phục nguyên khí, sau khi mở mắt ra liền hỏi ngay:
-Không biết đạo trưởng có tính ra được thân nhân của ta ở nơi nào không?
-Đáng tiếc a!
Bất Giới lắc đầu, mặt lộ vẻ khó khăn nói:
-Vừa rồi ta bấm độn tính toán, nhưng không cách nào dò ra người ngươi muốn tìm. Thế là hiếu kỳ, ta liền dùng mật pháp “thiên cấm” của sư môn để xem trộm thiên cơ, nhưng mà…
-Nhưng mà làm sao?
Nhạc Phàm nhíu mày, trong lòng lóe lên vô số ý niệm.
Bất Giới lúng túng nói:
-Nhưng mà lại không nhìn thấy bất cứ điều gì, chỉ toàn một mảng mờ mịt.
-Vì sao lại như vậy?
Bất Giới giải thích:
– Xuất hiện tình huống như vậy, hẳn là có hai loại nguyên nhân. Một là có người đạo hạnh cao thâm hơn ta, làm phép đảo loạn thiên cơ, khiến cho ta không cách nào tính ra. Còn một nguyên nhân khác …. một nguyên nhân khác chính là “thiên bất tri”.
-“Thiên bất tri”? Có ý gì vậy?
Nhạc Phàm sửng sốt hỏi.
-“Mệnh vận ngoại, thiên bất tri” có ý là: số mệnh của thân nhân ngươi, ngay cả trời xanh cũng không biết tường tận, tự nhiên là không cách nào thăm dò.
Bất Giới khẽ thở dài.
-Cái gì?
Nhạc Phàm cực kỳ kinh ngạc.
—–*—–