Con mẹ nó, muốn làm người khác mất mạng sao?
Thân hình Thất Dạ tương đối khỏe mạnh. Thời điểm có người đẩy làm cô mất đi trọng tâm, cả người cũng mượn lực nhảy một cái lên trước. Thật may là giờ phút này đứng cách cô không xa có một người lính cao lớn, thời điểm cô vọt qua, lòng bàn tay đẩy dọc theo bờ vai của anh ta, tìm một cái “Cột” ổn định thân thể của mình.
Người nọ lại bị cô đẩy ra ngoài vài bước, loạng choạng thiếu chút nữa ngã nhào.
Người anh em, thật xin lỗi!
Thất Dạ nghĩ như vậy, nghiêng mặt nhìn sang phía người đàn ông đẩy mình, mắt một mảnh đỏ sậm.
“Bản lĩnh của tiểu thư Nam Hi không tệ!” môi mỏng của Phí Nhĩ Lạc lộ ra nụ cười nhạt, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Chỉ là . . . . .”
“Cẩn thận!” Thời khắc anh ta nói chuyện, thân thể Thất Dạ đột nhiên bổ nhào về phía trước, hai cánh tay ôm người đàn ông, ngã xuống bên cạnh cùng với anh ta.
Thời khắc thân thân thể cô nhào tới, có khoảng 0,001% giây, Phí Nhĩ Lạc biết cô là cố ý. Nhưng đáy mắt cô lóe ra ánh sáng lại chỉ điểm anh, cô cũng không phải hãm hại anh. Vì vậy thời khắc bị cô đẩy ngã xuống bên cạnh, cánh tay dài của anh chợt dùng sức quấn lấy thân thể mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay nắm lấy thân thể binh sĩ vừa bị hắn đẩy loạng choạng, sau đó bước chân vươn ra, liền đỡ cô đi đến bên cạnh máy bay trực thăng.
Bên tai, là tiếng đạn “Gào thét” qua, bắn vào trên cabin, “đoàng” một tiếng, làm cho tất cả mọi người chung quanh đều kinh hoảng.
Kỳ thật bọn họ là nhân vật chính của bữa tiệc, hiện tại muốn giải tán, nên rất nhiều người cũng liền đi ra ngoài. Hôm nay đột nhiên xảy ra tập kích như vậy, tất cả mọi người dĩ nhiên là sợ. Phải biết, người bị tập kích là hoàng tử của họ! Vì vậy binh sĩ cũng mau chóng xông tới chắn ở trước người bọn họ.
Lúc này Nam Tuyệt Hiêu rõ ràng là mới từ bên trong bình tĩnh đi ra, thấy thế cũng lập tức bước tới đây, Vưu Đức và một nhóm hộ vệ không hề lười biếng, nhanh chóng đi lên hộ tống.
“Lên máy bay trước!” Nam Tuyệt Hiêu nghiêng mặt sang bên, nói với người đàn ông ôm Thất Dạ.
“Đi!” Cánh tay Phí Nhĩ Lạc dọc theo hông của Thất Dạ ~ xoay một cái, dẫn cô đi, đẩy lên bậc thang máy bay.
Lúc này, Thất Dạ không suy nghĩ tiếp chuyện gì, ngoan ngoãn lên máy bay!
Phí Nhĩ Lạc với hộ vệ hộ tống theo sát phía sau.
“Vô luận dùng bất kỳ cách nào, đều phải bắt người tập kích tới cho tôi”. Nam Tuyệt Hiêu ở trên máy bay, lạnh lùng nói với Vưu Đức.
Vưu Đức đáp một tiếng “Vâng”, sau đó xoay người vẫy tay bảo một nhóm lớn hộ vệ tập trung lại đây.
Bọn họ hình như cũng là binh sĩ vô cùng chuyên nghiệp, liền lập tức vây quanh vị trí bị tập kích. Trong đó có người lập tức tiến về phía đó, còn lại một bộ phận vẫn ở tại chỗ.
Nam Tuyệt Hiêu bước lên máy bay, ánh mắt liếc phi công một cái, lòng bàn tay đẩy bờ vai của anh ta, thanh âm lành lạnh: “Đi xuống đi!”
Người nọ vốn muốn liếc mắt xem Phí Nhĩ Lạc, nhưng Nam Tuyệt Hiêu không cho hắn cơ hội, trực tiếp nâng chân đạp vào mông hắn ta một cái. Thấy người nọ ngã xuống mặt đất, hắn liền khởi động máy bay trực thăng!
Sắc mặt của Thất Dạ lạnh lẽo, trầm giọng quát lên: “Nam Tuyệt Hiêu, anh điên rồi sao? Máy bay bị chặn đánh, bây giờ chúng ta đi lên như vậy, rất nguy hiểm!”
“Cô đi ra ngoài, sẽ càng thêm nguy hiểm!” Nam Tuyệt Hiêu hình như rất tinh thông điều khiển, đầu ngón tay nhấn mấy cái ở trên những dụng cụ, máy bay cứ thế cất cánh.
“Nam Tuyệt Hiêu. . . . . .”
“Câm miệng!”
Thất Dạ có chút kinh ngạc quay lại nhìn hai người đàn ông trăm miệng một lời kêu cô câm miệng, mắt chợt lóe một cái, lộ ra ánh sáng!
Cánh quạt máy bay vừa khởi động, liền bay lên giữa không trung.
Đầu ngón tay Thất Dạ nhanh chóng đưa ra níu lấy Phí Nhĩ Lạc ở bên cạnh .
Đúng vậy, trước đó cô đã bị Gia Mậu đặt ở ban công huấn luyện “Không sợ độ cao”, nhưng đột nhiên ngồi máy bay trực thăng không an toàn, lại làm cho cô rối rắm!
Phí Nhĩ Lạc cười như không cười nhìn chằm chằm cô, cũng không có bỏ rơi cái tay thon dài nắm chặt quần áo anh của cô.
Bị cô dựa vào, cũng không sao!
Thất Dạ rất nhanh ý thức đến điều này, nhanh chóng liền đẩy tay anh ra.
Khóe miệng Phí Nhĩ Lạc buồn rười rượi cười lạnh.
“Anh nợ tôi, còn chưa có trả sạch.” Thất Dạ cắn răng, lạnh nhạt mở miệng.
Phí Nhĩ Lạc không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.
Cô cứu hắn một mạng!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Điện hạ!” Nhìn chiếc máy bay trực thăng kia rời đi, Thư Đặc • Bác Đốn liền bước theo Tát Khắc Tốn, nhàn nhạt cười nói: “Người có muốn thuộc hạ chuẩn bị cho người một chiếc máy bay trực thăng luôn không?”
“Không cần!” ánh mắt Tát Khắc Tốn thoáng nhìn dọc theo mặt mũi của hắn, thanh âm lạnh nhạt thản nhiên: “Thật không ngờ, cấp trên của cậu rời đi lâu như vậy, cậu vẫn còn ở đây.”
“Thuộc hạ là tuân lệnh thượng tướng Ngõa La Luân ở lại đây bảo bảo vệ các vị hoàng tử, công chúa an toàn.” Thư Đặc nông cạn cười một tiếng, liếc xéo Mạn Ny Ti và Mã Tu đứng ở bên cạnh một cái: “Không biết hai vị có muốn thừa dịp thời gian này rời đi không?”
Mã Tu lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, người tập kích Phí Nhĩ Lạc lần này còn chưa tìm được, chúng ta nên ở lại giúp một tay. Công chúa điện hạ, cô cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Thiên Đại tỏ vẻ khinh thường với cách nói của hắn.
Hắn không phải đã quyết định kết quả rồi sao? Còn giả vờ hỏi cái gì?
Không ngờ Mạn Ny Ti cũng tương đối đồng ý với ý kiến của Mã Tu, cô cười mấp máy môi, nói: “Đó là đương nhiên!”
Nam Nhã Toa sau khi Tư Á rời đi vẫn luôn phờ phạc ủ rũ, lúc này cô mới chớp chớp con mắt, mặt hướng về phía Tát Khắc Tốn nói: “Tôi nghĩ lần này Điện hạ Phí Nhĩ Lạc gặp tập kích, nếu Điện hạ Tát Khắc Tốn ở đây, nhất định muốn điều tra rõ mới có thể kết thúc. Tôi và chị Dung trò chuyện không tệ, chúng tôi sẽ đi cùng xe với chị Tắc Ngõa La Luân trước. Điện hạ, không ngại chứ?”
“Không!” Tát Khắc Tốn ánh mắt nhẹ liếc cô một cái: “Xin mời mọi người!”
Lúc nói lời này, ánh mắt hắn liếc theo mặt mũi Tắc Tây Lợi Á một cái.
Tắc Tây Lợi Á nhanh chóng tránh khỏi, hướng về phía Thiên Đại và Nam Nhã Toa nói: “Mọi người đến đây đi!”
“Điện hạ, chúng tôi xin phép!” Nam Nhã Toa hướng về phía Tát Khắc Tốn gật đầu một cái, cùng với Thiên Đại chung một chỗ mà rời khỏi.
Thời khắc Thiên Đại lướt qua Tát Khắc Tốn, liếc nhau với người đàn ông kia một cái. Người sau khóe miệng từ từ nhếch lên, đáy mắt một mảng ý vị sâu xa ~ u ám lay động.
Tắc Tây Lợi Á không khỏi nhìn Thiên Đại thêm một cái, người sau giả bộ không thấy, nắm tay Nam Nhã Toa rời đi.
“Tiểu thư Ngõa La Luân, tôi đưa cô đi!” Thư Đặc đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, bước chân cũng theo sau Tắc Tây Lợi Á.
“. . . . . .” Tắc Tây Lợi Á hình như muốn cự tuyệt, nhưng nửa giây sau khóe miệng lộ ra mỉm cười nhẹ, nói: “Tốt!”
Thư Đặc tự mình làm tài xế đem xe chạy nhanh đến, mời ba cô gái lên xe.
Tự mình giúp các cô đóng cửa xe, Thư Đặc quay mặt sang, tầm mắt liếc nhìn Tát Khắc Tốn đứng ở bên này, môi mỏng nhẹ nhàng bĩu một cái, chui vào trong xe.
Khóe miệng Tát Khắc Tốn có chút ý cười lạnh lẽo.
“Vương huynh đối với chuyện Nhị vương huynh gặp tập kích cảm thấy thế nào?” Mắt thấy khách khứa cũng từ từ rời đi, Mạn Ny Ti đột nhiên buông ra đỡ cánh tay thon dài của Mã Tu, chau mày lại nhìn người đàn ông: “Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải gặm mèo chết sao?”
“Mạn Ny Ti, cô làm qua chưa?” Tát Khắc Tốn nghiêng con mắt, tầm mắt nhàn nhạt liếc về phía Mạn Ny Ti, thanh âm không mặn không nhạt.
Đầu lông mày Mạn Ny lập tức nhíu chặt lại, nói: “Không phải tôi!”
Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn từ từ nhếch lên.
“Điện hạ, cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói lung tung được!” Vẻ mặt Mã Tu trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, hai mắt khép hờ lạnh nhạt nhìn Tát Khắc Tốn: “Tuy nói Điện hạ là anh cả của công chúa, nhưng lời này, đối với công chúa cũng coi là một loại vũ nhục!”
“Phải không?” Tát Khắc Tốn quay lại, môi mỏng nhạt nhẽo cười một tiếng: “Như vậy, Tát Công Tước thì sao?”
Con ngươi Mã Tu nhíu lại, trong con ngươi phát ra ánh sáng lạnh lẽo, tất cả rơi vào trên người của Tát Khắc Tốn: “Xin hỏi Điện hạ có ý gì?”
Con ngươi Tát Khắc Tốn hơi lớn lên, môi mỏng hàm chứa xuân phong hả hê mỉm cười: “Tát Công Tước cho là thế nào?”
Mã Tu không nói, chỉ là tỉnh táo liếc qua Tát Khắc Tốn.
Mạn Ny Ti hình như có chút tức giận rồi, lòng bàn tay hướng bộ ngực của bọn họ tách ra, lạnh lùng nói: “Vừa rồi không có người dám đem mũi nhọn chĩa vào đây, chúng ta ở chỗ này vội cái gì?” Nụ cười có bảy phần châm biếm.
“Loại chuyện như vậy tiếp sau phát triển là cái gì, chúng ta trong lòng đều biết rõ lẫn nhau!” Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn có chút âm hàn, lạnh lùng nói: “Coi như người khác không đem mũi nhọn chỉ tới đây, cũng không nghĩ đến sao? Một chiêu này của Phí Nhĩ Lạc, thật tuyệt!”
Mạn Ny Ti với Mã Tu liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói chuyện.
Tát Khắc Tốn đột nhiên liền cười giễu một tiếng, nói: “Chỉ là, ngoại trừ tôi ra cửa với hắn ta có phần đáng nghi ra, còn có người có đáng nghi!”
“Anh nói là. . . . . . Chủ nhà?” Phản ứng của Mã Tu rõ ràng nếu so với Mạn Ny Ti nhanh hơn rất nhiều, thời điểm cô vẫn còn bộ mặt mê man, anh đã mở miệng.
“Trừ hắn ra, còn có.” Ngón tay dài của Tát Khắc Tốn từ từ đút vào túi áo: ” Người của Năm đại gia tộc, tối nay cũng đã đến đây. Chỉ là. . . . . . Có vài người đi trước.”
Mi tâm* của Mạn Ny Ti động nhẹ, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm Tát Khắc Tốn. Người sau nhấp môi một cái, đầu ngón tay đột nhiên liền vỗ bả vai của cô một cái, nhàn nhạt nói: “Nhưng không có nghĩa là, tình nghi của chúng ta sẽ giảm thấp.”
(*: Điểm chính giữa hai đầu lông mày)
Cũng chính là, chuyện này càng ngày càng khó biết rõ đầu đuôi rồi.
Đầu lông mày Mạn Ny Ti nhíu lại thật chặt.
Giọng nói Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng truyền tới: “Mạn Ny Ti.”
“Hả?” Mạn Ny Ti lập tức ngẩng mặt.
Thật ra thì đầu óc của cô cũng là rất linh hoạt, nhưng cô suy nghĩ sự tình, nhất định không nhanh bằng Tát Khắc Tốn.
Ánh mắt Tát Khắc Tốn, nhàn nhạt liếc về phía cô và Mã Tu một cái, khóe miệng giật giật, mới nhỏ giọng nói: “Tôi mới vừa rồi là đang hỏi, cô cùng Tát Công Tước đã làm …. tình chưa!”
Cả khuôn mặt Mạn Ny Ti, trong nháy mắt hóa đá.
Chính là Mã Tu, đầu lông mày cũng dựng lên.
Mẹ ơi, bị Tát Khắc Tốn tính toán!
Lúc đó, bọn họ đối với nhau tính toán đồng thời thử dò xét, tất cả rơi vào bên trong một đôi mắt cách đó không xa .
Về phần người trong cuộc đến cuối cùng có biết ánh mắt chủ nhà có tồn tại hay không, đó là chuyện của bọn họ!