Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 166 - Giao Dịch Thân Thể

trước
tiếp

Ngay cả bởi vì chuyện Gia Mậu bán đứng cô bị đả kích trầm trọng, thời điểm Thất Dạ bị Mã Tu hôn, cô như cũ há mồm dọc theo lưỡi hắn lộ ra mong muốn trượt vào trong miệng của cô đến đầu lưỡi dùng sức hung hăng cắn, dùng hết sức lực!

Đối với phản kháng của cô, Mã Tu thật không có tức giận, nhưng cũng nhanh chóng đem đầu lưỡi của mình lui ra ngoài. Ánh mắt của hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thất Dạ, đáy mắt di động một mảnh lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Nam Thất Dạ, cư nhiên cho cô mặt mũi mà không biết xấu hổ?”

“Không sai, Gia Mậu phản bội tôi, nhưng chỉ bằng anh, còn không có tư cách gì đụng đến tôi.” Đôi tay không cách nào nhúc nhích, Thất Dạ ngẩng cằm lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Tôi dù có chết, cũng sẽ không để cho anh làm bẩn!”

Cô biết ở tinh cầu Tra Phỉ, tình yêu là vô cùng cởi mở. Nhưng cô chỉ là Nam Thất Dạ, không phải Tạp Lạc Nhi- Hi Nhĩ, vì vậy, cô muốn bảo hộ tôn nghiêm của chính mình. Nếu như cô thật muốn tìm người đàn ông, tất nhiên chính là người cô thích, không có bất kỳ ép buộc và uy hiếp. Cô sẽ không tùy tiện cùng một người, nếu không, cô cũng không là Nam Thất Dạ nữa!

Nghe lời nói của cô, con mắt sắc của Mã Tu tối sầm lại, mặt mày âm trầm, đột nhiên sinh ra một vẻ mặt chán nản: “Tại sao, tôi liền không thể?”

“Vừa bắt đầu cùng Gia Mậu, tôi là bị bất đắc dĩ. Chỉ là, tại thời điểm ở chung, giữa chúng tôi tồn tại cái loại… Kháng cự và tính toán kia hết lần này đến lần khác cũng là hấp dẫn nhất của chúng tôi.” Thất Dạ không chút do dự thẳng thắn cảm giác trong lòng mình, thản nhiên nói: “Tôi không biết Gia Mậu bán tôi không phải là bởi vì lòng anh ấy buộc ở danh lợi quyền thế, nếu như đó là cái anh ấy muốn, tôi hy sinh, vì anh ấy làm một chuyện cuối cùng, tôi không có vấn đề!”

“Côbị hắn bán đứng, cư nhiên cũng không hối hận sao?” Mã Tu nắm chặt quả đấm, mắt lạnh nhìn cô gái: “Chẳng lẽ, cô sẽ không sợ sau này cậu ta cũng cũng không coi trọng nhìn cô nữa sao?”

“Tại sao anh ấy muốn nhìn không hơn tôi? Nếu như anh ấy bán tôi rồi, còn nhìn không hơn tôi, đó chính là sai lầm của anh ấy!” Thất Dạ hờ hững cười một tiếng, nói: “Đây là anh ấy thiếu nợ tôi, sau này cả đời anh ấy, đều muốn mang theo lời nói mà thiếu tôi. Anh ấy còn có tư cách gì đến chỉ trích tôi? Anh ấy chỉ thấy đau lòng, cảm thấy thật xin lỗi tôi. Nếu như anh ấy cảm thấy tooi bẩn thỉu mà không muốn nói với tôi, như vậy loại đàn ông này, tôi cũng khinh thường đi theo anh ấy. Mã Tu- Tát Khắc Tư, anh đem trông cậy vào cũng cất đi, bất kể anh dùng biện pháp nào, cũng không đủ để phá hư lòng tin của tôi đối với anh ấy!”

Thời điểm cô nói lời này, vang vang có lực. Chỉ là, nhưng mà chỉ là cô đúng là nói về phía Mã Tu một chút thôi, nhưng trong lòng không có đủ khuyến khích như vậy. Dù sao, cô rất rõ ràng tất cả người đàn ông đều một dạng, tuyệt đối không thể nào sẽ tiếp nhận người phụ nữ của mình trở thành đồ chơi của người khác. Bởi như vậy, dù là chơi, ý tứ cũng không đúng nữa? Đồ bị người khác làm bẩn qua, là có tỳ vết . Cho nên, coi như đến lúc đó hai người có thể có cơ hội tiếp tục cuộc sống cùng nhau, vậy cũng chỉ là diễn trò thôi. Vướng mắc trong lòng, thủy chung cũng vẫn sẽ còn. May mắn là, cô cũng sớm đã có kế hoạch rời khỏi cái chỗ này, không hề cùng người người đàn ông kia có bất kỳ dây dưa nữa. Cho nên, hiện tại cô mới có thể biểu hiện được chăng để ý như thế!

Mã Tunghe vậy, con ngươi ngưng tụ, suy nghĩ chốc lát, mới nói: “Nam Thất Dạ, cô quả nhiên là không giống như vậy, khó trách Gia Mậu sẽ đem cô thành giống như bảo bối, không để cho bất luận kẻ nào mơ ước.”

Bảo bối sao? Nhưng nếu anh thật coi cô như bảo bối, há lại sẽ bán cô? Anh không có sử dụng.

Trong lòng một hồi đắng chát, Thất Dạ cũng không nói gì, chỉ là nhẹ mấp máy cánh môi một cái, cười lành lạnh nói: “Tôi vĩnh viễn đều không thể nào ở vị trí bị anh trói dưới tình huống thuận theo anh, Mã Tu- Tát Khắc Tư, như anh loại này vì đạt được mục đích là người không từ thủ đoạn, tôi bình sinh chán ghét nhất!”

“Gia Mậu cho cô trừng phạt, xa xa không chỉ trước tôi gia tăng ở tại trên người của cô mấy cái kia chứ?” Mã Tu thờ ơ nhún vai một cái, thân thể cao lớn bỗng chốc đứng lên, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm cô gái: “Cậu ta đối với cô, là mâu thuẫn. Chỉ là, cậu ta vĩnh viễn đều sẽ không bởi vì cô, mà buông tha vật cậu ta muốn. Nam Thất Dạ, cô ngại gì suy tính một chút, đổi lại là tôi, tôi bảo đảm có thể làm cho cô tất cả đều như cô mong muốn!”

“Anh có thể cho tôi cái gì?” Thất Dạ xuy nhẹ một tiếng: “Anh có thể có khả năng giống như Gia Mậu, trở thành đặc cấp thượng tướngcủa đất nước sao? Anh không phải là qua phụ thuộc Mạn Ny Ti mà sống như một cái tượng gỗ, là con rối cha anh nhét vào. Coi như anh bây giờ xem ra cảnh tượng vô hạn, trên thực chất, anh không phải cũng chính là vĩnh viễn đều chỉ có thể trông cậy vào người khác mới có thể sống nữa! Mã Tu- Tát Khắc Tư, Gia Mậu – Dương – A Nhĩ Bá Đặc có lẽ sẽ làm một chút chuyện rất hèn hạ, nhưng việc làm của anh ấy, toàn bộ cũng có ý nghĩa. Không chỉ có chỉ là củng cố chính quyền của anh ấy, anh ấy càng thêm duy trì đều cả tinh cầu Tra Phỉ. Mà anh, vẫn luôn chỉ muốn đạt được vật mình muốn, căn bản không đi quan tâm ý nghĩ của người khác. Anh như vậy, lấy cái gì so với Gia Mậu? Ở trong mắt của tôi, anh chẳng qua chỉ là một tên phế vật thôi! Chơi gái anh làm được, làm chuyện lớn? Anh nằm mơ đi!”

Không nghĩ đến, từ trong miệng Thất Dạ thế nhưng lại nói ra từ ngữ như vậy, Mã Tu nhất thời ngu ngốc. Ánh mắt của hắn, chặt chẽ nhìn chằm chằm cô gái, hồi lâu, mới nhẹ xuy cười một tiếng, nói: “Không hổ quả nhiên là người của A Nhĩ Bá Đặc nuôi ra ngoài, răng nanh sắc bén , thật không đổ thừa!”

Thất Dạ không nói lời nào, chỉ là sâu kín nhìn hắn.

Cô cho là, cô sẽ kích thích được hắn rất tức giận, sau đó phất tay áo rời đi. Nhưng là, không, người đàn ông này, hình như có tính toán khác.

Trong mắt của hắn lấp lánh thần thái trong trẻo, đang nói rõ rệt tất cả!

Cô ngược lại bỏ quên một chút: Mã Tu- Tát Khắc Tốn vốn là chỉ là làm hạt nhân tồn tại ở trong thành này, nhưng hắn có thể liên lụy công chúa Mạn Ny Ti, dĩ nhiên là hắn có phương pháp của mình. Người đàn ông này, thật ra thì cũng không phải là nhìn ngoài mặt đơn giản như vậy.

Thân thể Mã Tu khẽ dừa về phía ghế sa lon, ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Nam Thất Dạ, tôi thật sự đối với cô, càng ngày càng thích.”

Bàn tay to của hắn, dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhẹ nhàng sờ soạng một cái. Động tác kia, rất nhẹ, như có như không, nhưng thật giống như có thể trêu chọc lòng người rút ra.

Mặc dù tình cảnh Thất Dạ hôm nay bị hắn uy hiếp tương đối tức giận, chỉ là cô vẫn cố gắng khống chế được tâm tình của mình. Cô nhất định phải nghĩ cách cùng người đàn ông này chu toàn mới phải, mà không phải vì một thứ kích thích của hắn. Kết quả cuối cùng, thua thiệt nhất định sẽ là cô.

“Sẽ không ai đem người trong lòng mình trói lại.” Không biết Mã Tu rốt cuộc là như thế nào trói cái sợi dâykia, tóm lại lúc cô mới vừa rồi giãy giụa qua đi, sợi dây càng siết chặt, bây giờ Thất Dạ cảm giác hai cánh tay của mình cũng bắt đầu tê dại. Tiếp tục như vậy nữa, máu không lưu thông, cô sợ tay của mình sẽ bị phế bỏ.

“Tôi hiểu biết rõ em là cô gái rất quật cường, tôi cũng vậy sẽ không ép buộc em làm chuyện em không thích làm. Chỉ là. . . . . .” Mã Tu nhạt nhẽo mà cười, bưng rượu đỏ từ mặt bàn lên, từ từ thưởng thức, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm cô gái: “Tôi càng thêm thích, nhìn tay của em, từ từ trở nên cứng ngắc. . . . . . Từ lâu rồi, em sẽ không thể động đậy. Đến lúc đó, cặp tay ngọc thon xinh đẹp kia, liền phế.”

“Anh. . . . . .” Thất Dạ nhướng mày, thanh âm trở nên lạnh lẽo âm trầm: “Rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?”

“Emi không phải chơi trò chơi tình yêu với tôi, thật ra thì tôi cũng vậy không quá để ý, nhưng tôi nhớ em cam kết với tôi một chuyện.” Cằm Mã Tu nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt càng phát ra thâm thúy: “Nếu như em nguyện ý, tôi liền thả em. Hơn nữa, em không bị thương một cọng lông.”

“Nếu như anh muốn tôi đối phó với Gia Mậu, anh nên tiết kiệm phần tâm này thôi. Tôi coi như là chết, cũng sẽ không đứng ở cùng trên một cái thuyền với anh.”

“Ai nói tôi muốn đối phó A Nhĩ Bá Đặc?”

“Vậy anh muốn làm cái gì?” Nhìn trong mi mắt của người đàn ông hiện lên kia tia ánh sáng bí ẩn, mặt mày Thất Dạ giương lên, trong ánh mắt, để lộ ra mấy phần sắc thái lạnh lẽo.

Mặt mũi của Mã Tu khẽ dựa về phía cô, môi mỏng nhẹ nhàng hạ xuống, nhàn nhạt cười nói: “Giúp tôi giết một người!”

Chân mày Thất Dạ, trong nháy mắt cau chặt.

Đã từng, cô là hộ vệ đứng đầu thế giới, việc làm, chỉ là bảo vệ người khác. Giết người, đã từng có, dù là vậy cũng là đang lúc phòng vệ. Chỉ là, vô duyên vô cớ đi giết một, trước nay cô đều chưa từng làm. Cô sớm biết điều kiện Mã Tu- Tát Khắc Tư nói lên sẽ không đơn giản, nhưng loại giao dịch này, bất kể như thế nào cô cũng không làm được.

“Ha ha.” Cô cười nhẹ một tiếng, mắt thấy mặt mày Mã Tu sâu kín, hướng về phía hắn liền nhàn nhạt mở miệng: “Người nào có thâm thù đại hận với Công Tước Tát Khắc Tư như vậy đây? Lại khiến cho anh đem hắn giết.”

“Cô sẽ không làm, đúng không?”

“Đúng!” Thất Dạ không chút do dự nói.

“Vậy cô cứ chầm chậm chờ đợi một đôi tay của mình bị phế sạch đi!” Mã Tu khẽ ngẩng đầu lên, đem rượu bên trong chén, tất cả đổ vào bên trong cánh môi, sau đó thân thể đứng lên, rất có khuynh hướng chuẩn bị rời đi.

Tiếp tục như vậy, tuyệt đối không phải là biện pháp!

Thất Dạ tình nguyện chết, cũng không nguyện ý một đôi tay của mình bị phế sạch!

“Chờ một chút!” Cô cắn răng, dùng sức kêu một tiếng: “Mã Tu- Tát Khắc Tư!”

“Hả?” Người đàn ông nghiêng mặt, ánh mắt dọc theo mặt của cô thoáng nhìn, có chút không hiểu mà nói: “Thế nào?” .

“Giao dịch lại không chỉ có là một loại, anh cần gì phải đi gấp như vậy?” Cằm nhẹ nhàng nâng lên, Thất Dạ cười cười, nói: “Chúng ta đến nói chuyện một chút những thứ giao dịch khác đi!”

“Trừ cái này, không còn cách nào.”

Mắt thấy môi mỏng người đàn ông thấm ra này bôi nhất định phải được nụ cười, con mắt sắc Thất Dạ trầm xuống, tỉnh táo nói: “Giao dịch như thế nào?”

Mã Tu nghe vậy, hình như sửng sốt. Sau đó, ánh mắt của hắn, lẳng lặng liếc theo mặt của cô.

Thất Dạ mắt chậm rãi nháy mắt hai cái, khóe miệng cười hình cung, trầm tĩnh đạm bạc: “Tôi nguyện ý, tiến hành giao dịch với anh.”

“Đó?” Nhìn cô mới vừa rồi còn một bộ dáng thấy chết không sờn, đột nhiên liền thay đổi chủ ý, người như Mã Tu cẩn thận như vậy, tự nhiên sẽ hoài nghi.

“Tôi không muốn không có tay.”

“Lý do này, cũng tạm chấp nhận. Chỉ là. . . . . .” Mã Tu lắc đầu một cái: “Nếu tôi thả em, em liền nhất định sẽ muốn công kích tôi.”

“Anh có thể chỉ buông lỏng một chút, tôi tiếp tục để cho anh trói.” Thất Dạ cười cười, nghiêm túc nói: “Cứ như vậy, tùy anh làm sao làm cũng có thể!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.