“Điện hạ, chúng ta tốn bao công tốn sức tạo ra lời đồn đại trong dư luận. . . . . . Không, là tung ra sự thật, không phải là muốn cho tất cả mọi người nhận thấy Kỳ phu nhân là do thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc sát hại sao? Ngài thật sự tính toán, bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy ư?”
Bên trong buồng máy bay King-111, người đàn ông khó hiểu nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Chân dài của Tát Khắc Tốn vắt qua một cái, hai chân ưu nhã vắt chéo, con ngươi băng lãnh mở lớn, môi mỏng khẽ động: “Hiện tại A Nhĩ Bá Đặc nắm trong tay hơn phân nửa binh quyền của Chafee, kể cả ta có bằng chứng vạch rõ hắn là kẻ đã ra tay sát hại, phụ vương tuyệt đối cũng sẽ không vọng động hắn. Huống chi, Phí Nhĩ Lạc cùng Ngõa La Luân há có thể để cho hắn dễ dàng xảy ra chuyện?”
“Vậy Điện hạ, vì sao không đoạt lấy nữ đày tớ đó từ tay của A Nhĩ Bá Đặc?” Bỉ Lợi mày rậm cau lại, hai tay khoanh phía trước ngực mở ra: “Áp chế nhuệ khí của hắn, không phải cũng vô cùng tốt sao?”
“Cô gái kia, không đơn giản!” Trong đầu, hiện lên dung mạo xinh đẹp của Nam Thất Dạ, còn có cặp mắt đẹp kia thoạt nhìn rất là nhu nhược, thực tế ẩn chứa vô hạn phong thái, môi mỏng của Tát Khắc Tốn nhếch lên đường cong giễu cợt, con ngươi, như ẩn như hiện một tia ánh sáng băng hàn lạnh lẽo.
“Đó?” Đi theo bên cạnh Tát Khắc Tốn nhiều năm, Bỉ Lợi biết rõ, có thể khiến cho Điện hạ để ý không có mấy người, cô gái kia, không phải chỉ là bình thường một vật phẩm đấu giá giá cao ư, có gì đặc biệt?
Lông mi Tát Khắc Tốn nhàn nhạt rủ xuống, cầm lên một điếu xi gà, sau khi Bỉ Lợi nghiêng người giúp hắn châm thuốc, hít sâu một hơi, hút thuốc, thanh âm nhàn nhạt lạnh bạc nói: “Cô ta, rất có khả năng trở thành con cờ cản tay A Nhĩ Bá Đặc của chúng ta!”
Trên mặt Bỉ Lợi nổi lên một tia khiếp sợ, không thể tin nhìn người đàn ông kia.
“Bỉ Lợi, cứ đợi xem! Cô gái kia, cũng có khả năng. . . . . .” Kẽ ngón tay của Tát Khắc Tốn kẹp lấy điếu thuốc lá từ khóe miệng, cánh môi khêu gợi khẽ cong, đồng tử màu bạc, chợt lóe lên lạnh lẽo. Cuối cùng, thêm vào một câu: “Là sự uy hiếp đối với chúng ta!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trước bàn ăn, Thất Dạ giơ tay, cầm lên đôi đũa bằng bạc, nghĩ muốn nhanh chóng dùng xong bữa, nhưng lại phát hiện cánh tay của mình, đều run rẩy, mặc cho cô cố gắng thế nào, cũng không thể nào gắp được dù chỉ một miếng thức ăn.
Cũng không phải đôi đũa bạc này nặng, mà là bởi vì mu bàn tay ở thời điểm Gia Mậu giúp cô lau dùng lực quá mạnh, không biết có phải là đã đả thương gân cốt hay không, lúc này có loại cảm giác co giật, mới khiến cho cô đến cả cầm một đôi đũa cũng không xong.
“Tiểu thư Nam Hi, cô dùng thìa này đi.” Mã quản gia là người tinh ý, nhìn thấy bộ dáng Thất Dạ chật vật như vậy, lập tức tiến lên trước một bước, lấy đũa khỏi tay Thất Dạ, đem một cái thìa bằng bạc đưa tới trước mặt cô.
Quản gia này, ngược lại là một người tốt ——
Thất Dạ nhìn bà khẽ cười yếu ớt, trong mắt lộ ra ánh sáng cảm kích: “Cám ơn bà, quản gia Mạc Nại.”
Mã quản gia gật đầu một cái, mặt không thay đổi lùi lại phía sau.
Thật là lấy mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta ——
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nhưng, ngay cả như vậy, Thất Dạ chung quy vẫn là cảm kích Mã quản gia. Cô liền cầm thìa nhỏ lên múc nước canh muốn đưa vào trong miệng, không nghĩ đến nghe được giọng trầm thấp sâu kín của đàn ông vang lên: “Mạc Nại, dọn dẹp bàn ăn đi!”
Thất Dạ sửng sốt, lông mày nhếch lên không hiểu nhìn về phía Gia Mậu.
Thân thể cao lớn của người đàn ông đã đứng lên.
Cái muỗng trong tay bị Mã quản gia sai người thu hồi, lòng bàn tay Thất Dạ vỗ xuống mặt bàn, tức giận nhìn chằm chằm Gia Mậu: “A Nhĩ Bá Đặc, anh có ý gì vậy? Tôi còn chưa có ăn, anh cư nhiên sai người thu bàn ăn?”
“Theo gia quy của nhà A Nhĩ Bá Đặc, thời gian dùng cơm đã qua.” đôi tay Gia Mậu bắt chéo ở sau lưng, ôn hoà nghiêng mắt nhìn cô một cái: “Nếu như cô còn muốn ăn, đợi sáng sớm ngày mai đi!”