Trong phòng giống như châu chấu trên chảo nóng, trong nháy mắt nổ tung!
“Ô. . . . Tại sao là anh ta?”
“Trời ạ, là thượng tướng Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc ——”
“Hàng năm anh ấy đều tới tham gia đấu giá, nhưng chưa bao giờ mang đi bất kỳ vật cưng nào, lần này cư nhiên bị hồ ly tinh đó quyến rũ, thật đáng tiếc. . . .”
Nghe những lời nâng cao người đàn ông kia, Nam Thất Dạ chuyển tròng mắt, tầm mắt ;iếc qua bóng dáng càng ngày càng gần kia, trái tim liền đập “thình thịch thình thịch”.
Ngay cả thường ngày gặp qua không ít đàn ông có diện mạo xuất chúng, lúc này, trái tim nhỏ của cô vẫn bị người đàn ông kia làm rung động.
Thân hình anh cao lớn, tiếng bước chân vang vô cùng, chỉ nhìn bóng dáng di động trên sàn nhà, đã làm cho người ta cảm thấy sự cao quý trời sinh. Anh, giống như cây Nguyệt Quế chỉ nhìn thấy ở tinh cầu xa xa trong đêm tối trống trải, tản ra lực hấp dẫn vô cùng lớn, làm cho người ta say mê, không cách nào tự kềm chế!
Ngũ quan của anh giống như một tác phẩm nghệ thuật do dao nhọn khắc ra, góc cạnh rõ ràng, mặt mày sắc bén, thân hình tao nhã phóng khoáng, hoàn mỹ như một vị thần, không thể nhìn gần!
Đẹp trai đến mức người và thần đều căm hận là như thế này sao?
Cho đến khi thân thể cao lớn của người đàn ông tới gần sát, Thất Dạ cũng chưa hiểu rõ vấn đề này.
“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc!” Thấy Gia Mậu đứng ở trước mắt, hai mắt nữ MC trẻ tuổi lẳng lơ phát sáng, mặt nịnh hót: “Cô ta đã thuộc về ngài!”
Có lẽ, chính bản thân cô ta cũng muốn thuộc về anh!
Tuy người đàn ông là thượng tướng này rất xuất sắc, thì trong lòng Thất Dạ cũng không có cảm giác, ngược lại càng chán ghét hơn. Không phải cô có tư tưởng đặc biệt, mà là anh quá mức cao xa, mà một người phụ nữ thời đại mới như cô lại bị xem thành vật cưng, bị đặt ở trên đài đấu giá rất khuất nhục, cuối cùng bị anh tiếp thu, bảo cô làm sao vui vẻ được?
Lòng của cô, cực kỳ kháng cự trở thhành vật cưng của người đàn ông lạnh lùng này!
Nhưng tình trạng hôm nay, không tới phiên cô định đoạt!
Gia Mậu từ trên cao nhìn xuống cô, hơi thở nam tính lưu động trong không khí, lạnh lẽo khác thường, xâm lấn trái tim cô từng chút từng chút, khiến cho tứ chi cô lạnh cứng, hoàn toàn không tự chủ được!
Không chỉ là cô, cả hai người đàn ông đè vai cô ở phía sau, và cả người nữ chủ trì kia, cũng đều vì vậy mà lui về phía sau mấy bước, để tránh không khí lạnh như tuyết kia.
Thất Dạ rất không có chí khí nghĩ, nếu không phải hiện tại đôi tay cô bị trói sau lưng, đầu gối lại duy trì tư thế ngã quỵ, cả người bò trên mặt đất trơn bóng căn bản không lên nổi, thì cô đã sớm chạy trốn mất ——
Cô gái dưới chân, rõ ràng đang sợ anh.
Nhưng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, tiết lộ ra sự quật cường, kiêu ngạo, không chịu thua. Đôi mắt đen ở sâu trong hốc mắt, xinh đẹp sáng bóng như ngọc trai đen loại tốt, ánh sáng tự nhiên đó, giống như đang khiêu khích không tiếng động, qua hồi lâu vẫn bất diệt!
Gia Mậu bỗng chốc cong đầu gối, thân thể cao lớn nửa ngồi xuống, đầu ngón tay mượt mà như bạch ngọc dùng sức bóp cằm của cô một cái, môi mỏng hé ra, khạc ra câu hỏi lạnh lùng kiêu ngạo: “Không phục?”
Thân thể của anh che phủ ánh sáng từ đèn trong phòng chiếu đến cơ thể cô, mang đến hàng loạt cảm giác trầm lạnh, khiến đáy lòng Thất Dạ nổi sóng lớn cuồn cuộn.
Chỉ là ba chữ ngắn gọn, lại như Chúa Tể thế gian này, có khí thế kiêu ngạo thiên hạ!
Ở trong nháy mắt này, không khí thu lại, mà tim của Thất Dạ cũng co rút, lại quên mất phản bác!
Nhưng, ánh mắt cả hai vẫn nhìn nhau, trong không khí, ánh lửa văng khắp nơi!
“Tôi sẽ tự mình kiểm hàng, xem cô ấy có đáng giá 50 triệu tiền vàng không!” Gia Mậu đột nhiên đưa tay dùng lực nắm cổ áo Thất Dạ, xốc cô lên như chim ưng bắt được gà con, ném lên đài chủ trì, trước mắt bao người, thân thể cao lớn ép xuống thân thể mềm mại của Thất Dạ.