Thủy Tinh Cầu

Chương 31 - Khai Phiếu

trước
tiếp

Thình lình lại có người gầm hét như thế làm gương mặt Vương Hoa hiện ra sát khí ngay. Quả thật hắn không ngờ có người quyết bảo Thanh Thanh cởi áo cho bằng được như vậy.

Hắn xoay người nhìn ra sau, người vừa ra tiếng nói chính là một người mặc kình trang áo đen.

Vương Hoa lạnh lùng nói :

– Thế nào? Quyết phải cởi áo mới được sao?

Người áo đen cười nhạt nói :

– Đương nhiên!

Vương Hoa nói giọng lạnh lùng :

– Theo ta thì không cần cởi nữa.

– Tại sao thế?

– Chẳng lẽ các hạ xem chưa đủ ư?

– Đương nhiên!

Võ Lâm Hoàng Đế cắt lời nói :

– Theo ta cũng không cần thiết cởi nữa. Đứng trước sắc đẹp quả thật lão già này không chịu đựng được nữa rồi. Chẳng biết chư vị có đồng ý với lão già này không?

Số đông quần hùng đều gật đầu biểu thị đồng ý!

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

– Thế thì cô nương Thanh Thanh này không cần thiết cởi nữa!

Thanh Thanh hướng về quần hùng dưới đài xá dài, nói :

– Đa tạ chư vị thương tình!

Nữ Nô Phiến Tử khẽ cười nói :

– Quả thật lão tiền bối này nói không sai chút nào. Trước sắc đẹp cám dỗ như thế làm sao chịu nổi được, huống hồ thân hình của họ đều là những tấm thân tuyệt mỹ.

Y nói đến đây dừng lại giây lát rồi nói tiếp :

– Thanh Thanh, ngươi hãy đi vào đi!

– Vâng.

Dứt lời, Thanh Thanh thoăn thoắt bước vào trong.

Một cơn sóng gió tưởng sắp phải động võ cuối cùng lại lắng dịu ngay.

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Bây giờ các bạn đã xem xong ba nữ nô được mang ra bán đấu giá lần này, bản nhân lập lại lần nữa, chẳng những ba nữ nô này có sắc đẹp vô cùng, đồng thời lại có năng khiếu cả cầm, kỳ, thi, họa và võ công luôn. Bây giờ chư vị hãy tiến hành chọn mua vị thứ ba này nha.

Vương Hoa thoáng rùng mình giật bắn người lên.

Hắn quyết mua cô nương Thanh Thanh này cho bằng được nhưng mà biết dùng thứ đồ trân quý gì để mua chứ?

Phải, trong người hắn chẳng có một thứ gì quý báu hết.

Một số cao thủ võ lâm đang cầm bút ghi giá cả vào tờ giấy.

Vương Hoa quay sang nhìn Võ Lâm Hoàng Đế, thấy lão ngồi với dáng vẻ thật nhàn rỗi, khác hẳn với hai lần trước lão đã vội vã cầm bút ghi giá cả.

Hắn ngạc nhiên mắt nhìn lão, hỏi :

– Gia gia, sao ông không viết nữa ư?

– Viết gì thế?

– Giá cả chứ còn gì?

– Ta có muốn mua y đâu mà phải cho giá cả chứ?

Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :

– Gia gia, chẳng phải người này ư?

– Rất có thể là ả!

– Gia gia, thế tại sao ông không ghi gì cả?

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

– Lần thứ nhất, thứ nhì lúc nãy ta chỉ ghi bừa thôi, không thể nào mua được ai hết.

Nhưng lần này thì khác hẳn.

– Khác thế nào chứ?

– Nếu lần này có ra giá cả, quyết phải mua được mới xong. Nếu không ắt phải phụ lòng ngươi chớ chẳng sai!

Vương Hoa xúc động nói :

– Gia gia, ông cháu ta cần phải mua ả cho bằng được.

– Ta đã biết điều này!

– Thế thì ông…

– Nói thật cho ngươi biết, trong người ta chẳng có thứ gì đáng giá hết!

– Gia gia…

Vương Hoa quýnh quáng nói chẳng ra lời.

Võ Lâm Hoàng Đế nói :

– Ngươi muốn mua ả thì ngươi cứ cho giá đi.

Vương Hoa hấp tấp nói :

– Gia gia, trong người cháu cũng không có gì hết!

– Thế thì đành chịu vậy.

– Như thế sao được?

– Ta cũng chẳng còn biện pháp gì hết!

Vương Hoa nói :

– Gia gia, chẳng phải ông nói rằng ông cháu mình quyết mua nữ nô này cho bằng được sao? Thế bây giờ sao ông lại chẳng quan tâm gì hết?

– Ai bảo rằng ta không quan tâm chứ?

– Thế thì phải làm sao bây giờ?

Võ Lâm Hoàng Đế cau mày suy nghĩ giây lát nói :

– Bây giờ thế này…

– Thế nào?

– Ngươi thử ghi món đồ trong người ngươi xem có mua được không?

– Món đồ gì thế?

– Đại lực kim đơn chứ còn gì nữa?

– Đại lực kim đơn ư? Ông bảo… trả giá bằng Đại lực kim đơn ư?

– Đúng thế!

– Gia gia, chẳng lẽ một viên đại lực kim đơn có thể mua chuộc được ả sao? Gia gia, ông không nói đùa chứ?

– Cứ ghi giá này vào xem sao? Chứ bây giờ chúng ta không còn gì hết.

Vương Hoa thoáng suy nghĩ thấy không sai chút nào. Quả thật ngoại trừ đại lực kim đơn, ngoài ra chẳng còn thứ gì khác hơn. Nhưng với một viên đại lực kim đơn nho nhỏ này, liệu có thể mua được Thanh Thanh chăng?

Hiển nhiên, điều này không thể được rồi.

Nhưng bây giờ ngoại trừ đại lực kim đơn, ngoài ra trong người của hai ông cháu họ không còn gì hết. Trông tình hình đành phải trả giá như thế thôi.

Hắn lập tức cầm bút ghi vào tờ giấy :

“Xin mua Thanh Thanh cô nương với giá là một viên đại lực kim đơn của Võ Lâm Hoàng Đế, ghế ngồi số bốn”.

Sau khi hắn viết xong, lập tức giao cho tỳ nữ ngay. Võ Lâm Hoàng Đế hỏi :

– Ngươi ghi xong rồi chứ?

– Thưa gia gia, xong rồi. Có được chăng?

– Được, bất kể mua được hay chăng chúng ta hãy tính biện pháp khác!

Vương Hoa lạnh lùng nói :

– Phải, nếu mua không được, chúng ta sẽ tính biện pháp khác.

Dĩ nhiên biện pháp của họ là dùng sức mạnh rồi.

Ngay lúc này…

Ba tỳ nữ áo vàng đã giao tất cả giấy ghi giá cả của ba lần cho Nữ Nô Phiến Tử. Nữ Nô Phiến Tử lướt mắt quan sát quần hùng một lượt rồi mỉm cười nói :

– Thưa các bạn, công việc chọn mua nữ nô đến đây hoàn toàn kết thúc. Bây giờ bản nhân sẽ lần lượt xem phiếu định người trúng giải từ nữ nô đầu tiên trước.

Y mở xem từng tờ giấy ghi giá cả…

Tất cả mọi người đều cảm thấy khẩn trương vô cùng. Ánh mắt họ chăm chăm theo dõi Nữ Nô Phiến Tử…

Đương nhiên Vương Hoa cũng hồi hộp hết sức.

Bỗng Võ Lâm Hoàng Đế nói :

– Vương Hoa!

– Thưa gia gia, có việc gì thế?

– Ta muốn giao cho ngươi một món đồ!

– Món đồ gì thế?

– Ba miếng thiên niên Hà thủ ô…

– A! Thiên niên Hà thủ ô ư?

– Phải!

– Tại sao phải giao cho cháu?

– Có lẽ ngươi cần dùng đến nó. Ta ngại có người nào đó thình lình đánh độc ngươi, cũng y như trường hợp của Chương Vĩnh Kỳ…

– Gia gia, tại sao bỗng nhiên ông lại nghĩ tới vấn đề này như thế?

– Chẳng lẽ ngươi không biết có người đang theo dõi hai ông cháu ta à?

– Biết chứ!

– Thế thì ngươi hãy cất giữ món đồ này, muôn một ngươi phát hiện trúng độc, thế thì chẳng phải lo nữa. Hãy nhớ cho kỹ, vật gói trong giấy này chính là thiên niên Hà thủ ô.

Vương Hoa thoáng giật mình kinh hãi, sau đó hắn đành cầm lấy bao giấy trong tay của Võ Lâm Hoàng Đế bỏ vào túi áo.

Võ Lâm Hoàng Đế cười nói :

– Nếu như ông cháu mình chẳng mua được nữ nô thế thì hai ta phải động võ vậy…

– Nếu may mắn mua được thì sao?

– Thế thì khỏi phải động thủ thôi!

– Rốt cuộc vị nữ nô nào có liên hệ với Thủy Tinh Cầu ấy?

– Thanh Thanh!

– Thanh Thanh ư?

– Đúng thế!

Vương Hoa ngớ ngẩn đưa mắt chăm chăm nhìn Võ Lâm Hoàng Đế một hồi thật lâu mới nói :

– Gia gia, nếu ông cháu ta chẳng mua được Thanh Thanh thì phải động thủ thật chứ?

– Đó là việc của ngươi.

– Việc của cháu?

– Phải, hãy nhớ cho kỹ, gia gia không phải là Võ Lâm Hoàng Đế mà chỉ là Ải Tẩu thôi. Võ công của ta thua kém ngươi, hãy nhớ cho kỹ điểm này.

Vương Hoa khẽ gật đầu một cái.

Bấy giờ…

Nữ Nô Phiến Tử đã xem xong số phiếu ghi giá cả mua nữ nô thứ hai, hai mắt của y bất giác dừng ở gương mặt Vương Hoa trong giây lát.

Sau đó, y lại bắt đầu xem số phiếu mua nữ nô thứ ba…

Chẳng mấy chốc, bỗng nhiên y cất tiếng cười nói :

– Xin chư vị bằng hữu hãy chú ý!

Tất cả mọi người đều rùng mình giật bắn người lên, họ đã lẳng lặng đưa mắt chăm chăm nhìn Nữ Nô Phiến Tử, chờ đợi y sẽ tuyên bố những gì.

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Bên trong này bản nhân phát hiện một vấn đề kinh người hết sức…

– Vấn đề kinh người? Vấn đề kinh người thế nào chứ?

Có người kinh ngạc hỏi :

– Có vấn đề gì sao?

– Phải, có một vấn đề lạ lùng.

– Vấn đề lạ lùng thế nào?

Quần hùng đồng thanh hỏi như thế.

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Xin hỏi chư vị bằng hữu, chư vị có người nào đã ghi sai số ghế của mình chăng?

Nữ Nô Phiến Tử vừa hỏi như thế, tất cả mọi người bất giác đồng thời đảo mắt nhìn kỹ lại số ghế mình đang ngồi.

Nhưng không một ai nói gì hết!

Chứng tỏ rằng không một ai ghi sai số ghế hết.

Thế thì tại sao Nữ Nô Phiến Tử lại bỗng nhiên hỏi như thế.

Nữ Nô Phiến Tử hỏi lại :

– Không có người nào ghi sai số ghế chăng?

Tất cả mọi người đều lắc đầu hết.

Nữ Nô Phiến Tử lấy làm ngạc nhiên hết sức.

Có người cất tiếng hỏi :

– Xin hỏi các hạ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?

Nữ Nô Phiến Tử khẽ cười nói :

– Bản nhân chẳng giấu diếm các bạn làm gì. Trong số phiếu chọn mua nữ nô này, có một ghế nào đó đã ghi mua ba phiếu, nhưng nét bút thì khác nhau!

Như thế quần hùng mới hiểu việc gì đã xảy ra.

Nữ Nô Phiến Tử lại hỏi tiếp :

– Có người nào đùa chăng?

Nhưng không có ai trả lời hết!

Một hồi thật lâu, có người nói :

– Theo bản nhân nghĩ sự việc trọng đại như thế, quyết không có ai đùa giỡn đâu. vả lại tất cả mọi người đều muốn mua được cả, không thể nào có người ghi sai số ghế như thế được.

Nữ Nô Phiến Tử mỉm cười nói :

– Thế cũng phải. bản nhân xin hỏi chư vị một việc. Chẳng biết số đồ trị giá mà các bạn đã ghi vào phiếu có mang theo trong người chăng? Cuộc giao dịch của đôi bên dứt khoát phải tiền trao cháo múc, chứ không có vấn đề ghi nợ nha.

Có người lên tiếng nói :

– Điều này đương nhiên rồi!

– Thế thì số đồ giá trị mà các bạn đã ghi vào phiếu hoàn toàn có mang theo trong người rồi chứ gì?

Tất cả mọi người gật đầu không nói gì hết.

Nữ Nô Phiến Tử nói :

– Lần này đặc biệt vinh hạnh vô cùng, có một bằng hữu mua liền một lúc được ba vị nữ nô!

– A…

– Nói sao?

Tất cả mọi người đều buột miệng kêu lên hoảng hốt!

Một người đã mua được ba nữ nô, đây quả là một việc không thể tưởng tượng được.

Người này là ai thế? Trong người y lại có số đồ trân quý nhiều như thế ư?

Trong số quần hùng đã kinh ngạc phải nói là Vương Hoa.

Sự thật đã chứng tỏ rằng hắn chẳng được người nào hết vì hắn chỉ ghi có một mà bây giờ là một người đã may mắn được cả ba nữ nô.

Xem tiếp hồi 32 Bất ngờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.