Thủy Tinh Cầu

Chương 83 - Lập Kế Giải Oan Gia

trước
tiếp

Thế hợp công của mười hai đội viên Sát Nhân đội kinh người hết sức.

Vương Hoa vừa hất ra một chưởng vừa nhảy lùi ra sau, gầm lên một tiếng :

– Hãy dừng tay lại!

Nghe tiếng hét như sấm nổ của Vương Hoa, mười hai đội viên Sát Nhân đội bất giác dừng tay lại hết.

Vương Hoa lạnh lùng nói :

– Các ngươi muốn làm gì thế?

Đội viên số một lạnh lùng nói :

– Hãy bỏ Đội trưởng bọn này xuống đã nào.

– Các ngươi ỷ lại cái gì thế?

Đội viên số một gầm lên nói :

– Ngươi có buông Đội trưởng ta không thì nói?

– Không thể được.

– Thế thì thử xem nào?

Đội viên số một vừa dứt lời thì cả mười hai đội viên đồng thời lượn mình lướt tới ngay.

Vương Hoa lạnh lùng hét lớn :

– Các ngươi dám ra tay xem nào!

– Có gì đâu mà không dám chứ!

– Các ngươi không cần thiết đến mạng sống của Đội trưởng các ngươi chăng?

Mười hai đội viên Sát Nhân đội nghe nói thế bất giác giật mình dừng bước lại ngay.

Vương Hoa lạnh lùng nói :

– Nếu các ngươi dám xuất thủ thì ta giết chết y trước.

Đội viên số một hớt hải nói :

– Ngươi dám chăng?

Vương Hoa cười khẩy đáp :

– Có gì đâu mà không dám!

Mười hai đội viên hoảng hốt đưa mắt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết phải làm thế nào đây.

Từ U Lan hét lớn tiếng nói :

– Này Vương Hoa, ngươi muốn sao bây giờ?

Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng nói :

– Bây giờ ngươi chịu thua rồi chứ?

– Không!

– Nói sao?

– Ta vẫn không chịu thua.

Vương Hoa cười khẩy nói :

– Ngươi nằm trong tay ta, thế mà ngươi vẫn chưa chịu thua sao?

– Mạng sống ta còn thì ta vẫn chưa chịu thua.

Vương Hoa lạnh lùng nói :

– Ngươi muốn ta giết chết ngươi thì ngươi mới cho là thua chăng?

– Đúng thế.

– Thế thì dễ dàng thôi…

– Như vậy thì ngươi cứ việc hạ thủ đi.

Vương Hoa cười lạnh lùng một tiếng, bỗng nhiên hắn quay sang hướng Điền sư gia hỏi :

– Thưa cậu, cháu có nên giết chết y chăng?

Điền sư gia nghe hỏi như thế, bất giác ngây người luôn tại chỗ.

Nhất thời, hình như Điền sư gia chưa lãnh hội được tại sao Vương Hoa lại hỏi như thế.

Từ U Lan gầm hét nói :

– Ngươi muốn giết ta có quan hệ gì đến y đâu?

Vương Hoa cười khẩy nói :

– Đương nhiên phải có can hệ rồi!

– Ngươi nói can hệ thế nào xem sao?

– Vì ngươi là người yêu của cậu ta.

– Yêu cái mả bà ngươi!

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Sao ngươi lại mắng chửi người như thế?

– Này Vương Hoa, ngươi hà tất phải làm nhục ta như thế?

– Ta nói thật đấy! Thưa cậu, cháu có nên giết y chăng…

Điền sư gia ngẩn người giây lát nói :

– Ta…

– Cậu chỉ nói một câu là đủ rồi.

Đương nhiên Điền sư gia chẳng biết Vương Hoa đang làm trò huyền ảo gì rồi, y bèn nói :

– Không!

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Không nên giết y ư?

– Đúng thế.

– Thế thì cậu vẫn còn thương yêu Từ đội trưởng rồi?

Từ U Lan gầm lên nói :

– Này Vương Hoa, ngươi hãy câm cái mồm chó của ngươi lại!

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Sao miệng lưỡi ngươi chẳng chịu tha thứ ai hết, ta nói toàn những lời thật tình đấy. Ồ! Phải rồi, ta phải xem gương mặt của ngươi ra thế nào mới được.

– Không!

– Chẳng lẽ ngươi không gặp được mặt người sao?

– Cấm ngươi không được gỡ khăn bịt mặt ta ra nha!

– Tại sao thế?

– Ta nói cấm thì cấm chứ chẳng tại sao hết.

– Nhưng ngươi chớ quên rằng ngươi đang nằm trong tay ta nha.

Dứt lời, Vương Hoa tiện tay gỡ khăn bịt mặt của y ra, hắn trố mắt nhìn kỹ, bất giác ngây người ra tại chỗ luôn.

Trông gương mặt của Từ U Lan chỉ trạc tuổi ba mươi ngoài thôi, dáng vẻ xinh đẹp mê người hết sức.

Hai mắt Từ U Lan bốc ra lửa giận, căm phẫn ngắm nhìn Vương Hoa.

Vương Hoa nói :

– Này Từ đội trưởng ơi, ngươi đẹp hết sức.

Từ U Lan gầm lên nói :

– Này Vương Hoa, ngươi cứ việc hạ thủ đi. Ngươi làm nhục ta làm gì nữa?

Vương Hoa nói :

– Ta không thể giết ngươi…

– Thế thì ngươi muốn sao bây giờ?

– Muốn ngươi nhìn nhận rằng ngươi đã thua rồi.

– Không.

– Được, thế thì ta đành phải sử dụng biện pháp khác mà thôi.

Vương Hoa nói xong, cất bước định chạy vào quan nội thì đội viên số một gầm lên nói :

– Đứng lại nào.

Vương Hoa dừng bước lại, lạnh lùng nói :

– Các ngươi muốn gì thế?

– Hãy buông Đội trưởng bọn này ra.

– Nếu không thì sao?

– Chúng ta đành liều mạng với ngươi thôi.

Vương Hoa nói :

– Chớ liều mạng làm gì. Nói cho các ngươi biết, ta chẳng giết y, ta chỉ muốn nói chuyện với y mà thôi. Bất kể thế nào đi nữa, trong vòng một tiếng đồng hồ ta nhất định sẽ thả y ra. Đến lúc đó các ngươi muốn liều mạng thì hãy động võ sau.

– Làm sao bọn này tin tưởng được lời nói của ngươi chứ?

– Nếu ta muốn giết y, bây giờ ta vẫn động thủ được chứ?

Quả thật Vương Hoa nói không sai chút nào. Nếu hắn muốn giết Từ U Lan thì hắn đã giết y từ lâu rồi, cần gì bắt y mang vào Thông Thiên quan làm chi cho tốn công.

Đội viên số một lạnh lùng nói :

– Được, bọn ta chờ ngươi một tiếng đồng hồ.

– Bất kể thế nào đi nữa, trong vòng một tiếng đồng hồ thì Đội trưởng các ngươi sẽ trở ra.

Dứt lời, hắn quay sang hướng Điền sư gia nói :

– Thưa cậu, chúng ta vào quan nội thôi!

Điền sư gia khẽ gật đầu đi theo hắn luôn.

Từ U Lan gầm lên nói :

– Này Vương Hoa, rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì đây?

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Ngươi sẽ biết ngay bây giờ.

Dứt lời, hắn phi thân chạy vào Thông Thiên quan nội luôn.

Vào tới đại điện, quẹo sang hướng căn phòng của Điền sư gia, hắn chạy thẳng tới luôn.

Sau khi đi vào căn phòng của Điền sư gia thì Điền Kỳ hình như đã hiểu hắn muốn làm gì rồi.

Thế nhưng Từ U Lan vẫn không biết việc gì sắp xảy ra hết, y lạnh lùng gầm lên nói :

– Này Vương Hoa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì thế?

Vương Hoa đặt Từ U Lan xuống, sau đó nói :

– Xin lỗi Từ đội trưởng nhiều lắm, vì tại hạ đã mang người vào đây.

Tuy Vương Hoa đã đặt Từ U Lan xuống nhưng mà huyệt đạo của y vẫn còn bị điểm.

Thế rồi Vương Hoa cất tiếng nói tiếp :

– Này Từ đội trưởng, tại hạ xin hỏi ngươi một việc…

– Việc gì thế?

– Có phải cậu ta từng bỏ rơi ngươi chăng?

– Đúng thế.

– Ngươi hận cậu ta ư?

– Lời nói bằng thừa.

– Thật ra yêu và hận vĩnh viễn không bao giờ tách rời ra được hết.

Từ U Lan ngạc nhiên nói :

– Ngươi nói sao?

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Ta nói rằng nếu như ngươi còn hận cậu ta, tức là ngươi ắt phải còn yêu thương cậu của ta.

– Ngươi ăn nói hồ đồ thế.

– Chẳng lẽ ngươi phủ nhận điều này ư?

– Phải, ta phủ nhận như thế.

– Này Từ đội trưởng, ta xin lỗi hỏi ngươi năm nay ngươi được bao nhiêu tuổi rồi.

– Ta bao nhiêu tuổi mặc kệ ta.

– Ý ta muốn nói ngươi có phải còn một khoảng thời gian dài để sinh sống phải chăng, Từ đội trưởng? Mặc dù cậu ta đã bỏ rơi người và chà đạp xuân xanh của ngươi, nhưng con người có ai mà chẳng có lỗi lầm đâu! người đã nhận lỗi với ngươi, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?

– Không hài lòng chút nào hết.

– Thế ngươi muốn sao bây giờ?

– Giết chết y thì ta mới hả giận được.

Vương Hoa lạnh lùng hỏi :

– Có thật ngươi quyết phải giết chết người mới xong ư?

– Đúng thế.

– Thôi được, ngươi đã không tha thứ cậu ta thì ngươi cứ giết chết y được rồi.

Vương Hoa nói xong, giơ tay giải huyệt đạo của Từ U Lan ngay.

Hình như Từ U Lan cảm thấy ngạc nhiên hết sức.

Điền sư gia bước tới nói :

– U Lan, ta có lỗi với ngươi. Thôi, bây giờ ngươi hãy giết chết ta đi.

Vương Hoa im lặng đứng ở một bên.

Điền sư gia đi tới chỗ cách Từ U Lan còn khoảng ba xích thì dừng lại. Y chẳng khác nào như một liệt sĩ hào hiệp ung dung sẵn sàng chịu chết vậy.

Thanh kiếm của Từ U Lan từ từ giơ cao lên.

Tức thì bầu không khí hiện trường trở nên khẩn trương hết sức.

Vương Hoa lạnh lùng nói :

– Giết chết y thì ngươi chớ hối hận nha.

– Tại sao ta phải hối hận chứ?

– Tại vì ngươi yêu y.

– Nói bậy.

Từ U Lan dứt lời, y lập tức đâm mũi kiếm vào người Điền sư gia ngay. Hình như Điền sư gia chẳng hề nhìn thấy gì hết, vẫn cứ đứng yên bất động.

Ánh kiếm chớp lên một cái đã lướt tới trước ngực của Điền sư gia…

Thình lình…

Thanh kiếm của Từ U Lan đã dừng lại trước ngực của Điền sư gia, hình như nhất thời y không thể nào hạ thủ được hết.

Gương mặt Vương Hoa lộ ra nụ cười đắc ý.

Điền sư gia vẫn ngẩn người đứng ngay tại chỗ.

Vương Hoa mỉm cười nói :

– Này Từ đội trưởng, hai ngươi hãy nói chuyện với nhau, ta xin phép ra ngoài trước nha.

Từ U Lan ngạc nhiên nói :

– Ngươi ra ngoài để làm gì?

– Ly biệt lâu rồi bây giờ tái trùng phùng, hai ngươi nên nói chuyện cho thỏa lòng một phen.

– Chúng ta chẳng có gì để nói hết.

Dứt lời y hạ kiếm xuống luôn.

Điền sư gia nói :

– U Lan, ta biết lỗi rồi, nếu ngươi bằng lòng tha thứ ta, về sau ta phải khéo chăm sóc ngươi…

Điền sư gia nói chưa hết lời, kêu bốp một cái, thì ra Từ U Lan đã tát một bộp tai vào má bên trái của y ngay. Tức thì Điền sư gia đã phải loạng choạng lùi ra sau vài bước liền.

Từ U Lan hét lên nói :

– Điền Kỳ, ta hận ngươi!

Điền sư gia thoáng ngẩn người giây lát, sau đó cười nhạt nói :

– U Lan, nếu ngươi còn hận ta, thì cứ việc tát thêm vài vài cái nữa đi.

Dứt lời, y lại bước tới trước ngay.

Xem tiếp hồi 84 Xuân hồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.