Bọn Vương Hoa chưa vào tới trong động thì đã nghe tiếng nói của Võ Lâm Hoàng Đế vang tới :
– Này hỡi bạn già kia, vùng này của ngươi còn người bạn nào khác ở gần đây chăng?
Quỷ Diện Tiên Ông trả lời ngay :
– Không có ai hết.
– Nói láo.
– Ta nói thật đấy.
– Lúc nãy rõ ràng ta đã trông thấy một người.
Bọn Vương Hoa nghe Võ Lâm Hoàng Đế nói như thế, hình như đã đồng lúc dừng bước lại hết.
Bấy giờ Quỷ Diện Tiên Ông nói tiếp :
– Ở đây chúng ta gồm có mười mấy người, tiền bối đã trông thấy người nào thế?
– Không phải là người của chúng ta.
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ lên một tiếng, hỏi lại :
– Thế là ai?
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
– Ta nhìn thấy không được rõ lắm, bằng không ta hỏi ngươi làm gì?
– Ồ! Phải chăng là người của Vương Bán Tiên phái đến đây để do thám bọn mình chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
– Không thể được.
– Tại sao không thể được?
– Tại vì ta trông thấy khinh công của đối phương thần tốc chẳng khác gì như chim bay vậy.
Quỷ Diện Tiên Ông thất kinh kêu lên một tiếng, nói :
– A, có chuyện như thế được sao?
– Chẳng lẽ ta nói dối với ngươi ư?
– Ồ!
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ một tiếng, không nói được gì hết.
Ngô Tinh đưa mắt nhìn bọn Vương Hoa và chị em Chương gia đang ngẩn người tại đó một cái, rồi nói :
– Thế nào, các ngươi tin rồi chứ?
Nói xong, y nhảy vào thạch động trước, nói :
– Thưa Châu gia gia, bóng người gia gia vừa nhìn thấy lúc nãy, cháu cũng đã trông thấy.
Võ Lâm Hoàng Đế nghe y nói thế, bất giác cả kinh thất sắc, nói :
– Thật chứ?
Ngô Tinh trả lời ngay :
– Đương nhiên là thật rồi. Lúc nãy vãn bối đã nói cho bọn Vương Hoa nghe nhưng mà họ chẳng tin chút nào hết. Thanh Thanh muội còn bảo vãn bối đã trông thấy chim mèo bay nữa chứ.
Võ Lâm Hoàng Đế ngạc nhiên hỏi :
– Thế ngươi có trông thấy rõ được bộ mặt của đối phương chăng?
Ngô Tinh lắc đầu nói :
– Thưa gia gia, không! Thế còn gia gia có trông thấy chăng?
– Ta trông thấy chẳng rõ lắm.
– Hình thù đối ra phương thế nào?
– Trông đối phương có vẻ còn trẻ lắm, mình mặc một chiếc áo da thú.
– Ồ!…
Quỷ Diện Tiên Ông kêu ồ một tiếng nói :
– Hình như không thể có chuyện như thế được, nhưng hai ngươi đã nói thế ta đành phái người đi lục soát xung quanh vùng phụ cận xem sao.
Thế rồi Quỷ Diện Tiên Ông hạ lệnh khoảng bảy, tám môn nhân đến các nơi xem một phen.
Cuối cùng kết quả của số môn nhân đi lục soát đều giống nhau, không một ai phát giác được gì hết.
Thế rồi, vô hình trung nơi cư trú bí mật này đã bao phủ một lớp không khí vừa khủng bố vừa khẩn trương.
Tất cả mọi người đều có cảm giác cây cỏ bốn bề đều là kẻ địch cả.
Ngay đêm hôm đó, Quỷ Diện Tiên Ông đã tăng cường cho người canh phòng ngoài động nhưng vẫn không thấy động tịnh gì hết.
Ngày hôm sau, Thiết Đao Tiều Chủ đã lại trông thấy con người bí mật này.
Ngày kế tiếp, U Linh Nữ cũng đã trông thấy đối phương luôn.
Đương nhiên, không có một ai đã trông thấy rõ mặt của đối phương.
Thế rồi, con người thần bí này đã đe dọa mọi người phải lo sợ cả. Qua kết quả mọi người đã nghiên cứu, bàn luận, đều cho rằng người này không phải là một nhân vật hiền lành, chánh phái.
Nếu đối phương là người chánh phái thì y phải đường đường chánh chánh xuất hiện, chứ không cần thiết làm ra vẻ lén lút thần bí như thế. Qua điểm này, bọn Võ Lâm Hoàng Đế đã khẳng định rằng đối phương quyết không phải là hạng người lương thiện.
Bất luận họ đã suy đoán thế nào đi nữa, nhưng tình hình thực sự ra thế nào thì họ chưa có một ai dám khẳng định hết.
Sáng sớm ngày thứ tư.
Một sự kiện bất ngờ đã xảy ra bất thình lình. Người môn nhân họ Lý bỗng nhiên hấp tấp chạy vào trong thạch động thưa với Quỷ Diện Tiên Ông rằng :
– Thưa chủ nhân, hỏng rồi…
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
– Việc gì phải sợ quýnh lên như thế?
– Có một quái nhân…
– Nói sao?
Tất cả mọi người đang tại tọa đều thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Lý Văn hớt hải nói :
– Có… một quái nhân…
Quỷ Diện Tiên Ông lạnh lùng nói :
– Ngươi hãy bình tĩnh từ từ nói xem nào!
– Có một quái nhân muốn tìm Vương Hoa thiếu hiệp.
Vương Hoa nói :
– Tìm ta ư?
Lý Văn khẽ gật đầu nói :
– Vâng.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
– Hình dáng của đối phương ra sao?
Lý Văn ổn định tinh thần lại, nói :
– Đối phương trạc tuổi hai mươi ngoài, tóc dài phủ lưng, râu đen mọc đầy mặt. Nhìn thoáng qua thì giống y như một người vượn, khủng bố đáng sợ lắm.
Vương Hoa hỏi tiếp :
– Đối phương tìm ta để làm gì?
Lý Văn lắc đầu nói :
– Không biết, nhưng y đã căn dặn một câu như thế này. Y bảo rằng ngoại trừ Vương Hoa ra, nếu có người thứ hai nào lén lút đi theo thì y giết chết người đó ngay.
Tất cả mọi người nghe nói thế, bất giác giật mình kinh hãi.
Quỷ Diện Tiên Ông nói :
– Ngoài ra đối phương còn nói gì nữa.
Lý Văn thưa rằng :
– Chỉ có bấy nhiêu lời thôi!
Quỷ Diện Tiên Ông cười lạnh lùng một tiếng nói :
– Ta phải mở mắt xem cho biết đối phương là ai!
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu can rằng :
– Không được!
Quỷ Diện Tiên Ông ngạc nhiên nói :
– Tại sao thế?
– Quái nhân mà y đã nói ắt là người mà chúng ta đã trông thấy vài hôm nay. Với võ công của y, nếu quả thật y muốn giết chúng ta thì chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
– Thế theo ý kiến của tiền bối thì sao?
– Ta đang lấy làm lạ lùng tại sao y lại quen biết Vương Hoa đây?
Vương Hoa giật mình kinh hãi, gật đầu nói :
– Đúng thế, tại sao y lại biết ta chứ?
Võ Lâm Hoàng Đế nói tiếp :
– Điều lạ lùng hơn nữa là giữa chúng ta đông người như thế, đối phương không tìm ai hết mà chỉ tìm mỗi một mình Vương Hoa thôi.
Vương Hoa cũng lấy lạ lùng nói :
– Gia gia có đoán biết tại sao chăng?
Võ Lâm Hoàng Đế lắc đầu nói :
– Thế là không biết rồi!
– Lạ lùng thật!
Quỷ Diện Tiên Ông tiếp lời nói :
– Thế tiền bối tính sao bây giờ?
Võ Lâm Hoàng Đế suy nghĩ giây lát nói :
– Đành phải để Vương Hoa đi.
Quỷ Diện Tiên Ông quan tâm nói :
– Có lẽ hơi nguy hiểm đấy. Nhưng ngoại trừ cách này, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Lão nói tới đây liền quay sang hướng Vương Hoa hỏi :
– Ý kiến của ngươi thì sao?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
– Đối phương đã chỉ đích danh tìm cháu thì dù cho có nguy hiểm thế nào đi nữa, cháu cũng phải đi một chuyền xem sao.
Võ Lâm Hoàng Đế trầm giọng nói :
– Ngươi hãy cẩn thận tối đa, vì chúng ta không thể đi theo ngươi.
– Vâng, cháu sẽ cẩn thận.
– Thế thì ngươi cứ việc đi đi.
– Thưa gia gia, cháu đi đây.
Thế rồi Vương Hoa đi theo Lý Văn ngay.
Ngô Tinh và chị em Chương gia thảy đều lo lắng hết sức. Họ cảm thấy rằng hình như Vương Hoa sắp phải đi dự chết không bằng. Họ đang hết sức quan tâm đến chuyến đi này của hắn, liệu rằng hắn có trở về bình an được chăng?
Ra khỏi thạch động, chạy vào một khu rừng hoang, vượt qua đống đá gồ ghề chắn ngang, Vương Hoa nóng ruột hỏi :
– Tới nơi rồi chưa?
– Sắp tới rồi.
Hai người đi thêm khoảng năm, sáu trượng, sau đó Lý Văn dừng bước lại, nói :
– Thưa Vương thiếu hiệp, ngươi cứ chạy thẳng tới. Y nói rằng y sẽ đứng chờ ngươi dưới một gốc cây tòng già.
– Được!
Vương Hoa nói xong, phi thân chạy thẳng tới luôn.
Đương nhiên, Vương Hoa cảm thấy sự kiện này khẩn trương và kỳ lạ hết sức.
Tại sao đối phương lại nhận biết mình? Tìm minh có việc gì thế? Quả thật hắn không sao hiểu nổi!
Vương Hoa chạy khoảng hai mươi trượng nữa, quả nhiên hắn đã trông thấy phía trước mặt có một cây tòng già to lớn hết sức. Nhưng dưới gốc cây tòng ấy không có một bóng người nào hết.
Vương Hoa bất giác ngẩn người tại chỗ.
Thình lình…
Có một âm thanh từ phía trên cây tòng già vang xuống, nói :
– Ngươi rất đúng hẹn.
Vương Hoa cả kinh thất sắc, vội ngước đầu nhìn lên ngọn cây. Tức thì hắn lạnh toát mồ hôi, suýt nữa đã thất thanh kêu lên hoảng hốt.
Trên ngọn cây, có một con người y như một con khỉ đột đang ngồi trên đó.
Nếu nói là con người thì có vẻ đã đề cao đối phương. Đúng y như Lý Văn đã nói, tóc dài bù xù phủ lưng, mặt mày đầy những lông lá, trông chẳng khác nào là một con khỉ giả nhân vậy.
Duy có một điều đặc biệt là đối phương biết nói chuyện, và mình mặc một bộ đồ da thú.
Có bao giờ Vương Hoa từng trông thấy hạng quái nhân như vậy đâu? Làm sao chẳng bảo hắn giật mình kinh hãi được?
Đối phương nhẹ nhàng phất phơ hạ xuống mặt đất.
Vương Hoa bất giác giật mình thụt lùi ra sau một bước.
Đối phương cười khì một tiếng, vẻ cười trông thật khủng bố, đáng sợ. Sau đó y dứt tiếng cười, hỏi :
– Ngươi là Vương Hoa phải không?
– Theo ta thì ngươi không cần phải hỏi nữa.
– Tại sao thế?
– Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?
Đối phương ngẩn người ra một hồi lâu, hình như đầu óc đối phương có vẻ chậm lụt, chưa hiểu câu nói của Vương Hoa muốn nói gì hết. Một hồi lâu y mới nói :
– A, phải rồi, ta biết ngươi chính là Vương Hoa.
Vương Hoa lạnh lùng hỏi :
– Ngươi hẹn ta đến đây có việc gì thế?
Đối phương suy nghĩ một hồi, nói :
– Ta muốn hỏi ngươi một việc.
– Việc gì thế?
– Ngươi có mấy người vợ?
Câu hỏi lạ lùng hết sức.
Vương Hoa nghe đối phương hỏi như thế, bất giác lấy làm thắc mắc tại sao y lại hỏi như thế. Vương Hoa ngẩn người ra tại đó một hồi thật lâu, sau đó nói :
– Ngươi hỏi để làm gì thế?
– Ta muốn hỏi như thế thôi.
– Việc này không liên can gì đến ngươi hết.
– Sao ngươi lại biết không liên can đến ta?
– Ta có mấy người vợ có can hệ gì đến ngươi đâu?
Đối phương nổi giận nói :
– Ngươi chớ hỏi làm gì, ta muốn ngươi trả lời cho ta biết thôi.
Vương Hoa cười khẩy nói :
– Trước mắt thì ta có ba người vợ.
Đối phương bỗng nhiên ngớ ngẩn cười khì một tiếng, nói :
– Phải, ta biết ngươi có ba người vợ. Một người gọi là Ngô tỷ tỷ, người kế gọi là Linh Linh muội và người thứ ba gọi là Thanh tỷ tỷ có phải như vậy không?
Cách nói chuyện của đối phương suýt nữa làm cho Vương Hoa phải bật cười ngất, nhưng Vương Hoa đã cố nín lại. Hắn lấy làm lạ lùng tại sao y biết được như thế.
Thình lình hắn như sực hiểu ra.
Quái nhân này đã biết mình và biết cả Ngô Tinh và chị em Chương gia, rõ ràng là đối phương đã nghe được những lời đối thoại của họ cách đây mấy hôm trước.
Vương Hoa cười nhạt, nói :
– Ngươi nói phải, quả thật ta có ba người vợ như thế.
– Ngươi có hiềm vì nhiều lắm chăng?
Vương Hoa nghe đối phương nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Quả thật hắn đã thắc mắc, chẳng hiểu gì hết. Hắn bèn mỉm cười nói :
– Đây là việc không còn cách nào hơn.
– Tại sao không còn cách nào hơn?
– Tại vì họ đều thương yêu ta cả.
– Họ đều thương yêu ngươi? Tại sao họ yêu ngươi như thế?
Vương Hoa nghe y nói thế, lại ngẩn người tại chỗ lần nữa.
Quả thật hắn không sao hiểu nổi đối phương định làm gì đây?
Quái nhân cất tiếng nói :
– Này Vương Hoa, tại sao ngươi không trả lời ta?
– Ta không sao trả lời câu hỏi này được.
– Tại sao thế?
Vương Hoa lắc đầu nói :
– Chính ta cũng không biết tại sao họ đã yêu thương ta.
Đối phương suy nghĩ giây lát nữa, lại hỏi tiếp :
– Thôi được, ngươi không biết thì ta cũng chẳng hỏi làm gì nữa. Thế thì ta hỏi ngươi trong ba người này ngươi không ưa thích ai nhất?
Xem tiếp hồi 99 Buộc người cho vợ