Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 43 - Kết Quả

trước
tiếp

Edit: Chiêu Chiêu

Beta: Lan Lan

Tô Anh vừa nghe sân sau có thật nhiều hoa, lập tức chạy đến đó thật nhanh. Trong nháy mắt cô đã bị hấp dẫn bởi cả vườn hoa đang khoe màu đua sắc, cho dù cô đang mở tiệm hoa, cũng đi chợ hoa, thấy rất nhiều hoa, nhưng lại không có giờ phút nào làm tim cô xao xuyến như lúc này. Vừa gặp đã yêu…

Hoa nhài, bách hợp, hoa hồng, hoa lan, hoa calla lily [1], cúc non, hoa khiên ngưu [2], hoa đỗ quyên Tây, hoa phượng tiên [3]…

[1] Hoa calla lily: Hoa Calla lily có nhiều tên gọi khác như: thủy vu, hoa rum. Hoa thường có màu trắng tinh khiết, đôi khi có những màu khác như vàng, đỏ, cam, tím,…. Hoa Calla lily tượng trưng cho tình yêu sâu sắc. Vì thế ta hay thấy người ta dùng hoa Calla lily làm hoa cưới, hoa bó cô dâu.

[2] Hoa khiên ngưu: Khiên ngưu là một loại dây leo, cuốn, thân mảnh, có điểm những lông hình sao. Lá hình tim xẻ 3 thùy, nhẵn và xanh ở mặt trên, xanh nhạt và có lông ở mặt dưới, dài 14cm, rộng 12cm, cuống dài 5-9cm, gầy, nhẵn. Hoa màu hồng tím hay lam nhạt, lớn, mọc thành 1-3 hoa, ở kẽ lá.

[3] Hoa phượng tiên: còn gọi là móng tay, phượng tiên hoa, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước (Balsaminaceae). Phượng tiên là loài cỏ thấp, sống một năm. Lá mọc so le, có cuống, hình mác, đầu nhọn, mép có răng cưa rất rõ, dài 7–8 cm, rộng 2-2,5 cm. Hoa mọc ở nách lá, có thể có màu trắng, đỏ hay hồng. được trồng rộng rãi với mục đích làm cây cảnh. Lá được dùng để nấu nước gội đầu làm cho tóc mọc tốt, làm cây cảnh, ngoài ra còn được dùng chữa phong thấp, bị thương sưng đau, rắn cắn.

Ngoại trừ ấn tượng bởi vì phần đa dạng chủng loại, càng bởi vì chất lượng của những loài hoa này, mỗi một bụi cây, một đóa hoa đều cực tốt, ngay cả trên mặt cánh hoa cũng không có một chút tì vết nào, kiều diễm ướt át, vừa thấy liền khiến cho tâm trạng vô cùng tốt!

Đừng nói dì giúp việc cảm giác mình giống như tiên hoa, Tô Anh đi giữa các bụi hoa, cũng cảm giác mình giống như tiên hoa vậy!

Đã được trang trí thế này, đúng thật là vườn hoa rồi.

“Anh Triệu Vũ đúng là người tốt.” Cô từ trong thâm tâm cảm thán nói.

Dì giúp việc mỉm cười không nói, Triệu Vũ là người tốt? Đừng nói là người, sợ rằng ngay cả con chó săn lớn giữ cửa cũng sẽ không tin.

Thật sự là cô gái nhỏ dễ gạt.

Tô Anh nói: “Dì, dì đi đi! Cháu tự mình xem.”

“Được.”

Dì giúp việc đi rồi, Tô Anh ở trong bụi hoa nhìn chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, có đôi khi cũng sẽ ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Chào em.”

Nhưng mà đều không có ai đáp lại, những bé hoa này mới chuyển đến hoàn cảnh mới, vốn là đang sợ khiếp đảm, bây giờ lại thấy có con người nói chuyện với chúng nó, cũng sắp sợ mất mật rồi, không giống như cây xương rồng tuyên bố muốn đánh lưu manh ở nhà cô chút nào.

Tô Anh rất kiên nhẫn, cười híp mắt với chúng nó đến khi mặt trời lặn về Tây, sắc trời hơi u tối rồi. Dì giúp việc mấy lần gọi cô lên ăn, cô trả lời: “Vâng!”. Nhưng lại luyến tiếc không muốn đi.

Vô cùng mê hoa.

Tô Anh vì muốn rút ngắn khoảng cách, còn đặc biệt lên lầu ôm cây xương rồng ra, có cây xương rồng ríu ra ríu rít, rốt cuộc không cần một mình Tô Anh hát hí khúc rồi.

“Anh Anh nhà chúng tôi rất tốt, không phải là người xấu!” Cây xương rồng vỗ ngực cam đoan, “Anh Anh của chúng tôi đặc biệt lợi hại, cô ấy cứu một lão ngô đồng bị sét đánh chết!”

“Oa!”

Tô Anh phát hiện so với cô, cây xương rồng biết nói chuyện phiếm hơn, một câu nói, làm cho kiêng kỵ lúc trước biến thành sùng bái.

Hoa bách hợp kì quái hỏi: “Chị thật kỳ quái, tại sao chị lại có thể nghe chúng em nói?”.

Tô Anh suy nghĩ một chút, đáp: “Có khả năng là bởi vì chị gặp kỳ tích chăng?”

Hoa bách hợp: “Kì tích?”

Tô Anh: “Đúng rồi.” Tất cả mọi chuyện cô trải qua, chỉ có thể dùng hai từ “kỳ tích” để giải thích. Nếu như không phải kỳ tích, chuyện phi khoa học này tại sao có thể xảy ra trên người cô?

Hoa cúc non nhịn không được hỏi: “Vậy chị có thể dẫn chúng em đi chơi không?”

Tô Anh: “Em muốn chơi cái gì?”

Hoa cúc non cũng khổ não, nó cái gì cũng không biết, nó nghe nói rất nhiều con người đều thích chơi: “…Người ta hay chơi cái gì?”.

Đó là một vấn đề nan giải, cô biết dẫn trẻ con đi chơi, nhưng mà chưa bao giờ mang hoa đi chơi.

Bởi vì mị lực của đám hoa kia quá lớn, sau khi Tô Anh ăn cơm tối xong, lúc về đến phòng đã hơn mười giờ.

Cây xương rồng vẫn rất hưng phấn: “Chờ khi về nhà, chúng ta mang bọn hoa bách hợp về đi!”

Tô Anh gật đầu: “Được.”

Những khóm hoa này Triệu Vũ đã đưa cho cô, cô mang đi cũng không có vấn đề.

Vừa rồi cô ở phía dưới tỉ mỉ xác nhận, những hoa có thể nói chuyện gồm hơn sáu mươi khóm, hơn trong tiệm cô mấy lần. Mà những bụi hoa như thế này, cô đi chợ hoa tìm mãi không ra, có những khóm hoa này, cô cũng có nhiều “tâm của thực vật” hơn. Nếu như vậy, chỉ cần cô giúp lão ngô đồng một lần nữa, lão sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng!

Nghĩ đến “tâm của thực vật”, Tô Anh xòe bàn tay ra, thử khống chế nguồn lực này.

Cô bây giờ chỉ có thể truyền ra và hấp thu vào. Nhưng Tô Anh muốn là, cô có thể thử truyền nó ra, rồi lúc thu hồi lại sẽ không bị tiêu tán trong không khí như khi truyền.

Cô muốn khống chế nguồn lực này, biến thành hình dạng cô mong muốn.

Rất khó.

Tô Anh thử mấy lần, lần nào “tâm của thực vật” đi ra từ trong cơ thể cô, sẽ nhanh chóng cùng hòa lẫn với không khí, biến mất.

Mấy lần sau đó, Tô Anh thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, không có sức lực nào để tiếp tục. Không còn cách nào, cô chỉ có thể tạm thời buông tha.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Tô Anh cảm giác tinh thần mình cũng không tệ lắm, không vì “tâm của thực vật” bị mất mà suy yếu. Có lẽ là không khí này cũng có rất ít “tâm của thực vật”, đang bị cô vô tình hấp thu chăng?

Sau khi rửa mặt, cô đi xuống lầu, đầu tiên chính là xem phòng khách và đám hoa trong vườn.

Ánh bình minh mới ló rạng một khắc kia, cả vườn liền mang một hào quang rực rỡ làm cho Tô Anh mừng không kể xiết, lại cảm ơn người tốt Triệu Vũ một lần!

—“Em xuống, mà các anh tìm địa điểm thật bí mật!” Lâm Thành Phong nhảy xuống xe, nhìn về phía khung cảnh chung quanh chỉ trỏ. “Nhìn, nhìn, xung quanh ngay cả một quầy bán quà vặt cũng không có, một mình Anh Anh ở chỗ này nhất định buồn chán, hôm nay em phải ở lại, không đi đâu ~”

Cũng không để ý đến người khác nói cái gì, anh như một làn khói chạy vào biệt thự, vừa kêu: “Anh Anh, Anh Anh! Anh tới chơi với em đây!

Trên sống mũi Triệu Vũ đỡ cái kính râm. Mới mười giờ sáng, mặt trời đã rất chói mắt.

Anh lười biếng đi ở phía sau Lâm Thành Phong, ngón tay cầm điếu thuốc. Lúc đến trước cửa, dì giúp việc liền tới đưa cho anh đôi dép.

“Tô tiểu thư đâu?”.

Dì giúp việc nói: “Ở trong vườn phía sau. Từ hôm qua khi đám hoa được đưa tới, Tô tiểu thư đặc biệt vui vẻ, có thời gian đều xem hoa ở trong vườn, mê muội đên nỗi cơm cũng không ăn.”

Triệu Vũ rủ mi, đi theo.

Sẵn tiện xem lại phòng khách, hôm qua tới vẫn uy nghiêm trang trọng, hôm nay thì có những thứ đáng yêu sắc màu rực rỡ hơn rồi.

Tô Anh đột nhiên thấy Lâm Thành Phong tìm đến, có chút ngoài ý muốn, lại nhịn không được cười nói: “Ngày hôm qua anh trốn chỗ nào vậy? Chạy còn nhanh hơn thỏ, em thấy Lâm tiểu thư là một cô gái thật dễ nói chuyện, vì sao anh lại sợ cô ấy?”

Lâm Thành Phong trừng mắt: “Ai nói anh sợ cô ấy? Anh đây là sợ làm phiền! Ông đây đây từ trước đến nay có sợ ai đâu?”

Tô Anh không tin, sợ một người với làm phiền một người là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Khi Lâm Thành Phong nói tên Lâm San, cảm giác bất lực không biết làm gì nhiều hơn. Suy cho cùng thì giao tình từ nhỏ lớn lên vẫn còn đó, làm sao lại có thể không có cảm tình?

Tô Anh: “Anh Triệu Vũ, Thành Phong nói anh ấy không sợ anh!”

Lâm Thành Phong: “…” Bé hoa nhài này!

Triệu Vũ: “Hả?”

Anh đẩy kính râm trên sống mũi một chút, nhìn không thấy cặp mắt, chỉ nhìn thấy anh cười như không cười.

Lâm Thành Phong đảo tròn mắt, tuy xoay người chạy, nhưng vẫn luôn kêu la: “Dì ơi, có gì ăn không, cháu còn chưa ăn điểm tâm đã chạy trối chết rồi, bị đuổi theo tận hai con đường, thật là đói!”

Tô Anh xì một tiếng, bật cười.

Cô gái xinh đẹp đứng trong vườn hoa cười, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Triệu Vũ đứng nhìn cô.

Tô Anh cuối cùng cũng biết vì sao bọn Khương Triết, Triệu Vũ đều thích trêu đùa Lâm Thành Phong rồi, bởi vì phản ứng của anh ấy thật sự rất khôi hài. Trêu chọc nhau, tâm tình đều sẽ thay đổi.

Cô mím môi cười, nói: “Anh Triệu Vũ, cảm ơn hoa của anh.”

Triệu Vũ: “Không cần cảm ơn.”

Đôi mắt Tô Anh lóe sáng: “Em có thể mang bọn nó về nhà không?”.

“Đương nhiên. Chúng nó thuộc về em.”

An Khang quả nhiên là xí nghiệp lớn từng trải qua sóng gió, đúng là đại gia tộc. Tin sản xuất và tiêu thụ thuốc giả đêm qua mới truyền ra ngoài, ngày thứ hai đã điều tra ra manh mối của sự việc rồi.

Người phát ngôn của An Khang bày từng sấp chứng cứ ở trước mặt mọi người, chứng minh một việc: Chuyện này là nhà họ Lộ nói lý, giở trò quỷ, mục đích là suy nghĩ muốn kiếm nhiều tiền, không hề liên quan tới An Khang bọn họ. Đồng thời, hết thảy thuốc giả đều xuất ra từ nhà xưởng nhà họ Lộ, còn lại đều an toàn.

Cuối cùng còn tặng kèm một đoạn phim khóc rống sám hối của một người đàn ông tuổi chừng hơn năm mươi.

Triệu Vũ nói: “Đó là cha Lộ Hải, Lộ Quảng Bình.”

Tô Anh kinh ngạc nói: “Ông ta cứ như vậy mà nhận tội?” Sản xuất và tiêu thụ thuốc giả, chính là sẽ bị phạt! Lộ Quảng Bình nếu thật sự thành thật như thế, sự việc vừa lộ liền nhận tội, trước đây cần gì phải đặt mình vào nguy hiểm? Huống hồ người giống như ông ta dù cho bị chộp lại, chứng cứ có vô cùng xác thực thì cũng sẽ tìm lỗ hổng của pháp luật, có thể miễn thì miễn, cái này…

Triệu Vũ lạnh lẽo nở nụ cười gằn: “Đó cũng do Tề Duyệt lợi hại, có thể khuyên Lộ Quảng Bình ôm tất cả trách nhiệm.”

Tô Anh suy tư, đại khái đoán được điều duy nhất Tề Duyệt có thể nói với Lộ Quảng Bình chắc là Lộ Hải rồi, chắc hẳn hứa hẹn sẽ đề bạt Lộ Hải? Ngược lại, việc Lộ Quảng Bình bị bắt là chuyện chắc chắn, lại có đám người Khương Triết cố ý chèn ép, ông ta không chạy thoát được đâu, vậy còn không bằng tự lấy mình trao đổi.

Cô muốn nói kỳ thực Lộ Quảng Bình không ngốc, chí ít thì cũng quyết đoán mà hi sinh.

Tô Anh: “Nếu việc này đã giải quyết rồi, em trở về không sao chứ?”

Triệu Vũ nói: “Đợi một hai ngày đi, chỉ sợ chó cùng rứt dậu [4].”

[4] Chó cùng rứt dậu: tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.

Tô Anh ở lại một ngày. Cô và Lưu Vận có nói chuyện điện thoại mấy lần, quả nhiên, nghe nói đã có hai nhóm người tới tìm cô: “Những người đó trông thật dọa người, cậu nên tránh ở ngoài mấy ngày nữa, sau đó mới nên trở về!” Lưu Vận nói.

Tô Anh nhìn về phía lòng bàn tay lần nữa: “Vậy phiền cậu xem giúp tớ đám hoa một chút, đừng hái nha! Còn có cây ngô đồng, cậu cũng giúp tớ tưới chút nước, rải chút phân hóa học nha?”

Lưu Vận bất đắc dĩ: “Ôi, cậu lại nhớ cây, nhớ hoa!”

Tô Anh cười nói: “Vậy tớ cảm ơn trước.”

“Được, đã biết!”

Thời gian và các loại sự kiện chồng chất, làm cho cảm giác cấp bách trong đáy lòng Tô Anh càng tăng lên. Không ai có thể yên lặng đợi cô trưởng thành, cô cần phải tìm, liều mạng tìm.

Kể từ đó, Tô Anh mỗi ngày ngoại trừ xem hoa thì chính là thử khống chế “tâm của thực vật”. Tuy đây chỉ là suy đoán và vọng tưởng của cô, nhưng cô vẫn muốn thử nỗ lực.

Lúc cô đang thử truyền “tâm của thực vật” ra rồi thu vào, cô lại nhìn thấy Khương Triết.

Người đàn ông mặc một cái áo gió dài tới mắt cá chân, đạp bóng đêm trở về. Mái tóc đen mang theo một luồng khí lạnh.

“Anh Anh, qua đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.