Edit: Hiền Chăn
Beta: Khánh Vân
Tựa hồ khi Triệu Vũ vừa dứt lời, trong nháy mắt, Khương Triết đã đá một chân sang, Triệu Vũ giơ tay lên đỡ đòn, hai người lại triền miên đấu với nhau!
Mỗi một chiêu đánh ra đều hung mãnh!
Nếu như trước đó còn vì muốn giữ thể diện mà không đánh vào mặt, thì ngay lúc này lại không để ý nhiều được nữa, dường như chỗ nào có sơ hở liền lợi dụng mà đánh vào! Nếu ai không biết, thật sự sẽ nghĩ rằng hai người họ có thâm thù đại hận, không đội trời chung.
Triệu Vũ tự biết mình đuối lý, lợi dụng kẽ hở của Khương Triết mà ra tay đánh ba quyền, Khương Triết cũng thật sự tàn nhẫn, nắm đấm nhiều lần nện mạnh vào bả vai Triệu Vũ, làm cho cả cánh tay anh tê rần!
Nhưng mà cũng chỉ ba quyền, ánh mắt của anh vẫn vững vàng, biến bổn gia lệ[1] còn có thể trả miếng.
[1]Biến bổn gia lệ 变本加厉: tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, tệ hại hơn.
Mãi cho đến khi chân trời phía xa xuất hiện tia sáng, rốt cuộc trận đánh phân cao thấp của Khương Tứ cùng Triệu Nhị mới dừng lại, hai người đúng là kỳ phùng địch thủ[2], ai cũng không thể chiếm thế thượng phong.
[2]Kỳ phùng địch thủ 棋逢对手: ngang tài ngang sức.
Triệu Vũ sức cùng lực kiệt nằm trên mặt đất, tay chân mở ra (hình chữ “đại”: 大), ngửa đầu lên nhìn ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời.
Ngực anh phập phồng kịch liệt, bộ quần áo lộn xộn vốn đã không thể nhìn, không chỉ lộn xộn mà còn dính đầy mồ hôi và bùn đất. Bởi vì đánh nhau quá nghiêm túc nên mặt bên trái của anh bị bầm tím một mảng, khoé miệng cũng bị rách ra chảy máu, càng làm cho khuôn mặt của anh trở nên ngang ngược, hung hãn hơn.
Mà Khương Triết lúc này đang ngồi trên ban công gần đó cũng không khá hơn bao nhiêu, anh đã sớm không còn chỉnh tề sạch sẽ như lúc ban đầu, hàng nút áo trên chiếc áo sơ mi đều bung ra gần hết, cũng không biết bị rơi ở chỗ nào, làm lộ ra làn da cùng vòm ngực săn chắc sau chiếc áo sơ mi, trông anh lúc này hoàn toàn không giống với vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị trong quá khứ.
Một tay anh đặt trên đầu gối, châm một điếu thuốc, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía xa xăm.
Triệu Vũ ‘xì’ cười một tiếng, nói: “Đã rất lâu không được động tay động chân thoải mái như vậy.”
Khương Triết: “Cho nên cậu cố ý tìm đánh?”
Triệu Vũ cười lạnh: “Khương Tứ, tôi cũng không ngờ sẽ có ngày đi tranh giành một người phụ nữ với cậu.”
Giọng nói của Khương Triết trầm thấp: “Nói sai rồi, Tô Anh đã là người phụ nữ của tôi, cô ấy cũng yêu tôi, cậu định tranh với tôi kiểu gì?”
“Fuck!” Triệu Vũ thấp giọng mắng.
Khương Triết hút thuốc, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh băng: “Triệu Nhị, đừng đánh chủ ý vào Tô Anh.”
Triệu Vũ bực bội châm thuốc lên, anh biết rõ mình cùng Khương Triết trong lòng Tô Anh có sự chênh lệch lớn như thế nào, nhưng cảm giác được ôm Tô Anh vào trong ngực thật thích biết bao, cô ấy đáng yêu, ôm vào trong ngực làm cho anh có cảm giác ấm áp.
“Khương Tứ, cậu có chắc sẽ cưới được bé hoa nhài vào cửa lớn Khương gia không? Bây giờ vẫn chưa cưới vào nhà, nhưng bên kia Tề Duyệt đã như hổ đói rình mồi, hãm hại bé hoa nhài hết lần này đến lần khác. Nếu thật sự cưới cô ấy vào Khương gia của cậu, cậu có chắc bé hoa nhài sẽ thích ứng được hay không? Đối với bé hoa nhài mà nói, Khương gia chính là đầm rồng hang hổ!”
“Chuyện này không cần cậu nhọc lòng.”
Khương Triết đã hút xong điếu thuốc, anh vùi tắt tàn thuốc trên mặt đất rồi vỗ nhẹ ống tay áo đứng lên.
Triệu Vũ cũng xoay người đứng dậy.
Khương Triết nhướng mày: “Triệu Nhị, cậu khẳng định mình thật sự thích Tô Anh chứ không phải nhất thời bị mê hoặc à?”
Triệu Vũ cười một tiếng, trông giống một tên lưu manh: “Nếu tôi nói, bởi vì bé hoa nhài mà tôi không có hứng thú với những người phụ nữ khác, có phải cậu sẽ lại đánh tôi hay không?”
Khương Triết nắm lấy cổ áo của Triệu Vũ, gương mặt vốn đã bình tĩnh lúc này lại nổi ‘cơn giông bão’: “Thu hồi ý nghĩ ghê tởm của cậu lại!”
“Nhưng nếu so sánh với tình thú, thì thời khắc tôi nhìn thấy bé hoa nhài thống khổ ngã trên mặt đất, tôi cảm thấy trái tim của mình dường như ngừng đập!”
Triệu Vũ đột nhiên đẩy Khương Triết ra, gắt gỏng khẩy khẩy phía dưới: “Con mẹ nó, cậu cho rằng tôi nghĩ như vậy à?” Rồi lại thình lình đá vào bức tường gần đó: “Mẹ nó! Từ khi nào lão tử thành loại người thích leo lên cơ thể phụ nữ như vậy chứ?”
Khương Triết cất giọng châm biếm: “Đừng nói như vậy, Tô Anh không hề giống với những người phụ nữ của cậu trước đây. Cậu đừng vấy bẩn tư tưởng của cô ấy!”
Triệu Vũ cười lạnh một tiếng, trong lời nói cũng có ý châm chọc: “Khương Tứ, vậy còn cậu thì sao? Cậu thì sạch sẽ à?”
Hai người giằng co một lát.
Khương Triết: “Cậu vẫn không có ý định buông tay à?”
Triệu Vũ hỏi ngược lại: “Nếu bảo cậu buông tay, cậu có thể buông à?”
Đáp án đã quá rõ ràng.
Khương Triết nhíu chặt đôi mày, ánh mắt nhìn Triệu Vũ vô cùng không tốt.
Triệu Vũ nói: “Bé hoa nhài vẫn chưa biết.”
Khương Triết: “Nếu cô ấy đã biết thì sao?”
—
Trợ lý Diêu vẫn luôn thấp thỏm nôn nóng, anh liên tục đi đi lại lại trước phòng bệnh, lại nhớ đến làn sóng ngầm mãnh liệt giữa Khương Triết cùng Triệu Vũ lúc rời khỏi, anh cảm thấy hai người này sẽ đánh nhau, một khi hai người này động thủ thì sẽ có một trận tinh phong huyết vũ[1], vẫn là những tay chân sai vặt như bọn anh chịu tai ương.
[1]Tinh phong huyết vũ 腥风血雨: gió tanh mưa máu. Có thể hiểu là một bầu không khí sặc mùi nguy hiểm, chết chóc.
Mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời dần hé lộ, sắc trời hửng sáng.
Trở lý Diêu quả nhiên thấy hai người Khương Troeets cùng Triệu Vũ quay trở về, hai người song song đi đến, trên người đều là dấu vết đánh nhau, huống chi trên mặt bọn họ còn bị thương, vết thương của Triệu Vũ ở trên mặt cùng khoé miệng, Khương Triết thì tốt hơn một chút, trên gò má của anh có chút bầm xanh.
Trong lòng anh nói thầm, không biết rốt cuộc hai người này đánh nhau vì chuyện gì? Có thể đánh đến mức này, hẳn không phải là chuyện bình thường, anh vừa suy nghĩ vừa bước đến gần: “Tổng tài, Nhị thiếu.”
Không ai để ý đến anh.
Đi tới cửa phòng bệnh, Khương Triết đưa mắt sang nhìn Triệu Vũ đang đứng một bên.
Ánh mắt Triệu Vũ nhìn vào cửa phòng bệnh sau đó liền xoay người rời đi.
Trong lòng trợ lý Diêu càng thêm nghi hoặc, nhưng anh cũng không hỏi han tìm hiểu nhiều hơn, chỉ nói: “Tổng tài, để tôi kêu y tá đến xử lí vết thương cho ngài?”
“Không cần. Mang hai bộ quần áo sạch đến đây.”
Khương Triết lạnh giọng từ chối, đẩy cửa bước vào.
Trợ lý Diêu bị bỏ lại trước cửa phòng bệnh, sờ sờ chóp mũi, anh cảm thấy cảm xúc của Khương Triết lúc này rất khó cân nhắc, còn có, giữa anh ấy cùng Triệu Nhị, đã bao nhiêu năm không xảy ra tranh chấp?
Hiện tại……
— Tô Anh vẫn ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, Khương Triết đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra cô vẫn không tỉnh giấc.
Khương Triết ngồi ở mép giường một lát, một tay cầm chiếc khăn lông lau những sợi tóc ướt, ánh mắt của anh dừng ở trên gương mặt Tô Anh, chiếc chăn trắng muốt được đắp lên đến gần miệng, càng làm cho gương mặt của trông dịu dàng đến mê người.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve lên má cô, từ khi nào bé hoa nhài của anh lại trở thành hồng nhan họa thuỷ như vậy?
Lại có thể làm Triệu Nhị động tâm.
Triệu Nhị cố chấp, đổi lại là người khác thì dễ giải quyết, nhưng là Triệu Nhị……
Quả thật làm cho anh thấy bất ngờ.
Anh xoa xoa ấn đường, một đêm không ngủ cộng thêm việc đánh nhau với Triệu Nhị làm cho anh thấy tâm tình khó chịu và đau đầu vô cùng.
Ném khăn lông đi, Khương Triết đứng dậy kéo một góc chăn trên người Tô Anh định nằm nghỉ ngơi một chút, buổi sáng anh còn có chút việc nên chỉ có thể nghỉ ngơi nhiều nhất một tiếng.
Nhưng đột nhiên, ánh mắt của anh ngưng tụ lại.
Anh thấy một chiếc áo khoác nam gắt gao quấn chặt trên người Tô Anh, ngã bệnh làm cho cô quá mệt mỏi, lúc nào cũng mơ mơ màng màng, đương nhiên cũng chưa phát hiện ra được điều khác thường nào.
——Là Triệu Vũ.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, chiếc áo khoác đen đã bị người đàn ông ném xuống đất!
Khi chiếc áo khoác rơi xuống, người đàn ông ‘hừ’ lạnh một tiếng, cất giọng khàn khàn nỉ non: “Bé hoa nhài của tôi.”
Anh ôm chặt cô gái vào trong lồng ngực của mình, cúi đầu xuống đặt nụ hôn lên vai cô.
—
Thời điểm Tô Anh tỉnh lại đã hơn 10 giờ sáng, điều làm cô ngạc nhiên là Khương Triết vẫn còn ở đây, anh ngồi ở trước giường, trước mặt anh đặt một chiếc laptop màu bạc. Dường như bất cứ lúc nào anh cũng đều bận rộn với công việc, chiếc máy tính là vật bất li thân.
Cô hơi cử động thân thể, dường như đã khôi phục được chút sức lực, chuyện tối hôm qua doạ cho cô một trận nhảy dựng, nhưng may mắn là cô chịu đựng qua khỏi, bởi vì cô cảm thấy ‘tâm của thực vật’ vẫn còn trong cơ thể mình không có rời đi, đây đúng là một tin tức tốt, cũng gián tiếp nói lên rằng sự kiên trì cùng phương hướng của cô không hẳn là sai.
“A Triết.”
Khương Triết ngước mắt: “Tỉnh rồi à?” Thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ.
Máy tính bị đặt sang một bên, anh gọi trợ lý Diêu đến: “Tìm bác sĩ chuẩn bị một chút, lát nữa làm kiểm tra.”
Trợ lý Diêu nhận lệnh, trước khi bước ra ngoài không nhịn được đưa mắt nhìn Tô Anh.
Tô Anh nghi hoặc: “Kiểm tra hả?”
“Ừm.” Anh nhìn gương mặt sạch sẽ của Tô Anh, trong đôi mắt chứa đầy sự nghi hoặc cùng khó hiểu, anh nhịn không được đưa tay véo véo mặt cô, lẩm bẩm: “Vật nhỏ!”
Tô Anh: “……”
Cô bĩu bĩu môi, thấy trên xương gò má của Khương Triết có vết thương, không nén được hỏi: “Mặt anh bị sao thế?” Tối hôm qua lúc gặp anh, hình như không có vết thương này?
“Không có gì.” Anh không muốn nói nhiều về chuyện này.
Tô Anh vẫn còn muốn nói gì đó, Khương Triết nâng nâng cằm, ý bảo trên đầu tủ cạnh giường có đặt chiếc váy: “Lát nữa thay ra.”
Tô Anh gật gật đầu: “À.” Lại hỏi: “Anh đến đây từ khi nào thế? Nếu như bận quá thì không cần đến đâu, em chỉ bị cảm mạo chút thôi.”
Khương Triết liếc nhìn cô một cái, khẽ cười: “Tối hôm qua không phải chúng ta ngủ cùng nhau sao? Em quên rồi à?”
Tô Anh: “……”
Khương Triết đứng lên, bỏ lại một câu: “Thay quần áo đi.”, sau đó đi ra ngoài.
Tô Anh nhìn nhìn chiếc váy kia, lúc này mới nhớ ra quần áo trên người mình vẫn là chiếc váy ngủ mỏng manh của ngày hôm qua, cô nhíu nhíu mày, lại phát hiện trên đầu vai có một mảng nhỏ hồng hồng.
—
Một lúc sau Tô Anh mới biết, kiểm tra theo như lời của Khương Triết lại là kiểm tra toàn thân, ngay cả não cũng được chụp X quang, bày ra một trận rất lớn, chờ khám xong hết thảy cũng đã là giữa trưa.
Cô mặc chiếc váy màu trắng của trợ lý Diêu mang đến, là một chiếc váy rất dài, chân váy dài đến mắt cá chân, được chế tác vô cùng tinh xảo, trên làn váy cùng ống tay áo đều được điểm xuyến bằng những hình bướm thêu tay tỉ mỉ, Tô Anh mặc chiếc váy này vào liền có cảm giác giống như muốn bay lên.
Cô kéo cánh tay Khương Triết quay trở lại phòng bệnh, nói: “Em chỉ bị cảm mạo phát sốt thôi đúng không?”
“Không phải.” Khương Triết liếc nhìn cô một cái: “Triệu Nhị nói tình hình của em lúc ấy không đơn giản chỉ là cảm mạo phát sốt.”
Tô Anh nghĩ đến Triệu Vũ, lại nói: “Ừ nhỉ, em còn muốn cảm ơn anh ấy đã cứu em.”
Khương Triết ‘ừ’ một tiếng: “Không cần, anh đã cảm ơn cậu ấy.”
“Hả? Anh cảm ơn anh ấy như thế nào?”
Khương Triết nhìn đôi môi liên tục lải nhải của Tô Anh, lòng bàn tay mơn trớn lên má cô sau đó dừng lại đè đè môi dưới của cô, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Những việc này không cần em lo lắng.”
Tô Anh cong cong đôi mắt, gật đầu nói: “Được ạ.” Lại hỏi: “Hiện giờ em có thể ăn gì đó không? Em đói quá!”
Khương Triết thu tay lại đặt lên môi chính mình: “Ừm.”
—
Lâm Thành Phong phát hiện Triệu Vũ đã nổi điên rồi, từ lúc anh nghe người ta nói Triệu Vũ đang ở trường đua xe, anh đã hứng thú vội vàng chạy sang đây, mong muốn được thi đấu một trận kích động lòng người.
Nhưng suốt một hành trình Triệu Vũ không hề chú ý đến anh, vẫn luôn điên cuồng đua xe, bởi vì anh ta quá điên cuồng nên trên đường đua trừ bỏ chiếc xe saleens7 của anh ta cũng không còn chiếc xe nào khác. Anh đã từng thử đuổi theo Triệu Vũ, kết quả lại phát hiện Triệu Vũ kia chạy như kiểu không muốn sống nữa, sau khi chạy theo vài vòng thì chịu không nổi cái tốc độ ấy, chỉ có thể dừng ở một bên.
Anh hỏi người thợ cả đang sửa xe ở gần đó: “Triệu Nhị đã chạy như vậy bao lâu rồi?”
Người nọ nói: “Khoảng hơn hai tiếng.”
Lâm Thành Phong kinh hãi: “Tôi đi, anh ta muốn tìm chết à?”
Đang nói, bên kia chiếc saleens7 của Triệu Vũ kịch liệt xoay tròn sau đó phanh lại, phát ra âm thanh sắt nhọn: kítttt———, xe đột nhiên dừng lại!
Lâm Thành Phong nhanh chóng chạy đến, gõ gõ cửa sổ xe: “Triệu Nhị, anh còn sống không hả?”
Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc cửa xe cũng mở ra, Triệu Vũ cởi mũ bảo hộ bước xuống.
Thân thể anh thở dốc kịch liệt, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, làm cho cả người anh trông giống như vừa mới được vớt từ nước ra, chuyện này cũng không lấy làm lạ, đua xe đều sẽ như vậy, điều duy nhất làm Lâm Thành Phong kinh ngạc chính là những vết thương trên mặt của anh.