Tiểu Khả Lân té xuống đất ngất đi.
Lúc Lục Tiểu Phụng chạy tới gã đã hôn mê bất tỉnh.
Đêm tối ở trong khu vườn hoang, thằng nhỏ này ngã thấy người chết, dĩ nhiên gã hoảng hốt.
Người chết ở trước mặt thằng nhỏ là lão già đầu tóc bạc phơ. Lão bị một sợi dây đỏ tươi xiết cổ chết.
Đặt mua quan tài là lão, hại người cũng là lão. Sau chính lão lại chết về tay kẻ khác.
Ai đã giết lão?
Tại làm sao lão bị giết?
Sợi dây trong bãng đêm đỏ rực, đỏ như máu tươi.
Lục Tiểu Phụng đã từng thấy những sợi dây giống hệt và cũng là đoạn dây xiết chết người. Sợi dây thao buộc thanh đoản kiếm của Công Tôn đại nương cũng bằng đoạn đỏ.
Xà Vương ở Dương Thành cũng bị giải đoạn đỏ thắt chết.
Lần này người động thủ là ai? Phải chăng là Công Tôn đại nương. Rất có thể Công Tôn đại nương đã đến kinh thành. Cuộc đấu ngày rằm tháng chín mụ quyết không chịu bỏ lỡ.
Thế thì lão già lưng còng này là ai? Tại sao lão lại giết chết Tôn lão gia? Nếu hung thủ là Công Tôn đại nương thì mụ giết lão làm gì?
Lục Tiểu Phụng chưa từng nghe nói tới lão già này trên chốn giang hồ.
Chàng ngần ngừ một lúc rồi cúi xuống nhìn, định bụng xem trong mình lão có vật gì chứng minh thân phận lão được chăng hoặc lão còn mang những thứ khác nữa. Rất có thể lão giấu độc xà trong người.
Lục Tiểu Phụng cảm thấy đầu ngãn tay mình cũng lạnh buốt. Chàng dùng hai ngãn tay lật vạt áo lão già lên.
Trong mình lão không có rắn vì rắn biết cựa quậy.
Lục Tiểu Phụng đưa tay vào thêm, bỗng chàng sửng sốt.
Mắt chàng đã ngã thấy đầu tóc lao bạc phơ, da mặt nhăn nheo xù xì nhưng tay chàng phạm vào cảm thấy khác lạ. Lão này là một nữ nhân.
Lục Tiểu Phụng đưa tay sờ thấy thân thể nữ nhân nhẵn nhụi và mềm mại. Quả nhiên mớ tóc bạc là giả. Nữ nhân đeo tấm mặt nạ được chế tạo rất tinh vi.
Lục Tiểu Phụng vuốt mớ tãc giả ra, kéo mặt nạn lên. Bộ mặt tuy đã lợt lạt cứng đơ nhưng là một bộ mặt xinh đẹp lạ thường,
Chàng nhận ra bộ mặt này rồi. Lão lưng gù hiển nhiên là Công Tôn đại nương.
Thuật dịch dung của Công Tôn đại nương rất tinh diệu. Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên biết rồi. Chàng tin vào Công Tôn đại nương bất luận muốn hóa trang làm người nào cũng được. Trên đời chẳng có mấy ai khám phá ra nổi.
Công Tôn đại nương võ công cao cường. Lục Tiểu Phụng cũng biết thế.
Trên cõi đời này ai là người bóp mụ chết tươi được? Bản lãnh của hung thủ thật là đáng sợ.
Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhịn được, người chàng phát run.
Chàng đến đất Kinh Hoa này ngày đầu tiên đã gặp biết bao nhiêu quái sự. Chàng nghĩ không ra tại sao Công Tôn đại nương lại mưu sát Tôn lão gia, lại càng không hiểu vì lẽ gì mụ chết ở chỗ này.
Chàng đã đặt ra nguyên tắc khi gặp việc không tìm được đáp án thì đừng nghĩ nữa là hơn vì càng nghĩ càng bối rối.
Nhưng khi chàng nghĩ nữa thì lại cảm thấy phảng phất có thể nghĩ ra được.
Chàng nhận định trong thành thị cổ kính này, ở một xó xỉnh tối tăm nào đã có một nhân vật giảo quyệt hơn hồ ly, dữ tợn hơn rắn độc đang theo dõi chàng để đòi mạng.
Bất luận người đã là ai cũng là một đối thủ đáng sợ nhất trong đời chàng.
Lục Tiểu Phụng dường như phảng phất biết người đó là ai rồi.
* * * * *
Ánh đèn thảm đạm soi vào khuôn mặt lợt lạt của Âu Dương Tình.
Khuôn mặt xinh đẹp của thị không còn chút huyết sắc. Cặp mắt xinh đẹp của thị nhắm lại. Hàm răng cũng nghiến chặt.
Thị còn mở mắt ra được không? Miệng thị còn nói năng được khôbng?
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng đứng bên giường nhìn thị, rất hy vọng thị còn trợn mắt lên để nhìn chàng, miệng thị còn mở ra được để thóa mạ chàng mấy câu như trước.
Lý Yến Bắc và Thập Tam Di đứng ở phía sau Lục Tiểu Phụng. Vẻ mặt hai người này cũng rất trầm trọng, đột nhiên Lý Yến Bắc lên tiếng :
– Lúc chúng ta xuống nhà bếp, y đã ngã lăn ra rồi.
Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn cổ Âu Dương Tình. Trên cổ họng thị chẳng có vết tích chi hết. Chàng hỏi :
– Vết thương y ở chỗ nào?
Thập Tam Di đáp :
– Ở trên tay y mà là tay trái.
Lục Tiểu Phụng thở phào một cái. Chàng nghĩ thầm :
– Lúc rắn vọt tới chắc thị cũng vươn tay chụp như mình.
Phản ứng của thị tuy còn kém Lục Tiểu Phụng xa nhưng so với Tôn lão gia hãy còn lẹ hơn vì lão uống nhiều rượu quá rồi.
Lý Yến Bắc nói :
– May mà y kịp kêu chúng ta đến cứu và chúng ta tới nơi cũng không chậm quá.
Hắn phát giác ra vết thương của Âu Dương Tình rồi lập tức phong tỏa huyệt đạo nơi tay trái thị để ngăn chặn chất độc loang ra.
Lý Yến Bắc lại nói :
– Nhưng người đã chân chính cứu vãn được mạng y không phải là ta mà là công tử.
Thập Tam Di hỏi :
– Có điều tiện thiếp chưa rõ tại sao công tử lại bảo y bị người ám toán?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Thực ra tại hạ cũng không thể xác định.
Thập Tam Di nói :
– Nhưng công tử đã cứu mạng y.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhã cười đáp :
– Có nhiểu việc tại hạ làm liều mà trúng. Nếu các vị hỏi tại hạ tại sao làm thế thì chính tại hạ cũng không trả lời được.
Thập Tam Di nói :
– Tuy công tử không biết lại tự nhiên làm được. Trái lại nhiều người biết mà không làm nổi.
Lý Yến Bắc xen vào :
– Vì thế mà Lục Tiểu Phụng vĩnh viễn không hổ danh là Lục Tiểu Phụng. Trên đời chỉ có một Lục Tiểu Phụng mà thôi.
Thập Tam Di nhẹ buông tiếng thở dài nói :
– Không trách y bất cứ trường hợp nào đối với công tử cũng có một mối thâm tình.
Âu Dương Tình sự thực đã có mối thâm tình với Lục Tiểu Phụng chưa?
Thập Tam Di lại nói :
– Tay trái y đã bị độc xà cắn một miếng, người y té xuống rồi nhưng trong tay y vẫn giữ chặt đĩa ốc, chết cũng không buông vì y đã định làm món này cho công tử vì…
Bỗng mụ dừng lại không nói nữa mà cho là nói đã quá đủ. Chỉ một sự kiện này cũng tỏ ra Âu Dương Tình đối với Lục Tiểu Phụng có một mối tình cảm vô bờ bến.
Lục Tiểu Phụng đăm đăm nhìn nét mặt Âu Dương Tình. Trong lòng chàng dường như nổi lên nỗi xúc động không bút nào tả xiết.
Chàng không thể để Âu Dương Tình chết.
Cái chết của Tiết Băng đã gieo vào tâm hồn chàng một sự hối hận vĩnh viễn không khi nào vãn hồi được.
Lục Tiểu Phụng chờ đợi hồi lâu không thấy chàng nói gì liền hỏi :
– Công tử đã tìm thấy người thổi còi tre huy động độc xà rồi ư?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Ai vậy?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Một thằng nhỏ.
Lý Yến Bắc giật mình kinh hãi hỏi tiếp :
– Phải chăng trong bãng tối còn có người chủ sử khác nữa?
Lão quả không hổ là tay lão luyện giang hồ, nhận định sự việc sâu xa và chuẩn đích hơn kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Theo lời thằng nhỏ đó thì một lão già lưng gù đã sai gã làm việc này.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Công tử cũng đã tìm ra lão lưng gù rồi chứ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Có khi trên đời này chẳng có người nào như vậy. Tại hạ tìm ra một người gù là Công Tôn đại nương hóa trang.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Công Tôn đại nương là ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Công Tôn đại nương là đại thư của Âu Dương Tình mà cũng là bạn của tại hạ.
Lý Yến Bắc sửng sốt.
Thập Tam Di bất giác cười lạt nói :
– Y có một vị hảo thư mà cũng là hảo bằng hữu của công tử.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm đáp :
– Công Tôn đại nương nguyên trước là hảo thư của y, hảo bằng hữu của tại hạ.
Thập Tam Di hỏi :
– Hiện giờ công tử có nghĩ như vậy chăng?
Lục Tiểu Phụng thừa nhận :
– Có thể. Vì tại hạ tin rằng hung thủ chân chính không phải là Công Tôn đại nương.
Thập Tam Di hỏi :
– Không phải thị chủ mưu thì ai?
Lục Tiểu Phụng nắm chặt song quyền đáp :
– Nhân vật này giảo quyệt hơn Hoắc Hưu, thâm hiểm hơn Kim Cửu Linh. Võ công của hắn chắc cũng cao thâm hơn hết thẩy những người mà chúng ta đã biết.
Hoắc Hưu và Kim Cửu Linh chàng đã coi là những đối thủ rất đáng sợ, suýt nữa họ đã đưa chàng vào đất chết.
Chàng phải trải qua bao nhiêu bước nguy hiểm, phí bao nhiêu tâm huyết, thêm vào vận khí may mắn mới lột được mặt nạ của hai nhân vật đó,.
Nhưng hiện giờ chàng đụng độ với người này càng đáng sợ hơn.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Sao công tử biết Công Tôn đại nương không thủ chân hung?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Tại hạ không biết.
Thập Tam Di hỏi :
– Nhưng công tử cảm giác được kia mà?
Lục Tiểu Phụng thừa nhận có cảm giác như vậy.
Thập Tam Di lại hỏi :
– Cũng là một vụ cảm giác hồ đồ chăng?
Lục Tiểu Phụng lại thừa nhận điểm đó.
Thập Tam Di thở dài nói :
– Xem chừng công tử quả là một quái nhân. Bất luận kẻ nào đối nghịch với công tử e rằng cũng gặp xúi quẩy.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhã cười nói :
– Nhưng lần này kẻ xúi quẩy có thể tại hạ.
Lý Yến Bắc lại hỏi :
– Hiện giờ Công Tôn đại nương ở đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Mụ chết rồi.
Thập Tam Di đáp :
– Thằng nhỏ kia đâu rồi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Gã còn nằm chết giấc ở chỗ đó.
Thập Tam Di hỏi :
– Công tử không giải cứu gã ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Tại hạ lưu gã lại chỗ đó là cứu gã.
Thập Tam Di không hiểu.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Công tử nhận định thằng nhỏ kia giúp hung thủ chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Mọt thằng nhỏ hơn mười tuổi đầu nhất định không dám tới chỗ đó lúc đêm tối.
Vả lại cái còi trúc cách chế tạo rất đặc biệt. Nã không phải là người luyện nội công thì thanh âm không vang dội.
Chàng cười nửa miệng nói tiếp :
– Huống chi không phải gã ngất xỉu thật sự.
Lý Yến Bắc hỏi lại :
– Sao công tử không đem gã về đây tra hỏi khẩu cung?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Gã không chịu nói mà tại hạ lại không thể tra hỏi một thằng nhỏ.
Lý Yến Bắc nói :
– Nhưng ít ra công tử cũng nên ngấm ngầm theo dõi gã, biết đâu không do nơi gã mà tìm ra được chân hung.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
– Nếu tại hạ theo dõi, nhất định thằng nhỏ phải chết.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Công tử sợ hung thủ giết gã để bịt miệng chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đúng thế.
Lý Yến Bắc thở dài nói :
– Lòng dạ Lý mỗ đã không cứng rắn chẳng ngờ tâm địa công tử còn mềm nhũn hơn.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một lúc lâu rồi chậm rãi nói :
– Trước kia cũng có người bảo tại hạ tuy tính nết vừa rắn chắc vừa thối tha như hòn đá chôn dưới đất mà lòng dạ lại mềm như đậu hũ.
Thập Tam Di thở dài nói :
– Chẳng phải như đậu hũ mà là giống đĩa ốc chiên.
Mụ vừa cười vừa nói tiếp :
– Đĩa ốc chiên còn ở ngoài kia. Âu Dương Tình đặc biệt làm cho công tử, ít ra công tử cũng phải ăn một con.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Khi tại hạ trở về sẽ ăn.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Công tử lại đi ư? Đi đâu?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đi kiếm một người.
Lý Yến Bắc hỏi :
– Kiếm ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Diệp Cô Thành.
Lý Yến Bắc sửng sốt.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Y đã giải được chất độc về ám khí của Đường gia để tự cứu mình tất cũng có thể cứu được Âu Dương Tình.
Sắc mặt lợt lạt của Âu Dương Tình biến thành xám xịt coi mà phát khiếp. Má bên trái thị đã xưng lên. Thủ pháp điểm huyệt của Lý Yến Bắc hiển nhiên chưa được cao thâm, không cầm chỉ hoàn toàn được chất độc khỏi lan ra.
Thập Tam Di chau mày hỏi :
– Tính nết của con người như Diệp Cô Thành liệu có chịu ra tay cứu ai không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Dù y không chịu tại hạ cũng cứ đi. Dù tại hạ có phải quỳ xuống năn nỉ cũng đành chịu.
Chàng ngưng thần nhìn mặt Âu Dương Tình nói dằn từng tiếng :
– Bất luận bằng cách gì, tại hạ cũng ráng cứu nàng sống lại.
* * * * *
Đêm đã khuya. Những nhà hàng đông khách dọn dẹp cả rồi. Quán trà Xuân Minh là nơi đóng cửa muộn nhất, khách cũng chỉ còn lẻ tẻ.
Xem chừng người ta sắp dọn dẹp đi ngủ. Lục Tiểu Phụng vẫn ngồi trước một hồ trà mới pha ngơ ngẩn xuất thần.
Chàng đã tới nhiều nơi, kiếm hết mọi khách sạn mà chẳng thấy bãng Diệp Cô Thành đâu.
Nhân vật như Diệp Cô Thành đã bày ra cuộc này đáng lẽ dễ kiếm y lắm mới phải vì bất luận y ở chỗ nào cũng được rất nhiều người chú ý.
Nhưng từ lúc giữa trưa hôm nay y lộ diện ở Xuân Hoa Lâu rồi cũng như Tây Môn Xuy Tuyết mất biến trong tòa thành thị này, cả tin tức liên quan đến y cũng không nghe thấy.
Lục Tiểu Phụng không đoán được vụ này ra sao và chẳng có lý do nào khiến cho Diệp Cô Thành lẩn tránh.
Cả người bị đâm thủng xương tỳ bà thành tàn phế suốt đời là Đường Thiên Dung cũng không lẩn tránh. Đường Thiên Dung trú ở trong Toàn Phúc khách sạn rất rộng trên đường phố lớn ngay phía đông tòa cổ lâu. Nghe nói hắn đã kiếm rất nhiều danh y chuyện trị ngoại thương.
Hắn chưa dời khỏi kinh thành không phải vì hắn bị thương mà là vì những tay cao thủ ở Đường gia đã đi suốt ngày đêm đến báo thù cho hắn.
Đây quả nhiên là một đại sự làm náo động võ lâm.
Việc đại sự thứ hai là Nghiêm Nhân Anh tuy không tìm thấy Tây Môn Xuy Tuyết nhưng đã kiếm được mấy tay trợ thủ rất lợi hại.
Theo lời đồn thì trong đám này không chỉ có bọn Lạc Ma phe Phật Tông bên Tây Tạng mà còn hai vị thần bí kiếm khách khổ luyện lâu năm trên núi Thánh Mẫu Thủy. Không hiểu tại sao bọn này nguyện ý liều mạng vì Nghiêm Nhân Anh.
Hai sự kiện trên đều bất lợi cho Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành. Toán thứ nhất muốn tìm cho bằng được Diệp Cô Thành, toán thứ hai ráng tìm cho ra Tây Môn Xuy Tuyết.
Bất luận Tây Môn Xuy Tuyết hay Diệp Cô Thành ai thắng ai bại cũng vậy, nếu còn sống sãt đều chẳng được yên lành.
Lục Tiểu Phụng nghe được tin tức không phải là ít mà lại là những tin chàng không cần nghe. Thậm chí Mộc đạo nhân, Cổ Tùng cư sĩ chàng muốn kiếm cũng không thấy.
Quán đã thưa khách. Trà bác sĩ tay cầm bình nước lớn đã đặt xuống không ngớt ngã Lục Tiểu Phụng. Hiển nhiên hắn có ý muốn thúc giục chàng về đi.
Lục Tiểu Phụng giả vờ không ngã thấy vì hiện giờ chàng chẳng còn nơi nào để tìm kiếm.
Không kiếm thấy Diệp Cô Thành thì trở về nhìn mặt Âu Dương Tình thế nào được?
Bình trà mới pha cũng nguội rồi. Đêm đã khuya lại càng lạnh.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài, tay nâng chung trà đặt vào miệng.
Đột nhiên hàn quang lấp loáng rồi choang một tiếng. Chung trà bị đánh vỡ tan tành.
Hàn quang rớt xuống. Đây là một mũi Tam Lăng Thấu Cốt tiêu dài ba tấc sáu phân.
Cửa quán treo ngọn đèn lồng soi rõ một vị hòa thượng mình mặc áo cà sa xanh, chân đi giầy trắng đang nhìn chàng cười lạt.
Những cao thủ võ lâm ở ngoài rất ít người dùng thứ phi tiêu đó, thủ pháp phóng tiêu của nhà sư vừa mau vừa chuẩn đích thì chắc là một cao thủ hạng nhất về môn này,
Lục Tiểu Phụng không nhận ra y, lại không hiểu vì sao đột nhiên y ra tay ám toán. Lạ hơn nữa nhà sư bắn một phát không trúng chàng mà vẫn đứng bên ngoài chứ chưa bỏ đi.
Lục Tiểu Phụng cười. Chàng đã không xông ra lại ngồi nhìn nhà sư mà cười. Hiện chàng đang lắm chuyện rắc rối, chàng không muốn gây sự cho phiền não.
Ngờ đâu nhà sư lại chẳng buông tha. Y dùng tay phãng ra hai mũi tiêu nữa. Đuôi mũi tiêu có buộc tiêu y để lúc phãng ra rít lên những tiếng ve ve. Lực lượng phóng tiêu của nhà sư hiển nhiên rất cao thâm.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài.
Chàng nhận ra nhà sư này đến sính sự với mình, chàng không ra không được.
Phi tiêu bắn chưa tới nơi, người chàng vọt ra ngoài cửa.
Dè đâu nhà sư thấy chàng ra liền co giò chạy ngay.
Khi chàng không muốn đuổi nữa nhà sư dừng bước vẫy tay.
Những chuyện lỳ quái mỗi lúc một nhiều tưởng chừng bao nhiêu việc kỳ quái trong thiên hạ đều đổ dồn lên mình Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không muốn rượt theo mà không rượt không xong.
Chàng đuổi qua hai đường phố, nhà sư đột nhiên dừng lại trong một ngõ hẻm tối tăm cười lạt nói :
– Lục Tiểu Phụng! Ngươi có dám lại đây không?
Dĩ nhiên chàng dám.Trên đời rất ít việc chàng không dám làm.
Tuy chàng biết rõ mình vào ngõ hẻm tối tăm, nhà sư này bất cứ lúc nào cũng có thể hạ thủ. Trong ngõ hẻm không chừng lòi mai phục và cạm bẫy chàng chưa từng thấy. Có khi nhà sư còn tuyệt kỹ sát thủ mà chàng chưa biết.
Nhưng chàng cứ tiến vào.
Không ngờ chàng vừa tiến vào, nhà sư kia đột nhiên chạy ra trước mặt chàng kính cẩn đập đầu ba cái.
Lục Tiểu Phụng sửng sốt.
Nhà sư nhìn chàng mỉm cười hỏi :
– Chắc Lục đại hiệp không nhận ra bần tăng?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu. Trước nay chàng chưa gặp nhà sư này bao giờ.
Nhà sư hỏi :
– Cả ba mũi Thấu Cốt Kim Tiêu, Lục đại hiệp cũng không nhận ra ư?
Lục Tiểu Phụng ngẫm nghĩ rồi lại hỏi :
– Phải chăng đại sư là người ở Phi Tiêu Thắng Gia tại Quang Trung?
Hòa thượng đáp :
– Tại hạ là Thắng Thông.
Cái tên này Lục Tiểu Phụng cũng chưa quen. Phi Tiêu Thắng Gia không phải là danh môn đại tộc hiển hách trên giang hồ.
Thắng Thông lại nói :
– Tại hạ đến để trả nợ.
Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên hỏi :
– Trả nợ ư?
Thắng Thông đáp :
– Cả nhà họ Thắng đều thiếu Lục đại hiệp một món nợ lớn.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Thế thì đại sư lầm rồi. Tại hạ chưa từng nợ ai mà cũng không ai nợ tại hạ.
Thắng Thông đáp :
– Tại hạ không lầm đâu.
Giọng nói kiên quyết, vẻ mặt nghiêm trang nhà sư tiếp :
– Sáu năm trước, bản môn từ trên xuống dưới mười một người đều bị bại về tay Hoắc Thiên Thanh. Cả nhà bị đuổi đến Quang Trung. Từ đó cha mẹ ly tán, anh em phiêu bạt, tại hạ bức bách phải vào cửa Không. Tuy vẫn ôm mối rửa hận nhưng Hoắc Thiên Thanh võ công rất cao cường, tại hạ tự biết mình không thể trả thù được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Vì tại hạ giết Hoắc Thiên Thanh rửa hận thay cho các vị nên đại sư đến trả ơn chăng?
Thắng Thông đáp :
– Chính thế.
Lục Tiểu Phụng cười gượng.
Hoắc Thiên Thanh không phải chết về tay chàng. Cả Độc Cô Nhất Hạc và Tô Thiếu Anh cũng vậy.
Nhưng người ta đổ món này lên mình chàng thành ra có kẻ trả thù lại có người đến báo ơn.