Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Q.2 - Chương 39 - Chương 16.2

trước
tiếp

Vừa ra đến cửa, Linh Nhi đã vội vàng bước tới: “Cô nương, Thiển Thương bất cẩn thả con sói vàng kia ra mất rồi!”

“Cái gì?!” Con sói vàng kia có độc, nếu cắn phải người ta thì hậu quả thật không lường được! Nàng vội vội vàng vàng đi theo Linh Nhi về phòng mình, vừa vào cửa đã nghe Thiển Thương hét lên một tiếng thảm thiết!

Tô Cẩm Bình nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy con sói nhỏ kia đang treo người trên cánh tay cô ta, trên tay áo màu xanh nhạt có dính vết máu nhỏ màu đen. Vừa nhìn thấy các nàng, con sói nhỏ kia vội lao ra ngoài chạy trốn, chỉ để lại một bóng hình trên không trung! Tô Cẩm Bình không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chân bước tới, vén tay áo Thiển Thương lên, há miệng mút vết thương kia.

Linh Nhi và Dĩ Mạch đều kinh hãi muốn ngăn lại mà không kịp!

Nàng hút vài hơi, hút hết máu đen ra giúp cô ta, sau đó nhổ xuống đất, hút đến khi ra máu đỏ Tô Cẩm Bình mới ngừng lại: “Linh Nhi, băng bó giúp cô ấy một chút!”

Đôi môi đỏ mọng dần biến thành màu tím, trong miệng tê dại đã không còn cảm giác gì, Dĩ Mạch vội đưa cho Tô Cẩm Bình một viên thuốc: “Cô nương, đây là Thanh Tâm hoàn, trị độc tố còn sót lại rất hiệu quả.”

Tô Cẩm Bình nhận lấy rồi nuốt xuống, sau đó mới hỏi Linh Nhi: “Sao lại thế này?”

Trên mặt Thiển Thương thoáng hiện lên vẻ áy náy, trong lòng cũng đầy kinh hãi, cô ta không thể ngờ được Tô Cẩm Bình sẽ vì cô ta mà không màng đến mạng sống lập tức hút độc ra cho cô ta, dù sao họ biết nhau còn chưa tới một ngày: “Cô nương, vừa rồi ta thấy con sói kia đáng yêu nên muốn thả ra chơi một chút, ai ngờ…”

Tô Cẩm Bình khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng hiện giờ con sói nhỏ kia đã chạy mất rồi, nếu để nó làm người khác bị thương thì tai họa thật khôn cùng: “Em cứ chờ ở đây đã, Linh Nhi chăm sóc cô ấy, Dĩ Mạch theo ta đi tìm con sói kia.”

Dứt lời nàng liền vội vàng chạy ra ngoài, đầu vẫn còn hơi váng vất, có điều, may mà lúc hút độc nàng cũng cảnh giác khống chế tốc độ lưu chuyển nước bọt trong miệng, nên nọc độc vào trong cơ thể nàng cũng không nhiều, nhưng chạy được vài bước, chân nàng lảo đảo một cái, suýt thì đứng không vững, nàng bám vào núi giả, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể.

Hiên Viên Dĩ Mạch vội đỡ nàng, nhíu mày nói: “Cô nương, hành động vừa rồi của cô quá mạo hiểm, nếu thuộc hạ không ở đó…” thì nàng nguy hiểm rồi!

“Đương nhiên ta cũng biết làm thế là nguy hiểm, nhưng mà…” Nhưng Thiển Ức đã chết rồi, nàng không thể trơ mắt mà nhìn Thiển Thương gặp chuyện không may: “Đừng nói nữa, dù là Thiển Thương hay là hai em bị cắn, thì ta cũng sẽ làm như thế.”

“Cô nương…” Trong đáy mắt Dĩ Mạch thoáng hiện lên vẻ cảm động.

Nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, trong đầu Tô Cẩm Bình chợt lóe sáng, nghĩ ra một ý kiến hay: “Đi đến phòng bếp lấy thịt tới đây, nhớ lấy cả hạt tiêu và rau thơm nữa!”

Mùi thịt nướng thơm lừng bay ra từ hậu viện phủ Tề quốc công, mọi người đi qua không ai là không chép miệng, nhưng Dĩ Mạch đã phân phó không cho phép ai lại gần, nên bọn họ chỉ có thể lén lút đứng từ xa nhìn vào.

Hiên Viên Dĩ Mạch nhíu mày hỏi: “Cô nương, cách này liệu có hiệu quả không?”

“Có hiệu quả hay không, em cứ chờ xem là biết!” Bên tai nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, đôi môi đỏ mọng cong lên nở nụ cười gian xảo, độc tố còn sót lại trên người lúc này cũng đã được viên giải dược kia giải trừ hoàn toàn.

Miếng thịt xiên trên que nướng cháy xèo xèo, từng dòng mỡ vàng ươm chảy từ trên bề mặt xiên thịt xuống. Ở cách đó không xa, một con sói vàng nhỏ hơi há miệng, đôi mắt xanh lục đầy vẻ tham lam, Tô Cẩm Bình bỗng quay đầu nhìn nó, giơ xiên thịt trong tay mình lên: “Muốn ăn không?”

Nàng vừa dứt lời, con sói nhỏ vốn đang định lao tới cướp thịt chợt khựng lại, nhìn nàng đầy vẻ đề phòng.

“Muốn ăn thì ăn đi!” Nói xong, Tô Cẩm Bình ném xiên thịt trên tay mình xuống đất, ý bảo nó có thể lấy ăn.

Con sói nhỏ nhìn nàng rồi lại nhìn xiên thịt kia, cứ lặp đi lặp lại một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn không ngăn được sức hấp dẫn của thức ăn ngon, liền bước tới ăn. Cắn một miếng, quả nhiên, thịt nướng thơm vô cùng, hơn nữa, nó dám chắc rằng, nó tuyệt đối chưa từng ăn món nào ngon hơn món này!

Nhìn nó ăn ngon lành như vậy, Tô Cẩm Bình liền nói: “Nếu đi theo ta, thỉnh thoảng lại được ăn đồ ăn ngon đấy!” Con sói này rất thông minh trí tuệ, nàng tin là nó hiểu được nàng nói gì.

Con sói vàng hơi vẫy vẫy tai, nhưng cũng không thẳng thắn đáp lại Tô Cẩm Bình, nhưng chỉ một chút hành động nhỏ cũng thấy được nó đang do dự. Sau khi ăn xong, nó lại quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình, há miệng ra thở hồng hộc, nhe răng nanh nhìn vẫn dữ tợn như trước, nhưng đã thân thiện hơn rất nhiều, đúng là cắn người miệng mềm! (Ý nói là đã ăn của người ta thì không dám nói mạnh nữa)

“Này, ăn no rồi đúng không? Giờ ta với ngươi quyết đấu! Nếu ta có thể khống chế được ngươi, nếu ta thắng, sau này ngươi phải ngoan ngoãn mà đi theo ta, nếu ta không làm được, thì sẽ để ngươi đi, sao hả?” Nàng vòng hai tay trước ngực, nhìn xuống nó.

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt của con sói nhỏ lập tức trở nên vô cùng hung ác, rõ ràng rất bất mãn vì mình bị coi thường, nhân loại mà dám quyết đấu với nó sao? Nghĩ vậy, cơ thể nó lao mạnh về phía Tô Cẩm Bình như một thanh kiếm sắc bén, nhưng, khi bay tới giữa không trung, cơ thể nó bỗng khựng lại, một dúm lông sau gáy bị người ta túm lấy, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào mắt nó đầy vẻ giễu cợt: “Nhóc này, ngươi còn yếu lắm!”

Nó nhe răng ra hằm hè không phục! Tô Cẩm Bình cũng không tức giận, ném nó sang một bên: “Cho ngươi một cơ hội nữa!”

Lần này con sói nhỏ đã thông minh hơn, không hướng thẳng về phía nàng nữa, mà nhanh chóng lủi sang bên cạnh người nàng, có vẻ muốn tập kích bất ngờ từ sau lưng nàng! Chọn đúng thời cơ, nó liền lao về phía cổ nàng, mà Tô Cẩm Bình vốn không có chút phản ứng nào, đột ngột quay đầu lại, tay phải đưa ra bằng tốc độ không thể tin nổi, lại túm lấy dúm lông trên cổ nó lúc nãy!

Đôi mắt xanh lục trợn trừng lên, nhìn nàng không dám tin!

“Sao hả? Vẫn chưa phục à? Được, vậy lại cho ngươi một cơ hội nữa!” Nàng lại ném nó sang một bên, lần này, con sói nhỏ bật người lên, nhanh chóng xoay vòng quanh cơ thể Tô Cẩm Bình trên không trung. Tô Cẩm Bình cũng nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh xung quanh mình, tiếng gió sắc bén bỗng thay đổi, quét từ hướng chín giờ tới, nàng lại đưa nhanh tay ra, khống chế con sói kia!

“Sao? Có phục không?” Mắt nàng đầy ý cười, hôm nay nàng nhất định phải thu phục được con sói này mới thôi.

Con sói nhỏ cúi đầu như bị đả kích mạnh mẽ, dáng vẻ uể oải chán nản.

“Được rồi, đừng có bày ra cái bộ dạng đó nữa, không đánh lại thì cố gắng làm cho mình mạnh lên, mạnh lên rồi lại đánh tiếp, rồi sẽ có ngày vượt qua ta thôi!” Đe dọa, cám dỗ, trước là dùng đồ ăn để dụ dỗ, sau đó dùng thực lực để đàn áp, để con sói nhỏ này nhận nàng làm chủ nhân! Nhưng điều mà nàng muốn không chỉ là một con thú cưng ngoan ngoãn như con thỏ con, mà là một đồng bọn đầy hoang dã!

Con sói nhỏ nghe xong liền sáng mắt lên, há mồm hú lên một tiếng, rồi thuận thế nép vào người Tô Cẩm Bình.

Hiên Viên Dĩ Mạch há hốc miệng không tin nổi, không phải chứ? Chỉ một lát thế mà đã nghe lời rồi à?

“Được rồi, để ta đặt cho em cái tên nhé!” Nàng xoa xoa đầu nó, mặt đầy vẻ suy tư.

“Gọi là Bạc nhé?!” Tô Cẩm Bình vừa nói vừa gật đầu hạnh phúc.

“…” Một người một sói không nói được câu nào.

“À ú…” Thể hiện sự bất mãn của mình.

Dĩ Mạch cũng cảm thấy cái tên này rất thiếu trình độ, liền nói: “Cô nương, hay là đổi tên khác đi, tên này…” nghe quá tầm thường!

Tô Cẩm Bình cũng nghĩ ngợi một lát, nhìn con sói vàng nhỏ một lúc lâu sau mới quyết định dứt khoát: “Vậy gọi là Vàng đi! Lông của nó màu vàng, hơn nữa, ta thích nhất là vàng!”

“…” “Vàng” lại gục đầu xuống trong chớp mắt.

— Hiên Viên Dĩ Mạch suýt nữa ngất xỉu!

Ôm Vàng vui vẻ quay về phòng mình, gặp Lãnh Tử Hàn đi ngược chiều tới, nàng cười u ám: “Tiểu Hàn Hàn, huynh giỏi thật!”

“Tiểu Cẩm, muội sao thế?” Ánh mắt phóng túng nhìn về phía nàng, chợt cảm thấy không yên, nàng chưa từng nói chuyện với mình như thế bao giờ.

Nàng tung một cước về phía hắn ta. Lãnh Tử Hàn không ngờ nàng lại đột nhiên ra tay, nên không kịp né tránh, một dấu chân đen rất to in lên áo bào của hắn ta: “Tiểu Cẩm, muội…” Không phải là nàng nên đi tính sổ với Bách Lý Kinh Hồng sao? Đang yên đang lành sao lại đá mình một cước?!

Tô Cẩm Bình cười lạnh: “Lãnh Tử Hàn, sau này huynh muốn đấu với Bách Lý Kinh Hồng thế nào thì ta không cần biết, nhưng còn dám chạy tới vu oan cho hắn nữa, ta sẽ cho huynh biết mặt!” Nói xong, nàng đi thẳng.

Lãnh Tử Hàn đứng ngẩn người sau lưng nàng một lúc lâu, rồi chợt vung tay áo bào lên, một luồng khí mạnh mẽ quét qua hoa viên, ‘rầm’ một tiếng, một ngọn núi giả sừng sững lập tức vỡ tan tành thành bốn năm mảnh! Khóe môi cương nghị cong lên một nụ cười tà ác: “Bách Lý Kinh Hồng! Ngươi cứ chờ đó cho bản tôn!”

Quay về phòng mình, Tô Cẩm Bình gặp ngay Thiển Thương áy náy nhìn mình: “Cô nương, xin lỗi, tại ta mà hại cô suýt nữa thì…”

“Không sao, không phải ta cũng không có chuyện gì sao? Sau này có gì chưa quen thì cứ nói với Linh Nhi, đừng câu nệ, cứ coi nơi này như là nhà của em là được, cũng coi ta như tỷ tỷ của em đi!” Tô Cẩm Bình không để ý đáp lời, rồi ra hiệu cho Linh Nhi đi làm một cái tổ cho Vàng.

Thiển Thương nghe vậy hơi chấn động một chút, sự áy náy trong mắt càng đậm hơn, nhưng không nói thêm câu gì nữa.

Đúng lúc này, ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng Tô Cẩm Bình bị người ta đá văng ra, Vân Lam bước nhanh vài bước vào, đôi mắt hạnh tức giận đến đỏ ửng lên: “Tiện nhân, chính ngươi động tay động chân trên y phục của ta, hại ta bị mất mặt đúng không?” Nhiều ngày nay nàng ta vẫn luôn suy nghĩ, dường như chỉ có một đáp án duy nhất đó, chỉ có tiện nhân trước mặt nàng ta đây mới có thù oán với Mộ Dung gia, mà trong chuyện này, người bị thiệt hại nhiều nhất là Mộ Dung gia, nên chỉ có nàng là người bị tình nghi nhiều nhất.

“Sao thế, không phải tam biểu muội nên cảm ơn biểu tỷ đã giúp ngươi lấy được một hôn sự tốt sao? Nếu không có ta, thì dù chết Mộ Dung Phong cũng không thể nào cưới ngươi, ta nghĩ, điểm này dù ta không nói ngươi cũng tự hiểu chứ?” Đúng là nực cười, chỉ cho phép Vân Lam nàng ta hại mình, chính mình lại không thể ăn miếng trả miếng sao?

Thấy nàng thẳng thắn thừa nhận còn châm chọc mình như vậy, Vân Lam nhất thời giận dữ đến xanh mặt: “Thượng Quan Cẩm, quả nhiên là ngươi, ta sẽ nói với cữu cữu, tố cáo sự ác độc của ngươi cho mọi người biết! Hãm hại biểu muội, để ta xem ngươi còn thể diện nào mà sống ở kinh thành nữa!” Nói xong nàng ta liền vội vàng chạy ra ngoài.

“Đi đi, đi đi, cũng tiện mồm nói luôn cho cữu cữu biết, là ai động tay động chân trên xiêm y múa của ta trước, còn hạ dược nữa!” Nàng vuốt lông Vàng, cất tiếng nói như không có chuyện gì to tát.

Vân Lam dừng bước, quay lại nhìn nàng không dám tin: “Ngươi biết là ta làm?”

“Nếu không, thì vì sao ta không hại ai lại chỉ hại ngươi?” Nàng không đáp mà hỏi ngược lại, hơn nữa, nàng tự thấy là mình đã lưu tình rồi, nên mới không trả lại cả xuân dược cho nàng ta.

“Dù biết là ta, dù ngươi đã phát hiện, nhưng ta cũng không hại được ngươi, vì sao ngươi không chịu bỏ qua, còn nhất quyết không buông tha mà xuống tay với ta chứ?! Thượng Quan Cẩm, dù sao ta cũng là biểu muội của ngươi, chẳng lẽ ngươi không nể tình cảm tỷ muội chút nào sao?” Vân Lam mạnh miệng cãi lý.

Nghe mấy lời này, đừng nói là Tô Cẩm Bình, ngay cả Linh Nhi và Dĩ Mạch đều khó chịu nhíu mày, trên thế gian này còn có loại người vô sỉ như vậy sao? Thực sự khiến người ta không chịu nổi, chính mình đi hại người khác lại đòi người khác phải tha thứ cho mình, có ai như thế không?!

Tô Cẩm Bình lườm nàng ta một cái khinh thường, cũng lười tranh luận với loại người không biết xấu hổ này. Cãi cọ với một kẻ không biết xấu hổ, cuối cùng cũng chỉ khiến mình biến thành kẻ không biết xấu hổ như người ta mà thôi, hơn nữa, đến sau cùng, đối phương còn có thể dùng đủ mọi cách mất mặt để đánh bại mình nữa! Hai chữ ‘não tàn’ chính là sự phân tích và kết luận của người dân thế kỷ 21 dành cho loại người này, hôm nay nàng cũng đem phân tích và kết luận đó để gán vào con người ‘không biết xấu hổ’ kia, dường như có thể áp dụng được!

Thấy Tô Cẩm Bình không đáp lời, mặt Vân Lam càng hung dữ hơn, cuối cùng còn lao về phía Tô Cẩm Bình như muốn đánh nhau với nàng: “Thượng Quan Cẩm, sao ngươi không nói gì hả? Ngươi nói đi, ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Tiện nhân, dám hại ta, tiện nhân, tiện nhân!”

“Đóng cửa! Thả Vàng!” Đôi môi đỏ mọng cong lên, lạnh lùng nói bốn chữ!

“A! A!” Sau vài tiếng kêu thảm thiết, Vân Lam ôm đầu kinh hoàng chạy ra khỏi phòng, y phục rách tả tơi, trước khi đi còn không quên nói mấy lời độc ác: “Thượng Quan Cẩm, ta nguyền rủa ngươi chết không yên thân, chết cũng không yên thân!!!”

Vàng không làm nàng ta bị thương, chỉ cắn y phục của Vân Lam, nhưng cũng đủ để khiến một thiên kim tiểu thư như nàng ta sợ đến tè ra quần!

Linh Nhi khẽ nhíu mày: “Cô nương, như vậy liệu có dễ dàng cho nàng ta quá không?”

Dường như Vàng cũng hoàn toàn đồng ý với cô, hú lên một tiếng.

Tô Cẩm Bình nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, nàng vốn định lấy mạng của Mộ Dung Phong vào ngày đại hôn của Vân Lam và Mộ Dung Phong, nhưng vẫn nể mặt nhị cữu cữu nên không tiện làm quá đáng, hơn nữa, nếu làm thật, sau khi Vân Lam gả qua đó, có khi chỉ được mấy ngày đã bị người ta dùng cớ ‘khắc phu’ để giết chết hoặc đuổi ra khỏi nhà rồi! Vì kiêng dè nên nàng còn đang do dự một chút, nhưng hiện giờ Vân Lam tới đây gây sự, nàng đã không còn chút do dự nào nữa rồi: “Linh Nhi, hôn sự với phủ Mộ Dung là khi nào?”

“Là ngày mai ạ, có điều, Tề quốc công cảm thấy Vân Lam làm mất mặt Vân gia, nên cũng không chuẩn bị gì hết, nghe nói muốn để nàng ta lên thẳng kiệu hoa gả sang đó!” Thế nên chuyện lớn như vậy nhưng trong phủ cũng không có ai nói năng gì.

“Lại đây, giao cho em một việc!” Nàng nhỏ giọng nói vào tai Linh Nhi.

Linh Nhi nghe xong, khóe môi co rút: “Cô nương, như vậy có phải hơi độc địa quá không?”

“Càng độc càng tốt!” Hiên Viên Dĩ Mạch cười hì hì nói.

Đêm xuống, Phá đứng trước mặt Lãnh Tử Hàn: “Giáo chủ, người của chúng ta đến chậm một bước, khi chúng thuộc hạ đến, Hoàng hậu đã bị người ta đánh ngất xỉu rồi, hơn nữa, đầu còn trơn bóng!”

“Cho nên các ngươi không làm gì cả à?!” Hắn ta nhướng mày, đôi mắt như nước sơn quét về phía người y. Hoàng hậu lại dám hạ lệnh vả miệng tiểu Cẩm, không giáo huấn một chút sao được?! Theo như Phá nói, chắc hẳn Bách Lý Kinh Hồng đã động thủ trước mình một bước, điều này khiến trong lòng hắn ta rất khó chịu!

“Giáo chủ đã từng bảo, thân là người của Ma giáo, trên phương diện làm ‘kẻ ác’, tuyệt đối không được để cho kẻ nào vượt mặt mình, vì thế, thuộc hạ đã sai người xử lý Hoàng hậu Nam Nhạc ra trò, ngày mai, sau khi tỉnh lại, chắc hẳn mụ ta sẽ rất cao hứng!” Phá cung kính đáp.

Lãnh Tử Hàn nghe vậy, khóe môi cương nghị cong lên nụ cười tà ác, mắt lộ vẻ tán thưởng, cũng không hỏi Phá xử lý thế nào, lòng lại thầm tự đắc, ngay cả báo thù cho tiểu Cẩm, mình cũng không thể thua Bách Lý Kinh Hồng được!

Ngày hôm sau, trong hoàng cung xảy ra một chuyện lớn!

Hoàng hậu nương nương bị người ta cạo trọc đầu đã đành, còn bị lột hết y phục rồi treo trước cửa lãnh cung! Đám thị vệ đi tuần phát hiện ra, trên cửa lãnh cung còn gắn một tờ giầy ghi: Da thịt của mụ già này đã lỏng lẻo lắm rồi, hoan nghênh mọi người đến sờ thử. Ở dưới phần ký tên là ba chữ to rất cuồng ngạo — Lãnh Tử Hàn!

Thần trí của Hoàng hậu Nam Nhạc gần như sụp đổ, ôm cái đầu trơn bóng của mình, điên cuồng gào thét, cuối cùng lại phát điên thật!

Nam Nhạc Hoàng giận dữ, hạ lệnh truy nã Lãnh Tử Hàn, lấy được đầu hắn ta sẽ được thưởng vạn lượng vàng! Lần này lão quyết tâm phải lấy mạng Lãnh Tử Hàn, còn Hoàng hậu bị cạo trọc đầu lại bị treo suốt cả đêm để vô số người nhìn thấy sau đó phát điên, thì bị lão hạ lệnh biếm vào lãnh cung, bè phái của Đại hoàng tử bị tổn thương nặng nề, cơ bản đã mất đi cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng đế!

Trong phủ Tề quốc công, Lãnh Tử Hàn lại lạnh mặt nhìn Phá và bốn đại hộ pháp: “Ai cho các ngươi viết tên bản tôn vào tờ giấy đó?”

“Giáo chủ đã từng nói, chúng ta thân là người của Ma giáo, nếu làm chuyện xấu nhất định không thể tự xưng tên mình, phải nghĩ cách để người khác gánh thay! Thuộc hạ nghe theo lời dạy bảo của giáo chủ, nên không điền tên mình mà dùng tên ngài ạ!” Phá trả lời rất cung kính.

“Vậy sao?” Giọng điệu tà ác vang lên, mang theo chút vẻ cân nhắc.

Nghe ngữ khí của hắn ta không bình thường, Phá mới biết mình đùa quá đáng, vội quỳ xuống: “Giáo chủ, thuộc hạ biết lỗi rồi, sau này thuộc hạ không bao giờ dùng đại danh của ngài nữa!”

Chu Tước cũng lên tiếng khuyên giải: “Đại trưởng lão, chuyện này ngài làm đúng là không thỏa đáng, sao có thể hãm hại giáo chủ như vậy được, viết đại danh của giáo chủ lên đó, thì mọi người trong thiên hạ đều biết là giáo chủ làm mất rồi!”

“Đúng thế đúng thế, dùng đại danh của giáo chủ không phải là tự gây phiền phức cho giáo chủ sao, nên dùng nhũ danh của giáo chủ mới đúng!” Bạch Hổ nói.

Mấy người còn lại không hẹn mà cùng gật gật đầu! Mặt Phá cũng đầy vẻ tiếc nuối: “Thật ra lúc ấy ta cũng nghĩ vậy rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra nhũ danh của giáo chủ là gì!”

“Thật ra ta cũng không nhớ rõ, nếu không lúc đó đã nhắc ngài rồi!” Huyền Vũ nói.

Thanh Long đang định lên tiếng, Lãnh Tử Hàn lại chợt lạnh lùng nói: “Bốn người các ngươi chịu trách nhiệm biến người của Thiếu Lâm tự thành người Ma giáo đi, nếu không làm được, thì các ngươi sang chính đạo luôn được rồi, Ma giáo không nuôi thứ vô dụng! Thanh Long, ngươi muốn nói gì sao?”

Thanh Long lập tức nịnh nọt: “Giáo chủ, thuộc hạ chỉ muốn nói là bọn họ quá bất kính với ngài, nên phạt!” Y thầm lau mồ hôi lạnh một phen, đùa sao, nhiệm vụ này của giáo chủ căn bản không thể nào hoàn thành được! May mà y lên tiếng chậm hơn các huynh đệ một chút!

“Giáo chủ ~~~” Bốn tiếng kêu thê lương mang theo sự hối hận vô hạn vang lên…

Hôm nay là ngày Vân Lâm thành thân. Mấy vị trưởng bối Vân gia đều không xuất hiện, chỉ có Mộ Dung thị mẹ của Vân Lam bước ra. Hơn nữa, ngày hôm nay ngay cả khách khứa dự yến tiệc cũng không được mời đến, đường đường là con gái chính thê của một gia tộc danh giá lại phải dùng cách này để xuất giá, khiến Mộ Dung thị không ngừng lau nước mắt. Nhớ đến mấy lời đêm qua con gái nói với mình, bà ta lại nhìn về phía phòng Tô Cẩm Bình, tiện nhân kia, mình nhất định sẽ cho nàng biết mặt!!!

Nhưng Mộ Dung gia lại gióng trống khua chiêng rất rộn ràng, nguyên nhân là vì hôn sự này để xung hỉ cho Mộ Dung Phong, dù bọn họ biết rằng chính vì hôn sự này nên Mộ Dung Phong mới bệnh nặng như thế, có điều bọn họ cũng không có cách nào khác cả. Đây là cách thái y nói, chỉ có thể thử xem sao, Hoàng thượng đã hạ chỉ, bọn họ không thể cưới người khác được.

Lúc này, Tô Cẩm Bình đang ngồi cùng Bách Lý Kinh Hồng trên tầng hai của khách điếm Duyệt Lai, đối diện là phủ Trấn Quốc công. Phủ Tề quốc công và phủ Trấn quốc công đều ở phố Ô Y nên cách nhau cũng không xa.

“Chuẩn bị xong hết chưa?” Tô Cẩm Bình quay lại nhìn Linh Nhi.

“Cô nương, chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ!” Chiêu này thật sự rất độc địa, xem ra hôm nay Mộ Dung Phong sẽ bị tức chết tươi mất, chưa biết chừng còn có thể chọc lão già Mộ Dung kia cũng tức đến đổ bệnh!

Đôi môi đỏ mọng cong lên, chống cằm nhìn xuống dưới đường, Vân Lam lên kiệu hoa, Mộ Dung Phong cáo bệnh không tự mình tới rước kiệu, chờ đến khi kiệu hoa hạ xuống trước cửa phủ Trấn quốc công, Mộ Dung Phong mặc áo đỏ đi ra, đã không còn dáng vẻ của một quý công tử tao nhã như xưa nữa, sắc mặt ốm yếu đen như than, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Linh Nhi phất tay, người phía sau lập tức lên sàn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.