Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Q.4 - Chương 40 - Thứ Đồ Chơi Đó, Sao So Được Với Rpk Của Ta?

trước
tiếp

Trong rừng rậm, mấy nghìn cung tiễn thủ đang mai phục trong bụi cỏ hai bên, chờ đợi những vị khách không mời mà đến.

Sau khi đi mấy bước, Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức cảm giác có chút không đúng, hắn đánh mắt sang Mộ Dung Thiên Thu, Mộ Dung Thiên Thu hiểu ý, dẫn binh mã của mình lùi về phía sau mấy bước, để binh mã của Đạm Đài Minh Nguyệt đi đầu.

Bọn hắn sẽ luôn đi sau với khoảng cách nhất định.

Bố trí thế này có thể đảm bảo cho việc1nếu quân địch có đánh lén từ phía hai bên, thì Mộ Dung Thiên Thu cũng có thể ra tay tương trợ.

Bọn hắn cứ như thế khiến cho Vân Dật mang binh mai phục trong rừng cũng có chút cau mày, hai người kia thật sự là rất thông minh và nhanh nhạy! Nếu sau khi Đạm Đài Minh Nguyệt đến mà bọn họ trực tiếp tấn công, thì cái giá phải trả chính là bị Mộ Dung Thiên Thu công kích, cuối cùng là bị hai phía giáp công mà toàn quân bị diệt! Thế nên,8Vân Dật vung tay lên, ra hiệu cho mọi người bất động, cứ như thế mà chờ đợi.

Các binh sĩ bên cạnh có vẻ không kìm nén được, thấy quân địch đi qua trước mặt mình, lập tức cảm thấy lòng thì khó chịu mà tay thì ngứa ngáy, vô cùng khó chịu, thân thể giật giật, không nhịn được ý muốn lao ra, nhưng lại bị Vân Dật ở bên cạnh dùng một ánh mắt mà cản lại! Họ đành phải cố nén tâm tình kích động, chờ mệnh lệnh của tướng quân.

Sau khi quân2của Đạm Đài Minh Nguyệt đi qua hoàn toàn, quân của Mộ Dung Thiên Thu đã đi tới.

Vân Dật vung tay lên! “Vút!”

“Vút!”

, “Vút!”

các mũi tên phá không mà ra! Vốn là Mộ Dung Thiên Thu đã đoán được mình sẽ bị phục kích, cho nên đã sớm chuẩn bị, hẳn hét lớn một tiếng “Cúi xuống, lùi lại!”

Sau đó, chính hắn nhảy lên, bay vào giữa không trung, khiến cho mũi tên vượt qua dưới thân thể hắn! Hắn và Đạm Đài Minh Nguyệt bố trí thế này, nếu như người phục kích4thông minh, thì người gặp phục kích sẽ là Mộ Dung Thiên Thu.

Trái lại, nếu như người phục kích ngu ngốc, thì người gặp phục kích sẽ là Đạm Đài Minh Nguyệt.

Cho nên tỷ lệ hai người bọn hắn gặp phải phục kích là ngang nhau, không có chuyện thiên vị bên nào.

Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thấy tiến tên bắn sau lưng, lập tức quay người hét lớn một tiếng: “Đánh!”

“Pằng!”

, “Pằng!”

Trăm năm qua, lần đầu tiên tiếng súng vang lên, ngay ở trong rừng rậm núi Thái Hành! Một tiếng nổ này, cũng coi như là một cột mốc, không chỉ là đánh dấu loại hình vũ khí súng đạn lần đầu tiên xuất hiện trong chiến tranh, mà cũng đánh dấu việc Mạc Bắc chính thức gia nhập cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ, trừ Nam Cương không hỏi thế sự ra, thì chiến tranh thế giới đã chính thức bắt đầu! Vân Dật đã sớm được Nam Cung Cẩm dặn dò, chính là đối với đám hèn nhát này, chỉ cần bắn một lượt, sau đó quay đầu mà chạy! Cho nên súng của Đạm Đài Minh Nguyệt bắn tới cũng không tạo thành thương tích gì đối với quân lính Vân Dật mang tới, chỉ có mấy người trúng đạn ngã xuống đất, so với tổn thất của Mộ Dung Thiên Thu thì bọn họ cơ bản là không so sánh được, không thể coi là tổn thất được! Tuy quân Mộ Dung Thiên Thu để phòng đã lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị lần phục kích tinh diệu và chính xác này của đối phương bắn bị thương không ít người.

Thấy đám người Vân Dật đã chạy mất, lập tức cảm thấy vô cùng tức tối! Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt liếc nhau một cái, toàn bộ quân lính đề phòng càng thêm nghiêm ngặt! Xem ra, thật sự là Bách Lý Kinh Hồng đã biết, nên mới có thể bố trí mai phục tốt như thế để chờ bọn hắn! Cho dù biết được phía trước có gì đang chờ đón bọn hắn, nhưng không thể không tiến lên được.

Nhưng luôn luôn có cảm giác bị người kiểm soát, cuối cùng, Đạm Đài Minh Nguyệt chỉ và vách núi bên cạnh nói: “Chúng ta ra khỏi rừng rậm, từ chỗ kia trực tiếp trèo qua!”

Mộ Dung Thiên Thu gật đầu, từ phía kia vòng qua, đánh bất ngờ đối phương một lần, cũng có thể làm rối loạn cạm bẫy của Bách Lý Kinh Hồng! Ai ngờ rằng, vừa mới đi qua đó lại là một trận mưa tên “Vút!”

“Vút!”

bắn từ sau lưng bọn hắn tới! Đám binh sĩ đi cuối cùng lại chết không ít! Mộ Dung Thiên Thu nhất thời giận dữ, quay đầu lại xem xét, hiển nhiên đây là đội ngũ mới, hắn muốn đuổi theo, nhưng lại sợ đụng phải một cái bẫy lớn hơn! Thế nên, hắn đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Binh sĩ phía sau nhớ nâng tấm chắn lên cho cẩn thận, phòng ngừa binh mã Nam Nhạc đánh lén!”

“Rõ!”

Các tướng sĩ đồng thanh nói, trong lòng cũng hận đám người Nam Nhạc đến nghiến răng! Quá hèn hạ, đánh xong bọn hắn một cái là quay đầu chạy luôn, thực sự là vô sỉ vô cùng, không phải là người! Nhưng binh sĩ Nam Nhạc, ai ai cũng chiến đấu vô cùng cao hứng, kiểu đánh này rất thú vị, ở phía sau người ta bắn mấy phát, sau đó liền quay đầu chạy, khiến cho bọn chúng tức giận đến ói ra máu cũng không biết làm thế nào? Trong rừng rậm khắp nơi đều là cây cối và bụi cỏ, bọn họ cứ trốn như thế, nếu Mộ Dung Thiên Thu dẫn quân lục soát, cũng sẽ chỉ khiến hắn vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, sẽ bị trì hoãn hành quân.

Mà mấy người bọn họ đều phân tán ra, theo như lời Hoàng hậu nương nương, gọi là chiến thuật du kích! Đợi đến khi đối phương buông lỏng, hoặc là có sơ hở, bọn họ sẽ xông lên cho bọn chúng một bài học.

Xem xem bọn chúng còn dám làm cái gì mà đánh bất ngờ nữa không! Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu chịu đựng đầy một bụng tức giận, đứng im tại chỗ! Hiện nay rất rõ ràng, bọn hắn căn bản chính là bị quân địch giám sát, đừng nói là leo qua vách núi dựng đứng này, kể cả là bọn hắn từ trên trời bay xuống thì phía trước vẫn là quân mai phục của Bách Lý Kinh Hồng! Theo nguyên tắc mà nói, hiện nay bọn hắn nên lùi lại, nhưng cũng không thể không đánh cược một lần! Bởi vì Đạm Đài Minh Nguyệt mới lấy ra súng kíp, lần này bọn hắn có hy vọng dùng súng bắn cho đối phương không kịp trở tay, nhưng nếu rút về rồi lại đến, đến lúc đó, khẳng định là đối phương cũng đã mang theo súng kíp lập trận địa sẵn sàng đón quân địch rồi! Không chờ bọn hắn nghĩ kỹ, một loạt tiếng áo bào va chạm với cỏ xanh vang lên, ngước mắt, đã thấy xung quanh đang có người đánh tới.

Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không hoảng loạn, bọn hắn đã sớm dự phòng tình huống này, vung tay lên, một viên đạn tín hiệu nổ vang trên không trung, tiếp theo, lại là rất nhiều tiếng bước chân chạy tới.

Nhưng những tiếng bước chân kia sau mấy bước thì nhanh chóng dừng lại! Rõ ràng là bị binh lính Nam Nhạc ngăn cản Bách Lý Kinh Hồng thản nhiên nhìn bọn hắn rồi nói: “Đợi các ngươi đã lâu”

Nam Cung Cẩm cười cũng vô cùng thần bí, nhất là ánh mắt nàng khi nhìn bọn hắn, giống như là một tên lưu manh đang nhìn hoàng hoa khuê nữ, rất không có ý tốt.

Khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu nổi không ít da gà trên người! Tình hình hiện nay, viện quân đã bị một số lượng binh lính Nam Nhạc tương đương chặn đường.

Mặc dù bọn hắn bị người của Bách Lý Kinh Hồng bao vây, nhưng người bọn hắn mang theo cũng ngang nhau, cho nên thắng bại còn khó phân định.

“Bách Lý Kinh Hồng, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của chúng ta!”

Giọng nói phong lưu hoa lệ của Đạm Đài Minh Nguyệt vang lên, cũng không kinh ngạc lắm, chỉ mang theo một nụ cười mỉm.

Cao thủ so chiêu, đương nhiên phải đánh cùng đối thủ ngang tài ngang sức mới thú vị! Thắng, mới có thể thống khoái được! “Khi bị bao vây, thẹn quá hóa giận thì nên nói lời nào hợp với tính tình một chút! Ra vẻ rộng lượng cái gì? Đừng cho là ta không biết suy nghĩ trong lòng người, hiện nay đang vô cùng hèn mọn mà oán hận vận mệnh bất công, khiến cho các ngươi bị chúng ta bao vây như thế này.

Không sao, có suy nghĩ như thế cũng đúng, cũng là bình thường, bạn cũng không giễu cợt các ngươi, các ngươi cũng không cần cố gắng chịu đựng cảm giác muốn nôn ra máu để ra vẻ “Ta đã sớm biết như thế!”

Nam Cung Cẩm cười tủm tỉm nói đến tức chết người không đền mạng! Nét mặt của Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu trong nháy mắt trống rỗng, nàng nói cái gì với cái gì vậy? Chính xác là bọn hắn biết đến tám phần sẽ bị phục kích được chứ? Cái gì gọi là ở trong lòng hèn mọn oán hận vận mệnh bất công: Còn cái gì mà cố gắng chịu đựng cảm giác muốn nôn ra máu để mà ra vẻ?! Thêm nữa, ngươi đừng có nói như thể người hiểu rất rõ chúng ta thế được không? Đạm Đài Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, giọng nói vẫn rất dễ nghe và ưu nhã: “Hoàng hậu Nam Nhạc thật là nhiều lo lắng, trẫm không sầu lo, ưu thương như người tưởng tượng đầu, lại càng không có cái gì là oán hận! Bởi vì, trận chiến hôm nay, là chúng ta thắng hay các ngươi thắng, cái này cũng chưa chắc chắn đâu!”

Nam Cung Cẩm nghe xong lời này, lúc này lại quay sang dạy bảo đám binh sĩ Nam Nhạc: “Các ngươi thấy chưa? Hành động hiện nay của Mạc Bắc Hoàng, chính là điển hình của con vịt chết còn mạnh miệng đấy, các ngươi tuyệt đối không được học theo hắn!”

Con vịt chết còn mạnh miệng?! “Phì…”

Xung quanh đều vang lên tiếng cười trộm, đám binh sĩ Nam Nhạc cũng rộ lên một trận cười vang! Binh sĩ Tây Vô rất muốn cười, nhưng lo lắng phá hủy quan hệ ngoại giao hai nước, nên rất lý trí lựa chọn ngậm miệng lại, cúi đầu, bả vai cũng cố gắng giữ thẳng.

Còn binh sĩ Mạc Bắc thì tức giận đến tái cả mặt! Cái gì gọi là con vịt chết còn mạnh miệng? Lại dám dùng hình tượng con vịt chết để miêu tả Vương thượng vô cùng dũng mãnh của bọn hắn sao?! Nghĩ thế, bọn chúng đều dùng ánh mắt như muốn phun lửa để hung hăng trừng đám người Nam Cung Cẩm! Đạm Đài Minh Nguyệt lập tức cảm thấy có một ngụm máu tươi trào lên trên yết hầu, hắn có chút không dám tin mà nhìn cô gái đang quay đầu tự quyết định kia, hóa ra lời giải thích của hắn vừa rồi, căn bản là không có chút tác dụng nào, hơn nữa còn bị đối phương lấy làm tài liệu để giáo dục về phẩm chất đạo đức và đối nhân xử thế cho binh sĩ Nam Nhạc ư?! Môi mỏng của Mộ Dung Thiên Thu cũng hơi co rút một chút, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không mở miệng giải thích, nói chuyện với Yến Kinh Hồng, nhất định phải chuẩn bị tâm lý bị sặc chết! “Được rồi, Mạc Bắc Hoàng ngươi cũng không cần phải nhìn ta chằm chằm như thế, trợn mắt nhìn ta cũng vô dụng, các ngươi vẫn là đang bị chúng ta bao vây, hiện nay ta cho các ngươi một cơ hội giơ tay đầu hàng! Các ngươi chỉ cần quỳ xuống, gọi ta ba tiếng gia gia ta sẽ thả các ngươi đi!”

Nam Cung Cẩm nghênh ngang nói, giọng điệu vô cùng càn rỡ! Lời này khiến cho bờ môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng co quắp mấy lần, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, rồi thản nhiên hỏi thăm: “Gọi gia gia sao?”

Nàng là phụ nữ mà? Còn nữa, bắt bọn hắn quỳ trên mặt đất sao? Có thể sao? Nam Cung Cảm thấy hắn hỏi như thế mới bừng tỉnh đại ngộ! Nàng vỗ vỗ vai hắn rồi nói: “A, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, chàng muốn được gọi là gia gia thì sớm nói đi!”

Nói xong liền quay đầu nhìn hai người kia, nói giọng đầy tiếc nuối: “Vậy các ngươi liền gọi hắn là gia gia, gọi ta là nãi nãi đi!”

Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt suýt nữa bị nàng khiến cho tức giận đến nôn ra máu! Hiện nay quân số của hai bên căn bản cũng không chênh nhau là bao, cô gái này lấy tự tin ở đầu mà muốn chiều hàng bọn hắn, còn muốn bọn hắn quỳ gọi gia gia, nãi nãi? Mà đầu hàng không phải là tước vũ khí đầu hàng sao? Từ bao giờ lại trở thành giơ tay đầu hàng vậy?! Phì phì! Bọn hắn đang suy nghĩ gì thế! “Nam Cung Cẩm, có phải người suy nghĩ nhiều quá rồi không?”

Lời này phát ra qua kẽ răng của Đạm Đài Minh Nguyệt, bọn hắn có đầu hàng thì cũng phải quan trọng tư thế sao? Đơn giản chính là trò cười cho thiên hạ! Giọng nói lạnh lùng và tàn bạo của Mộ Dung Thiên Thu cũng vang lên: “Bé con, quá tự tin cũng không tốt!”

Cho dù là đối phương đã chuẩn bị xong tất cả, cũng dự liệu được bọn hắn có súng kíp, thậm chí là cũng đã chuẩn bị xong súng kíp, thì thực lực hai bên cũng coi như là ngang nhau, chắc chắn là nàng không nên tự tin như thế! Nam Cung Cẩm nghe thế, nàng nhíu mày nói: “Muốn cuồng vọng, cũng phải có bản lĩnh mới cuồng vọng được đấy!”

Tình hình thế này, cũng khiến Bách Lý Kinh Hồng và Vân Dật có chút lo lắng, hôm nay nàng mới ra ngoài, sau khi đến, cũng dẫn theo mấy người, nhưng không phải là người của Bách Lý Kinh Hồng, mà là sát thủ khi ở Tây Võ nàng bí mật đào tạo ra, hơn nữa còn là tinh nhuệ, cũng coi như là môn sinh đắc ý của Nam Cung Cẩm! Bởi vì nguyên nhân bọn họ được tiếp nhận hình thức huấn luyện tiên tiến hiện đại, cho nên phương pháp tập luyện cũng khác nhiều so với người khác! Đến bây giờ, mặc dù bọn họ không được như những người chuyên nghiệp được đào tạo kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn thời hiện đại, nhưng đã có thể bắn được tám chín phần mười! Bởi vì đây là súng máy, không phải là bắn tỉa, không cần một kích tất sát.

Sau khi nàng đi ra, những người kia mỗi người đều ôm trong tay một thứ được vải che kín, điều này khiến cho Bách Lý Kinh Hồng và Vân Dật có chút tò mò, nhưng Nam Cung Cẩm lại tỏ ra thần bí mà không cho nhìn.

Cho nên bọn hắn cũng không hỏi nhiều, giờ đây lại thấy nàng tự tin như thế, lại càng khiến cho hai người tò mò hơn.

Nàng vừa nói xong, kiên nhẫn của Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu xem như đã dùng hết, bọn hắn thật đúng là không có hứng thú ở đây mà chứng kiến kẻ địch lặp đi lặp lại kêu gào càn rỡ! Đạm Đài Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, tiếng cười kia giống như là ánh sáng lóe lên sáng chói tinh hà trong đêm tối, cực kỳ dễ nghe, nhưng lại có sự lạnh buốt, khiến cho người ta rùng mình: “Hoàng hậu Nam Nhạc đã có tự tin như thế, vậy thì chúng ta quyết thắng thua một trận đi!”

Hắn nói xong, vung tay lên! Mấy nghìn tướng sĩ Mạc Bắc đang tức giận muốn nôn ra máu kia quả quyết nâng súng kíp trong tay lên, bên trên thân súng, có hoa văn chìm màu đỏ quấn quanh, ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu lên trên thân súng, ánh lên từng tia sáng như những lưỡi đao lạnh lẽo! Nhìn bộ dạng như thế, người bình thường chỉ cần trông thấy đã cảm thấy sợ hãi rồi, đừng nói đến là đứng đối chiến! Quả nhiên, trong mắt không ít binh sĩ Nam Nhạc đều lộ ra ánh mắt sợ hãi! Nhìn vật kia liền biết nó chính là súng kíp, là “ác mộng”

trong các loại vũ khí! Trái lại, Bách Lý Kinh Hồng lại khỉ định thần nhàn, tất cả vật liệu để làm súng kíp, toàn bộ đều bị nàng cầm đi làm đồ vật thần bí kia, cho nên hiện nay trên tay bọn hắn không có một khẩu súng kíp nào, lúc đó hắn phân phó Vân Dật đi chuẩn bị súng kíp đã bị hủy bỏ.

Nhưng không biết vì sao, nhìn những khẩu súng kíp này, vậy mà bây giờ hắn không có một chút cảm giác sợ hãi nào, ngược lại lại có một loại tín nhiệm không nói nên lời.

Khi Nam Cung Cảm thấy bọn chúng nâng lên súng kíp, bỗng nhiên nhảy dựng lên, ôm chặt trên người Bách Lý Kinh Hồng.

Nàng hét to lên: “A! Các ngươi lại có súng kíp cơ à, ta lại sợ quá cơ!”

Giọng điệu này rõ ràng là giả vờ! Nghe xong đã cảm thấy vô cùng giả tạo! Điều này khiến cho vốn là Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu tìm được một chút sức mạnh, thậm chí là trong lòng đã có dự tính bỗng cảm thấy không chắc chắn! Cô ta lại muốn giở trò quỷ gì nữa? Còn nữa, theo như tính tình của nàng, nếu như thật sự sợ hãi, giờ đây chẳng phải là đã chạy trốn rồi sao? Sao còn ở đây mà kêu la?! Khi nàng kêu la, phía sau đầu của mấy bóng đen đi theo nàng đều là những giọt mồ hôi to lớn, chủ nhân, ngài ra vẻ lố quá mức! Nghe thật sự là quá giả tạo! Khuôn mặt Bách Lý Kinh Hồng không thay đổi, dưới đáy mắt hiện lên vẻ dở khóc dở cười, trong lòng Vân Dật thì hổ to, xong rồi, xong rồi, đây là nương nương không có kế sách đối địch rồi! Nhưng, sau khi Nam Cung Cấm kêu xong, từ trên người Bách Lý Kinh Hồng trượt xuống, vẻ sợ hãi đã biến mất không còn tăm tích, nàng hừ lạnh một tiếng, nói to với mấy bóng đen kia: “Mấy cái súng kíp thì có gì đáng kiêu ngạo đầu chứ! Anh em, mang vũ khí bí mật của bà ra, cho bọn nhà quê này nhìn xem!”

Nàng vừa nói xong, năm mươi tên sát thủ bóng đen, mặt không cảm xúc đẩy vật đang được vải đen che đậy đến phía trước! Sau đó kéo miếng vải đen kia một cái…

Một thứ vũ khí nhìn có vẻ rất lạnh lẽo u ám xuất hiện trước mặt bọn họ! Sở dĩ họ phán đoán nó là vũ khí, vì bề ngoài nó giống với súng kíp, nhưng to hơn súng kíp gấp bội, nhìn như là một bản phóng to của súng kíp, nhưng khác biệt nhất chính là, phía dưới họng súng đen như mực kia, có một hộp hình tam giác, khiến cho thứ vũ khí này thoạt nhìn có vẻ có sức công phá hơn rất nhiều, nhưng đây là cái gì, chẳng lẽ cũng là súng kíp?! Vốn là khi Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu nghe thấy mình bị nói là “đồ nhà quê”

thì cảm thấy tức giận vô cùng! Nhưng khi nhìn thấy thứ này, thì không tức giận nổi nữa, thậm chí đã quên luôn chuyện bị người ta dùng ngôn ngữ khiêu khích, hai người đều chăm chú nhìn họng súng lạnh buốt mà đen như mực kia, trong lúc nhất thời cũng tắt tiếng, nghĩ xem đến cùng vật này là thế nào? Bách Lý Kinh Hồng và Vân Dật cũng bị thứ này làm kinh ngạc, sách mà bọn họ từng đọc từ bé đến giờ cũng coi như là không ít, thế nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng trông thấy vật nào như thế này.

Tâm trạng bất ổn của binh sĩ Nam Nhạc khi nhìn thấy thứ này cũng thoáng bình tĩnh lại, mặc dù không biết là cái gì, nhưng nhìn rất khủng bố, uy lực hẳn là không kém so với súng kíp đâu? Bởi vì kích cỡ chúng nó lớn hơn nhiều so với súng kíp mà! Mà người phát minh ra súng này là Nam Cung Cẩm thì đang vòng tay trước ngực nhìn bọn hắn, lạnh lùng cười nói: “Có phải đang rất tò mò muốn biết đây là cái gì phải không?”

Thấy bọn họ không nói lời nào, Nam Cung Cẩm lại tiếp tục nói từng chữ: “Vậy thì để bản cung phổ cập cho hai vị một chút tri thức khoa học.

Cái này, là công nghệ vũ khí tiên tiến nhất đại lục hiện nay, tên của nó là súng máy RPK! Người phát minh ra là

– Nam Cung Cẩm!”

Nàng càng nhấn mạnh vào ba chữ Nam Cung Cẩm! Nàng nói xong thì phát hiện ra người nàng đặc biệt đưa tới lại đứng đấy không nhúc nhích, Nam Cung Cẩm không khỏi giận dữ, quay đầu lại gầm lên với hắn: “Ta nói Đoan Mộc sử quan, ngươi nhanh ghi chép vào chứ, bản cung sáng tạo ra phát minh vĩ đại như thế, vậy mà người đứng đó ngẩn người! Hoàn toàn quên đi chức trách của một sử quan, một sự quan chuẩn mực, không phải là nên lập tức ghi chép lại chuyện này, ghi lại sự vĩ đại của bản cung vào sử sách, để đại danh của bản cũng được người đời sau nhớ kỹ, hưởng vạn người quỳ bái sao?”

Sử quan đang ngẩn người bị nàng quát như thế, lập tức hoàn hồn, nuốt nước bọt một cái, trong lòng thẩm đổ mồ hôi vì Hoàng hậu nương nương thích việc lớn, hám công to, sau đó vội vàng nói: “Nương nương yên tâm, thần lập tức sẽ ghi chép lại, nhất định sẽ không sót một chữ!”

Nam Cung Cẩm lúc này mới hài lòng gật nhẹ đầu! Sau đầu những người khác đều toát cả mồ hôi hột! Khó trách lúc xuất phát nàng nhất định phải đưa sử quan theo, chuyện này khiến mọi người kỳ quái một hồi, đi đánh trận mang theo quan văn đi làm gì, hóa ra là để ghi lại phát minh vĩ đại của nàng! Khóe miệng quân địch cũng co giật, cảm thấy không tưởng tượng được, Hoàng hậu Nam Nhạc lại là đệ nhất thần nhân như vậy! Mà Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt sau khi im lặng thật lâu bỗng hỏi: “Cái này rốt cuộc là cái gì?”

“Ta không phải mới nói là súng máy RPK sao?”

Nam Cung Cẩm nhìn hai người như nhìn đứa ngốc.

“…”

Bọn hắn hỏi chuyện này sao? Nam Cung Cảm thấy bộ dạng im lặng của bọn hắn, tựa như chợt nhớ ra chuyện gì, bỗng vô trán một cái rồi nói: “Ai nha, trong đầu óc ta này, ta biết ý các ngươi muốn hỏi, là công dụng của thứ này đúng không? Vẫn, ngươi tới biểu diễn một lượt cho bọn hắn xem đi!”

Cho dù là võ công hay là kỹ năng bắn chính xác đều là nhân tài kiệt xuất, kỹ thuật bắn súng của hắn có thể so với Nam Cung Cẩm là không kém bao nhiêu! Hắn liếc bầu trời một cái, vừa vặn có một đàn chim bay qua, thế là, nhắm mắt lại, nhắm họng súng lên không trung…

“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…!”

m thanh liên tiếp vang lên! Súng kíp bấy giờ là dạng nguyên thủy nhất, bắn ra một viên đạn, là phải lên đạn lần nữa, nhưng đối phương có thể bắn ra liên tiếp vô số viên đạn, chuyện này…

Sau đó, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên trời, mới vừa rồi nơi đó có ba con chim nhỏ bay qua, mà cứ như thế nhắm mắt tùy tiện bắn lên, ba con chim này toàn bộ đều rơi xuống! Thứ này, dùng trên chiến trường quy mô lớn, đại chiến nhiều nhân số, không có gì thích hợp bằng! Căn bản cũng không cần nhắm chuẩn, thậm chí là nơi nào có người, liền có thể nhắm mắt lại hướng vào đấy mà bắn, thế nào cũng sẽ có mấy người bị trúng đạn! Mà nếu như kỹ thuật bắn súng của người bắn vô cùng tuyệt diệu, thì càng tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn, điều này tự nhiên là không cần bàn cãi! Giờ đây, Đạm Đài Minh Nguyệt và Mộ Dung Thiên Thu nhìn khẩu súng máy RPK này đều vô cùng nghiêm túc! Loại vũ khí này, hoặc là không để nó tồn tại trên đời, hoặc là, bọn hắn phải chiếm làm của riêng, nếu không thì vũ khí dạng này mà xuất hiện đại quy mô ở Nam Nhạc, vậy thì cuộc chiến năm nước này căn bản không cần phải đánh, nhất định bọn hắn phải thua! “Nhìn ánh mắt tội nghiệp của các ngươi, có phải đang rất đố kỵ và rất muốn có đúng không? Đừng nghĩ nữa! Bà đây không cho các ngươi đầu!”

Nam Cung Cẩm nghênh ngang nói, khẽ vươn tay, Hiên Viên Dĩ Mạch cũng đặt một khẩu vào tay nàng, sau đó, Nam Cung Cẩm chĩa súng vào bọn hắn, “Được rồi, chuẩn bị xong chưa? Bà đây muốn đánh nhau rồi!”

Mộ Dung Thiên Thu và Đạm Đài Minh Nguyệt lúc này đều không nói câu nào, sắc mặt nặng nề, bây giờ mà đánh nhau, không nghi ngờ gì là bọn hắn sẽ phải thua! Súng này bắn một viên đạn ra, trong khoảnh khắc lên đạn đó, chưa biết chừng tất cả mọi người bọn hắn bên này, sẽ bị khẩu “súng máy RPK”

đáng sợ kia của đối phương đục thành các sàng mất! Thấy bọn hắn không nói gì, cũng không có ý muốn ra tay, Nam Cung Cẩm tỏ vẻ đại tỷ, gác súng lên vai rồi nói: “Sao nào? Không dám đánh à? Vậy được rồi, làm ngọc nát bị bà bắn chết, hay là làm ngói lành quỳ xuống đất gọi gia gia, tự chọn đi!”

Hiển nhiên, cả hai lựa chọn bọn hắn đều không muốn! Đạm Đài Minh Nguyệt giơ tay lên, lại là một quả đạn tín hiệu nổ trên không trung, mục đích của nó tự nhiên là để binh sĩ bên ngoài rừng rậm rút lui.

Đối đầu với quân đội Nam Nhạc thì thắng bại khó đoán nhưng chỉ rút lui thì không phải là việc khó.

Thế nên bây giờ chỉ còn lại những người đang đứng ở bên vách đá dựng đứng này! Nam Cung Cẩm nhíu mày, tất nhiên nàng cũng biết pháo hiệu kia là để cho đám binh sĩ kia rút lui, nhưng bọn chúng nghĩ rút lui dễ dàng như thế sao? Ở phía dưới còn có mấy chục vạn người đang chờ đợi, trước sau giáp kích, thử xem binh lính bọn chúng mang tới lần này có thể còn lại bao nhiêu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.