Bọn người Lâm sư huynh cùng Vạn Phúc Sơn lập tức bị tập kích, một hồi luống cuống tay chân, Nhạc Phong thầm nghĩ không tốt, thân hình gấp gáp lui về phía sau, Phong Hỏa Phiến rời khỏi tay, hóa thành một đạo hỏa vân hai trượng, đốt cháy mảng lớn con dơi, nhao nhao rơi xuống đất.
Lúc ra tay, Nhạc Phong cũng giữ lại lực lượng, thầm vận pháp lực hộ thể, phòng ngừa Nhiếp Hàn ra tay đánh lén.
Không ngờ chính là, Nhiếp Hàn chẳng những không có thừa dịp nguy đánh lén, ngược lại bảo kiếm trong tay vung lên, kiếm khí như cầu vồng xẹt qua hư không, chém giết hai con yêu hóa biên bức bay đến gần.
Đệ tử hai tông liên thủ, rất nhanh thanh lý sạch sẽ đám con dơi này.
Trong lòng Nhạc Phong thở dài một hơi, hắn âm thầm phòng bị Nhiếp Hàn, thủy chung không có thừa cơ ra tay.
Tình hình lần này, ngược lại làm cho Nhạc Phong thầm sinh kính nể, đối thủ như vậy, quang minh lỗi lạc, đáng giá tôn kính.
– Tại đây không phải chiến trường thích hợp, đợi có cơ hội, Nhiếp mỗ ta chắc chắn đi Phong Vũ Tiên Môn khiêu chiến.
Thần sắc Nhiếp Hàn sẳng giọng, nói xong câu đó, liền dẫn đầu mang theo hai gã đệ tử Kiếm Tông giết vào ở chỗ sâu trong động quật.
– Nhạc sư huynh, như thế nào không ngăn cản bọn hắn!
Vạn Phúc Sơn thấp giọng nói, không dám để cho Nhiếp Hàn nghe được.
Nhạc Phong sinh lòng chần chờ, mà giờ khắc này Biên Bức Vương ở bên ngoài càng rít gào to hơn.
– Trước theo đi vào rồi nói sau!
Nhạc Phong cuối cùng không có lựa chọn khí lực va chạm, lòng hắn đang thầm nghĩ:
– Bọn người Đại sư huynh tử chiến Biên Bức Vương kia, kéo dài thời gian cho chúng ta, không nên phụ lòng bọn họ. Một khi khí lực va chạm cùng Nhiếp Hàn này, không cách nào tốc chiến tốc thắng, lại tử thương nghiêm trọng, sẽ làm cho cố gắng của bọn người Đại sư huynh, thất bại trong gang tấc.
Mấy người gia tốc, truy theo ba gã đệ tử Kiếm Tông.
Đệ tử hai tông đi một lát, trên đường đi chém giết vô số con dơi, khi đi tới chỗ sâu nhất, lại rộng mở trong sáng, phía trước xuất hiện một quặng mỏ cự đại.
Toàn bộ quặng mỏ, to lớn ước chừng vài mẫu, cơ hồ đều là do nham thạch màu tím sậm cấu thành, trong đó có chút bộ phận, thậm chí là tinh thạch màu tím, lập loè tinh quang mê người. . .
– Tử nham quáng, còn có chút ít Tử nham tinh quáng!
Trong đó một gã đệ tử Kiếm Tông, hưng phấn dị thường nói.
Bọn người Nhạc Phong cũng mặt mũi tràn đầy chấn kinh, kích động dị thường.
– Rõ ràng có nhiều Tử nham quáng như vậy, nơi đây chỉ sợ là quặng mỏ mà Tinh Vũ Môn trước kia đào móc ở bên trong Bí Cảnh.
Trên mặt Vạn Phúc Sơn đầy mỡ béo, tràn đầy hưng phấn, mắt lộ ra dị quang.
Trong nội tâm Từ Huyền cũng giật mình không nhỏ.
Tử nham quáng là một loại khoáng thạch tương đối đáng giá, có nhiều công dụng, chủ yếu là luyện khí.
Nếu là Tử nham quáng bình thường thì cũng thôi, nhưng mà trong Tử nham quáng diễn sinh ra Tử nham tinh quáng cao cấp hơn, là tài liệu vô cùng có giá trị, có thể luyện chế pháp khí pháp bảo đẳng cấp càng cao, phóng nhãn toàn bộ ngoại giới, cũng là thập phần hiếm thấy.
Giờ phút này đưa mắt nhìn lại, mấy nơi hẻo lánh trong này, ngưng tụ hơn mười khối Tử nham tinh quáng lớn cỡ nắm tay.
Trừ lần đó ra, còn có một chút Tử nham quáng bán tinh thể.
Nhưng mà, giữa không trung nham bích này, thậm chí trên đỉnh, lại tụ tập yêu dơi đông nghịt, thậm chí chút ít yêu hóa biên bức.
Toàn bộ khu mỏ Tử nham quáng, lại trở thành sào huyệt của dơi, bên trong nơi này, mơ hồ có thể thấy được vô số con dơi còn nhỏ.
Bị một đám khách không mời mà đến này, hơn mấy trăm ngàn con dơi còn sót lại trong mỏ, hung mãnh vọt lên, làm cho da đầu mọi người run lên.
– Bang bang xuy xuy bành. . .
Mọi người ở vị trí cửa vào, nhao nhao thi triển pháp thuật hoặc là kiếm quyết, ngăn cản con dơi đông nghịt kia.
Chém giết một lát, những con dơi này hung hãn không sợ chết, độ hung hãn vượt qua con dơi ngoại giới mấy lần, cơ hồ là liều chết lao tới.
Một đường chém giết, đánh lâu phía dưới, bọn người Nhạc Phong liên tiếp thi triển tiên pháp, trên trán hiện ra đổ mồ, pháp lực trong cơ thể cũng có chút chống đỡ hết nổi.
Về phần ba người Kiếm Tông, dù lực công kích cường đại, nhưng lực bền bỉ không được, cũng là uy hiếp của kiếm tu.
Con dơi còn lại, cũng có mấy trăm, đều hung hãn không sợ chết điên cuồng công kích, cơ hồ bỏ qua tánh mạng.
Từ Huyền chợt cảm thấy áp lực tăng lớn, Du Cầm cùng Dương Tiểu Thiến ở bên cạnh liên tục thở gấp, hiển nhiên có vài phần kiệt lực, cho dù là Lâm sư huynh, thế công cũng dần dần suy giảm.
Ánh mắt quét nhìn sào huyệt khổng lồ kia, chừng hơn vạn con dơi còn nhỏ, có chút thậm chí là vừa sinh ra không lâu, chỉ có lớn bằng ngón cái.
– Nguyên lai còn thừa những con dơi trưởng thành này, cũng là vì bảo hộ đời sau của mình. . .
Trong lòng Từ Huyền hoảng hốt, mấy người còn lại cũng có chỗ xem xét.
Ở phần đông con dơi trưởng thành thấy chết không sờn trùng kích xuống, một chuyến chín người bị buộc đến nơi hẻo lánh của nham bích, tình thế tràn đầy nguy cơ.
– Mọi người cố cầm cự, còn thừa lại mấy trăm con dơi, chỉ cần qua cửa ải khó này, Tử nham quáng cùng Tử nham tinh quáng trong này, chính là phần thưởng tốt nhất!
Nhạc Phong mặt mũi tràn đầy mồ hôi, Phong Hỏa Phiến trong tay quanh quẩn một tầng sóng lửa ảm đạm, uy lực suy yếu đi rất nhiều.
Kiếm Tông Nhiếp Hàn, cắn chặt hàm răng, khuôn mặt kiên cường, thân thể thẳng tắp, bảo kiếm trong tay xẹt qua từng đạo hàn quang, mỗi một lần công kích, đều chém rụng mấy con dơi.
Đánh lâu dài xuống, ý chí chiến đấu cùng sĩ khí của chín người, đã rơi xuống thung lũng, chiến lực giảm đi.
Lại tiếp tục một lát, Luyện Khí nhất trọng Dương Tiểu Thiến thân thể mềm mại vô lực tựa lên nham bích, khuôn mặt xinh đẹp thậm chí có lưu vài vết máu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm trở nên trắng bệt, động tác càng phát ra chậm chạp, pháp lực khô kiệt, nhưng như trước gắt gao chèo chống, con ngươi như bảo thạch lộ ra thần sắc kiên định.
Từ Huyền chăm chú bảo hộ ở trước người nàng, khuôn mặt lạnh lùng giống như máy móc, con ngươi sáng rực, lập loè hàn quang lạnh lùng.
Hắn dụng cả tay chân, các đốt ngón tay trên người, đều dùng góc độ không thể tưởng tượng nổi chấn động, phảng phất từng bộ vị toàn thân, đều giao cho thủ đoạn công kích tuyệt hảo.
Sưu sưu sưu…
Bỗng nhiên, một mảnh sóng âm bén nhọn chói tai trùng kích đến, trong sào huyệt lao ra hơn mười yêu hóa biên bức, dẫn đầu mấy trăm con dơi trưởng thành còn thừa lại, như bạo phong trùng kích đến.
Trong chốc lát, toàn bộ cửa vào quặng mỏ, thậm chí tầm mắt mọi người, đều bị điểm đen rậm rạp chằng chịt tràn ngập.
Liên hợp hơn mười yêu hóa biên bức phát động công kích âm ba cường đại, cơ hồ khiến tất cả mọi người tâm thần rung động lắc lư, thân thể cứng ngắc, động tác dừng lại.
Vì hậu đại, vì con cái vừa sinh ra, tất cả con dơi đều làm ra quyết tâm ngọc thạch câu phần, đồng quy vu tận.
Một kích liều mình muối cùng!
Trong lòng Từ Huyền rung động không hiểu.
Trong tầm mắt, răng nanh cùng ánh mắt huyết hồng lạnh như băng của yêu hóa biên bức, sát ý đằng đằng, một chút tới gần, một chút biến lớn.