Xích Xà Quả này có thể trợ giúp hắn đột phá Luyện Thể thập trọng, tất nhiên là không thể buông tha.
– Câm miệng.
Con mắt của Vũ Mặc như lạnh băng, trừng tên đệ tử kia:
– Nếu như không có Từ sư đệ, các ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?
Lời vừa nói ra, hai người kia đều gục đầu xuống, không dám chống đối.
– Xích Xà Quả này là do Từ sư đệ phát hiện trước, vật ấy đã hữu dụng đối với ngươi, chúng ta sẽ không hoành đao đoạt ái.
Vũ Mặc nhìn Từ Huyền mỉm cười, cũng không dừng lại, dẫn đầu hai gã đệ tử Kiếm Tông phi thân rời đi.
– Đa tạ.
Từ Huyền hơi buông lỏng một hơi, nghĩ thầm vừa rồi mình một phen mạo hiểm, trợ giúp hai người Vũ Mặc chém giết Xà vương, cuối cùng không có uổng phí khí lực.
Mọi người ở trong xà huyệt đi dạo nửa ngày, vơ vét không ít thiên địa linh tài cùng kỳ vật, trong đó nhị phẩm linh tài có vài dạng, nhưng mà tam phẩm linh tài, vẻn vẹn chỉ có một cái Từ Huyền đạt được.
Một đoàn người thắng lợi trở về, ly khai xà huyệt, ba gã đệ tử Tinh Vẫn Kiếm Tông trước cáo từ mà đi.
Nhạc Phong, Từ Huyền ở lại đợi đệ tử Phong Vũ Tiên Môn, lại đóng quân ở phụ cận núi rừng lúc trước.
Trải qua một phen đại chiến, mấy người đều có được kinh nghiệm cùng tiến bộ vượt bậc.
Từ Huyền nắm chặt thời gian củng cố tu vị cảnh giới, thông qua chiến đấu trong xà huyệt, hắn đối với vận dụng Nhiếp tự quyết, đã đạt tới tình trạng cực kỳ tinh diệu.
Ngoài tu luyện ra, Từ Huyền thể ngộ quá trình đột phá Luyện Thể thập trọng trong trí nhớ kiếp trước.
Một khi tấn chức Luyện Thể thập trọng, cũng chính là bước vào đại đạo Viễn cổ thể tu, ý nghĩa hắn sẽ trở thành tu luyện giả chính thức.
Nhưng mà, điều này cần Từ Huyền tự mình lĩnh ngộ biến thứ mười.
Kì thực mà nói, biến thứ mười cũng không phải là lăng không lĩnh ngộ ra, mà là dựa theo áo nghĩa cùng tinh túy của Long Xà Cửu Biến, sáng tạo ra biến thứ mười.
Nói cách khác, biến thứ mười là tinh túy hỗn hợp của Long Xà Cửu Biến, siêu việt trên cơ sở vốn có.
Này nghe đạo lý rất đơn giản, nhưng muốn đem áo nghĩa của chín biến trước dung hợp cùng một chỗ, sáng tạo ra một chiêu thức hoàn toàn mới, đó cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Mà càng khó chính là, lúc này còn cần từ cơ sở thăng hoa, tiến hành từ Xà hóa Long chính thức.
Từ Xà hóa Long, tự nhiên không phải chính thức biến thành Long, mà là ý chỉ một loại bay vọt lột xác, giống như từ sinh linh cấp thấp như Xà, lột xác hóa thành Chân Long, thống trị vạn yêu.
Long là sinh linh bực nào, phóng nhãn toàn bộ Tiểu Ngư Giới, cơ hồ chỉ là cực hạn trong truyền thuyết.
Này chỉ là hình dung ví von, nhưng có thể thấy được chỗ đáng sợ của Long Xà Cửu Biến.
Từ Huyền có cảm ngộ kiếp trước, muốn dung hợp chín biến trước, cũng không phải là việc khó. Khó ở chỗ, sáng tạo ra như thế nào, tạo ra biến thứ mười chỉ riêng mình có.
Một khi thành công, Từ Huyền có thể tự nghĩ mệnh danh cho biến thứ mười, cái kia là vinh hạnh bực nào, độ cao giống như đại sư, tông sư.
Kế tiếp mấy ngày thời gian, Từ Huyền một lòng thể ngộ bí quyết cửu biến, từng chút dung hợp quán thông áo nghĩa của Long Xà Cửu Biến.
Ở bên trong quá trình này, trong đầu hắn thoáng hiện nguyên một đám linh quang cùng cảm ngộ.
Luyện Thể thập trọng kia vốn là hư vô mờ mịt, tựa hồ cách hắn đã không xa rồi.
Ở bên trong Bí Cảnh, không ít người đang tìm kiếm càng nhiều kỳ ngộ hơn nữa, mà Từ Huyền lại càng muốn bắt lấy cơ hội quý giá này, tìm kiếm đột phá biến thứ mười.
Đúng như tàn hồn kiếp trước sở liệu, tuy thiên phú của Từ Huyền không cao, nhưng ngộ tính lại vượt xa người thường.
Trong lúc bất tri bất giác, biến thứ mười này ở trong đầu Từ Huyền đã có một hình dáng đại khái mơ hồ.
Về phần phải phác hoạ hình dáng này như thế nào, làm sao cho nó tỉ mỉ sinh động hơn, còn cần hắn chậm rãi lĩnh ngộ cùng cân nhắc.
Mà lúc này, ở bên trong Bí Cảnh, mọi người đã ngốc hơn nửa tháng, chỉ còn thừa lại mười ngày thời gian.
Trong khoảng thời gian này, đệ tử hai phái cẩn thận từng li từng tí thăm dò các nơi trong Bí Cảnh, đã có rất nhiều tin tức.
– Từ sư đệ, tình huống ở bên trong Bí Cảnh, cơ bản nắm rõ ràng rồi, chờ đãi Đại sư huynh phân phó.
Nhạc Phong cười ha hả đi tới.
– Không biết toàn bộ Bí Cảnh không gian này, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Từ Huyền tò mò hỏi.
– Phương viên không gian Bí Cảnh ở khoảng hai trăm dặm, không lớn cũng không nhỏ, linh khí gấp ngoại giới mười mấy lần. Nhưng cho dù là ở bên trong Bí Cảnh, bởi vì linh mạch, linh quáng phân bố thác loạn, làm cho linh khí không đồng đều. Phàm là vị trí địa lý đặc thù, thí dụ như động dơi, xà huyệt trước kia vân…vân, đều có yêu hóa tồn tại, chí ít có yêu thú thân thể cường hãn, thậm chí có bầy đàn yêu hóa tọa trấn. . .
Nhạc Phong không thấy phiền giải thích.
Lịch duyệt của Từ Huyền không giống thường nhân, rất nhanh liền hiểu:
– Thì ra là thế, bị linh khí nồng đậm trong Bí Cảnh không gian ảnh hưởng, phàm là nơi có thiên địa linh tài, hơn phân nửa sẽ có vật yêu hóa tồn tại. Linh khí chẳng những ảnh hưởng đến thiên địa linh tài phân bố, đồng dạng ảnh hưởng sinh linh một phương.
Nhạc Phong vốn là khẽ giật mình, chợt vỗ tay bảo hay:
– Ngộ tính của Từ sư đệ thật tốt! Cái này cũng giảm đi ta một phen miệng lưỡi, Vân huynh bên kia đã phái người truyền qua tin tức. . .
Kế tiếp hắn giảng thuật ở bên trong Bí Cảnh, có mấy khu vực rất nguy hiểm, có bầy đàn yêu hóa tồn tại.
Dù sao ở bên trong Bí Cảnh kỳ ngộ rất nhiều, sau khi tử thương một ít đệ tử, đại đa số người sẽ cẩn thận bảo thủ hơn rất nhiều, không dám tự mình mạo hiểm.
Những địa phương có bầy đàn yêu hóa cư ngụ kia, đợi đến lúc cuối cùng, mọi người cùng nhau liên thủ hợp tác là tốt nhất.
Thời điểm hai người thấp giọng thương nghị…
Bỗng nhiên, một cổ linh khí cường đại chấn động từ khu vực trung tâm Bí Cảnh truyền đến.
Đệ tử phân bố các nơi, nhao nhao hướng mắt nhìn về nơi đó.
XÍU…UU! Oanh…
Một đạo kiếm quang giống như cầu vồng, bay thẳn đến mây xanh, dẫn tới toàn bộ linh khí trong Bí Cảnh kịch liệt run rẩy.
Trong chốc lát, trong thiên địa phong vân lăn đãng, từng vòng kiếm khí màu đỏ tím bay lên, khuếch tán phương viên vài dặm, nhuộm sáng một mảnh bầu trời, làm cho người ta hoảng sợ.
Xa xa nhìn lại kiếm quang kia phóng ra bốn phía, dẫn đến một hồi phong bạo, bễ nghễ quét ngang bốn phương tám hướng, những nơi đi qua, một mảnh bừa bộn, sanh linh đồ thán.
– Đã xảy ra chuyện gì!
Từ Huyền cùng Nhạc Phong biến sắc, động tĩnh to lớn như thế, sợ là không phải sức người có thể làm được.
Kiếm quang đâm thẳng mây xanh kia, làm cho toàn bộ linh khí trong không gian Bí Cảnh rung động, cơ hồ dẫn phát linh khí triều tịch, nếu như cứ như vậy, Bí Cảnh này sẽ trở nên không ổn định, mọi người tiến vào trong Bí Cảnh, đừng nghĩ toàn thân trở ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. . .
XIU….XIU…
Vị trí kiếm quang kia bao phủ, bay lên vào đạo quang hoa cầu xin giúp đỡ.
– Tông môn cầu cứu!
Nhạc Phong kinh hô một tiếng, vội vàng triệu hoán mấy người khác:
– Mọi người chuẩn bị xuất phát!