Thế nhưng mục tiêu nhân sinh của chính mình chẳng lẽ cứ như vậy mà chết sao?
Trong đầu hắn chợt hiện ra lúc ở Bình Hoa trấn, cảnh tượng tiên tu giáng từ trên trời xuống để vô số phàm sĩ ngưỡng vọng kính nể.
Tiên sĩ tiên sư nắm giữ pháp lực thần thông, siêu nhiên thế ngoại, tiêu dao thế giới, đây là loại thích ý và uy phong đến cỡ nào?
– Ít nhất cũng phải trở thành tiên sĩ mới có thể nổi bật được.
Từ Huyền không khỏi hít sâu một hơi, thần quang trong mắt lóe ra:
– Nếu như có thể đạt đến cấp bậc kia, phóng mắt nhìn khắp Dương Mẫu thôn, thậm chí Bình Hoa trấn, còn có ai dám coi thường nhà ta?
Ngay khắc này, khi tâm thần hắn dung nhập vào ký ức, chợt một thanh âm kéo dài quanh quẩn trong đầu:
– Luyện thể thập trọng, quyết không buông tha!
Luyện thể thập trọng, quyết không buông tha!
Tu luyện Long Xà Cửu Biến đến mức tận cùng sẽ có uy năng gì, không biết thế gian này rốt cuộc có luyện thể thập trọng hay không?
Chính mình kiếp trước rốt cuộc là một cường giả kinh thiên động địa thế nào?
Tu giới mênh mông bát ngát rộng lớn bao nhiêu?
Nghĩ đến mấy vấn đề này, Từ Huyền không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tâm tình chờ mong, chí hướng cuộc đời cũng sáng lên một chút.
…
Về đến nhà, Từ Huyền lập tức nói tin tức trả hết nợ nần cho mẫu thân và muội muội biết.
– Tất cả nợ đều đã trả hết rồi sao, chuyện này là thật?
Từ mẫu buông kim trên tay, run giọng hỏi.
– Ca ca thật lợi hại.
Ánh mắt muội muội lóe ra lệ quang vui sướng, nhào vào trong lòng hắn, nàng không chút nghi ngờ ca ca có năng lực trả hết nợ nần.
Ngươc lại Từ mẫu có chút thấp thỏm bất định, dù sao sáu trăm Linh nguyên tệ cũng không phải một con số nhỏ.
Thế nhưng khi Từ Huyền để một túi nhỏ linh thạch trị giá vài nghìn Linh nguyên tệ lên trên bàn, Từ mẫu mừng như điên, lệ rơi đầy mặt.
Trên mặt Từ Huyền thủy chung luôn mang theo dáng vẻ tươi cười trên mặt, giờ khắc này người nhà vui mừng làm hắn cảm giác rất có thành tựu.
– Chúng ta cùng chúc mừng thôi.
Muội muội Huệ Lan đề nghị.
– Được, chờ lát nữa gọi phụ thân về, không cần phải làm nữa.
Từ Huyền gật đầu tán thưởng.
Rất nhanh, Từ mẫu và Huệ Lan vội vàng chuẩn bị rượu và thức ăn, bình thường linh lương và linh thái không dám ăn cũng lấy ra.
Nói đến cũng khéo, vào lúc hoàng hôn, thân ảnh của Từ phụ về tới nhà.
– Phụ thân.
Từ Huyền hơi giật mình, hắn vừa định ra ngoài gọi phụ thân về.
– Ta bớt chút thời gian trở về, có việc muốn nói với ngươi.
Từ phụ thở hổn hển mấy câu, sau đó ngồi vào bàn.
– Phụ thân, nếu đã trở về vậy không cần đi làm nữa, có chuyện gì đều có thể từ từ nói.
Từ Huyền cười dài.
– Hừ!
Trên mặt Từ phụ hiện cơn tức giận:
– Ta không đi làm công, ai sẽ nuôi cái gia đình này, còn đống nợ kia ai sẽ trả?
Nếu như ngày xưa, một khi Từ phụ tức giận, Từ Huyền không dám hé răng nửa lời.
Thế nhưng hôm nay, hắn cười thoải mái không ngượng nghịu chút nào, âm thanh hữu lực nói:
– Gia đình này cứ để hài nhi nuôi, chỗ nợ kia cứ để hài nhi thanh toán.
– Ngươi… chỉ bằng ngươi?
Từ phụ nao nao, cũng không giận không cười.
Từ khi ra đời tới nay, Từ Huyền ở nhà không nên thân, ít nhất ở quáng địa Đại Từ gia hôn mê vẫn không kiếm nổi một Linh nguyên tệ.
Không thèm để ý tới biểu tình trong mắt Từ phụ, Từ Huyền chậm rãi lấy một bình ngọc nhỏ từ trong lòng ra:
– Đây là thứ hôm nay ta mua ở trên trấn về cho phụ thân – Linh Huyết tán.
– Cái gì? Linh Huyết tán?
Từ phụ tiếp nhận bình ngọc nhỏ kia, thất kinh, hiển nhiên biết được vật này.
Linh Huyết tán chính là một loại linh dược lưu thông máu huyết của tiên sĩ Tu giới luyện chế.
Nếu như là ngoại thương bình thường, dùng Linh Huyết tán sẽ có tác dụng thần kỳ.
Từ Huyền vẫn nhớ kỹ ba năm trước đây phụ thân bởi vì thụ thương ngoài ý muốn, suýt nữa bỏ mệnh, một chân tàn phế, khi đó dược sư từng nói nếu có Linh Huyết tán bôi quanh năm thì có cơ hội chữa được cái chân tàn này.
– Bình Linh Huyết tán này trị giá ít nhất một nghìn Linh nguyên tệ, vì sao ngươi có được?
Từ phụ cầm bình ngọc trong tay, kiểm nghiệm xong, thân thể không khỏi chấn động.
– Phụ thân đừng vội, cơm nước xong rồi nói tiếp.
Từ Huyền mỉm cười.
Mà lúc này từ nhà bếp truyền đến mùi thơm ngát.
– Phụ thân về rồi, chúng ta ăn cơm thôi.
Từ Huệ Lan bưng linh lương và linh thái lên.
– Linh lương! Linh thái! Vì sao có thể ăn được những thứ này?
Từ phụ lại biến sắc, trán nhíu mày lại nhìn chằm chằm vào Từ Huyền:
– Còn không mau thành thật nói cho ta!
– Phụ thân, người đừng trách ca ca oan uổng, những thứ này đều là…
Từ Huệ Lan hưng phấn kể lại toàn bộ tiền căn hậu quả ra.
Trong quá trình này, thần sắc Từ phụ dần dần hòa hoãn, có chút khó tìn nhìn về phía Từ Huyền.
– Hiện giờ có thật là ngươi đột phá lên được luyện thể tam trọng rồi không?
Ánh mắt Từ Chính nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
– Phụ thân không tin?
Từ Huyền cười cười.
Từ phụ không nói hai lời, vươn một cánh tay ra giữa không trung.
Từ Huyền hiểu ý cũng giơ một cánh tay ra giao nhau với phụ thân.
Bỗng nhiên, tinh quang trong mắt Từ phụ chợt lóe, vận dụng lực đạo toàn thân tới tay.
Hai bàn tay giằng co nhau giữa không trung.
Từ phụ phát lực như thế nào cũng không thể lay động Từ Huyền.
– Luyện thể tam trọng… quả nhiên! Thật tốt quá!
Từ phụ kích động vạn phần, trong mắt tỏa ra thần quang chưa từng có.
Tiếp theo, một nhà bốn người bắt đầu ăn, không khí vui mừng ấm áp.
Sau khi cơm no rượu say xong, Từ phụ mới trầm giọng nói:
– Lần này ta bớt chút thời gian trở về là có chuyện muốn thông báo cho ngươi.
– Mời phụ thân nói.
Từ Huyền thản nhiên.
– Đại khái mười ngày sau, Trấn Học phủ sẽ đến thôn tuyển sinh, nhưng danh ngạch chỉ có sáu, chọn lấy người ưu tú. Những thôn dân chưa đủ mười tám tuổi đều có thể đi báo danh.
Ánh mắt Từ phụ lóe lên, nói xong hết sự tình.
– Trấn Học phủ?
Con mắt Từ Huyền đột nhiên sáng ngời.
Nếu như có thể đi Trấn Học phủ học tập, không thể nghi ngờ sẽ bước vào cấp bậc cao hơn, hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện ưu việt.
Từ ngày biết đến Bình Hoa trấn có linh mạch, Từ Huyền đều muốn lên trấn để có hoàn cảnh tu luyện tốt.
Hắn còn quyết tâm đưa người nhà lên trấn ở.
– Phụ thân yên tâm, lấy thực lực của ta nhất định có thể đi vào Trấn Học phủ.
Từ Huyền nói như chém đinh chặt sắt.
– Hừ, ngươi cũng kiêu ngạo quá sớm, công tử tiểu thư của ba nhà kia đều có tu vi luyện thể tứ trộng, bọn họ không hề nghi ngờ đoạt được những danh ngạch này. Mà ba danh ngạch duy nhất do ba trăm cá nhân của thôn cạnh tranh.
Từ phụ nói.
Từ Huyền nghe vậy không khỏi thu hồi vài phần khinh thường.
Công tử tiểu thư của ba nhà kia đều có tu vi cao, sống trong phú quý, ăn linh lương từ nhỏ mà lớn, hơn nữa có thể linh dịch linh đan phụ trợ, quả thật người thường không thể theo kịp.
Buổi tối, khi phụ thân chuẩn bị đi công trường Đại Dương gia để từ công, thanh toán tiền lương hai ngày.
Từ Huyền lại ngăn trở:
– Phụ thân, chút Linh nguyên tệ ấy thôi bỏ đi, từ mai trở đi, người tìm một công việc nhẹ nhàng mà làm, như trồng một vài loại cây lương thực bình thường cũng được.