Lấy xuất thân, thiên phú, tư chất, phóng mắt nhìn khắc Bình Hoa trấn, có thể lọt vào mắt nàng chỉ có vài người. Ngay cả người như Từ Nguyên công tử, ở trong mắt nàng đều không đủ tư cách.
Từ khi chào đời đến nay, ngoại trừ lần trước gặp tiên tu ở Bình Hoa trấn, vị thiếu chủ Trương gia kia thì không còn bất kỳ thiếu niên có tuổi tác xấp xỉ nào có thể lay động được nàng nữa.
Không hề nghi ngờ, từ ngày Từ Huyền chiến thắng công tử Đại Từ gia xong, khí vũ của hắn đã khiến nàng xúc động.
Chỉ là thiếu niên này đã khác ngày xưa.
Từ Huyền dung nhập ký ức hai cuộc đời, trên phương diện tình cảm hơn xa các thiếu niên khác, so với dĩ vãng, tâm tính thành thục hơn rất nhiều.
Từ đầu đến cuối, Dương Tiểu Thiến không thấy một tia mê luyến hay né tránh trong mắt hắn chút nào, loại thong dong hào hiếp này khiến nàng âm thầm thất lạc và buồn rầu trong lòng.
…
Lúc này, Từ Huyền đã tới Bình Hoa trấn.
Xe ngựa và dân cư đi trên đường vô số.
Từ Huyền đi lại trong đám người, này trước thân ảnh của hắn nhỏ bé nhưng hiện giờ đã cao ngất, dù đi trên đường cũng thấy được tương đối.
Lấy tu vi luyện thể tứ trọng, phóng mắt nhìn khắp Bình Hoa trấn cũng không thể coi thường, huống chi mới có mười lăm tuổi.
Cách tiểu trấn khoảng hai dặm đường ở phương Bắc, phía trước là một đoạn đường um tùm cỏ xanh, mơ hò có thể thấy được học phủ, trong đó có một lầu các rất cao, chừng hơn mười tầng, dưới nắng gắt chiếu vào phóng ra quang huy kỳ dị, hiển nhiên có gia trì trận pháp.
Học phủ bình thường đều giống nhau là thế lực bản địa thiết lập, mục đích để bồi dưỡng càng nhiều đệ tử, chỉ cần có thực lực, vô luận bần phú quý tiện, thiên phú cao thấp đều có thể vào.
Một khi có thể đi vào học phủ ý nghĩa có thể tiếp xúc với tầng cấp cao hơn của Tu giới, nhận thức càng nhiều tiên sĩ hơn, tài năng lộ ra trong đám luyện thể phàm sĩ cũng không phải không có khả năng.
Học phủ Bình Hoa trấn ước chừng có lịch sử ba trăm năm, nội tình vô cùng thâm hậu.
Phóng tầm mắt ra nhìn, một con đường dài nối thẳng vào sâu bên trong học phủ. Trước cửa học phủ có rất nhiều xe đỗ, có vài bóng xe linh luyện đủ các loại màu sắc rực rỡ.
Từ Huyền còn chú ý tới chiếc xe ngựa tinh xảo của Dương Tiểu Thiến cũng ở trong đó.
Đi tới trước thông đạo dài to kia, Từ Huyền xuất ra bằng nhập học, hai thủ vệ vạm vỡ nhìn thoáng qua, không có ngăn cản.
Đi qua người hai thủ vệ, Từ Huyền vận chuyển Thổ Nạp quyết, cảm quan nhạy cảm cảm ứng được khí huyết cường thịnh trên người bọn họ, sợ rằng thực lực đều không thua kém cấp bậc của Từ Đại Hổ.
Ngay cả thủ vệ của học phủ đều là luyện thể phàm sĩ tứ trọng.
Từ Huyền âm thầm giật mình, trong lòng lại dấy lên chờ mong, nhanh chân rảo bước về phía học phủ.
Sau một hồi thăm hỏi, Từ Huyền đi tới chỗ báo danh của học phủ.
Đây là một tòa lầu các đơn độc bị vây giữa hồ, chỉ có một tòa trúc nổi giữa hồ đi thông thẳng vào trong.
Dương Phàm đã thấy không ít đệ tử thông qua trúc phiệt mà tới lầu các.
Khi hắn tiến nhập vào lầu các, phát hiện đại đa số đệ tử đều đã tới, đang giao lưu cùng một chỗ với nhau.
Trong đó thân ảnh yêu kiều duyên dáng của Dương Tiểu Thiến trở thành mục tiêu chú ý, không ít thiếu niên chủ động tới gần nàng.
Thời điểm Từ Huyền đi vào, ánh mắt Dương Tiểu Thiến hơi khẽ động, lập tức khôi phục tự nhiên.
– Tính danh người tới là gì, bằng chứng nhập học đâu.
Một lão già gầy gò ngồi trước bàn nhàn nhạt nói với Từ Huyền.
– Đệ tử Từ Huyền, đây là bằng chứng nhập học.
Từ Huyền lộ ra vẻ tôn kính, đẩy bằng chứng nhập học tới.
– Từ Huyền? Ngươi chính là Từ Huyền?
Thần sắc lão giả khô gầy biến đổi, cũng không thèm nhìn bằng chứng nhập học, ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Lẽ nào danh tiếng của ta đã lan tới cả học phủ?
Từ Huyền ngẩn ra, chợt nghĩ không thích hợp, tại Bình Hoa trấn này, có vô số thiếu niên anh kiệt, với tu vi của chính mình cũng không tính kinh hãi thế tục.
Hơn nữa, thần sắc lão giả khô gầy kia rõ ràng rất lãnh đạm.
– Chính là đệ tử.
Từ Huyền có chút không giải thích được đáp lời.
– Bằng chứng lưu lại, ngươi có thể đi.
Lão giả khô gầy vô tình nói.
– Cái gì!
Từ Huyền biến sắc: đi?
– Lẽ nào ngươi nghe không hiểu ý tứ lão phu?
Thần quang trong mắt lão giả khô gầy chợt ngưng tụ, nhất thời Từ Huyền cảm thấy một cỗ áp lực, sợ rằng người này không phải tiên sĩ thì ít nhất cũng là tồn tại ngoài luyện thể lục trọng.
– Tiền bối có thể nói rõ ràng hơn cho ta biết được không?
Từ Huyền cưỡng chế lửa giận trong lòng, cảm thấy ù ù cạc cạc.
– Cao tầng học phủ khi xét duyệt lần cuối cùng đã khai trừ ngươi.
Lão giả khô gầy châm biếm nói.
Khai trừ!
Từ Huyền chấn động, tại sao lại có thể như vậy?
Khai trừ!
Từ Huyền chấn động trong lòng đồng thời phản ứng lớn nhất không phải thất lại mà là không hiểu tai sao, cùng với chuyện đó là một cỗ lửa giận âm thầm bùng lên.
Lúc này, toàn bộ các đệ tử ở trong lầu các đều câm như hến, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền có vài phần thương hại và đồng tình.
Tiến nhập học phủ đối với đám thiếu niên các thôn trấn phụ cận Bình Hoa trấn mà nói là một cơ hội đổi đời.
Đây là kỳ vọng của vô số phụ mẫu, đối với bọn họ mà nói có thể đi vào Trấn Học phủ trên cơ bản đều có thể nổi bật.
Mà lúc này, không may có một người bị Trấn Học phủ khai trừ, thật sự đáng buồn đáng tiếc, đáng hận.
Thấy tình hình này, Dương Tiểu Thiến dựa người vào một góc lầu các, đôi mắt thanh tú khẽ cau lại, trong đó thoáng hiện một tia không đành lòng.
Nhưng mà đương sự Từ Huyền lại không lộ vẻ thất lạc và cam lòng như trong dự liệu mọi người, cũng không giống như trong tưởng tượng sẽ rít gào và phẫn nộ chất vấn.
Hắn chỉ cười lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn lão giả khô gầy.
Xoay người ra đi.
Lão giả khô gầy phụ trách an bài tân sinh bị hắn nhìn có chút chột dạ, cũng may Từ Huyền không hề chất vấn gì.
Thời khắc xoay người rời đi, Từ Huyền có chút tiếc nuối trong lòng, xem ra sẽ làm phụ mẫu và muội muội thất vọng rồi.
Trong suy nghĩ của thôn dân cùng với thân nhân, tiến nhập Trấn Học phủ ý nghĩa làm rạng rỡ tổ tông, trở nên nổi bật, phong quang vô hạn.
Cho dù bị khai trừ, trong lòng hắn đều mang theo chờ mong, muốn hoàn thành mộng tưởng từ nhỏ, không phụ sự kỳ vọng của phụ mẫu.
Thế nhưng sau khi quán thông ký ức hai đời, tầm mắt Từ Huyền đã không còn như xưa, không vào được Trấn Học phủ, hắn không có thất lạc bao nhiêu mà chỉ có chút tiếc nuối.
Cho dù không thể vào Trấn Học phủ tu tập, bằng vào ký ức trước đây, con đường chính mình đi cũng sẽ không thua kém bất kỳ kẻ nào trong Trấn Học phủ.
Dứt khoát xoay người, sưu một tiếng bay vọt ra khỏi lầu các, nhẹ nhàng bước chân trên mặt hồ giống như chuồn chuồn rồi hạ xuống mặt đất, đám đệ tử phía sau đều không khỏi kinh hô.
– Khinh thân thuật thật cao minh, có thể mượn lực trên mặt nước, cho dù luyện thể phàm sĩ ngũ trọng cũng không nhất định làm được.