Tiên Hà Phong Bạo

Chương 45 - Tinh Vũ Quần Tụ (2)

trước
tiếp

– Hừ, có gì đặc biệt hơn người… tổ tông cả ba nhà Dương Mẫu thôn đều đã có người vào tiên môn, không chỉ người nhà Đại Từ gia các ngươi, Đại Trâu gia chúng ta cũng nhiều không kể xiết.

Một thiếu niên vóc người uy mãnh tương tự Từ Tiểu Hổ vài phần nói lớn.

Người nói là công tử Trâu Hồng Vũ của Đại Trâu gia, ngày ấy hắn cũng trực tiếp tiến nhập vào trong Trấn Học phủ, thực lực sàn sàn so với Từ Nguyên.

Từ Nguyên nghe vậy cũng đạm nhiên cười:

– Hồng Vũ nói không sai, tam đại gia tộc Dương Mẫu thôn đều có chút sâu xa với Tinh Vũ sơn.

– Từ công tử nói rất đúng… bản công tử còn nghe nói hoàn cảnh linh mạch trên Tinh Vũ sơn này so với Bình Hoa trấn càng thêm ưu việt. Hơn nữa tiên môn trên núi còn không thiếu, chỉ có một mình Phong Vũ tiên môn mới tuyển nhận đệ tử mười năm một lần.

Trâu Hồng Vũ vừa nói vừa hớn hở, vẻ đắc ý dào dạt khiến mấy thiếu niên bên cạnh âm thầm nhíu mày, trong lòng có chút hờn giận.

– Hừ, thế thì sao? Tổ tông các ngươi không trở thành tiên sĩ, từ lâu đã hóa thành bùn đất, mà mấy trăm năm qua đi sẽ còn ai nhớ tới bọn họ. Muốn tiến vào tiên môn còn phải khảo ngạnh thực lực.

Một công tử ở phụ cận cười lạnh nói.

Chờ ở dưới chân Tinh Vũ sơn không chỉ có các gia tộc Dương Mẫu thôn mà còn một vài nhân tài của các thôn khác, thực lực so với Từ Nguyên, Trâu Hồng Vũ cũng không kém chút nào.

Trong nhất thời, đám hậu bối gia tộc này nổi lên tranh chấp.

Mãi cho tới khi một âm thanh réo lên như tiếng chuông bạc:

– Vinh quang của tổ tiên không bang trợ được cho chúng ta bao nhiêu. Trúng cử vào tiên môn, mỗi người đều có cơ hội bằng nhau, chỉ có thể dựa vào thiên phú và thực lực bản thân.

Đám thiếu niên trong trường nhất thời lãnh lĩnh lại, tim đập hơi nhanh, nhìn về phía thiếu nữ yêu kiều duyên dáng cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp , toàn thân mặc một bộ tuyết váy cà sa trắng muốt, gió thổi nhẹ phấp phới, tăng thêm một vài phần phiêu dật và siêu nhiên.

Lúc này Dương Tiểu Thiến so với ngày xưa càng thêm động nhân, mỗi một cử động của nàng đều khiến đám thiếu niên tự ti mặc cảm.

– Dương tiểu thư nói rất đúng, mặc kệ bất kỳ địa phương nào, thực lực mới là trọng yếu.

– Ta cũng tán thành Dương tiểu thư,

Đám thiếu niên lập tức phụ họa.

Lúc này ngay cả Từ Nguyên và Trâu Hồng Vũ cũng có chút buồn bã thất sắc, người trước ngượng ngùng cười, hơi khen tặng tiến lên chào hỏi.

Trâu Hồng Vũ kia uy mãnh to con, khí thế vốn lăng nhân, lúc này nhìn thấy Dương Tiểu Thiến giống như mèo bệnh, ngôn ngữ và phản ứng đều trì độn.

Đối mặt với lời khen tặng của chúng thiếu niên, Dương Tiểu Thiến lãnh đạm, có thể lọt vào pháp nhãn của nàng hầu như không có ai.

Lúc này, mọi người vẫn chờ đợi như cũ, tiếp tục có người lục tục tới.

Vèo.

Vào một khoảnh khắc, cành cây ngọn lá vài trăm mắt xung quanh đều xào xạc.

– Trời ạ, các ngươi nhìn kìa.

Một thiếu niên đảo con mắt trừng lớn.

Mọi người ghé mắt nhìn, chỉ thấy một bóng người phiêu dật đang bay vọt qua đám cây cối, chỉ sau mấy hô hấp đã đi tới không trung cao hơn chục thước, lướt về phía bên này.

– Là hắn!

Từ Tiểu Hổ và đám người Từ Nguyên chấn động tâm thần, sắc mặt đại biến.

Thu hút ánh mắt mọi người chú mục chính là Từ Huyền, trên đối mắt của Dương Tiểu Thiến hiện lên một tia sáng kỳ dị, phương tâm khẽ động: hắn cũng tới sao?

Vèo.

Một trận gió thổi gấp vừa rồi là do một thiêu sniene cao hơn mười thước lao vút đi trong không trung tới sườn núi, cước bộ đạp nhẹ như yến, từ từ rơi xuống trước mặt đám sương mù dày đặc.

Thân ảnh cao ngất kia hiện rõ ràng trước mặt mọi người, rõ ràng không thể nghi ngờ.

– Từ Huyền!

Có người kinh hô, nhận ra thân phận.

Mà đám người Từ Tiểu Hổ lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Âm lệ trong mắt Từ Nguyên chợt lóe rồi biến mất, hắn thầm nghĩ, người biết tin tức tiên môn tuyển đệ tử cũng không nhiều, tiểu tử này cũng tới…

Lúc này, Từ Huyền rơi xuống đất xong lộ vẻ phiêu dật tự nhiên, có thể thấy được hắn vận dụng bí quyết chữ Phiêu so với dĩ vàng càng thêm thuần thục.

Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua đoàn người, lướt qua Từ Nguyên, Từ Tiểu Hổ, Dương Tiểu Thiến rồi hơi dừng lại.

Từ Huyền phát hiện tiến nhập Tinh Vũ sơn đều là thiếu niên hơn chục tuổi, cũng không có tùy tùng đi theo.

Hắn cũng không biết tiên môn lựa chọn thiếu niên cũng rất hạn chế, mỗi mười năm một lần tuyển nhận đệ tử, chỉ có người ít hơn mười tám tuổi mới được vào núi.

– Chú ý, phía trước có linh khí ba động.

Đúng lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.

Vừa mới rơi xuống, sương mù dày đặc phía trước chợt trở nên loãng đi, thoáng cái khuếch tán bảo phủ phương viên hơn mười dặm.

Chỉ trong chốc lát, tất cả đám thiếu niên lên núi đều bị sương mù dày đặc bao phủ.

Từ Huyền cũng rơi vào trong sương mù dày dặc, không tìm được phương hướng xung quanh.

Lúc này, bên trong chỗ sương mù dày đặc truyền đến thanh âm mịt mờ bất định:

– Người hữu duyên tiến nhập vào tiên môn ta.

Âm thanh này vừa vang lên, đông đảo thiến niên ở trong sương mù đều hưng phấn dị thường, lập tức đi vào sâu bên trong.

Người hữu duyên?

Từ Huyền nao nao, cũng có chút lơ đễnh.

Kiếp trước hắn có kinh nghiệm gia nhập tiên môn, biết được sương mù dày đặc này là lực lượng của tiên pháp ảo trận, đối với luyện thể phàm sĩ có mê hoặc nhất định.

Một cửa này kỳ thật là khảo cứu ngộ tính và ý chí.

Nghĩ tới đây, miệng hắn hơi nhếch lên, hô hấp bỗng nhiên tiến nhập vào một tiết tấu kỳ dị, tạp niệm trong lòng dần dần bài trừ, quang hoa trong mắt thu liễm, bình tĩnh vô cùng.

Tâm cảnh của hắn lý trí dị thường lãnh tĩnh, dưới sự trợ giúp của Thổ Nạp quyết tầng năm, cảm quan tăng cường trên diện rộng, tỉ mỉ cảm nhận cảnh vật bốn phía, bước đi phiêu dật, không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Trong sương mù mông lung mà dày đặc này, Từ Huyền nhận thấy được uy lực của trận pháp đã được gảm rất nhiều, thậm chí tận lực lưu lại không thiếu kẽ hở, đối ứng với câu nói người hữu duyên của vị kia.

Nhưng dù là vậy, lực lương của tiên pháp ảo trận vẫn như cũ khó có thể bỏ qua. Lấy cảm quan siêu đẳng của Từ Huyền khó có thể hiểu rõ ảo trận hoàn toàn.

Tiên sĩ chung quy là tiên sĩ, bọn họ nắm giữ thần thông tiên pháp trong tay, không phải phàm sĩ có thể hiểu rõ.

Tình huống như vậy, Từ Huyền chỉ có thể dựa vào cảm quan nhạy bén, bằng vào đầu óc lãnh tĩnh mà phân tích ra một ít kẽ hở, cũng bài trừ một vài khu vực không có khả năng, lựa chọn tới một phương hướng khác.

Đã có rất nhiều tiên sĩ hoặc là đệ tử đều không thể phi hành, như vậy khẳng định là có sơn đạo, thế nhưng bởi vì tiên sĩ tu luyện quanh năm trong núi, cơ hội xuống núi cũng không nhiều cho nên con đường lưu lại sẽ không quá rõ ràng.

Tiếp theo, hắn sẽ phân tích phương hướng, rốt cuộc là đường đi tới tiên môn sẽ ở hướng nào?

Dù sao trong sương mù dày đặc như thế này, hoàn toàn không có cảm giác phương hướng.

Điểm ấy cũng không làm khó được Từ Huyền, hắn tỉ mỉ phân tích hoàn cảnh địa lý bốn phía, cho dù ở giữa sương mù dày đặc, phạm vi tầm nhìn của hắn cũng có thể đạt được hai ba mươi thước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.