Trong quá trình chữa trị vết thương cho Dương mẫu, một cỗ cảm giác kỳ dị nảy sinh trong lòng Dương Phàm.
Mơ hồ có một dòng chảy nhỏ, vô hình vô chất chảy trong cơ thể Dương Phàm, chảy khắp tứ chỉ bách hải, ngay cả linh hồn đều được tẩy rửa.
Đó là một loại cảm giác khó tả, làm cho người ta lâng lâng muốn bay, thậm chí có xu hướng gây nghiện.
Tuy nhiên, loại cảm giác này chỉ giằng co trong nháy mắt, khi miệng vết thương khép lại thì cảm giác cũng biến mất.
– Phàm nhi… vết thương của ta?
Dương thị vẻ mặt kinh dị, vết thương trên ngón tay mình cứ vậy mà khỏi hẳn!
Bà thầm nghĩ: “Nó không phải bị mất pháp lực sao? Như thế nào còn có thể dùng pháp thuật?”
– Mau thân. Đây là thuật y đạo, ở trong tiên Thuật chỉ có thể tính là bàng môn tả đạo. Dương Phàm cười ha ha nói, hắn làm sao không đoán được tâm tư mẫu thân.
– Thì ra là thế. Phàm nhi, nếu con không màng công danh, ở Vụ Liễu trấn làm thầy thuốc cứu nhân độ thế cũng không tồi. Ta thấy y thuật của con so với y quán đổi diện thì mạnh hơn nhiều.
Dương thị vui mừng nói, vội đi qua giành việc của con gái.
– Mẫu thân, người nghỉ tạm một bên đi… Dương Tuệ Tâm khuyên can, không đành lòng nói.
– Thương của mẹ đã tốt rồi
Dương mẫu mặt đầy ý cười, quơ quơ ngón tay của mình, nguyên là miệng vết thương đã kéo da non hết sức rõ ràng.
– Như… như thế nào có thể?
Dương Tuệ Tâm nao nao, đôi mắt sáng lên, chuyển lên mặt Dương Phàm, trong mắt mang theo một tia khác thường.
– Đại ca ngươi hiện tại nghiên cứu thuật y đạo, lập tức liền trị lành vết thương của nương. Thật thần kỳ!
Dương thị vừa thái rau vừa cười nói.
– Nương. Người cẩn thận một chút, đừng để ngón tay bị thương nữa.
Dương Phàm dặn dò một câu liền đi khỏi nhà bếp, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Mới vừa rồi trong quá trình trị thương cho mẫu thân, cái loại cảm giác đó thật sự rất quỷ dị.
Dương Phàm mơ hồ có một loại ảo giác: tu vi của mình dường như tăng lên…
Đương nhiên, loại cảm giác này rất mơ hồ, ngay cả chính hắn cũng không thể xác định.
Thử nghĩ, trên thế gian này nào có chuyện như vậy? Giúp người trị thương còn có thể tăng tu vi.
Nếu thật sự như vậy, chẳng phải tất cả mọi người đều đi tu luyện thuật y đạo rồi? “Có thể là ảo giác của ta thôi…”
Dương Phàm cười cười, đi lên phòng khách ngồi xuống, muội muội Dương Tuệ Tâm cũng đi tới.
– Đại ca…
Con ngươi linh động mà dịu dàng của Dương Tuệ Tâm dừng trên người Dương Phàm, bộ dạng có chút chần chờ.
– Muội có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi đi. Hai huynh muội chúng ta còn có lời gì không thể nói sao?
Dương Phàm thản nhiên ngồi trên ghế, rất tùy ý nói.
– Muội muốn hòi… đại ca có thật sự là đúng như lời đồn, mất hết pháp lực hay không?
Dương Tuệ Tâm thấp giọng hỏi nhìn thẳng vào mắt Dương Phàm, dường như muốn từ trong mắt hắn nhìn ra một tia sơ hở.
Nhưng mà Dương Phàm không hề bận tâm, con ngươi đen thẳm thâm thúy mà thần bí khiến Dương Tuệ Tâm không thể nhìn ra bất kỳ manh mối gì.
– Mất hết pháp lực không giả nhưng cũng không phải giống như người ngoài đồn thổi trở thành một phế nhân. Đại ca hiện tại không phải chuyển sang tu thuật ỵ đạo sao? Đây cũng miễn cưỡng có thể tính là bàng môn tả đạo trong tu tiên.
Dương Phàm mặt ôn hòa nói, trên người mơ hồ tản mát ra một luồng khí tức tự nhiên tươi mát làm cho người ta không kìm nổi sinh ra một tình cảm thân thiết.
Dương Tuệ Tâm ngây người một chớp mắt, cỗ khí tức mờ mịt trên người Dương Phàm cũng đột nhiên biến mất.
Đột nhiên, nàng cảm thấy được trên người đại ca có lẽ có bí mật nào đó không muốn người biết.
– Đại ca không ngờ chuyển sang học thuật y đạo, không bằng huynh mở một nhà y quán ở Vụ Liễu trấn này nhé?
Dương Tuệ Tâm đề nghị.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
– Đại ca vừa mới bước trên ỵ đạo, học thức cùng kinh nghiệm còn thấp, nếu tùy tiện mở y quán chẳng phải sẽ làm tổn thương tính mạng người khác?
– Điều này sao có thể? Đại ca nắm giữ là pháp thuật tiên đạo, cách thức vừa rồi chữa khỏi vết thương của mẫu thân, làm sao thầy thuốc thế tục có thể so sánh!
Dương Tuệ Tâm hé miệng cười, không đồng ý nói.
– Đạo y học bác đại tinh thâm, đại ca chỉ lần mò được sơ sơ. Trị liệu một ít vết thương ngoài da bình thường còn được, nếu gặp nghi nan tạp chứng khác liền bó tay không cách nào. Việc này vẫn là để lại sau này tính tiếp.
Dương Phàm đích thật không phải là đang nói dối. Ở trong “Tản Quyển – Thánh Liệu Thiên” có học vẩn y đạo phong phú như trời biển, ngay cả kết cấu thân thể người, kết cấu yêu thú, kết cấu sinh mạng đều có đề cập.
Hiện giờ, Dương Phàm chỉ nắm giữ được Khô Mộc Công cùng Vũ Lộ Thuật trong Thánh Liệu Thiên. Khô Mộc Công là pháp môn thu liễm khí tức còn Vũ Lộ Thuật là pháp thuật trị liệu ngoại thương (vết thương ngoài da, bề ngoài).
“Nếu ta có thể tinh thông tất cả học thức trong Thánh Liệu Thiên cùng Luyện Đan Thiên, rất có khả năng ở Tu Tiên Giới này có thể trở thành một đời Dược sư và Luyện Đan Sư.”
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên nảy ra một ý niệm.
Bất kể là Dược sư hay là Luyện Đan Sư thì địa vị ở Tu Tiên Giới đều cực kỳ đặc thù. Sở dĩ như vậy, là bởi vì số lượng của bọn họ rất ít.
Dược sư cùng Luyện Đan Sư đều bị thể hệ tu luyện chính thống bài xích, xưng là “Bàng môn tả đạo” không thể tiến đến đỉnh tiên đạo.
Trong trường hợp đó, số lượng Dược sư cùng Luyện Đan Sư cực nhỏ, rất nhiều tu sĩ đều cần bọn họ trợ giúp.
Tỷ như Dược sư, bọn họ chữa trị không phải là thương bệnh của người thường, đối tượng trị liệu là người tu tiên. Tu Tiên Giới đủ loại pháp thuật mạnh mẽ cùng công pháp bá đạo, tu sĩ chiến đấu bị thương, thầy thuốc thế tục không có khả năng chữa khỏi mà chỉ có thể dựa vào Dược sư. Dưới tình huống như vậy, Dược sư nắm giữ tính mạng tu sĩ.
Tác dụng của Luyện Đan Sư lại càng lớn. Bọn họ luyện chế các loại linh đan diệu dược có thể dùng tăng lên tu vi, cố bản bồi nguyên, chữa thương trị bệnh…
Luyện Đan Sư cao minh được các đại tông phái và gia tộc tu tiên tôn sùng là thượng khách, địa vị siêu phàm, được cả chính ma hai phe che chở.
Tóm lại, đây là hai chức nghiệp cực kỳ béo bờ ở Tu Tiên Giới.
Nói chuyện phiếm một lát nữa, Dương Phàm trong đôi câu ba lời kể lại chuyện xảy ra với mình ở Dương gia bảo.
Dương Tuệ Tâm cũng là nữ tử thông minh lanh lợi, tuy rằng Dương Phàm bớt đi rất nhiều nội dung nhưng nàng làm sao lại đoán không ra đủ loại đỗi xử mà đại ca gặp phải ở Dương gia bảo.
– Đại ca. Huynh trở về là tốt rồi, người của Dương gia bảo không ngờ lại ác nghiệt vô tình như vậy. Huynh chẳng qua là tẩu hỏa nhập ma, mất hết pháp lực. Bọn họ không nên đổi xử như vậy với huynh.
Dương Tuệ Tâm có chút bênh vực nói.
Dương Phàm cười nhàn nhạt:
– Toàn bộ Tu Tiên Giới chính là sự thật tàn khốc như vậy, có gì ngạc nhiên đâu?
Đôi mắt sáng của Dương Tuệ Tâm tối sầm lại, dịu dàng nói:
– Đại ca, con đường tu tiên tàn khốc vô tình như thế, huynh vì sao còn siêng năng đi tìm?
– Bởi vì tu tiên có thể lấy được tự do, có thể trường sinh bất tử, có thể siêu nhiên ngoài thế giới, càng có thể chạm đến bản chất nhất của thế giới này… Chỉ cần bước trên con đường tu tiên, cho dù chỉ có một cơ hội xa vời thì không thể từ bỏ.
Dương Phàm gần như không chút nghĩ ngợi nói ra những lời này, trong mắt lóe thần quang, kết luận:
– Đây là một con đường không thể trở về tràn ngập kỳ ngộ cùng khiêu chiến. Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc. Tuy là tàn khốc nhưng lại là đơn giản như vậy.
Vào giờ khắc này, tâm huyết trong thân thể Dương Phàm bị kích phát khiến Dương Tuệ Tâm đối với thế giới không biết này có chút hướng tới, lại có kiêng kị.
– Ha ha, để muội muội chê cười rồi. Thế tục giới cũng có chỗ tốt của nó, chỉ cần không xảy ra chiến tranh loạn lạc, cũng là an bình bình thản.
Dương Phàm lại khôi phục bộ dạng ôn hòa tuấn nhã giống như một thư sinh suy yếu.
Không được bao lâu, Dương thị đã làm xong đồ ăn, người một nhà hòa thuận vui vẻ, ở trong phòng ăn dùng cơm.
Sau đó, Thiết Ngưu nhà cách vách đưa tới một ít thịt, cũng hét lên với Dương Phàm:
– Ngày mai hai ta so nghề một phen, xem tiên thuật của ngươi lợi hại hay là Thiết Bố Sam của ta mạnh.
Đối với điều này Dương Phàm chỉ nở nụ cười, không đặt ở trong lòng.
Một nhà ba người sau khi dùng cơm, nói chuyện đến nửa đêm mới đi vào giấc ngủ.
Dương Phàm ngủ không được, từ trong phòng đi ra, dõi mắt nhìn bầu trời đêm Đông Thắng Đại Lục mà nhớ tới tình cảnh mưa sao băng rơi xuống hôm đó.
Sau đó, lại nhớ tới hồi tối ở nhà bếp, cảm giác quỷ dị khi chữa trị vết thương cho mẫu thân làm gợi lên sự hiếu kỳ cùa Dương Phàm.
Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ chữa bệnh cho người khác thì mình cũng có thể có được chỗ tốt? Dương Phàm quyết định tìm tòi đến tột cùng.