Một đám sương màu xanh nhạt mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được rơi xuống miỆmg vết thương trên thi thể thanh niên kia. Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Dưong Phàm thì bất kể là miỆmg vết thương và sẹo thì Vũ Lộ Thuật đều có thể xử lý được!
Khi đám sương màu xanh nhạt chạm vào miệng vết thương thì dị biến đột nhiên xảy ra. Vết thương bị Vũ Lộ Thuật baO lấy đột nhiên bốc lên một màn sương độc màu đen, khiến người ta choáng váng hoa mắt. Hơn nữa miệng vết thương còn ứa ra một bãi máu loãng huyết nhục cũng tan ra khiến người ta thấy mà buồn nôn!
Sắc mặt Dương Phàm kịch biến thân mình lập tức nhảy lùi lại mấy trượng cẩn thận nhìn biến hóa của thi thể kìa.
– sẽ không phát sinh thi biến chứ…
Vẻ mặt Dương Phàm biến đổi phát hiện khói độc màu đen trên miệng vết thương dần dần biến mất. trên thi thể cũng chảy ra một bãi máu loãng ngấm vào trong nền đất. Thật lâu sau loại biến hóa này mới chấm dứt. chỉ là bên cạnh miệng vết thương của thi thể kia. huyết nhục đã thối rữa mất một mãng lớn.
Biến hóa quỷ dị như thế khiến Dương Phàm rất ghê tởm nhưng Cũng thấy tò mò.
– Vì sao lại có biến hóa như thế phát sinh nhỉ?.”
Dương Phàm suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra chút manh mối nào.
Cuối cùng hắn thở dài một hồi:
– Xem ra Tiên Hồng Quyết quả chứa nhiều ảo diệu cần chính mình tìm tòi
Thông qua việc chữa thương cho người khác để đề thăng tu vi cũng là một loại công hiệu mới mà hắn vừa tìm hiểu ra
– Nơi hoang sơn dã lâm này không nên ở lâu
Dương Phàm rốt cục kìm nén sự tò mò trong lòng cũng không để ý gì đến cỗ thi thể kia nữa mà lập tức rời khỏi nơi hoang dã này.
HÔ!
Hắn lại vận chuyển Khô Mộc Công điều chỉnh khí tức cả người để thoạt nhìn mình như một người bình thường mà thôi. Vì để phòng ngừa đi tới Tụ Ngọc Các bị những tu sĩ quen biết nhận ra. Dương Phàm lại thi triển Biến Hình Thuật để thân thể mình Cao hơn một Chút. thậm chí cải biến cả một số bộ phận cơ thể phía dưới.
Khô Mộc Công để thay đổi hình thể Biến Hình Thuật để thay đổi dung mạo. Dương Phàm tin tưởng rằng chỉ cần không phải là người quá quen thuộc với mình thì không thể dễ dàng nhận ra mình được.
Sau đó hắn đi vào quan đạo gần đó, cởi dây cương ngựa nhân dip bóng đêm mờ nhạt khi ngày mới sắp tới phóng ngựa chạy như bay.
sau khi Dương Phàm rời đi không lâu, trong trời đêm bỗng nhiên có hai con phi ưng với đôi mắt màu đỏ thẫm bay tới. Hai con phi ưng này đáp xuống bên cạnh thi thể kia loay hoay một lát rồi lại phá không bay đi.
chỉ một lát sau trên bầu trời lập tức truyền tới âm thanh Xé gió, một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xám khống chế một mãnh hắc vụ âm trầm từ trên trời giáng xuống Hắn nhìn hai cỗ thi thể dưới mặt đất rồi tập trung ánh mắt về thi thể của thanh niên kia.
Giữa cỗ thi thể này có một bãi máu loãng quỷ dị, trên cơ thể có một mãnh hư thối và vết thương dài. đập và0 mắt rất kinh tâm
– Quái lạ, chẳng lẽ từng có đại địch với Quỷ Thi Đạo ta hiện thân nơi này?
Vẻ mặt của lão đạo sĩ béo này kinh hãi mà khai thần thức Xem xét kỹ bốn phía nhưng cũng không phát hiện đươc manh mối gì cả.
Sau khi trầm ngâm một lát. lão liền vung tay lên, hai lũ lục hỏa yêu dị lần lượt tiến tới hai cỗ thi thể kia
Rất nhanh hai cỗ thi thể bắt đầu mấp máy, không ngờ lại đứng dậy khỏi mặt đất.
– Hai Cỗ thi thể này vốn đều là người tu tiên một người còn là Ngưng Thần Kỳ…
Thần sắc của lão đạo sĩ béo hơi vui mừng
sau đó hắn bắt đầu thao túng hai Cỗ thi thể này đi lới.
– Ồ?
Lão đạo sĩ béo nhìn chằm chằm vào thi thể thanh niên kia phát hiện thao túng nó so với thi thể Ngưng Thần kỳ kia còn khó khăn hơn đôi chút.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt của lão đạo sĩ cũng dần trở nên ngưng trọng trong tay lại bắn ra mấy lũ lục hỏa yêu dị. dũng mãnh tiến vào trong cỗ thi thể thanh niên kia
Chi chi chi…
Từng đạo khói nhẹ từ Các vị trí khác nhau trên thi thể thanh niên kia toát ra, mất mấy lần hô hấp mới dần an ổn lại.
– Đây là loại công pháp nào. giống như khắc chế với pháp thuật Quỷ Thi Đạo của ta…
Vẻ mặt của lão đạo sĩ béo ngưng trọng ánh mắt bắn ra hàn quang vỗ lên một cái túi màu đen đặc biệt bên hông
Một mãnh khí tức âm trầm từ trong miệng túi lập tức phun ra bao phủ lấy hai cỗ thi thể như khôi lỗi kia
Thoáng chốc. hai cỗ thi thể biến mất. bị bắt nhập vào trong chiếc túi màu đen này.
Làm xong hết thẩy lão đạo sĩ béo lại khống chế hắc Vụ bay lên trời. Còn hai con phi ưng kia cũng không biết bay tới nơi nào để tìm mục tiêu khác
– Sắc trời sắp sáng rồi… Nếu đã tới đây rồi thì không bằng đi Tụ Ngọc Các một chuyến ta cần một số tài liệu luyện khí.
Dứt lời. lão đạo sĩ béo cưỡi hắc vụ hướng về phía phường thị Tụ Ngọc Các bay tới.
Lại nói tới Dương Phàm sau khi rời khỏi phiến hoang vu kia lập tức thúc ngựa chạy theo quan đạo.
Nhưng sau khi chạy được một lát trong lòng hắn là mà có cảm giác bất an
sau khi hắn rời khỏi nơi hoang dã phát sinh chiến đấu kia bởi vì có dị biến phát sinh nên cũng không xử lý hai cỗ thi thể kia
Hiện tại nhớ tới hai cỗ thi thể đó thì trong lòng liền có chút bất an
Tuy tâm trí của Dương Phàm cứng cỏi nhưng việc giết người đoạt bảo như vừa rồi cũng là lần đầu tiên hắn thực hiện.
– Thôi mặc kệ dù sao hai tên kia cũng đã chết. chỉ cần ta cẩn thận hơn không dễ dàng Xuất ra hai kiỆn linh khí trung phẩm này thì sẽ khÔng Có vấn đề gì lớn Cả!
Dương Phàm nghĩ thế liền xác định phương hướng rồi không nghĩ tới hai cỗ thi thể kia nữa.
Mắt thấy Sắc trời dần sáng tỏ. trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một cảm ứng kỳ dị Hắn không khỏi phải ngẩng đầu nhìn về phía trời cao. Với thị lực của hắn chỉ có thể thấy được một mãnh hắc vụ mơ hồ.
– ĐÓ là…
Hai tròng mắt của Dương Phàm lập tức ngưng tụ một cỗ linh quang nhìn về phiến hắc vụ kia. Mơ hồ, hắn nhìn thấy một bóng người khá béo, đang khống chế hắc vụ dưới chân ngự không bay đi.
– Người này hẳn là một tu sĩ ma đạo!
Dương Phàm giật nảy mình vội vàng thu hồi Linh nhãn thuật để tránh sự phát hiện của đối phương
sau mấy cái hô hấp. phiến hắc vụ kia cũng dần biến mất ở trong tầm mắt hắn
– Người vừa rồi ít nhất cũng là tu sĩ ngoài Ngưng Thần Hậu Kỳ. Vì sao đối với hắn ta lại có cảm ứng chứ…
Trong lòng Dương Phàm ngầm buồn bực. Vẫn không tìm ra đáp án nào cả. Nhưng hắn vẫn lưu ý tới việc này. cũng nhớ kỹ đại khái hình thể của tu sĩ trong hắc vụ kia
Lại qua mấy ngày, rốt cục Dương Phàm cũng tới được một con sông tên là Thanh Giang ở cạnh Tụ Ngọc Các.
Thanh Giang hà là một con sông dài tới mấy ngàn dặm Xuyên qua rất nhiều thung lũng và bình nguyên. có lưu lượng nước rất lớn. Nói bình thường cũng rộng tới mấy trăm trượng trên sông cũng có không ít thuyền bè.
– Thanh Giang hà. Tụ Ngọc Các. đây cũng không phải là lần đầu tiên ta tới nơi này…
Dương Phàm thở nhẹ một hơi. thầm suy nghĩ tới mạch nước ngầm mãnh hệt mà thông với tuyệt cốc trong dãy núi kia. Khi hắn sáu tuổi phụ thân hắn cũng đã từng dẫn hắn tới Tụ Ngọc Các một lần sau đó đưa hắn tới Dương gia bảo.
Sau này, khi tấn chức tới Ngưng Thần kỳ thì hắn cũng đã ngự kiếm phi hành tới Tụ Ngọc Các một lần ý đồ tìm hiểu đôi chút manh mối về phụ thân nhưng cũng không có kết quả gì cả.
Lần này là lần thứ ba hắn đi vào Tụ Ngọc Các. lại dưới thân phận của một Dược sư bậc thấp
Lúc này đây. Dương Phàm không giống như hai lần trước phi hành mà qua, chỉ ở bên cạnh bờ sông tìm kiếm một con thuyền.
Lộ tuyến của Tụ Ngọc các Dương Phàm còn nhớ mang máng hắn tìm được mấy người đánh Cá. thuê bọn họ chở hắn vào Tụ Ngọc Các.
Nhưng mà phần lớn những người đánh cá nơi này cũng không biết Tụ Ngọc Các là nơi nào.
– Vị công tử này, nghe hỏi ngươi muốn đi Tụ Ngọc Các?
Đúng lúc này. một thiếu niên lấm la lấm lét đi tới.
– Đúng thế chẳng lẽ ngươi biết chút tin tức nào?
Dương Phàm mỉm cười hắn biết rằng không chỉ mình hắn là đi tới Tụ Ngọc Các. Nhưng tu sĩ dưới Ngưng Thần kỳ hẳn cũng không ít người phải thông qua đường thuỷ để đi tới nơi đó.
– Công tử đi theo ta!
Thiếu niên này hướng về Dương Phàm hất mắt một cái, cực kỳ thông minh nói
Dương Phàm hiểu ý. đi theo thiếu niên này bốn năm dặm đường, tiến vào một quán trà sau đó theo cửa sau đi vào gặp một người trung niên mặt rỗ,
– Tam gia. ta vì ngài mà mang tới một người. hắn muốn đi Tụ Ngọc Các.
Thiếu niên này hướng về phía người trung niên kia nói nịnh nọt.
– Ừm. lượng bạc này là thưởng cho ngươi!
Trung niên mặt rỗ đuổi thiếu niên kia đi. ánh mắt nhìn về Dương Phàm rồi mới nói:
– Đạo hữu muốn đi Tụ Ngọc Các sao? Chúng ta chuyên môn phụ tránh việc này. mời đi theo ta.
– Xin dẫn đường!
Dương Phàm phát hiện người này chỉ là một tu sĩ LuyỆm Khí trung kỳ mà thôi, Hơn nữa khuôn mặt rỗ của đối phương phân nữa là kết quả của việc dịch dung
Dọc đường thầm nghĩ thế, người trung niên mặt rỗ này đã dẫn Dương Phàm tới một gian phòng khá rộng. Cánh Cửa phòng mở ra từ bên trong liền chiếu ra ánh sáng dìu dịu tỏa ra cả mùi đàn hương nữa!
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua căn phòng một vòng, đồng tử hơi co rụt lại.