– Đây là Thiên Hành Chu?
Dương Phàm nhìn về thứ to lớn trước mặt. cảm thấy chính mình thật sự bé nhỏ.
Trong Thanh Giang hà mênh mông kia. nước sông tách ra. một chiếc thuyền rất lớn bọc thép từ trong lòng sông Hiện lên. Mặt ngoài của nó bao phủ một tầng quang huy màu lam nhàn nhạt thần bí mà trang nghiêm. Những tu sĩ xung quanh có người tranh luận. có người ngạc nhiên, cũng có người không thấy gì kỳ quái cả. Dương Phàm biết Thiên Hành Chu kỳ thực là một loại pháp khí đặc thù. có thể thuận lợi băng qua những đoạn đường hiểm ác trên Thanh Giang hà mà những con thuyền bình thường không thể làm được.
Cẩn thận đánh giá Thiên Hành Chu này, Dương Phàm phát hiện ra bên ngoài chiếc thuvền cực lớn này có bọc một loại kim loại rất đặc biệt. hẳn là một loại tài liệu luyện khí của tu tiên giới. Nhiều tài liệu luyện khí như thế thì quá là có giá trị không nhỏ.
Tuy rằng chỉ là một kiện pháp khí nhưng Dương Phàm có thể đoán được rằng giá trị của nó còn cao hơn những linh khí bình thường nhiều lắm. Dưới ánh trăng chiếu rọi, mặt ngoài của Thiên Hành Chu lóe ra ánh sáng mờ mờ. chất phác mà chân thật!
Toàn bộ Thiên Hành Chu dài tới ba mươi trượng, rộng chừng mấy chục trượng, nhìn qua có ba tầng. kỳ thực phía dưới còn có hai tầng nữa. Trên thuyền bố trí cực kỳ đơn giản. phòng ốc được kiến tạo theo một phong cách riêng, cũng có vài phẩn cổ xưa. Ngoại trừ thân mình rất lớn ra thì các kiến trúc ở trên lầu các cũng khiển người ta rất thoái mái.
Chỉ thấy lão già kia nắm chặt lấy lệnh bài hình kiếm kia. linh quang lóe ra. khống chế con thuyền này chậm rãi từ ngoài dòng sông tiến sát vào bờ. Đi tới gần bờ mười mấy trượng thì chiếc thuyền dừng lại. Nếu gần thêm chút nữa thì chỉ sợ nước sẽ không đủ sâu để đổ lại.
Dương Phàm nhìn lão già trước mặt. không khỏi thầm đoán tu vi của người này. Hắn hẳn là lão đại trong bảy huynh đệ Thiên Hành Chu. Dương Phàm phỏng chừng lão già này có lẽ đã bước vào Ngưng Thần kỳ.
Tên thanh niên lãnh ngạo kia từ trong tay tung ra một thứ. hóa thành một tấm ván gỗ màu xanh dài tới mười mấy trượng, nổi trên mặt nước.
Dương Phàm nhìn vật ấy, thầm đoán đó hẳn cùng là một loại phép khí có công năng đặc thù.
– Mọi người chuẩn bị lên thuyền. Trước tiên. chúng ta sẽ bán linh phù. mỗi người một linh thạch. Phòng đơn mỗi người ba linh thạch, phòng sang trọng thì mỗi người năm linh thạch.
Người thanh niên lạnh giọng quát. trong tay xuất hiện một loạt tấm linh phù. chia làm ba loại có màu sắc khác nhau: xanh. bạc. vàng.
Dương Phàm lần đầu tiên cưỡi pháp khí như thế cũng không nghĩ tới còn nhiều trò vậy.
Tuy nhiên, những tu sĩ nơi này thật ra cũng không thấy lạ lẫm gì. đều tiến lên mua các tấm linh phù. cuối cùng thậm chí còn sắp xếp thành các đội ngũ.
– Dương Dược sư. hay là ta và ngươi cùng ở một gian phòng sang trọng đi. Linh thạch ta sẽ lo. coi như là phí tổn chữa thương lúc trước. Như thế nào?
Sắc giới hòa thượng đề nghị với Dương Phàm.
– Cái này…
Dương Phàm do dự. Cũng không phải bởi vì đối phương là một tên dâm tặc mà chỉ là hắn muốn ở một phòng riêng. Đây cũng là một loại thói quen. không muốn bại lộ bí mật của bản thân với người khác. Đúng lúc này, một đạo bóng hình xinh đẹp đi tới, thản nhiên nói:
– Dương Dược sư. ngươi lên thuyền trước đi. Vì đã chữa thương cho tiểu nữ. chẳng lẽ còn dám thu linh thạch của ngươi ư?!
Người tới tự nhiên là Lý Nguyệt Sương.
– Được rồi… Một khi đã như thế. Dương mỗ cung kính không bằng tuân mệnh!
Dương Phàm vừa lúc có thể dễ dàng từ chối sắc giới hòa thượng, lại có thể ở một mình một phòng.
– Tên tiểu tử này…
Sắc giới hòa thượng cảm thấy có chút ghen tị. chợt thở dài nói:
– Ai bảo tên mặt trắng ngươi là được nhiều người yêu thích như thế!?
Nếu luận về tướng mạo thì Dương Phàm tất nhiên là cực kỳ tuấn tú, đủ để tán đổ bất kỳ cô gái đang hoài xuân nào!
Trong trường hợp đó. vốn lớn nhất của hắn cùng không phải là tướng mạo mà là khí chất tự nhiên ôn hòa của mình. khiến cho ai cùng phải tâm sinh hảo cảm và thân thiết. Nếu lại xét thêm cả thân phận siêu nhiên của một Dược sư thì người ta càng phải nhìn với ánh mắt đặc biệt, càng không dễ dàng sinh ra ác ý.
– Mời Dược sư…
Lý Nguyệt Sương mang theo Dương Phàm đi tới bên cạnh tấm ván gỗ kia. nói:
– Ngươi trước chờ một chút đi.
Dứt lời. nàng đi tới trước mặt thanh niên kia. cười nói:
– Hoàng lão lục. cho ta một tấm linh phù của một căn phòng sang trọng
Thanh niên kia hơi do dự. hỏi:
– Là vì sao?
Ánh mắt hắn đã rất nhanh thấy được Dương Phàm ở cách đó không xa. Hình lão nhị giải thích:
– Đó là Dương Dược sư. y thuật rất siêu phàm. mới đây đà giúp chữa thương cho Ngũ muội!
– Thật sao?
Ánh mắt người thanh niên này nhìn qua Dương Phàm. hiện lên một tia lãnh sắc nói:
– Đã là bằng hữu của Ngũ muội thì cho hắn một tấm linh phù của căn phòng sang trọng đi!
Vẻ sắc lạnh lóe lên trong mắt thanh niên kia liền biến mất. những người bên cạnh dù không cảm giác được nhưng thân là đương sự, do cùng sâu sắc cảm giác được một tia địch ý từ đối phương.
– Hắn là Dược sư?
Vẻ mặt của lão già lộ ra dị sắc. bàn tay lên vuốt vuốt chòm râu. đánh giá Dương Phàm một lúc:
– Không ngờ tuổi còn trẻ như thế…
– Viên lão. y thuật của hắn đích xác không tầm thường!
LÝ Nguyệt Sương cười nói. tiếp nhận tấm linh phù. vẻ mặt vui vẻ đi về phía Dương Phàm. Ánh mắt của Viên lào nhìn sang Hình lào nhị. nghi hoặc hỏi:
– Có chuyện gì xảy ra?
– Là thế này…
Hình lão nhị kể sơ qua những gì phát sinh trong đại sãnh. Viên lào trầm ngâm một lát truyền âm nói:
– Thân phận của người này không rõ, có lẽ được truyền thừa của danh ỵ. không thể đắc tội được!
– Vâng!
Ba người Hình lão nhị hội ý, chỉ có thanh niên kia vẫn mang theo ánh mắt không cho là đúng. Viên lão thấy Dương Phàm theo Lý Nguyệt Sương lên Thiên Hành Chu thì nói nhỏ:
– Tính toán thì một thế hệ truyền nhân của Dược Tiên cốc bất hạnh ngã xuống cũng đã gần hai mươi năm. Thanh niên này y thuật không tầm thường, tuồi lại còn trẻ như thế. có lẽ là một trong những người nối nghiệp mà Dược Tiên cốc vừa bồi dưỡng ra. Nhưng nghe nói. Dược Tiên cốc đã xuất hiện một thiên tài tuyệt thế. nhưng lại là một nữ tử…!
– Cổ quái…
Viên lão suy tư một chút nhưng cùng không tìm ra được nguyên cớ.
ở bên kia. Dương Phàm theo LÝ Nguyệt Sương đạp chân lên tấm ván màu xanh. đi lên Thiên Hành Chu. Sau khi lên boong tàu. ánh mắt Dương Phàm nhìn khắp xung quanh, cảm giác như đã đặt chân vào một nhà nghỉ rất sang trọng.
– Đây là linh phù của ngươi, tiến vào căn phòng đầu tiên bên trái. LÝ Nguyệt Sương đem chiếc linh phù kia cho hắn. thản nhiên nói.
– Tạ ơn cô nương!
Dương Phàm mĩm cười. cầm lầy tấm linh phù đi tới phòng kia. Vừa mới đi tới. hắn liền cảm giác được xung quanh phòng có một tầng cấm chế. Hắn cũng không phải là người không biết gì. tế xuất ra linh phù. chạm vào cấm chế quanh phòng liền không chút trở ngại mờ cửa phòng đi vào. Lý Nguyệt Sương đi theo tới cửa. nói nhỏ:
– Còn nhớ chuyện ta nói với ngươi trước đó chưa?!
– Cái này…
Dương Phàm hơi chút do dự. lắc đầu nói:
– Thật xin lỗi. LÝ cô nương! Ngày sau Dương mỗ nhiều khả năng sẽ một mình lưu lạc thiên hạ. chữa bệnh cứu người, đồng thời tìm kiếm con đường trường sinh mờ mịt Việc này vẫn là bỏ đi thôi!
-Hừm!
Lý Nguyệt Sương hừ nhẹ một tiếng!
– Giỏi cho ngươi có sắc tâm mà không đủ can đảm. Lúc trước chiếm tiện nghi của ta rồi, giờ lại định không đếm Xĩa gì nữa hay sao?
Dương Phàm không khỏi cười khổ. Lời nói trước khi rời khỏi phòng của Lý Nguyệt Sương trước đó khiến hắn vô cùng bối rối.
Nàng này không ngờ muốn cùng hắn có một đêm uyên ương!
– Việc này tuyệt đối không thể!
Vẻ mặt của Dương Phàm kiên quvết; lạnh nhạt nói.
– Ngươi nếu cứ khăng khăng như thế ta sẽ lập tức xuống thuyền!
Lý Nguyệt Sương nghe thế. sắc mặt hơi chút trắng bệch ra trong mắt cũng xuất hiện chút hơi nước. cắn răng nói:
– Ta biết không lưu được lòng ngươi lại. chỉ cần ngươi làm bạn ta một đêm cũng đà đủ rồi! Bởi vì ta lo sợ. ngày sau sẽ không được gặp lại ngươi nữa…
Dương Phàm cảm nhận được sự chân thành của nàng. Hắn không ngờ được mình lại có thể có được mị lực như thế!
– Nếu ta không đáp ứng…
Dương Phàm ở thời khắc này thậm chí có chút động tâm. Dù sao hắn cũng chỉ mới là thiếu niên mười tám tuổi!
Lúc này. trong đầu hắn xuất hiện một mùi thơm hoa cỏ. Trong hơi thở tươi mát này phảng phất có một cô gái tuyệt sắc. đầu đôi khăn trắng che mặt. hình dáng hoàn mỹ như ẩn như hiện. con mắt sáng trong như nước. tóc đen phiêu dật. Nàng mặc một chiếc váy màu lục thanh thoát, thanh âm đằm thắm như dư âm vẫn văng vẳng bên tai…
Ầm!
Dương Phàm giữ chặt cửa đóng lại. Khẽ thở dài một hơi. thật lâu sau mới bình tĩnh lại được.
– “Tiên Hồng Quyết mang đến cơ hội trường sinh bất tử cho ta cũng khiến khí chất của ta đại biến. Những nữ tử phàm tục này dễ động tâm. Nếu không thể ngăn chặn được việc này thì ngày sau sẽ không ngừng dụ hoa dẫn bướm rồi!”
Hắn thì thào tự nhủ. cùng nhắm mắt suy nghĩ ra một đối sách.