Chỉ sau một đêm pháp lực Dương Phàm mất hết, trở thành một phế nhân. Một đầu tóc bạc của hắn ở trong sương mù nhạt và gió sớm phất phơ có vẻ già nua cùng vô lực.
Một thiếu niên 18 tuổi lại có một đấu tóc bạc rối tung. Đây là loại tình cảnh thê lương cỡ nào?
Dương Phàm run rẩy đứng ở cửa, ánh mắt ảm đạm vô thần. Nhưng mà trong lòng hắn lại không có một tia tuyệt vọng.
Trong thế giới tối đen dường như vô tận kia, có một ngọn đèn sáng ngời khiến hắn có được sự bình tĩnh cùng trấn định trước nay chưa từng có.
Ở sâu trong thức hải, một đoàn ánh sáng ngọc bao vây lấy công pháp nghịch thiên “Tiên Hồng Quyết” xưa nay chưa từng có, đang chậm rãi dung nhập cùng linh hồn hắn.
Đồng thời, Dương Phàm cũng có thể nhìn tinh cảnh của Tiên Hồng Không Gian vô cùng rõ ràng.
Ở trên thổ địa màu đen vô tân tử tịch (chết chóc tĩnh mịch) kia, hắn chiếm một nơi chật hẹp nhỏ bé, dưới chân là một mảnh đất màu xanh.
Sau khi được bản mạng nguyên khí Dương Phàm rót vào, diện tích đất màu xanh mở rộng lên hai thước vuông.
Diện tích nhà tranh không thay đổi, con chó nhỏ lúc trước thái độ khác thường, vô cùng cung kính nhìn chủ nhân Dương Phàm này.
– Chủ nhân! Đất màu xanh dưới chân ngài đại biểu cho lãnh địa ngài khai hoang. Hiện tại ngài là Tiên Hồng cấp 0, có được một ít năng lực khai hoang.
Con chó nhỏ chủ động giải thích.
– Một mảnh đất xanh như vậy, ta có thể làm gì? Nếu không đoán sai, một khi tiến vào thổ địa màu đen tử tịch kia chắc chắn là ta sẽ chết trong nháy mắt.
Dương Phàm thản nhiên nói.
– Chủ nhân nói không sai. Ngài không thể đi vào thổ địa màu đen. Với quyền hạn của ngài ở Tiên Hồng cấp 0, có thể gieo trồng thiên tài địa bảo sinh trưởng ở bất kỳ môi trưởng nào trên mảnh đất xanh. Trước mắt, thời gian gia tốc đất màu xanh là gấp đôi.
Con chó nhỏ không phiền nói.
– Ồ? Nói cách khác, mảnh đất xanh dưới chân ta có thể thích ứng thực vật của bát kỳ môi trưởng nào, nếu đem tuyết liên trên núi băng trên đỉnh vạn trượng gieo trồng nơi đây cũng có thể sinh sống?
– Đúng vậy! Đừng nói là tuyết liên núi băng, cho dù là đem thiên tài địa bảo tới nơi đây cũng có thể sinh trưởng rất tốt.
Con chó nhỏ cười nói:
– Bởi vì giới hạn bởi cấp bậc Tiên Hồng, mảnh đất xanh trước mắt năng lực có hạn. Theo cấp bậc ngài đề cao, đừng nói thực vật, mà cho dù là kim loại khoáng sản cũng có thể gieo trồng.
– Đúng rồi. Thời gian gia tốc là ý gì? Dương Phàm khó hiểu hỏi.
– Thời gian gia tốc chính là hiệu quả tăng nhanh tốc độ sinh trưởng của thực vật trên đất màu xanh. Nếu ngài trồng một gốc linh thảo nơi này, nguyên bản cần mười năm mới có thể trưởng thành, nhưng dưới tác dụng của thời gian gia tốc, ngài chỉ cần năm năm. Theo cấp bậc Tiên Hồng của chủ nhân đề cao, tỷ lệ thời gian gia tốc càng lúc càng lớn.
– Đương nhiên! Nếu chủ nhân dùng “Tiên Hồng Quyết” phụ trợ thì có thể nâng cao tỷ lệ thời gian gia tốc một khoảng lớn trong thời gian ngắn.
– Thời gian gia tốc, điều này quá khó tin!
Dương Phàm bị raug động thật lớn. Đất màu xanh không chỉ có khả năng thích ứng thực vật bất kỳ môi trưởng nào, còn có thể gia tăng tốc độ sinh trưởng.
– Tóm lại, Tiên Hồng Không Gian này còn có đủ loại tác dụng diệu kỳ… Chủ nhân ngài dần dần sẽ phát hiện.
Trên mặt con chó nhỏ lộ ra vài tia tươi cười quỷ dị.
– Được rồi. Nếu đúng như lời ngươi, ta phế bỏ một thân công pháp cũng không tính là thiệt thòi. Chỉ là, những ngày tiếp theo, ta khẳng định phải ẩn nhẫn…
Ánh mắt Dương Phàm lóe lên không ngớt.
– Chủ nhân. Ngài chẳng lẽ quên “Tiên Hồng Quyết”? Nó là công pháp nghịch thiên siêu việt hết thảy thế gian. Nếu có thể tu luyện nó, cho dù không thể khiến ngài lập tức có thần thông vô địch tung hoành thiên hạ, nhưng là đủ để ngài vô địch cùng giai.
Con chó nhỏ thiện ý nhắc nhở.
Trong lòng Dương Phàm cũng mơ hồ không thôi.
Theo hắn biết, ở trên Đông Thắng Đại Lục, công pháp tu tiên chia làm: Nhập môn, sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Giống như tiểu gia tộc như Nam Lĩnh Dương gia, công pháp có thể tiếp xúc cũng chỉ cực hạn trong nhập môn cùng sơ cấp.
Cấp bậc công pháp càng cao, tiềm lực khai phát cũng lại càng lớn, có thể cho người tu luyện đi được càng xa hơn. Đương nhiên, công pháp cấp cao càng thâm ảo, uy lực bình thường cũng cường đại một chút.
Có thể chiếm được một bộ công pháp trung cấp, đối với Dương Phàm mà nói đều là chuyện cầu còn không được. Công pháp cao cấp trân quý, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám.
Về phần công pháp nghịch thiên, hắn thậm chí nghe cũng chưa từng.
– Công pháp nghịch thiên a…
Dương Phàm có chút đợi không kịp, muốn lập tức bắt đầu tu luyện.
Tuy nhiên, chuyện trong hiện thực lại không cho pháp hắn làm vậy.
Bởi vì, hôm nay chính là ngày đặc thù nhất trong gia tộc: tổ chức “Vấn Thiên đại hội”.
Đối với “Vấn Thiên đại hội”, cao tầng gia tộc cực kỳ coi trọng, từng tử đệ gia tộc đều phải tham gia.
Vừa nghĩ đến “Vấn Thiên đại hội”, Dương Phàm không khỏi cười khổ. Lấy trạng thái hiện tại của hắn, đi tham gia “Vấn Thiên đại hội” không biết sẽ sinh ra dạng kết quả như thế nào.
Ngồi ở viện điều tức một lát, cảm thụ được pháp lực trống rỗng trong cơ thể, Dương Phàm rốt cục cảm nhận được sự nhỏ yếu của người thường.
Mất đi pháp lực, hắn chỉ là một người thường.
Nếu đặt ở tu tiên giới, hắn chỉ là một kẻ phế nhân!
Khi mặt trời mới mọc vừa dâng cao, thời điểm màu đỏ nhuộm chân trời, Dương gia bảo cũng dần trở nên náo nhiệt.
Hôm nay là ngày “Vấn Thiên đại hội” trọng yếu, tử đệ trong gia tộc đều phải dậy sớm hơn dĩ vãng.
Dương Phàm đứng dậy, khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm:
– Cái gì phải đến cuối cùng cũng đến…
Hắn thật muốn nhìn một chút, vào thời điểm mình xuống dốc nhất còn có bao nhiêu người có thể thiệt tình đối xử với mình.
Dương Phàm vừa mới đứng dậy, ngoài viện truyền đến một giọng nói mềm mại êm tai:
– Dương đại ca, ta là Dương Mạn. Có thể vào được không?
– Cửa không chốt. Vào đi. Dương Phàm thản nhiên nói.
– Thật tốt quá. Dương đại ca huynh còn chưa xuất phát, không bằng chúng ta cùng nhau…
Dương Mạn mặc trang phục kiều diễm như hoa, đột nhiên giật mình sững sờ nhìn Dương Phàm một đầu tóc trắng, mặt trắng bệch ở đối diện.
– A!
Dương Mạn che miệng kinh hô một tiếng, mặt hoa biến sắc.
– Dương đại ca… Huynh, huynh bị làm sao? Tóc huynh như thế nào bạc trắng.
Dương Mạn run giọng nói, ánh mắt trốn tránh nhìn Dương Phàm phát hiện một sự thật kinh người.
– Sư muội! Xảy ra chuyện gì thế?
Đúng lúc này, Dương Quang mặc cẩm bào màu tím đi vào viện, ánh mắt dừng trên người Dương Phàm không khỏi ngẩn ra.
– Tóc của sư đệ…
Dương Quang đầu tiên ngẩn ra, tuy nhiên khi ánh mắt hắn rọi lên người Dương Phàm cũng lập tức phát hiện ra một sự thật kinh người.
– Chẳng lẽ Dương Phàm sư đệ luyện công tẩu hỏa nhập ma, mà lại còn… Dương Quang cũng có chút không xác định dừng lại, chờ đợi Dương Phàm trả lời.
– Đúng vậy, chính như ngươi dự đoán, ta luyện công không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma. Không chỉ vậy, ngay cả một thân tu vi của ta đều tán đi…
Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói, một đầu tóc bạc trong gió sớm có vẻ thê lương như
Thế.
– Sư đệ! Ngươi… ngươi tán công?
Dương Quang há to miệng, trên mặt không tự chủ được lộ ra một tia mừng như điên nhưng lại bị hắn thu liễm trong nháy mắt.
Trên mặt hoa của Dương Mạn lộ ra một tia không đành lòng, chợt bình tĩnh lại, quay mặt không hề liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái nào nữa.
Trong lòng Dương Quang cực sảng khoái, thư thái trước nay chưa từng có, đi tới trước mặt Dương Phàm, đưa tay vỗ vai hắn, làm bộ ý tốt nói:
– Dương Phàm sư đệ, ngươi không nên nhụt chí. Với thiên phú của ngươi, cho dù tán công cũng không phải không thể nào khôi phục tu vi vốn có.
– Đa tạ ý tốt của sư huynh!
Trên mặt Dương Phàm không có một tia tuyệt vọng, thản nhiên nói.
Trong lòng hắn lại cười lạnh. Ở tu tiên giới, nếu mất đi một thân tu vi, muốn khôi phục đến cảnh giới vốn có, là khó khăn cỡ nào?
Tu tiên cùng luyện võ ở thế tục là giống nhau, một khi trôi qua tuổi tốt đẹp nhất mới đi tu luyện, đó chính là làm nhiều được ít, khó khăn dị thường.
– Dương Quang sư huynh. Chúng ta đi trước đi…
Dương Mạn cười với Dương Quang, lôi kéo tay hắn, vô cùng thân thiết rời khỏi viện của Dương Phàm.
Trong lòng Dương Quang mừng như điên. Không có Dương Phàm cản trở, hắn chính là đệ nhất thiên tài thục lực xứng với danh tiếng trong gia tộc. Nữ nhân bản thân thầm yêu cũng trở về trong vòng tay của mình.
Dương Phàm dùng ánh mắt trào phúng nhìn một nam một nữ rời đi, trong lòng không mất mát bao nhiêu.
Hắn đối với loại tiểu nhân dối trá như Dương Quang vốn không có hảo cảm gì. Đối với Dương Mạn cũng không có ý thích gì, hiện tại lại thấy rõ bản chất nữ nhân này.
– Tốt, rất tốt…
Dương Phàm khẽ thở ra một hơi, dùng một loại tâm tình trước nay chưa từng có đi ra khỏi viện.
Giờ này khắc này, hắn không có mất mát cũng không có một tia vui mừng, giống như là một người ngoài thế giới.
– Phàm ca! Phàm ca!
Hắn vừa bước ra cửa viện, liền nghe thấy một giọng nói lộ vẻ non nớt.
– Đệ đệ.
Dương Phàm cười với đệ đệ Dương Lỗi.
– Phàm ca… Tóc huynh?
Dương Lỗi thấy đầu tóc đại ca bạc phơ, hoảng sợ mặt lộ vẻ lo lắng.
– Đại ca không việc gì. Dương Phàm mỉm cưỡi.
– Còn nói không việc gì. Xem sắc mặt của huynh giống một người chết, khảng định là luyện công xảy ra sai lẩm. Không bằng để đệ đi xin tộc trưởng cho huynh được nghỉ.
Dương Lỗi vọt tới trước mặt đại ca, kéo hắn đi vào trong viện.
– Ha ha! Đệ đệ, dừng lại, đại ca có lời muốn nói. Dương Phàm nhẹ nhàng cười.
– Phàm ca, huynh đây là…
Dương Lỗi cẩn thận quan sát đại ca, đột nhiên phát hiện một sự thật tàn khốc.
– Đúng vậy. Đại ca hiện tại là một phế nhân.
Dương Phàm đưa tay vỗ vai đệ đệ, giọng điệu bình thản dị thường.
Dương Lỗi vừa nghe không khỏi giật mình, ánh mắt nhìn phía đại ca hắn đầy vẻ phức tạp. Có quan tâm, có thương hại, có lo lắng…
Sau một lát, hai mắt Dương Lỗi đỏ lên, thấp giọng nói:
– Đại ca… Không bằng huynh về nhà ở cùng mẫu thân cùng muội muội đi. “Vấn Thiên đại hội” này huynh cũng chẳng cần tham gia, tránh bị đối xử lạnh nhạt.
– Chuyển về nhà ở? Dương Phàm gật gật đầu:
– Đây là một lựa chọn không tồi. Nhưng trước đó, ta còn muốn tham gia “Vấn Thiên đại hội” một lần.
Trên thực tế, Dương Phàm có một gia đình kỳ quái.
Phụ thân hắn Dương Thiên mười tám năm trước mang hắn về Nam Lĩnh Dương gia, Dương Phàm chưa từng gặp qua mẹ đẻ của mình.
Sau khi phụ thân Dương Thiên trờ về, không ngờ cưới một người thường làm vợ, sinh ra đệ đệ Dương Lỗi này.
Ngoài ra Dương Phàm còn có một muội muội, là Dương mẫu nhặt về, tên là Dương Tuệ Tâm.
Bởi vì sợ chậm trễ huynh đệ Dương Phàm tu hành, Dương thị cùng con gái ở lại một trấn nhỏ gần Dương gia bảo.
– Phàm ca! Vì cái gì huynh còn muốn tham gia “Vấn Thiên đại hội” này chứ? Không bằng để đệ xin sư tôn…
– Không cần, ý ta đã quyết. Nếu ta không đi tham gia “Vấn Thiên đại hội” lần này, ngược lại là một loại hành vi trốn tránh sự thật của người nhu nhược.
Đôi mắt Dương Phàm trong suốt bình lặng như nước hồ thu.
Dương Lỗi bị sự trấn định cùng dũng khí của đại ca cuốn hút. Nếu đổi lại là bất kỳ người nào, khi đối mặt sự thật tàn khốc như vậy e là đã sớm hỏng mất.
Hắn bắt lấy tay Dương Phàm, hít sâu một hơi, vẻ mặt chân thành nói:
– Đại ca! Đệ tin tưởng sẽ có ngày huynh quật khởi một lần nữa!