Dương Phàm mắt thấy bóng hình xinh đẹp rời đi thì hơi kinh ngạc. không nghĩ tới Vân tiên tử nói đi là đi. vội vàng như thế. nên trong lòng còn có chút thất vọng.
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở tầng ba Dược Vương Các cũng lộ ra vẻ cổ quái trong đầu thầm suy nghĩ. Nhưng mà không ai biết là khi tới góc cầu thang của tầng ba thì nàng dừng lại một chút. đôi mắt sáng chợt lóe lên. chiếc khăn che mặt hơi nâng lên. đôi môi khẽ mở ra nói nhỏ mấy câu rồi mói thật sự rời khỏi Dược Vương Các.
Dương Phàm chỉ cảm thấy một hơi thở với mùi thơm hoa cỏ ngào ngạt quanh quẩn quanh thân mình
– âm thanh như tiếng nước suối róc rách vang vào trong tai.
Trong lòng hắn thầm vui sướng, ánh mắt nhìn theo cuối cầu thang, lúc này mới biết thân ảnh mông lung của Vân tiên tử đã biến mất từ lúc nào. Mùi thơm kỳ dị khiến tinh thần người ta cũng phải năng động kia cũng đã tan đi. Kiềm chế cảm xúc mừng như điên trong lòng. Dương Phàm hướng về phía lão già đầu bạc nói:
– Tiền bối hiện tại ta cũng đủ linh thạch rồi, có thể giao dịch những loại tài liệu trong danh sách này được không?
Lão già đầu bạc đang có chút thất thần. nghe Dương Phàm nói thế lập tức tỉnh ngộ. sắc mặt già nua hơi đỏ lên nói:
– Ngươi đã có đủ linh thạch, tất nhiên có thể giao dịch!
Dứt lời hắn lập tức truvền âm nói với lão già họ Từ:
– Ngươi đi chuẩn bị nhưng tài liệu mà tiểu huynh đệ nàv cần đi!
Rất nhanh lão già họ Từ cung kính đi lên. sau đó tiếp nhận danh sách rồi vội vã đi ra. Trong lòng Dương Phàm cảm khái không thôi. Một tên tu sĩ Ngưng Thần kỳ không ngờ lại chạy việc như một tên tiểu nhị như thế! Nếu việc này mà đặt trong Dương Gia Bảo thì thật là một chuyện khó tin!
Tuy nhiên, khi hắn nghĩ tới lão già đầu bạc trước mặt này, là một cường giả Trúc Cơ kỳ thì trong lòng cũng biết là không có gì kỳ quái cả.
Sở dĩ hắn sinh ra ý niệm như vậy trong đầu là vì thế giới hắn đã nhìn thấy rất hẹp hòi!
Nam Lĩnh Dương gia hay Dương Gia Bảo. đặt ở trong toàn bộ Ngư Dương Quốc thì quả thật là một sự tồn tại quá mức bé nhỏ.
Trong Dược Vương Các tầng thứ ba. tùy tiện một cường giả Trúc Cơ kỳ này có lẽ cũng đủ để quét ngang những tồn tại bé nhỏ như Dương Gia Bảo.
Khi lão già họ Từ chuẩn bị tài liệu thì lão già đầu bạc lại nhìn về phía Dương Phàm. tùy ý hỏi:
– Nghe ngươi vừa nói chuyện thì trước kia đã từng gặp qua Vân tiên tử ư?
– Đúng thế. mấy ngày trước đây tại hạ đã trùng hợp gặp qua một lần. Ta thân là Dược sư. khi ấy đang chữa bệnh. Sau lại có Vân tiên tử tương trợ mới thuận lợi chữa trị cho những người bị thương. Không nghĩ tới lần này tới Dược Vương Các này chúng ta lại có thể gặp nhau lần nữa.
Dương Phàm nửa thật nửa giả nói.
-Ồ. thì ra là thế! Lão già đầu bạc gật gật đầu:
– Ta thấy sư phụ ngươi tuvệt đối không đơn giản. Ngay cả Vân tiên tử đối với sư phụ ngươi cũng sinh ra chút hiếu kỳ!
Dương Phàm trong lòng rùng mình. cười nói:
– Y thuật bác đại tinh thâm. truyền thừa từ rất xa xôi, có vô số lưu phái. ai cũng không dám nói mình là thứ nhất! Sư phụ của vãn bối đích xác có chỗ độc đáo. Ngày sau hy vọng có thể cùng truyền nhân của Dược Tiên cốc chứng thực một hồi!
– Ha ha. hậu sinh khả úy!
Lão già đầu bạc mĩm cười. trong lòng lại không cho là đúng. Dược Tiên cốc là một tông môn lánh đời truvền thừa từ xa xưa. Mỗi một đời truyền nhân đều có y thuật kinh tài tuyệt diễm. hạng người siêu nhiên. Những tiểu phái bàng môn tả đạo làm sao có thể sánh bằng được!
Dương Phàm có thể đoán ra tâm lý đối phương. Nhưng hắn có đủ tự tin rằng chính mình có được công phép nghịch thiên như Tiên Hồng Quvết thì chỉ cần cố gắng tu luvện tuvệt đối không thua kém người được Dược Tiên cốc truyền thụ, Tuỳ ý nói chuyện thêm một vài câu. lão già đầu bạc liền nhắm mắt dưỡng thần. không để ý tới Dương Phàm nữa!
Dương Phàm cũng không thấy bị lạnh nhạt. hắn được đãi ngộ như thế nàv đã coi như là không tồi rồi!
Lại thêm một lúc. lão già họ Từ lại thông báo Dương Phàm tới lấy dược liệu. Dương Phàm suy nghĩ một chút. đưa một ngàn linh thạch cho lão già đầu bạc.
Sau đó hắn đi xuống tầng hai một đống dược liệu đem phân loại đặt đó. ánh mắt cũng không khỏi hoa cả lên.
– Tiểu huynh đệ. chính là đây! Tổng cộng có một trăm linh một loại tài tiêu. số lượng tự nhiên không ít. Ngươi có thể kiểm tra.
Lão già họ Từ khách khí nói giờ phút này hắn đối đãi với Dương Phàm như là khách quý. Dương Phàm cũng không qua loa. bắt đầu kiểm kê số dược liệu này, trong miệng giải thích:
– Ta là thay sư phụ đi mua dược liệu. không dám lơ là. Nếu có gì sai lầm thì chắc chắn khi trở về sẽ bị mắng…
Lão già họ Từ vui vẻ nói:
– Ta biết ta biết, ta cũng là một gã Luyện đan sư. lúc trước cũng chỉ là một tên dược đồng nho nhỏ. chuvên môn trông coi lô đỉnh cho sư phụ! Những ngày như ngươi hiện tại. trước kia ta cũng đã từng trải qua rồi!
– Hóa ra tiền bối là một Luyện đan sư. từ một gã tiểu dược đồng mà trở thành một gã Luyện đan sư Ngưng Thần kỳ như thế này. Thật sự khiến người ta phải thán phục!
Dương Phàm kinh ngạc nói.
– Ha ha. chỉ cần ngươi hiện tại chịu khó một chút. thêm chút ngộ tính thì ngàv sau nhất định có thể trở thành một đời danh y.
Lão già họ Từ vui vẻ nói đối với Dương Phàm cũng tâm sinh hảo cảm.
– Đúng rồi tiền bối. ngài là một Luyện đan sư. có luvện đan lô bán không? Ta thường xuyên quan khán sư phụ luvện đan. sớm đã rất hâm mộ. Rất muốn len lén nghiên cứu. dùng phế liệu do sư phụ luyện đan thừa ra để thử một phen.
Trong lòng Dương Phàm khẽ động. đột nhiên nói
Tiên Hồng Quyết gồm có nhiều chương như Luyện Khí Thiên. Thánh Liệu Thiên. Luyện Đan Thiên. Thảo Mộc Thiên. Bàng Môn Tả Đạo Thiên…
Trong đó. Luyện Đan Thiên giảng thuật về đạo luyện đan. cũng coi như là một nhánh của y đạo!
ở tu tiên giới. y đạo và đạo luyện đan vốn là hai loại tri thức có sự giao thoa nhau. hỗ trợ nhau. có thể tham khảo cho nhau. lấy trường bổ đoản.
Nhưng Dược sư cao minh bình thường đều am hiểu luyện đan. Mà đại bộ phận Luyện đan sư cũng hiểu được dược lý. Khác nhau. chỉ là chỗ môn chủ tu mà thôi.
– Tên tiểu đồng như ngươi đúng là không thành thật! Không ngờ lại muốn trộm vụng luyện đan sau lưng sư phụ! Điều đó rất giống với ta trước đây. ha ha ha…
Lão già họ Từ cười sang sãng, từ trên người lấy ra một luyện đan lò bằng đồng màu xanh.
– Hôm nay nhìn ngươi rất thuận mắt. luyện đan lô này tặng cho ngươi vậy! Vật ấy ta cũng từng sử dụng khi còn ở Luyện Khí kỳ, cũng đã bồi dựng nhiều năm. có giá trị nhất định!
Không ngờ lão già họ Từ tặng luvện đan lô trong tay cho Dương Phàm
– Cái này không được… Chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu. tiền bối ngài sao…
Dương Phàm ngẩn ra. có chút ngại ngùng nói.
– Lão phu nhìn ngươi rất thuận mắt. lại giống ta trước đây nên mới tặng thứ này cho ngươi. Nhớ lại trước đâv thật khiến người ta hoài niệm!
Lão già họ Từ hiện lên vẻ hồi tưởng
– Trong đầu nghĩ lại những gian khổ đã phải trải qua khi còn là một dược đồng trước đây!
Thanh niên trước mắt này cũng rất giống mình trước đây, khiến hắn cảm thầv rất đồng cảm. do đó nảy sinh hảo cảm và cảm thông!
– Đa tạ tiền bối.
Trong lòng Dương Phàm hết sức cảm kích. vội vàng thu lấy luvện đan lô này.
Sau khi kiểm tra một lúc. Dương Phàm đã hoàn thành kiểm kê tất cả các loại dược liệu. cuối cùng nói:
– Số lượng dược liệu này quả thực không ít. vãn bối rốt cục đã hoàn thành sự ủy thác của sư phụ!
Nói chuvện phiếm một hai câu nữa. Dương Phàm đã chuẩn bị cáo từ rời đi!
– Chờ một chút!
Lão già họ Từ đột nhiên gọi lại.
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên hơi hồi hộp. sợ đối phương hối hận thu lại luyện đan lô mất. Vừa rồi hắn đã đánh giá sơ qua. luyện đan lô kia quả thực giá trị cũng không thấp. trong Luyện Khí kỳ thì đã coi như xếp vào hạng nhất. ÍT nhất cũng phải tốn bốn năm mươi linh thạch.
Bốn năm mươi linh thạch đối vói một gã tu sĩ Ngưng Thần kỳ bình thường mà nói thì cũng có thể coi là một con số không nhỏ.
Lão già họ Từ vẻ mặt phúc tạp. khẽ thờ dài nói:
– Nơi này ta còn có một chiếc ngọc giản. là tất cả nhưng điều tâm đắc và thể ngộ trong đời luyện đan. đặc biệt là ở phương diện khống chế hỏa hầu có chỗ độc đáo! Lão phu cả đời này cũng không thu đồ đệ. liền tặng cho ngươi vậy!
ương Phàm kinh ngạc tiếp nhận chiếc ngọc giản này, trong lòng cảm động vô cùng. không biết nên cảm tạ như thế nào!
Hắn có thể nghĩ ra được trong ngọc giản này chính là tích lũy tâm huyết cả đời của đối phương.
– Tiền bối xin hỏi tôn tính đại danh của ngài. ngày sau nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!
Dương Phàm thu lại chiếc ngọc giản này, sau đó trịnh trọng nói. Lão già họ Từ mĩm cười nói:
– Tại hạ tên là Từ Xuyên ta giúp ngươi như thể chỉ hy vọng ngươi đỡ phải đi đường vòng. sớm ngày trở thành một đời danh y.
– Vãn bối cáo từ!
Cuối cùng. Dương Phàm hướng về phía Từ Xuyên thi lễ thật sâu rồi mới rời khỏi Dược Vương Các.
Cuộc đời này, ngoại trừ ân sư Liễu Vô Ngân ra. thì đây là lần đầu tiên sinh ra lòng biết ơn với một người không quen biết.
Từ Xuyên nhìn theo bóng dáng Dương Phàm rời đi. khuôn mặt có vẻ già nua và rất cô độc. trong mắt cũng lộ ra chút thần sắc phức tạp. thì thào lẩm bẩm:
– Chỉ mong ta không nhìn lầm người…