Tiên Hồng Lộ

Q.1 - Chương 57 - Mệt Chết Các Ngươi!

trước
tiếp

Tiểu tử này thật biết chạy!

Hai tên thị vệ phía sau biến sắc. vội vàng tăng tốc. đuổi theo sát phía sau Dương Phàm. Bọn chúng tự tin rằng bản thân là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. pháp lực so với Dương Phàm còn thâm hậu hơn. khí lực cũng dài hơi hơn. chỉ cần đuổi theo lúc nữa là có thể bắt được. Cứ như thế. ba người nàv hai sau một trước chạy đi trong mãnh thâm sơn này, tạo ra một cuộc chạy thi. Bọn họ đều là người tu tiên, thể chất so với thường nhân mạnh hơn nhiều, lại có pháp lực nên tốc độ so với những khoái mã bình thường cũng nhanh hơn rất nhiều. Không lâu sau. ba người Dương Phàm đã chạy ra hơn trăm dặm. Hai tên thị vệ phía sau trên người ẩn ẩn lộ ra thanh quang nhàn nhạt. linh khí trong cơ thể không ngừng lưu chuyển.

– về mặt tốc độ. tên tiểu tử này không ngờ cũng không kém hơn chúng ta mấy. Cứ thế này không ổn. chúng ta nên làm gì bâv giờ?!

Vừa đuổi theo. hai tên thị vệ vừa nói chuyện với nhau.

– Cái này cũng không có gì kỳ quái cả, chạy trốn có thể là sở trường của hắn. hon nữa chúng ta cũng chưa dốc toàn lực. Không bằng hai người chúng ta so bì pháp lực với hắn. làm cho hắn chết mệt đi! Với tu vi hậu kỳ của chúng ta pháp lực hơn tên sơ kỳ này rất nhiều. ít nhất cũng phải gấp đôi khí mạch cũng dài hơi hơn.

Tên thị vệ còn lại cũng sáng mắt lên nói:

– Đây là một ý hay. đợi lát nữa hắn mệt đến chết thì cũng không cần chúng ta phải động thủ nữa. Nếu trong quá trình đấu pháp. vô tình ngộ sát hắn thì công tử khẳng định cũng sẽ trừng phạt chúng ta.

Rất nhanh, hai tên thị vệ này lại có ý niệm mới trong đầu.

Dương Phàm bảo trì khoảng cách vài chục trượng với bọn chủng, hoàn toàn nắm rõ âm mưu của hai người này.

“So bì sức dai ư?!”

Khóe miệng Dương Phàm nổi lên một tia cười lạnh. lộ ra vẻ trào phúng, thấp giọng nói thầm:

– Ha ha. đâv là một chủ ý không tồi… Đây đã cách Tú Ngọc Các cũng mới trăm dặm. tu sĩ đấu pháp sinh ra dao động linh khí và hào quang pháp bảo cũng dễ dàng kinh động tới những cao nhân ngự kiếm phi hành trên bầu trời, không phải là nơi phù hợp để giết người diệt khẩu.

Nghĩ đến đâv. tốc độ của Dương Phàm lại gia tăng hai phần. đã đạt tới cực hạn của hắn. Dưới trạng thái này, tốc độ tiêu hao phép lực cũng là lớn nhất. Thấy hắn tăng tốc, sắc mặt hai tên thị vệ kia đại biến. đồng thời cắn răng vận chuyển pháp lực, tốc độ cùng tăng tới cực hạn. Hai phương cùng lộ ra thực lực. phép lực tiêu hao rất nhanh!

Thật ra Dương Phàm cũng không có vần đề gì. Khả năng khôi phục của hắn đã đạt tới mức biến thái lại đang trong trạng thái Toàn Tri Mô Thức cho nên sinh mệnh tiêu hao trong cơ thể đã nhanh chóng được khôi phục lại.

về mặt tổng thể mà nói thì tốc độ tiêu hao của hắn còn chậm hơn tốc độ hồi phục một bậc cho nên rất thoải mái. TUY nhiên hai gã thị vệ phía sau hắn thì đang phải cố gắng hết sức. mồ hôi không ngừng rơi xuống, rất nhanh đã bắt đầu hô hấp dồn dập.

– Huvnh đệ. cố gắng thôi! Chúng ta ăn vào mấy viên Hồi nguyên đan đi!

Hai người không ngừng kiên trì. lấy ra dược bình. bắt đầu phải sử dụng linh đan. Rất nhanh, thể lực của bọn chúng đã bắt đầu khôi phục. Dương Phàm chạy ở phía trước, thấy bọn chúng dùng linh đan thì cũng không lo lắng chút nào. Loại linh đan bậc Thấp này cho dù dùng tới mấy viên thì dưới trạng thái toàn lực chạy đi này tác dụng cũng không lớn. Dùng linh đan quá nhiều còn có thể ảnh hướng không tốt tới thân thể. sinh mệnh cạn kiệt. tổn hại tới thọ nguyên. Một khi băng hội thì thậm chí còn tạo ra một số tác dụng phụ.

Vù vù!

Hai người phía sau không ngừng hô hấp. về mặt linh khí tuy rằng có thể miễn cưỡng cung cấp nhưng thân thể có chút không chịu đựng được nữa. Thời gian dần Trôi qua. Dương Phàm khống chế tốc độ của mình. luôn bảo trì khoảng cách mười mấy trượng với hai người để chúng có thêm chút hy vọng. Hơn nữa. trong quá trình chạy trốn. Dương Phàm còn giả bộ làm ra vẻ đang chống đỡ hết sức. không ngừng thở dốc. còn mạnh mẽ bức ra đầy mồ hôi.

– Cố gắng kiên trì đi. tên tiểu tử kia cố không được lâu nữa đâu.

Hai tên phía sau nghiến răng nghiến lợi. hận Dương Phàm thấu xương.

– Chờ khi quơ được hắn rồi nhất định phải giáo huấn hắn một trận mới được!

Một tên thị vệ oán hận nói.

Vù vù!

Tốc độ song phương không ngừng chậm lại.

Lại chạy tiếp hai trăm dặm nữa. tốc độ của hai tên thị vệ đã không thể dùng từ “chạy” được nữa. gần như là lảo đảo lê thân về phía trước. Vì thế. “chạy” liền trở thành “lết”, liên tục thở hổn hển.

Khóe miệng Dương Phàm lộ ra một tia tươi cười thắng cuộc!

TUY nhiên vào lúc này, phía trước ba người đột nhiên xuất hiện một vách núi dựng đứng. Nếu chạy thêm hai trăm trượng nữa thì chính là vực sâu vạn trượng. Trốn cũng không trốn được nữa.

Tình cảnh như thế khiến Dương Phàm biến sắc.

– Ha ha ha… Tiểu tử ta xem ngươi còn chạy đi đâu!

Hai người phía sau lộ ra vẻ mừng rỡ. vận chuyển chút phép lực ít ỏi còn lại. nhanh chóng chạy về phía Dương Phàm. Ánh mắt Dương Phàm đảo qua hai người, thân mình đứng nguyên tại chỗ. không nhúc nhích gì nữa!

Nhanh nào!

Hai tên thị vệ đã dùng hết sức. trong đầu chỉ còn một ý niệm đó là nhanh chóng đuổi theo đối phương. Dương Phàm dùng lưng về phía hai người, khóe miệng nổi lên một tia trào phúng. Dưới trạng thái Toàn Tri Mô Thức. hắn đứng nguyên tại chỗ. thong thả khôi phục phép lực. Đồng thời. hắn cũng thông qua Toàn Tri Mô Thức nắm giữ tất cả trạng thái cơ thể của hai tên này.

Mười trượng… Chín trượng… Tám trượng…

Khoảng cách càng lúc càng gần. trong mắt hai tên kia đã hiện lên hy vọng. Thân thể chúng đã cực kỳ khô kiệt. chỉ còn lại đôi chút thể lực và pháp lực nữa.

Năm trượng… Ba trượng… Một trượng…

Hai tên ngay cả đi cũng có chút không nổi, miễn cưỡng chống đỡ thân thể. miệng thở hổn hển. mồ hôi ra như mưa!

MỘT trượng!

Chỉ còn lại một trượng!

Hai người nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. rốt cục ý thức được có chút không đúng. Dương Phàm đưa lưng về phía bọn họ. đứng tại chỗ đón gió núi khiến người ta có một loại ảo giác vĩnh viễn không thể nào đuổi kịp được.

– Sợ cái gì?! Xông lên. tên này khẳng định là không chạy được nữa rồi!

Hai tên thị vệ rốt cục mất đi lý trí xóa đi dự cảm không tốt kia. mang theo tâm lý lừa mình dối người xông lên.

Chín xích… Tám xích… Bảy xích…

Khoảng cách ngày đã càng gần. mắt thấy đã có thể chạm được vào người Dương Phàm rồi!

Ba xích… Hai xích… Một xích… Động thủ!

Trong mắt hai người bộc phát ra một tia hào quang cuối cùng. cùng nhau chụp vào người Dương Phàm. Bởi vì lúc này bọn họ ngay cả một tia pháp lực cũng không có, chỉ có Thể sử dụng lực lượng nguyên thủy nhất chính là lực lượng thân thể mà thôi!

-Hai!

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi. cũng không động thủ mà đột nhiên ngồi xuống, giống như là mệt quá, tính định ngồi xỗm xuống nghỉ ngơi một lát!

Nhưng một cái ngồi xuống của hắn lại khiến hai người phía sau chụp vào hư không. Chỉ thấy mắt hoa lên. Dương Phàm đã biến mất khỏi tầm nhìn!

Một tia ý niệm cuối cùng cũng không sinh ra nổi, thể lực hai người đã cạn kiệt. pháp lực cạn kiệt. không còn chút lực lượng nào nữa!

Bùm bùm!

Hai thị vệ Luyện Khí hậu kỳ đồng thời ngã xuống, khẽ rên rĩ. trong mắt lộ ra một tia mờ mịt và hối hận.

– Ha ha. hai người các ngươi thật có dũng khí!

Dương Phàm đi tới trước mặt hai người này, vẻ mặt tươi cười sáng lạn lên tiếng.

– A!

Hai tên thị vệ trợn mắt há mồm. nhìn Dương Phàm như thấy một con quỷ. Giờ phút nàv bộ dáng của Dương Phàm rất nhẹ nhàng, uể oải đứng nơi đó. như không còn chút sức lực nào nữa!

– Cái này… Sao có thể?!

Hai tên này ngây người, gần như không tin được sự thật trước mắt mình. Một tên tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ. không ăn đan dược. chỉ bằng thể lực không ngờ cũng có thể khiến hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ mệt tới chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.