Toàn trường tĩnh lặng.
Dương Phàm trong lòng “thình thịch” một hồi chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người đều chăm chú lên người mình.
Trong lòng hắn thầm nghĩ không tốt, tại thời điểm quan trọng này lại bị thiếu chủ Kinh đô Dương gia khiêu chiến.
Nếu là bình thường, vậy thì cũng thôi. Đều là Ngưng Thần Kỳ, hắn sẽ không sợ hãi cái gì. Nhưng là giờ phút này, một thân tu vi của hắn tán đi, trở thân một phế nhân, như thế nào có thể chống lại đối phương?
Dương Vũ theo ánh mắt mọi người toàn trường nhìn lên mặt Dương Phàm không khỏi ngẩn ra.
Thiếu niên mười tám tuồi, một đầu tóc bạc bay trong gió, ở trong đám người nhìn mà thấy kinh người.
Cho dù là Dương Vũ nhìn thấy thiếu niên này lần đầu tiên, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một tia thê lương.
Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, cái gọi là đệ nhất thiên tài Nam Lĩnh Dương gia này dĩ nhiên là một phế nhân.
– Phàm nhi! Ngươi đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, ánh mắt đám người gia chủ Dương Hồng cũng rơi vào trên người Dương Phàm, vẻ mặt đều kinh ngạc.
Dương Phàm hơi thi lễ với gia chủ, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Đệ tử tối hôm qua tu luyện, tẩu hỏa nhập ma, một đêm tán công. Hiện tại đã trở thành một phế nhân.
Nghe vậy, năm sáu tên trường bối đời thứ hai của Nam Lĩnh Dương gia sắc mặt kinh biến.
Đây chính là thiên tài Nam Lĩnh Dương gia dốc lòng đào tạo, là trụ cột tương lai của Dương gia bảo, hiện tại lại trở thành một phế nhân.
Tâm huyết nhiều năm, tài bồi nhiều năm, mười mấy năm chờ mong đều trở thân công dã tràng!
Trên mặt gia chủ Dương Hồng lộ ra vẻ thương tiếc, không đành lòng liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái.
– Hắn chính là con của Dương Thiên? Từ tiên sinh mặt không thay đổi nói.
– Đúng. Hắn chính là con trai của Dương Thiên năm xưa. So với Dương Thiên khi đó, đứa con này của hắn thiên phú còn tốt hơn, tuổi mới mười tám liền tiến vào Ngưng Thần Kỳ. Đáng tiếc, một thiên tài như vậy lại tẩu hỏa nhập ma, trở thành một phế nhân.
Loại tình cảm thương tiếc trong mắt Dương Hồng là chân thật, tha thiết. Dù sao thiên tài Dương Phàm này là đời thứ hai bọn họ cộng đồng chờ mong cùng tài bồi
– Ngươi… chính là đệ nhất thiên tài Nam Lĩnh Dương gia?
Dương Vũ đứng trên Vấn Thiên đài vẻ mặt kinh ngạc nhìn thiếu niên đầu bạc kia.
– Ha ha ha! Cái gì mà đệ nhất thiên tài! Hắn hiện tại là đệ nhất phế tài Dương gia bảo. Dương Thiếu chủ, người nếu muốn tìm người tỷ thí, vẫn là đổi một đối tượng đi.
Giọng trào phúng chói tai của Lý mập mạp vang lên dưới đài lập tức gây nên một trận cười vang.
– Lý mập mạp, ngươi muốn chết…
Dương Lỗi tức giận, lại bị Dương Phàm ngăn cản lại.
Nhưng mà, từ ngày hôm nay, danh hiệu đệ nhất phế tài của Dương Phàm cũng là được quyết định.
– Phúc Quý, ngươi câm miệng cho ta!
Gia chủ Dương Hồng lạnh lùng quát, đối với cháu trai này, hắn cũng rất thống hận.
Lý mập mạp lập tức thành thật, có cho hắn mượn thèm trảm lá gan cũng không dám chống đối gia chủ.
– Haizzz! Nam Lĩnh Dương gia to như vậy, nhưng lại không có một người có thể tỷ thí với ta. Ta từ Kinh đô rất xa gấp rút tới đây nhưng lại phí công.
Dương Vũ vẻ mặt ngạo nghễ đứng trên Vấn Thiên đài, vẻ mặt có chút tiếc nuối cùng hối hận.
– Hừ! Thiếu chủ Dương gia, ngươi thật sự là quá mức khinh người. Đại ca của ta vừa vặn tán công, ngươi liền đúng lúc đến khiêu chiến. Vào thời điểm đại ca ta mạnh nhất, như thế nào không thấy ngươi đến khiêu chiến?
Dương Lỗi cười lạnh nói.
– Ngươi…
Dương Vũ không khỏi cứng đờ.
– Bản công tử cũng là vừa tròn mười sáu, vừa lúc “Vấn Thiên đại hội” của Nam Lĩnh Dương gia cho nên mới gấp tới đây.
– Ta thấy ngươi sớm có mưu đồ, muốn đến Nam Lĩnh Dương gia ta giương oai. Dương Lỗi trả lời một cách mỉa mai.
– Sự thật thắng hùng biện. Ta tới Dương gia bảo, đệ nhất phế tài thì nhìn thấy, cái gọi là đệ nhất thiên tài kia ngay cả bóng cũng không thấy.
Dương Vũ khí thế bức người nói.
Đúng lúc này, đám tử đệ dưới đài không nhẫn được nồi nhục này, không khỏi mắng to.
– Đê tiện!
– Vô sỉ!
– Tiểu nhân!
– Lợi dụng lúc người gặp khó khăn!
Lập tức, sắc mặt Dương Vũ xanh mét, ánh mắt lạnh lẽo ác liệt đảo qua mọi người toàn trường, rốt cục rơi vào trên người Dương Lỗi cùng Dương Phàm, cả giận nói:
– Huynh đệ các ngươi cùng tiến lên, Dương Vũ ta tùy thời phụng bồi.
– Ha ha ha… Thật sự là buồn cười. Có bản lĩnh một mình ngươi đấu với tất cả chủng ta! Mọi người dưới đài lại một trận cười vang dội.
– Vũ nhi ngươi xuống đài đi. Không bằng chúng ta đổi một phương pháp điều hòa. Nếu đệ nhất thiên tài Nam Lĩnh Dương gia không may ngã xuống, như vậy ngươi liền chờ hắn ba năm, khiến cho Dương gia bảo lại dốc lòng bồi dường ra một thiên tài. Ba năm sau, ngươi lại đến Dương gia bảo một chuyến, nếu vẫn không ai có thể địch nổi ngươi, vậy cũng là thắng quang minh lỗi lạc. Dương bảo chủ, ngươi thấy sao?
Từ tiên sinh thần bí khó lường lên tiếng.
– Đúng đúng. Lời này có lý! Nam Lĩnh Dương gia chúng ta lúc này xảy ra một điểm ngoài ý muốn khiến công tử thất vọng. Ba năm sau, người lại đến Dương gia bảo, chúng ta nhất định có thể bồi dưỡng ra một đối thủ có thể tỷ thí với công tử.
Dương Hồng cười nói hùa vào, thầm nghĩ: “trong vòng ba năm, bất kể trả giá như thế nào cũng phải bồi dưỡng ra một tử đệ Ngưng Thần Kỳ trẻ nhất trong thế hệ này!”
Nam Lĩnh Dương gia không chịu nổi sự mất mặt này!
– Tốt tốt tốt! Từ tiên sinh nói rất đúng. Ba năm sau, ta lại đến Dương gia bảo này một chuyến.
Ánh mắt Dương Vũ dừng trên người huynh đệ Dương Phàm, cười lạnh nói:
– Đến lúc đó, hai các ngươi cùng tiến lên xem có thể xúc phạm tới ta mảy may!
– Ai sợ ai? Chúng ta chờ xem! Dương Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Phàm mỉm cười không nói gì, dường như ngầm đồng ý ước định này. Khúc nhạc đệm này qua đi. “Vấn Thiên đại hội” tiến hành gọn gàng ngăn nắp.
– Được rồi, “Vấn Thiên đại hội” gia tộc hiện tại chính thức tiến hành. Dựa theo quy định bao năm qua, người biểu hiện tốt nhất lần trước lên đài.
Nói chuyện là Nhị đệ của gia chủ – Dương Cương.
Dương Cương bộ dạng chừng 40 tuồi, Tu vi Ngưng Thần Trung Kỳ.
– Đầu tiên, chúng ta mời biểu hiện tốt nhất lần trước – Dương… Dương Quang lên triển lãm pháp lực.
Dương Cương vừa dừng một chút, cuối cùng đem “Dương Phàm” sửa thành “Dương Quang”.
Mọi người toàn trường nao nao, đều đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm, muốn nhìn bộ dạng mất mát của hắn.
Nhưng Dương Phàm mặt đầy vẻ tươi cười, không có một tia mất mát, càng không có một tia tuyệt vọng.
Đúng lúc này, bên tai Dương Phàm đột nhiên truyền đến một giọng nói uy nghiêm:
-Ngươi còn ở đây làm gì? Mất mặt xấu hổ! Còn không mau cút đi! Dương Phàm vừa nghe, thân hình liền cứng đờ, đưa ánh mắt về phía gia chủ Dương Hồng. Nguyên lai, gia chủ Dương Hồng vừa rồi dùng thần thức truyền âm kêu hắn cút đi. “Thật không nghĩ tới a…”
Dương Phàm cười xin lỗi hướng về gia chủ, sau đó xoay người rời đi.
Trong dĩ vãng, hắn là thiên tài trong gia tộc, gia chủ Dương Hồng đối với hắn quan tâm yêu thích có thừa, còn thường xuyên chỉ đạo hắn về mặt tu luyện.
Hắn đã sớm đoán trước, mình sẽ bị gia tộc lạnh nhạt nhưng không ngờ tới gia chủ lại trực tiếp kêu mình “cút”.
– Đại ca… Huynh làm sao đột nhiên bỏ đi?
Dương Lỗi không rõ gia chủ dùng thần thức truyền âm cho nên hắn cũng không nghe thấy.
– Đệ đệ. Ngươi ở lại chỗ này quan sát. Một phế nhân như ta thế nào tham gia “Vấn Thiên đại hội”. Ta hiện tại có chút tưởng nhớ mẫu thân cùng muội muội, trước về nhà một chuyến.
Dương Phàm tiêu sái cười, nhẹ nhàng nhìn lướt qua gia chủ cùng đám trường lão trên
đài.
– Vậy huynh cẩn thận một chút…
Dương Lỗi nhìn bóng lưng đại ca rời đi, một đầu tóc bạc theo gió phất phơ, nhìn cô đơn như vậy.
Trong lòng hắn đau xót, một giọt nước mắt rơi xuống.
Nhưng mà, hắn lại không biết. Thiên tài ngã xuống, chỉ là một bắt đầu mới…