Dung nhập toàn bộ cung điện khổng lồ này vào trong Luân Hồi Tinh Bảo cùng với Tinh Nguyên Lô. đây chính là một công trinh lớn.
“Nếu có thể luyện chế thành còng, trong thất giới này không còn có người nào có thể làm thương tồn mảy may tới tinh bảo. bao gồm cả Đại Đế…” Trong lòng Thiên Tượng đại sư tràn ngập hy vọng.
Để hoàn thành tinh bảo này. Dương Phàm còn mời đến vài vị tòng sư luyện khí và tòng sư trận pháp khác trong thất giới, để gia tăng hiệu suất và tốc độ hoàn thành.
Man Hoàng nghe nói tói việc này. liền phái ra rất nhiều nhân thủ của Yêu giới tói trợ giúp.
Kể từ đó. tất cà điểu kiện để luyện chế Luân Hồi Tinh Bào. đều đạt tói trạng thái tốt nhất mí’ màn nhất.
Dương Phàm ra lệnh một tiếng, Bắt đầu công tác luyện chế.
Bản thân hắn không có tham gia. bởi vi cũng không am hiểu về những thứ này. mặc dù hiểu được một ít luyện khí cùng trận pháp, nhuno so sánh với những nhân vật cấp tòng sư nàỵ chắc chắn rang không bang.
Dương Phàm chuần bị bế quan tu luyện, Man Hoàno lại tới tim hắn với vè nghiêm trọng.
– Dương Phàm này. đại sụ không ổn rồi! Long Hoàng Tổ đã liên họp với bày vị Đại Đế. bốn mươi chín vị Tiên đế. hội tụ tại Phật giới. Việc này chi sợ sẽ gây bất lợi đối với ngươi.
Man Hoàng nói với vè mặt ngưng trọng.
Là Đại Đế đã từng tham dự qua đại chiến giới diện, hắn hiểu rõ dưới tình huống bày vị Đại Đế liên thủ, chính là đáng sợ đến cờ nào.
– Ha ha! Chẳng lẽ Long Hoàng Tổ còn dám đánh giết tới Yêu giới hay sao? Nếu như thế, ta cũng tiết kiệm được chút khí lực.
Dương Phàm lạnh lùng cười nói, không ngờ là vui mìmg không sợ.
– Đánh giết tói Yêu giới thi không có khả năng, dù sao trong thất giới này. cũng khó có người nào thể chân chính tru diệt được ngươi.
Man Hoànghơi khựng lại một chút, lại tiếp tục nói:
– Mục đích của bọn họ là ngăn cản không cho ngươi lấy được Vô Song Thần Kiếm.
– Chắp bọn họ cũng không có lá gan này!
Dương Phàm thoáno hoi trảm ngâm, lẩm bẩm:
– Bảy vị Đại Đế bọn họ liên thủ tọa trấn Phật giới, hiên nhiên là dự liệu được ta nhất định sẽ đi Phật giới lấy Vô Song Thần Kiếm.
– Ngươi… chẳng lẻ còn muốn đi?
Trong giọng nói của Man Hoàng không ngờ mang theo một chút run run.
Có thể tưởng tượng ra được, Bảy vị Đại Đế cùng bốn mươi chín vị Tiên Đế kia liên thủ. tất nhiên sẽ bày ra thiên la địa võng, Dương Phàm đi tới đó không phải chui đẩu vào lưới sao? Đội hình cường đại như thế, còn bố trí đại trận thái cỏ, cho dù bất cứ vị cường giả nào của thất giới đi vào trong đó, cũng chỉ có đi không có về.
– Đúng vậy, ta phải đi!
Dương Phàm hít sâu một hod. nói với giọng ngưng trọng trước ngv chưa có.
Hắn đã cảm nhận được ý chí của Vô Song ở chỗ sâu trong linh hồn, càng ngày càng vếu ớt. mặc dù hắn dùng đại đạo sinh mệnh vô thượng của Diễn Sinh Kỳ thi triên Hồi Thiên Thuật, nhưng lúc này cùng không thể kéo dài thêm nữa.
– Nhiều nhất là một vạn năm, ý chí kiếm đạo của vỏ Song sẽ biến mất, ta phải mau chóng giải cứu hắn.
Dương Phàm nói lời nói kiên định.
Man Hoàng muốn nói gì rồi thỏi, trong lòng thẩm thở dài.
Vì một kiện đồ vật mà mất mạng, điểu này đáng giá sao?
Hắn cũng không biết quan hệ giữa Dương Phàm và Vô Song là từng cùng kể vai chiến đấu, cùng sống cùng chết.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ sẽ triền khai một trận đại chiến có một không hai, kinh thiên động địa.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ một người một kiếm, đối mặt với thiên quân vạn mã, ung dung trấn định, vỏ địch thiên hạ, chấn nhiếp hoàn vũ.
– Không ai có thể ngăn càn bước tiến của ta!
Thản quang trong mắt Dương Phàm cường đại trước ngv chua có. không ngờ khiến cho Man Hoàno cảm thấy run sợ. khó thở.
“Dương Phàm này từ sau khi ở Giới Ngoại Thần Tháp đi ra, dường nhu có biến hóa gi mói. ngay cả ta mà cũng càmthấy bị áp lực thật lớn.-’
Man Hoàng thầm khiếp sợ trong lòng.
Dương Phàm đạt tói cánh giới nào rồi, chẳng lẻ hắn đã vượt qua Đại Đế?
Hắn rốt cục ý thức được, mặc dù bảy vị Đại Đế. bốn mươi chín vị Tiên Đế liên thủ có thể nói là nghịch thiên, nhưng thực lực của Dương Phàm, cũng vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
Khi hai lực lượng này va chạm cùng một chỗ. sẽ sinh ra kết quả như thế nào? Man Hoàng khó có thể xác định, nhưng đứng ở lập trường của mình, hắn thay Dương Phàm mà toát mồ hỏi lạnh.
Rất nhanh, Hồ Phi cũng biết được việc này.
– Dương lão đại! Chúng ta giết tới Phật giới đi. đánh cho bọn họ một mảnh giáp không còn.
Hồ Phi xoa hai tay chướng, chiến ý dạt dào.
Sau khi luyện hóa ba kiện Thần khí cấp độ phẩm chất không tệ. lòng tin của hắn tăng nhiều, cho dù đối mặt với một hai vị Đại Đế hẳn là không thành vấn để.
– Không có đơn giản nhưvậy!
Dương Phàm lắc lắc đẩu.
Bày vị Đại Đế liên thủ. cùng Không phải bày người đơn lé, bọn họ tất nhiên sẽ tạo thành đại trận, dưới liên thủ sinh ra uy lực vượt ra khỏi tướng tượng.
Hắn đà hạ quyết định, phải đon thương độc mã đánh giết tới.
Ngay cả không địch lại. Dương Phàm tự tin có đủ sức tự bào vệ minh. Còn nữa, hắn rất tự tin có thẻ dùng thực lực tuyệt đối, quét ngang hết thảy mọi trờ ngại.
– Ba ngàn năm sau. Luân Hồi Tinh Bảo cũng không sai biệt lắm đã hoàn thành, đến lúc đó ta sẽ giết tới Phật giới, hoàn thành ý nguyện của Vô Song.
Dương Phàm nói xong một câu cuối cùng, thản hinh biến mất. tiến vào thế giới Mệnh Hạch.
Hồ Phi cùng Man Hoàng hai mặt nhìn nhau.
– Đáng giận! Dương lão đại không ngờ muốn đơn thương độc mã đánh giết tói Phật giới.
Hồ Phi nói vè mặt không cam lòng, cuối cùng thậm chí nghiến răng nghiến lợi.
– Có lẻ hắn có tư cách này. bởi vì thực lực của hắn đà vượt qua tất cả Đại Đế trong thất giới. Ngươi cùng đừng trách, có lẽ ngươi đi sẽ trở thành gánh nặng cho hắn.
Man Hoàng thở dài.
Hồ Phi nghe vậy. cũng là trầm mặc. Hắn có được thân thể Ma Thần, có thể tranh đua cao thấp cùng Đại Đế, nhưng dù sao cũng không có chân chính đạt tói trình độ Đại Đế.
Dương Phàm, không thể nghi ngờ đà đi trước mọi người. Đặc biệt sau khi tiến vào Giới Ngoại Thần Tháp, hắn tiến triển đến một cấp độ rất cao. tẩm nhìn càng ngày càng rộng lớn.
Sau khi Dương Phàm bế quan, không lâu sau Hồ Phi cũng bắt đầu bế quan tu luyện.
Thời gian qua rất nhanh, nhoáng một cái đã trôi qua hơn hai ngàn năm.
Một ngày này, Hồ Phi xuất quan, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ.
Cấp bậc Đại Đế Không phải đơn giàn như vậy liền có thể đột phá.
Dù sao thời gian hắn tự tu luyện tói ngv. cũng chi mới hai mươi vạn năm, thậm chí còn không đến.
“Khôno được, nhất định không thể để lão đại đi một minh.
Hồ Phi trầm tu suy nghĩ thật lâu sau, hắn nghĩ đến một người.
Người kia, cũng là nhân vật duy nhất có thể sánh vai cùng Dương Phàm, Vô Song.
– Thiên… Thu… Vô…Ngân…
Hồ Phi gần như là phun ra từng chữ một.
Vị đại tỏng su này tự nghĩ ra thần thông Tam Linh Hóa Nhất, không thể nghi ngờ là một trợ giúp cường đại.
Một cái hóa thân của Thiên Thu Vô Ngân ở ngay tại Yêu giới, Hồ Phi rất nhanh tim được hắn.
Khi Hồ Phi tim được hắn, Thiên Thu Vô Ngân không ngoại lệ chút nào đang nhắm mắt tu luyện. Hắn có lẻ là tu luyện cuồng nhất trong thất giới này. không lúc nào là không tu luyện.
– Thiên Thu! Ta tìm ngươi có chuyện!
Hồ Phi nói giọng điệu trịnh trọng.
Thiên Thu Vô Ngân vẫn nhắm mắt. lòng mi hơi giật một cái, dường như ra ý bảo hắn nói tiếp.
– Long Hoàng Tổ cùng bảy vị Đại Đế, ba mươi sáu vị Tiên Đế. liên thủ tọa trấn Phật giới, ngăn càn Dương lão đại đến lấy Vô Song Thần Kiếm…
Hồ Phi mồm miệng liến thoắng kể lại hết sự việc xày ra.
Thiên Thu Vô Ngân sau khi nghe xong, mắt vẫn không có mở ra.
– Thiên Thu! ở nhân giới, ngươi từng có chút giao tinh cùng Dương Phàm, Vô Song, chăng lẽ không chịu ra tay. Tin răng có ngươi gia nhập, chúng ta có thể đánh tan vách tường liên thủ của bảy vị Đại Đế.
Hồ Phi cuối cùng phẫn nộ rỏi. Hắn nói một hỏi lâu, Thiên Thu Vô Ngân dường như vẫn thờơ.
– Giòi cho ngươi tên Thiên Thu vô tinh vô nghĩa…
Hồ Phi rít gào rống to.
– Trừtu luyện ra, ta vốn không có gi khác!
Thiên Thu Vô Ngân rốt cục mở to mắt. trong mắt đún° là một mảnh hỏn ám hỗn loạn, không có một tia hào quang, cũng không có một tia cảm tinh.
Khi nhìn vào ánh mắt này. trong lòng Hồ Phi không tự chủ được run lên.
Không biết từ khi nào. Thiên Thu Vô Ngân đã bước vào trình độ Đại Đế. mà đây vén vẹn chỉ là một cái hóa thân của hắn.
Hơn nữa Hồ Phi cảm nhận được áp lực Thiên Thu Vô Ngân mang đến cho hắn, so với cường giả nghịch thiên bình thưởng còn muốn lớn mạnh hơn.
Cuối cùng, Hồ Phi lẳng lặng xoay người ròi đi.
– Chờ một chút!
Thiên Thu Vô Ngân rốt cục chủ động mớ miệng.
Hồ Phi lộ sắc mặt vui mừng.
Lại nghe Thiên Thu Vô Ngân nói:
– Ta muốn đi gặp hắn, nói lời từ biệt!
– Nói lời từ biệt?
Hồ Phi nghe mấy chữ như thế, trong lòng kinh ngạc khó hiểu: “Chẳng lẽ Thiên Thu Vô Ngân…”
Chờ khi Hồ Phi quay về Thần Hầu Phủ. Dương Phàm cũng vừa đúng lúc xuất quan, thậm chí chuẩn bị sẵn hai cái chén rượu.
Hai cái chén ruợu. đặt ở trên bàn, rót đẩy rượu.
Rượu này là xuất xứ ở Giới Ngoại Thần Tháp, độc nhất vô nhị ở thất giới.
– Dương Phàm…
Giọng nói của Thiên Thu Vô Ngân có thểm một phân tối nghĩa.
Hắn không phải là người giới về biểu đạt tinh cảm. mặc dù hắn rất lãnh đạm, trà tu luyện ra không làm gì khác. Nhưng khi biết được Dương Phàm sắp sửa đon thương độc mà đánh giết tói Phật giới, trong nội tâm hắn cũng xuất hiện dao động. Nếu không có bởi vi sự kiện kia. hắn nguyện ý xung động một lẩn, theo Dương Phàm cùng nhau đánh giết tới Phật giới.
– Ha ha! Thiên Thu! Ngươi không cẩn phải nói. ta hiểu được hiện trạng của ngươi, lập tức phải Nghịch Diễn Tam Thaiứirôi sao?
Dương Phàm mỉm cười.
Nói xong, hắn giơ chén rượu lên.
Dương Phàm hiển nhiên đã dự đoán trước, Thiên Thu Vô Ngân tới để cáo từ.
– Đúng! Nghịch Diễn Tam Thanh, một khi tiến vào trong đó sẽ khôngthể nghịch chuyển.
Thiên Thu Vô Ngân bưng chén rượu lên, mớ cặp mắt không có chút thần quang kia.
Nếu lúc này nhìn kỳ ánh mắt của Thiên Thu Vô Ngân, sẽ phát hiện bên trong là một mảnh hỗn độn.
– Chúc ngươi thành còng!
Dương Phàm uống một hơi cạn sạch.
Thiên Thu Vô Ngân yên lặng uống rượu xong, trong đôi mắt hỗn độn kia cuối cùng hiện lên một tia thần quang:
– Cũng chúc ngươi đánh đâu thắng đó; không gì cản nôi!
Tiếng nói vừa dứt. tia thần quang trong mắt Thiên Thu Vô Ngân biến mất, trở lại là hỗn độn vô tận.
Hắn chậm rãi đạp bước, Thân hình trở nén mơ hồ không rõ.
Cùng lúc đó.
ở Tiên giới. Phật giới, mỗi nơi có một Thiên Thu Vô Ngân, bọn họ với một động tác đạp bước đi giống nhau nhu đúc. chậm rãi bước vào hư không, sau đó càng ngày càng xa.
Dương Phàm lộ ve mặt cô đơn, nhìn theo hướng hắn rời đi. thật lâu sau không hề nhích động chút nào.
– Còn có thời gian sáu trăm năm!
Theo thanh âm này vang lên. Dương Phàm biến mất tại chỗ.
Khi hắn quay về Diễn Sinh Nguyên giới, việc luyện chế Luân Hồi Tinh Bảo trên cơ bản đã hoàn thành.
Luân Hồi Tinh Bảo hiện ngv có chu vi rộng lớn tói cả ngàn dặm, ở giữa tinh báo trên có chín tảng, dưới chín tầng, toàn thân có màu vàng kim, phát ra áp bách thật lớn.
Đối mặt với một cái quái vật lớn như vậy, cho dù là Đại Đế đều phải động dung.
– Tinh Nguyên Lò sau khi luyện chế rất nhiều giới ngoại tài liệu cùng một khối Hỗn Độn Nguyẻn Thạch, đã đạt tới Thần khí đỉnh cấp. thậm chí mơ hồ vượt qua Thần khí. Lực lượng của khối Hỗn Độn Nguyẻn Thạch kia, còn không có tiêu hóa tói một phần ngàn…
Thiên Tượng đại sư tự hào và hưng phấn nói.
Hiện giờ Luân Hồi Tinh Bào. đã đạt đến mức Đại Đế cũng khó mà thương tồn được nó.
– Cho tất cả mọi người vào đi thôi!
Trên mặt Dương Phàm nhưng không có lộ ra thân sắc vui mừng gi.
Đặng Thi Dao rất nhanh triệu tập tất cả thân hữu, tiến vào trong Luân Hồi Tinh Bảo.
– Phụ thản! Chúng ta sắp đi ngao du thất giới hay sao?
Dương Thần hung phấn hói.
– Không! về sau còn có thể ngao du đại thế giới, nhưng còn chua đúng lúc!
– Vì sao?
– Bởi vi còn có một chuyện!
Đột nhiên Dương Phàm nhắm mắt lại. trong đầu vang lên một thanh âm vĩnh viễn không thể xóa nhòa:
– Với ý nguyện của ta, giết về thượng giới… máu nhuộm trời cao, bài trìỉ pháp tắc…
“Vô Song, không thể để ngươi đợi thêm nữa.”