Ứng đạo hữu giận tím mặt, mà Kỷ đạo hữu – người khó khăn lắm mới cầm được máu – cũng hiện lên sắc mặt giận dữ.
Tường Lâm Quan, đây là một đạo quan đã tồn tại hơn nghìn năm, truyền thừa lâu dài, có quy mô lớn. Thời điểm mà Bạch Thủy Quan vẫn là đại quan đệ nhất thiên hạ, Tường Lâm Quan cũng đã là đạo quan xếp hàng đệ tứ, trong ngoài đều thua tam đại đạo quan. Sau khi thiên hạ hỗn loạn, hai trong tam đại đạo quan bị đoạn truyền thừa, mắt thấy Tường Lâm Quan có hi vọng trở thành một trong tam đại đạo quan, nhưng lại có hai chi khác của truyền thừa khác thừa cơ mà lên, trở thành thành viên mới của tam đại đạo quan, mà từ đầu đến cuối Tường Lâm Quan lại kém một điểm như thế, danh xếp thứ tư.
Chuyện này đối với đệ tử Tường Lâm Quan mà nói, vừa là kiêu ngạo, cũng chính là sỉ nhục.
Kiêu ngạo là vì, Tường Lâm Quan vẫn trước sau sừng sững không ngã, sỉ nhục là, vĩnh viễn đứng thứ tư, bị tam đại đạo quan loại ra ngoài…
Huyền Trần Tử nói câu này, vừa đúng chọc vào tim hai người Ứng, Kỷ.
“Huyền Trần Tử, chớ có trốn tránh, đi ra quyết tử một trận đi!” Ứng đạo hữu rít gào nói.
“Hừ!” Huyền Trần Tử vẫn dùng ngữ điệu lạnh lùng mà âm trầm kia nói, “Bần đạo liền đứng ở phía trước, các ngươi qua được rồi nói sau!”
Hai người Ứng, Kỷ liếc nhau ra hiệu, Ứng đạo hữu cắn chặt răng, từ trong lòng lấy ra một linh phù kim quang rực rỡ, hình vẽ trên phù trông rất giống một tiểu kiếm.
Phi Vân cùng hắc y lão giả thấy được, sắc mặt chợt biến.
“Là khí phù?” Phi Vân thấp giọng nói, giọng điệu kinh nghi (ngạc nhiên+nghi ngờ).
Đều nói tu chân bách nghệ, thật ra chủ yếu cũng chỉ là Đan, Khí, Phù, Trận, tài liệu cần cho Đan và Khí rất nhiều, Trận pháp lại cần tài liệu cực quý, cho nên, truyền lưu phổ biến trong đạo môn chính là phù thuật. Tuy rằng phù thuật bậc nhập môn dễ, tinh thông lại khó, trong ngũ đại chi nhánh là Khu Pháp Bạo Khí Hồn, hơn bảy phần phù sư chỉ biết Khu phù, cao minh phù sư biết Pháp phù, mà Bạo phù, nghe nói có phù sư cực đỉnh trong tam đại đạo quan biết cách chế tác, nhưng nó sẽ không được lưu thông trên thị trường, đệ tử phổ thông cũng không dễ thấy, còn Khí phù, nó chính là thứ trong truyền thuyết, càng không cần nói đến Hồn phù.
Lúc này, Ứng đạo hữu lấy ra một tờ linh phù, hình như là Khí phù, há không làm người khác chấn kinh.
Thứ này trong tam đại đạo quan cũng là cấp bậc Trấn quan, chẳng lẽ hai vị Ứng, Kỷ tại Tường Lâm Quan đã có thứ như thế?
“Khí phù?” Huyền Trần Tử nghi ngờ lặp lại một câu, hiển nhiên vô cùng hoài nghi với sự tồn tại của Khí phù.
Giọng hắn còn chưa dứt, linh phù trong tay Ứng đạo hữu đã tỏa ra hào quang vạn trượng, trong hào quang hóa ra một chất có hình dạng giống thanh phi kiếm, vừa nhanh vừa độc mà tàn nhẫn chém về hướng bên kia.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Trước mặt phi kiếm, Thái Cực Cung kiên cố cứ như khối đậu hủ, bụi đá nháy mắt bay tán loạn, đất rung núi chuyển.
Chờ đến bụi đá ngừng bay, mọi người chỉ cảm thấy rộng rãi sáng sửa, vách đá xung quanh bị xử lý hết, lộ ra một đại sảnh dưới đất vô cùng rộng lớn.
Đại sảnh này ước chừng khoảng mười mẫu, cao tới mười trượng, trên đỉnh treo vô số viên dạ minh châu lớn, chiếu rọi xung quanh sáng như ban ngày. Một bên đại sảnh, bày một loạt dãy kệ gỗ đồ sộ, mặt trên chất đầy loại bảo vật, một bên còn lại là đống rương gỗ rất nặng, không biết bên trong để cái gì.
Cứ việc còn không nhìn thấy thứ trong thùng gỗ, Phi Vân, hắc y lão giả, Ứng Kỷ sư huynh đệ, ánh mắt bốn người đồng thời sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm kệ gỗ. Những thứ trên kia, tuy hình dạng không giống nhau, nhưng lại không chỗ không có ánh quang lưu chuyển.
Lúc này Linh Ngọc “A” một tiếng, kêu lên: “Sư phụ!”
Bị giật mình bởi một tiếng này của nàng, bốn người lập tức phát hiện, trên đài thạch nơi tận cùng của đại sảnh, một người đang ngồi xếp bằng. Bề ngoài người này khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng đoan chính, dưới cằm là ba tấc râu ngắn, thân mặc tẩy đạo bào màu xám xanh bị giặt phai trắng bệch, có chút nghèo túng, nhưng cũng rất khí phách.
Giờ này khắc này, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng dính máu, hiển nhiên một kiếm vừa rồi làm hắn bị thương không nhẹ.
Nghe được thanh âm, người này nhướng mày: “Linh Ngọc…” Lại thấy được Tiên Thạch còn hôn mê bị ném sang một bên, than thở, “Bí mật này, không phải là thứ các ngươi nên biết, các ngươi đã đến nơi này, tức là duyên thầy trò chúng ta đã hết .”
Linh Ngọc nghe vậy kinh hãi: “Sư phụ, người… Người không cần chúng con?”
Huyền Trần Tử lắc lắc đầu, không nói gì thêm, ánh mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm Ứng đạo hữu, trong tay hắn còn nắm tờ linh phù kia, chỉ là ánh sáng đã mất đi, tiểu kiếm trên mặt cũng biến mất vô tung.
“Mấy vị xưng hô thế nào?” Huyền Trần Tử hỏi, cứ việc thân nhận trọng thương, thần thái vẫn rất trấn định.
Ánh mắt Ứng đạo hữu mang theo hận ý, nói: “Tại hạ Ứng Tu Đức, đây là sư đệ ta Kỷ Tu Minh”
Huyền Trần Tử quan sát hai người: “Các ngươi là đệ tử tự tu, vai vế ở Tường Lâm Quan không cao, tu vi cũng bình thường, sao lại có khí phù nơi tay?”
“Hừ! Việc tư mật này, tại sao phải nói với ngươi?” Kỷ Tu Minh lạnh giọng nói. Linh phù che lại miệng vết thương, thương thế hắn đã khống chế được, nhưng mà, thù cụt tay, không thể không báo!
Huyền Trần Tử không tranh luận cùng hắn, ánh mắt hướng qua hắc y lão giả cùng Phi Vân.
Ánh mắt hắc y lão giả bất thiện, nhưng lại được cái có lễ: “Lão phu Công Tôn Yển, đạo hữu có lễ.”
Phi Vân lau đi tro bụi trên mặt, hướng hắn cười duyên dáng: “Ta là Phi Vân.”
Huyền Trần Tử nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Thì ra là gia chủ Công Tôn gia, còn có Phi Vân Tiên tử, nghe danh đã lâu.”
“Ngươi nghe nói qua chúng ta?” Phi Vân trong mắt lóe hứng thú, “Ngươi quả nhiên không phải dã đạo sĩ, một tên phù sư giống như ngươi như vậy, hẳn là đại danh đỉnh đỉnh mới đúng.”
Huyền Trần Tử nói: “Đáng tiếc, bần đạo quả thật vô danh.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Có thể hỏi một chuyện không?”
Phi Vân cười gật đầu: “Mời nói.”
Ánh mắt Huyền Trần Tử đảo qua cả bốn người, luồng khí âm trầm lại hiện lên trong câu nói: “Sao các ngươi lại tìm đến đây?”
“Vấn đề này, cũng là vấn đề lão phu muốn hỏi đạo hữu .” Hắc y lão giả Công Tôn Yển nói, “Đạo hữu ngụy trang thành một dã đạo sĩ, cơm rau dưa, sống lay lắt gian khổ… Nếu không có toan tính lớn, thì một tu sĩ cao cao tại thượng, sao lại nguyện ý chịu những khổ cực thế này!”
“Còn bốn vị thì sao?” Huyền Trần Tử nói, “Bốn vị có sức nặng rất lớn ở giới tu chân, chẳng những liên thủ mà tới, còn tốn một phen công sức đi điều tra. Mấy trăm năm qua, Bạch Thủy Quan đã sớm bị rất nhiều nhân sĩ tìm bảo lần tìm khắp nơi, ngoại trừ đống đổ nát ra thì cũng không còn gì, làm sao các vị cứ thế mà khẳng định, ở đây có bảo vật?”
“Ha…” Phi Vân cười đến động lòng người, đá lông mi với Huyền Trần Tử, ánh mắt đảo qua mấy cái kệ và thùng gỗ kia, lờ mờ lộ ra ý tham, “Những thứ này, không phải là vật chứng hay sao?”
Phi Vân này vừa nhắc, trong mắt Ứng Tu Đức cùng Kỷ Tu Minh cũng lộ ra ý tham giống nhau. Không sai, đây mới là mục đích bọn hắn tới chỗ này.
Người đời đều cho rằng, Bạch Thủy Quan bị bỏ hoang mấy trăm năm, bảo vật đã bị cướp hết từ lâu, kỳ thật, bảo vật chân chính của Bạch Thủy Quan, từ đầu đến cuối vẫn chưa hiện thế. Bởi vì, nơi đây không chỉ đã từng là thiên hạ đệ nhất quan, nó còn là cứ điểm bí mật nơi đất phong của Sở Quốc công.
Sở Quốc công Trình Duyệt, nhân vật mang sắc thái huyền bí nhất trong lịch sử Đại Tần. Hắn xây nên Bạch Thủy Quan, một mình đưa nó lên ngai vàng của thiên hạ đệ nhất quan, cầm chắc được tín ngưỡng của thiên hạ (không phải là tín ngưỡng thần linh, là tin tưởng và ngưỡng mộ), dù là hoàng đế Đại Tần, cũng không dám chống lại hắn. Mà một nhân vật như vậy, sử sách lại ghi chép rất sơ sài, không có chút dấu tích nào của hắn, không biết tại sao hắn lại được phong Quốc công, không biết vì sao hắn bị đoạt tước, chỉ biết hắn được trọng dụng vào thời Thái Tổ, bị chèn ép vào thời Thái Tông, cuối cùng bị Thái Tông đoạt tước diệt tộc.
Nhưng ở giới tu chân, bọn họ lại biết chính xác, Sở Quốc công Trình Duyệt là một tu sĩ, một tên tu sĩ sở hữu tu vi cao thâm, thủ đoạn cao minh, mà chính vì thủ đoạn quá cao minh, sáng lập ra đạo quan đệ nhất thiên hạ là Bạch Thủy Quan, khắp nơi cản trở vương quyền làm Thái Tông không vui, cuối cùng đặt bẫy, lợi dụng tiên trận diệt sát hắn.
Giới tu chân vẫn truyền tai nhau, trong lúc Sở Quốc công trấn giữa Bạch Thủy Quan đã sưu tập một đống bảo vật làm người kinh sợ, nhưng không có người biết, rốt cuộc đống bảo vật này đang ở nơi nào. Sau đó, Bạch Thủy Quan mất đi truyền thừa, bảo vật bị cướp giật không còn, giới tu chân đều cho là đống bảo vật này cũng ở trong đó. Mấy trăm năm qua, không ít nhân sĩ tìm bảo tới Bạch Thủy Quan tìm kiếm, nhưng cuối cùng cũng thất vọng mà về —— Bạch Thủy Quan thật chỉ là một đống phế tích .
Nếu như không phải bất ngờ tìm được bản chép tay của Sở Quốc công, bốn người bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, bảo vật chân chính của Bạch Thủy Quan vẫn chưa hiện thế. Nhưng khi bọn hắn tìm đến nơi này, lại phát hiện, có người đã đến nơi này sớm hơn cả bọn họ, hơn nữa hắn còn có tư liệu tinh tế hơn, cũng tìm được bảo vật sớm hơn.
Không tính mấy thùng gỗ kia, chỉ là những bảo vật trên kệ gỗ này đó, cũng đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ —— họ tất phải lấy được những thứ này, nếu có thể lấy được, đó chính là có thể một bước lên trời!
Trong mắt bốn người lóe ra ánh sáng nóng bỏng, ánh mắt nhìn Huyền Trần Tử lại càng âm ngoan.
Mà Huyền Trần Tử, cũng sát ý hôi hổi.
Bọn họ đều biết, đối phương là chướng ngại vật trước khi mình lấy được bảo vật, nếu không vượt qua, sẽ không thể nào an tâm hưởng những bảo vật này.
Năm người rất nhanh đã động thượng thủ. Hai cái phù trận mà Huyền Trần Tử bày trước đây đã hỏng, mà cái phù trận cuối cùng, bị Ứng Tu Đức dùng một chiêu Khí phù phá mất, hơn nữa chính mình bị lấy ảnh hưởng, bản thân bị trọng thương. Mà bốn người khác, Khí phù của Ứng Tu Đức đã bị hủy, Kỷ Tu Minh cụt tay, Công Tôn Yển cùng Phi Vân dù chưa trọng thương, lại bị thương nhẹ nhiều nơi, hơn nữa, chân nguyên bị tổn hại rất nhiều ở trong hai cái phù trận trước. Nói tóm lại, song phương đều có cơ hội thắng, Huyền Trần Tử có ưu thế địa lý, bốn người khác có ưu thế ở chỗ số lượng.
Linh Ngọc ngơ ngốc nhìn tình cảnh trước mắt. Phù quang khắp chốn, kiếm mộc bay múa, nếu là bình thường, nàng chắc chắn sẽ cực kỳ hưng phấn, mình vậy mà lại có thể tận mắt nhìn thấy tu sĩ đấu pháp trong truyền thuyết, nhưng bây giờ, nàng lại không thể nổi lòng hăng hái .
Bởi vì, trong đó một người là sư phụ mà nàng vốn tưởng chỉ là dã đạo sĩ, hơn nữa, sư phụ còn nói với nàng, bọn họ đã hết duyên thầy trò!
Nàng không hiểu, thật sự không hiểu, thái độ của sư phụ đối với nàng và Tiên Thạch rốt cục là gì? Trước đêm nay, dù cho sư phụ đối xử với bọn họ cực kỳ nghiêm khắc, nàng vẫn có thể nói, sư phụ là ân nhân của bọn họ, là người mà bọn họ tôn kính nhất, nhưng còn bây giờ thì sao? Thì ra sư phụ là một tu sĩ, căn bản không phải dã đạo sĩ, hơn nữa, hơn nữa cũng bởi vì bọn họ vô ý đến nơi này, nên không cần bọn họ nữa! Bản thân nàng cũng không muốn tới đây nha, bọn nàng là bị ép, thiếu chút nữa là mất luôn nửa cái mạng, vì sao sư phụ lại không cần bọn nàng nữa? Về sau nành phải làm cái gì bây giờ? Tiên Thạch có thể về nhà, vậy còn nàng? Tiếp tục lang thang hay sao?
Nghĩ đến lúc này, nước mắt không thể kiềm được rơi tí tách. Nàng không muốn đi lang thang không nơi nương tựa, càng không muốn trở về nơi mà lúc rời đi đã quyết tâm không trở lại kia…