Tiên Lộ Phong Lưu

Q.1 - Chương 39 - Vũ Cơ.

trước
tiếp

Thật không ngờ, người nữ nô này trong miệng trống rỗng, đầu lưỡi vốn là mềm mại chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại có một đoạn lưỡi không trọn vẹn. Thương nhân bị lừa gạt mắng mấy câu, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, bỏ lại Kỳ lão Tứ với vẻ mặt lúng túng ở trên đài.

Những khách nhân đã biết nội tình phát ra một trận cười nghiêng ngã.

– Kỳ lão Tứ! Ta đã nói, cái giá này bán không được đâu! Già thì già quá, lại còn là một ả tàn phế, đừng nói ba mươi lượng bạc, chỉ năm lượng bạc cũng không ai muốn mua.

Kỳ lão Tứ tức giận tát một chưởng vào mặt nữ nô:

– Bán không xong hàng nát! Trương cái miệng thối gì ra thế! Cút vào cái hang ổ chết bầm của ngươi đi!

Nữ nô lệ nhặt mấy mảnh vải rách lên, yên lặng đi xuống mộc đài. Phía sau mộc đài đứng có một vòng hàng rào, căn mấy cái lều, cái lớn nhất chung quanh dựng những cọc gỗ nhọn to bằng miệng chén, phía trên bao bằng da thú bôi thành màu đỏ, trong nét hoa lệ mang vẻ hơi tục. Còn chỗ nữ nô dùng để cư trú, chỉ là một lồng gỗ, phía ngoài dùng rèm vải cũ rách che chắn.

Một hán từ mặc áo da lôi thôi nói:

– Kỳ lão Tứ, vẫn quy củ cũ, kiểm hàng.

Kỳ lão Tứ tức giận bảo:

– Mười đồng bạc!

NỮ nô lệ khiến cho Kỳ lão Tứ thua lỗ nhiều tiền trong thương vụ. Ban đầu y không phát hiện đầu lưỡi nàng bị cắt cụt, kết quả cả nửa năm cũng không thể bán đi được. Mỗi ngày y còn phải tốn lương thực nuôi nấng, vì y thị mà y không ít lần bị ông chủ mắng chửi.

Hán tử lôi thôi hướng mộc trên đài tung mấy đồng bạc, sau đó cười hì hì đi tới, ở trên vú nàng véo một cái. NỮ nô lệ ứa lê, nàng quỳ gối xuống cỏ khô bên lồng gỗ, sau đó hai tay đặt ngang trên mặt đất, cúi thân, đem cái trán đặt ở trên mu bàn tay.

Hán tử kia đi tới sau mông nàng, vỗ mông của nàng vài cái, sau đó cởi vạt áo khoác lên trên cổ, hai tay ôm lấy cái mông trần truồng của nàng dùng sức đi vào.

NỮ nô lệ thân thể lay động , rèm vải cũ rách chảy xuống ngăn ánh mắt của khách nhân.

Ánh mặt trời từ từ chui xuống kẻ lá, trên mặt đất lưu lại bóng dáng loang lổ.

Năm tên nữ nô lệ lúc ban đầu đã bị mua đi bốn. Kỳ lão Tứ một lần nữa đưa mấy món hang khác ra bán, nhưng các khách xem không cảm thấy mới mẻ gì. NỮ nô lệ bán không xong lúc này cũng bị dẫn tới sau đài, rèm vải vừa kéo xuống, thiếu sự náo nhiệt để nhìn, các khách xem tỏ lộ vẻ mất hứng, lục tục có người tản đi.

Mắt thấy phía dưới khách nhân càng ngày càng ít, Kỳ lão Tứ đi tới sau đài, nói mấy câu gì đó. Một lát sau, một nam tử đầu đội khăn đi lên trên đài.

Nam tử kia vóc người mập lớn, râu dài, da đen sẫm, cầm trong tay một cuộn da cổ. Hắn khoanh chân ngồi ở một góc mộc đài, đem cuộn da cổ trải ra giữa gối, sau đó hai tay nhấc lên, dưới chưởng phát ra một tiếng trống.

Kèm theo tiếng trống, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp lượn vòng lướt lên mộc đài. Tiếng trống càng ngày càng gấp, cô nàng xoay tròn càng lúc càng nhanh, cái quần phiêu dật hóa thành một bóng dáng hồng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến những người chuẩn bị rời đi kìm lòng không đậu dừng bước lại.

Tiếng trống bỗng nhiên dừng lại, cái thân ảnh bay múa trong nháy mắt tĩnh lăng, cai váy xoay tròn liên buông xuống, phảng phất một đóa bách hợp nở rộ thu liễm cánh hoa.

Cô nàng tóc đen dài bị che bằng cái khăn thật dài đội đầu, trên mặt bao phủ một bức lụa mỏng màu hồng, che kín khuôn mặt nàng, chỉ lộ ra cái miệng nhỏ nhắn. Nàng khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo một nụ cười xinh đẹp. Trên người nàng mặc một áo ngực nhỏ hẹp, lộ gò ngực kiêu ngạo với cái rãnh sâu hun hút.

– Bồng, mũi thuyền…

Nam tử đánh trống. Thiếu nữ vung tay lên, theo tiếng trống, vong eo như tuyệt chậm rãi uốn éo. Kích thước lưng áo của nàng tinh tế mà mềm mại, da thịt trắng noãn như son như tuyết, trong động tác mang theo vận luật kỳ lạ, làm lòng người say mê.

Lực hấp dẫn của mỹ cơ quả nhiên không tầm thường. Khách nhân dưới đài càng tụ càng nhiều. Ho trầm trồ khen ngợi không ngớt. Tiếng trống dần gấp rút, thiếu nữ càng uốn thắt lưng nhanh dần. Khuôn ngực nàng căng tròn, lưng ong và khuôn lụa như tuyết trắng và ngọc xà, muốn xông phá áo quần trói buộc cơ thể.

Trần Tiểu Thiên thấy vậy huyết mạch căng phồng, vũ kỹ của thiếu nữ nội lục này rõ ràng cho thấy từ kế thừa từ động tác tính giao diện biến mà thành, vô luận là từng cái mông vặn vẹo, hay là thắt lưng cái bụng lay động, cũng toát ra ý tứ hàm xúc nồng đậm sắc tình. So với nhưng điêu mua bụng ma Trần Tiểu Thiên được xem trước kia, vẻ khêu gợi này nguyên thủy hơn nhiều, trực tiếp hơn nhiều, rõ ràng mấy phần hương diễm.

Động tác của thiếu nữ càng lúc càng nhanh, thắt lưng, khố, ngực, bụng cung được vũ động hết cỡ. Đôi chân Ngọc trắng xinh ở trong quần như ẩn như hiện.

Tiếng trống yên ắng lại, một chén rượu bay tới đưa cho vũ cơ. Thiếu nữ nhận lấy chén rượu, sau đó cong người, mông eo cong thành hình cung. Nàng đem chân trắng uốn ngươi thanh thế hoa sen nở, rồi uống cạn.

Tiếng trống tiếp tục dâp dìu, vũ cơ vẫn duy trì thân thể cong theo đường vòng cung, kèm theo nhịp trống nhanh mạnh, động tác múa may càng nhanh.

Dưới đài phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi liên tục, ngay cả Trần Tiểu Thiên cũng nhịn không được đứng lên. Ánh mắt thoáng nhìn, hắn thấy sau mộc đài cái rèm vải bị gió thổi mở một góc, nữ nô lệ dung nhan đã già yếu nằm ở bãi cỏ khô, cái mông lớn trắng tròn bị ép dẹp sang một bên.

Lúc này bốn phía khách xem vũ cơ múa đen kit, Kỳ lão Tứ không lỡ mất thời cơ đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa của mình, công bố những nữ nô lệ từ đông nội lục tới chẳng những vũ kỹ siêu quần, hơn nữa vừa ngoan vừa mỹ miều, cả đám đều là vưu vật xuất sắc, thậm chí qua bốn mươi mà dung nhan vẫn không suy, mua về bao luôn kiếm tiền không bồi thường.

Bị kỹ thuật nhảy yêu mị của thiếu nữ đầu độc, Kỳ lão Tứ thuận lợi bán ra bảy nữ đầy tớ, đổi lấy gần năm trăm lượng bạc, kiếm được đầy bồn đầy bát.

Tiếng trống dừng lại nghỉ. Vũ cơ nhô thân lên, nâng chén nhỏ đặt ở mép, uống một hơi cạn sạch rượu đã được rót thêm, sau đó kiều mỵ liếm liếm khóe môi. Xuyên thấu qua làn sa mỏng màu hồng, có thể nói khuôn mặt nàng như bạch ngọc sáng bóng , đôi mắt đẹp thu ba lưu chuyển, từ dưới đài khách xem ai ai cũng mê mẫn. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng quét nhanh, dừng lại ở trên thân một người, lóe ra sắc thái kỳ dị.

Trần Tiểu Thiên không chú ý ánh mắt của vũ cơ. Hắn đang nhìn phía sau mộc đài. NỮ nô lệ bị cắt đầu lưỡi vẫn đang quỳ gối trong cỏ khô, mặc cho khách nhân nắm chặt vạt áo, thúc mạnh người, cặp mông trắng ẩm ướt không ngừng nhỏ ra những giọt tinh dịch trắng đục. hắn nhíu mày, thở dài.

Tay trống đã lui ra mộc đài, vũ cơ không rời đi. Nàng hai tay vung lên, nhẹ nhàng đánh nhịp, chân múa eo lắc vừa khiêu vũ vừa đi đến bên đài. Dưới đài, khách xem không ngờ nàng có thể vừa đánh nhịp vừa múa, một thương nhân Tấn quốc quần áo hoa lệ hô:

– Nữ nô lệ này giá bao nhiêu tiền?

Kỳ lão Tứ nói:

– Khách quan tha lỗi, cái này không bán. Khách quan muốn thật muốn mua, có thể thương lượng với chủ nhân. Lão Nhai đông thủ Bạch hồ thương nhân quán chính là tệ hiệu.

Cô gái kia đi tới bên đài, dưới đài vô số cánh tay đưa tới, muốn bắt lấy váy cùng mũi chân nàng. Vũ cơ linh xảo tránh, mũi chân giống như cánh hoa trắng nhẹ nhàng bay múa, nhanh nhẹn tránh thoát những bàn tay háo sắc kia.

Tiếng động lớn làm cho Trần Tiểu Thiên lần nữa đưa mắt về trên đài. Thiếu nữ nhẹ nhàng quay lại, trở lại giữa mộc đài, sau đó đưa lưng về phía khách, bắt đầu điệu mua khác. Khách nhân dưới đài cảm xúc dâng cao tới cực điểm, cùng duỗi dài cánh tay, như muốn bắt được khăn lụa và vũ cơ đang bay lượn. Thiếu nữ lơ đãng giơ tay ném đi, hồng sa nhẹ nhàng bay ra. Trên không trung đánh xoáy một vòng, rơi ngay vào ngực Trần Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên ngơ ngẩn đứng dưới đài. Điều này rất khó giải thích, vì vận khí của hắn trước giờ không khá lắm, trước lúc tới cái thế giới này, ngay cả vé số hàng bét nhất hắn cũng không trúng qua. Nhưng mà trong tay hắn đang cầm cái khăn lụa thật sự, phía trên còn mang theo nhiệt độ thân thể cùng mùi thơm của thiếu nữ, lốm đa lốm đốm mồ hôi đổ ra từ ngực nàng.

Thiếu nữ nhếch khóe môi, kiều mỵ cười, sau đó rời khỏi mộc đài. Đi qua tên nữ đày tớ sắc suy kia, nàng hất cầm, không thèm nhìn tới một cái, trở lại trướng bồng cao lớn của mình.

Tấm lụa mỏng mà mỹ nữ che ngực lại bị tên khất cái bắt được, những người chung quanh không khỏi đưa ánh mắt hắn học nhìn. Có mấy người gấp gáp vén ong tay áo, lộ ra cánh tay tráng kiện có lực, ngón tay bẻ vào nhau răng rắc.

Vì áo lót của con nữ nhân, mạo hiểm bị hành hung là điều Trần Tiểu Thiên đương nhiên không làm. Nhưng đồ đạc của mình bị kẻ khác không công lấy đi cũng không dễ dàng như vậy.

Trần Tiểu Thiên lập tức ra quyết định, hắn cầm lấy khăn hồng lau nhanh qua mặt một cái.

Khoan hãy nói, lụa mỏng này có cảm xúc khó tả, vừa mềm vừa trơn, mang theo mỵ hương của vũ cơ. Nhưng mà sau khi hắn lau mặt xong, cái hồng sa đã hoàn toàn thay đổi hình dạng: toàn bộ bụi cát mệt mời trên đoạn đường xa đều xuất hiện trên đó.

Các khách xem lộ ra vẻ hậm hực. Cái tên khất cái chết tiệt này, quả thực là bạc đãi của trời!

Nhưng tên khất cái chết tiệt ấy lau mặt xong, hơi ngơ ngác một chút, đột nhiên giơ hồng sa lên, lớn tiếng nói:

– Một lượng bạc! Ai muốn?

Nhìn hồng sa đầy vết bẩn, mới vừa rồi khách xem còn giương giương mắt hổ thèm thuồng, hiện giờ ai cũng đánh mất hứng thú, phất tay áo bỏ đi.

Trần Tiểu Thiên còn chưa từ bỏ ý định, hắn hạ giá, cuối cùng hô lên:

– Một đồng bạc!

Thời điểm này, bên cạnh đài đã không có một bóng người.

Trần Tiểu Thiên chỉ thống khoái hô một thanh, lập tức hối hận.

—–o0o—–


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.