A cơ man vành mắt từ từ đỏ lại, nàng ôm lấy ngực trần, thấp giọng nói:
– Mạn Nhi đang suy nghĩ, nếu như ngày đó chủ nhân thật bị Mạn Nhi hại chết, chờ bọn hắn phát hiện Mạn Nhi đã không phải là xử nữ, nhất định sẽ rất tức giận mà đem Mạn Nhi bán đi.
– Chủ nhân mua Mạn Nhi, Mạn Nhi thật ra thì trong lòng rất sợ. Sợ chủ nhân giống nam nhân khác , trừng phạt nữ đày tớ bọn chúng không thích. Nhưng chủ nhân lại đem thân khê cho Mạn Nhi. Còn nói, chủ nhân đã đáp ứng, phải cứu Mạn Nhi ra.
Thiếu nữ bật khóc.
– Mạn Nhi không là người xấu… Chẳng qua là, chỉ là bọn hắn…
A cơ man ngước mặt, hai tay đặt ở bộ ngực, chân thành nói:
– Xà thần linh thiêng, kể từ khi biết chủ nhân thật sự khoan thứ cho Mạn Nhi rồi, ta, A cơ man ba na, đã thề phải báo đáp chủ nhân.
Vừa nói, nàng vừa nghẹn ngào:
– Nhưng mà Mạn Nhi không có gì cả, chỉ còn lại có thân thể này. Nhưng Mạn Nhi phản bội chủ nhân, chủ nhân người đã không thích Mạn Nhi rồi…
Ah, tội nghiệp quá! A cơ man nói lời này cùng nước mắt, khiến cho Trần Tiểu Thiên trong lòng vừa đau vừa ngọt. Ặc! Cái gì xà thần? À, chắc là thần thánh nào đó mà bộ tộc của nàng thờ. Xem ra nàng này không phải người thuộc lục triều, mà là bộ tộc ít người nào đó. Oi, dù sao cũng mặc! Trần Tiểu Thiên tự tay đem A cơ man ôm vào trong ngực, cho nàng ngồi trên đùi mình, giống như dụ dỗ cô bé , vừa lau đi nước mắt trên mặt nàng, vừa nói:
– Lúc này em cũng là chuyện đó mà khóc?
A cơ man gật đầu, khóc không thành tiếng:
– Là em đã nói dối…
Trần Tiểu Thiên an ủi:
– Khổ sở cho em rơi, ta sẽ không trách em đâu.
A cơ man nước mắt gợn sóng, nghẹn ngào nói:
– Chủ nhân tại sao đối với Mạn Nhi tốt như vậy?
– Có lẽ…
Trần Tiểu Thiên nghi một lát:
– Có lẽ ta thật rất giống ca ca của em.
A cơ man khóe môi cong lên, tựa hồ buồn cười, nước mắt lại tuôn ra, ôm chặt Trần Tiểu Thiên, khóc nói:
– Ca ca… Ca ca…
Trần Tiểu Thiên ôm lấy nàng, dụ dỗ nói:
– Khóc lên cũng tốt, đem ủy khuất của em nói cho ca ca nghe.
A cơ man thảm thiết khóc ròng nói:
– Ca ca… Huynh sau khi đi vào ngày thứ ba, thành liền phá. Ngày đó, bọn ác tặc bay rợp trời với màu đen chết chóc khắp Lăng già thành. Địch nhân sùng bái chiến tranh chỉ thần vọt vào thành thị, giết chết hết nam nhân, đem đầu phụ thân chặt xuống, trẻo ở trên thành, sau đó đem chúng muội vào quân doanh. Huynh còn nhớ nữ nhi của Lăng Già thành thành chủ không? Thiểu nữ trong sáng, năm đó nàng lớn như em, ngày thành phá là ngày hôn lễ của nàng. Nhưng vị hôn phu của nàng: chết ở đầu tường, nàng cũng bị dân tới quân doanh. Bọn chúng bắt nàng khiêu vũ trên yến hội, sau đó dùng cây gậy đánh nàng… Còn có mẫu thân cao quý của nàng, bọn chúng gọi nàng là chó, cho nàng đeo xích chó… Không bao lâu các nàng chết hết…
– Trong thành nơi nào cũng là người chết, quạ đen bay phủ cả tòa thành thị. Bị ệiam ở trong quân doanh, chúng muội môi ngày đều có người chết đi, không có ai cho chúng muội ăn, rất nhiều hài tử chết đói…
Trần Tiểu Thiên nói:
– Sau đó em rồi cùng mẫu thân bị bán tới đây sao?
A cơ man gật đầu, khóc không ra tiếng:
– Em không dám gọi mẹ. Bọn chúng cho mẹ là bà vú của em.
Trần Tiểu Thiên làm dịụ nói:
– Đừng thương tâm, những sự tình kia cũng đã kết thúc, sẽ không phát sinh lần nữa. Hơn nữa… ít nhất bọn chúng không có xâm hại em.
A cơ man nước mắt mơ hồ nói:
– Khi đó em vẫn chưa tới mười ba tuổi, bọn chúng coi em là tiểu hài tử.
Trần Tiểu Thiên trong lòng phát ra chút tiếng thở dài, vẫn chưa tới mười ba tuổi mà cô bé này trong lúc bất chợt cửa nát nhà tan, bị bắt làm tù binh làm đầy tớ mắt thấy hết thảy mọi thứ, khó tránh khỏi sẽ tạo thành vết thương trong lòng nàng. Không trách được nàng sẽ đối với nam nhân cừu thị như vậy.
A cơ man đã khóc thành người nước mắt, để nàng khóc mãi không phải là ý kiến hay, Trần Tiểu Thiên bỏ qua tâm tư càng lúc trĩu nặng, nói:
– A cơ man là một cô bé dũng cảm.
A cơ man vung lên mặt, chần chờ nói:
-Thật sao?
Trần Tiểu Thiên cười nói:
– Ngày hôm qua ở trong địa lao, em chảy nhiều máu như vậy mà không sợ đau.
A cơ man vừa muốn nở nụ cười, chặt mặt cứng lại. Nàng cắn môi, một lát sau mới nói:
– Ở trong quân doanh, mỗi tên khi đụng chạm đến nữ nhân đều muốn làm như vậy.
Trần Tiểu Thiên không nghĩ mình thuận miệng nói một câu, đã chạm tới miệng vết thương của nàng, không thể làm gì khác hơn là im lặng, đem thân thể hơi lạnh của thiếu nữ yên lặng ôm vào trong ngực. Giờ khắc đó, Trần Tiểu Thiên cảm giác được một loại tịch mịch sâu tận xương tủy. Vô luận hắn đồng tình với A cơ man cỡ nào, cũng vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ tất cả kinh nghiệm của nàng. Hắn nhớ tới một câu nói: Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui? Mình mổ xẻ được nhiều hơn nữa, cuối cùng cũng không cách nào thay thế cảm thụ của người khác.
Thiếu nữ nức nở, đầu vai rung rẫy trước ngực Trần Tiểu Thiên. Gương mặt trắng noãn của nàng tản mát ra sắc trạch ướt đẫm màu tuyết sáng. Trần Tiểu Thiên thuận tay cầm khăn vải, ở trên đó miêu tả khái quát. A cơ man từ từ dừng khóc, nghi ngờ nhìn đồ án hắn dùng khăn ướt vẽ trên mặt bàn. Đó là một cái hình kỳ quái, đầu tròn vo so với thân thể còn muốn lớn hơn. Con vật đó vươn tay, một cái miệng rộng khả ái sỏa hồ hồ cười, bàn tay tròn trịa, trên bụng còn có một túi lớn.
Trần Tiểu Thiên chuyên chú miêu tả khái quát, cuối cùng hắn vẽ trên khóe miệng con vật thêm mấy sợi râu, mới để khăn vải xuống.
– Biết nó là con gì không?
A cơ man chần chờ nói:
– “Là… Một con mèo?
– Là mào Doreamon. Đây là cái mũi của nó, mùi vị cách thật xa nó vẫn ngửi được, đặc biệt bán chiến. Đây là miệng của nó, mở lớn ra có thể bỏ chậu nước rửa mặt vào. Đây là miệng túi thứ nguyên chiều thứ tư, bên trong có đủ loại đồ chơi tốt. Trên đầu là cánh bay chuồn chuồn trúc, gắn lên đỉnh đầu người ta có thể bay lên…
– Giống như tu sĩ vậy sao?
– Ách, có thể có một chút khác biệt… Đúng rồi, còn có cửa như ý khác.
Trần Tiểu Thiên vẽ một cái cửa:
– Chỉ cần mở cửa, là có thể đi bất kỳ địa phương nào muốn đi…
– Là truyền tống môn?
– Ngộ lặc cá khứ! Còn có súng hơi, khẩu súng có ống nén khí, bóp một cái, bùm… bắn bay viên đạn…
– Là…. pháp khí gì thế?
A cơ man nhìn mặt mèo Doreamon trên bàn, vẻ mặt tươi cười, mang chút sùng kính nói:
– Thần linh của huynh thật là cường đại.
Trần Tiểu Thiên thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình. Không ngờ hắn lại ở thế giới khác bị cho là túi đồ của Doreamon. Trần Tiểu Thiên rất khó giải thích với A cơ man rằng, các tác phẩm Anime cùng thần thoại là khác nhau. Đối với nàng mà nói, có vô số thứ thần kỳ hắn kể ra, hoặc là món đồ của thế giới tu chân nào đó, hoặc là các bậc đại năng, thần linh mới làm được.
– Tại sao?
A cơ man nghi ngờ địa nhìn Trần Tiểu Thiên vẻ mặt.
… Không có gì.
Trần Tiểu Thiên không muốn ở cái thế giới này sáng tạo ra một tông giáp sùng bái Doreamon, hắn ôm A cơ man đứng dậy:
– Lau khô nước mắt đi.
Hắn cười nói:
– Ngươi thân thể em thật nhẹ.
A cơ man chợt nói:
– Chủ nhân tuy không hỏi, nhưng nô tỳ phải nói. Theo truyền thuyết, trong dòng máu của nô tỳ có máu huyết của thần linh. Trong bộ tộc tương truyền rằng, con cháu của bộ tộc ngày nào đó có cơ may thức tỉnh sự truyền thừa từ máu huyết của mình.
—–o0o—–