Đường sư huynh sư huynh vẫn nên tha cho hắn một lần đi. mọi người đều là tu sĩ ở Phương Vân Sơn dừng vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến hỏa thuận giữa các môn phái.
Lúc Triệu Thụy nói lời này, còn chớp chớp mắt với Trương Hằng, thần sắc còn mang theo vài phần xảo quyệt.
Trương Hằng hơi trầm ngâm một chút, mới nói với Triệu Thụy:
– Xem mặt mũi Triệu sư đệ. hôm nay ta tạm tha cho con chó điên này một mạng. Nếu như con chó này còn cắn bậy người ta, Đường mỗ tuyệt đối không nể tình.
Triệu Thụy liên tục gật đầu:
– Đó là đương nhiên, ta cũng không quen nhìn Lý sư huynh hành vi cuồng vọng như thế. Lần này coi như cho hắn một bài học.
Trương Hằng nói “được” một tiếng, nhấc chân đẫm trên người Lý Phong, thân mình lui ra sau mấy bước.
Lý Phong rốt cuộc thở phào một hơi, thần sắc trốn tránh, không đám nhìn Trương Hằng.
Chỉ là ngay lúc này, khóe miệng Trương Hằng tươi cười mang theo vài phần trêu chọc:
– Chẳng qua tha hắn một mạng cũng được, trừng phạt da thịt thì không thể bỏ qua.
Sắc mặt Lý Phong lập tức biến đổi, Trương Hằng này muốn dày vò mình Như thế nào?
Trương Hằng không cho Triệu Thụy nói gì, đi tới nhấc chân lên, đạp mạnh lên người Lý Phong.
Bùmbùmbùm….
Giống như đạp một con chó chết, Trương Hằng một đạp lại một đạp đè xuống người Lý Phong.
Trong đầu Trương Hằng không khỏi nhớ tới một màn trong phim hài: Đũng quần diễn viên nào đó bốc cháy. vì dập tắt lửa trên người hắn, kết quả mọi người nhấc chân, động tác chỉnh tề dùng sức đạp mạnh xuống. Loại tiết tấu này làm cho người ta khó mà quên được.
Đáng tiếc là ở đây Chỉ có mỗi một mình, hơn nữa lại không thể đạp chỗ đó của hắn dù sao lực lượng của mình thì không phải tên điên này chịu được.
– Vị sư đệ này. nếu không thì đệ cũng tới hỗ trợ đạp mấy cái…
Trương Hằng không khỏi đánh chủ ý lên người Triệu Thụy.
sắc mặt Triệu Thụy lập tức biến đổi, liên tục lắc đầu:
– Không không… hay là huynh làm một mình thôi.
Hắn không thể nào hiểu được, vì sao Trương Hằng lại có loại ham mê này?
Thoáng có chút tiếc nuối, Trương Hằng đạp mạnh thêm mấy cái. Tuy rằng không dùng sức nhiều, nhưng cũng đạp Lý Phong đến chết khiếp, hấp hối nằm dài không nhúc nhích.
Vỗ vỗ tay, Trương Hằng cũng không để ý tới hai người ở nơi này. thuần thục khống chế Linh khí bay lên trời cao.
Bay giữa không trung, Trương Hằng cảm giác bầu trời xanh như thế, mây trắng như thế. những con chim nhỏ ở xa xa đang hót véo von.
Trương Hằng căn bản không có dự định lấy mạng Lý Phong, dù sao sau lưng đối phương cũng có một vị tổ sư Kết Đan KỲ làm chỗ dựa. Nếu như mình chỉnh chết Lý Phong, vậy thì phiền phức to lắm.
Đối phó hạng người bắt nạt kẻ yếu như Lý Phong, thì phải chạy tới đạp chết, bằng không thì thằng nhãi này sẽ thưởng hay nhảy ra cắn ngươi một cái.
CÓ thể bởi tiềm thức của Đường Phong tác quái xúi giục. Trương Hằng sinh ra một cỗ sát ý đối với Lý Phong.
Có cần lúc tiến vào động phủ liền lén lút giết hắn không? Đáy lòng Trương Hằng sinh ra Ý nghĩ này. hắn không tin Lý Phong sẽ buông tha cơ hội tiến vào động phủ.
Chẳng qua cũng phải chờ một năm sau mới được, lúc này Chỉ có thể đạp, không thể giết, dù sao ở Tiên Vân Tông không Chỉ có một tu sĩ Kết Đan Kỳ.
ở ngoài sáng, ba phái ở Phương Vân Sơn Chỉ có Tiên Vân Tông mới có tu sĩ Kết Đan Kỳ. Nhưng sau khi gặp qua Âu Dương lão tổ. Trương Hằng nào còn có thể tin chuyện ma quỷ đó.
Nếu như hắn không đoán sai, khẳng định Hỏa Vân Môn cũng có tu sĩ Kết Đan Kỳ, bằng không làm sao có thể đứng trên Phong Hành Môn được chứ?
Ngay lúc Trương Hằng đang suy tư, phía sau truyền tới tiếng phi hành, và tiếng nói của Triệu Thụy:
– Đường sư huynh, chờ đệ với.
Trương Hằng quay đầu lại, liền thấy Triệu Thụy đang gấp rút đuổi theo phía sau mình.
Cái tên người tốt phiền phức này tới tìm mình làm gì? Trong lòng Trương Hằng hơi đau đầu.
Có thể là nhìn ra vài tia khó chịu trong mắt Trương Hằng. Triệu Thụy vội vàng nói:
– Đường sư huynh. đệ tìm huynh có chuyện mà!
-Nói đi.
Trương Hằng giảm tốc độ phi hành lại một chút.
– Đường sư huynh. có phải là huynh muốn đi Độc Thiên Bảo?
Triệu Thụy hỏi.
Trương Hằng giật mình, hỏi:
– Làm sao ngươi biết ta muốn đi Độc Thiên Bảo?
Triệu Thụy có chút xấu hổ cười:
– Ta đoán thôi, trong thời gian này đa số các tu sĩ đều đi tới Độc Thiên Bảo?
– Thì ra là thế, vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trương Hằng thầm nghĩ, chẳng lễ tên này muốn đi theo mình?
Triệu Thụy mừng rỡ nói:
– Đệ cũng đang chuẩn bị đi Độc Thiên Bảo, nếu không hai chúng ta cùng đồng hành đi?
Hắn mang theo vài phần mong chờ nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng không khỏi buồn bực. vì sao người này lại cứ muốn đi theo mình chứ?
– Lẽ nào sư huynh không muốn? Vừa rồi đệ đã giúp sư huynh xuống dài mà! Đệ không tin sư huynh thật sự dám giết Lý Phong kia.
Trong mắt Triệu Thụy hiện lên ánh mắt xảo quyệt đắc ý.
Trương Hằng có chút phiền muộn, vừa nãy mình nhấc kiếm muốn đập Lý Phong, chẳng qua là làm cho ra dáng, lúc đập xuống còn chờ tên Triệu Thụy Đường Tăng này ở bên cạnh hô dừng lại.
Chẳng qua Triệu Thụy này cũng không ngu ngốc, đương nhiên rõ ràng Ý nghĩ của Trương Hằng. cũng rất phối hợp hô dừng ngay lúc mấu chốt, để cho Trương Hằng có bậc thang đi xuống.
Có thể nói, hai người này là kết bè với nhau hù dọa Lý Phong.
Chỉ là tuy rằng Lý Phong khi đó không hiểu được, nhưng chỉ cần sau này Tỉnh táo lại, liền nhất định sẽ rõ ràng tình huống khi đó.
Dù sao trên thế giới này cũng không có bao nhiều người ngốc, sẽ không phải mỗi người đều có trí tuệ thấp kém.
Trong đầu Trương Hằng suy tư một chút, vẫn quyết định đồng ý Triệu Thụy. Dù sao bản thân mình đi Độc Thiên Bảo cũng không phải làm chuyện gì không cho người khác biết?
về phần Ý nghĩ trên đường tổng tiền, tạm thời Chỉ có thể ý đâm một chút. Huống hồ kiện Linh khí trung phẩm trong túi trữ vật Trương Hằng còn chưa luyện hóa, nếu như bị mấy tu sĩ cùng cấp vây quanh quần ẩu, cũng sẽ ăn không tiêu.
Chỉ cần luyện thành Hư Không Hỏa Diễm, đến lúc đó có thể triệt để luyện hóa Linh khí trung phẩm có thể làm chân chính khí thần hợp nhất, phát huy ra uy lực chân chính của Linh khí, hướng thụ được ưu thế tu sĩ Trúc Cơ Kỳ Mới có.
– Được rồi, đồng hành cũng được, thế nhưng trên đường ngươi dừng có xen vào chuyện của người khác?
Trương Hằng căn đặn.
Triệu Thụy lập tức lộ ra thần sắc tung tăng, không chút do dự nói:
– Được, tất cả đều nghe theo sư huynh, trên đường nhất quyết không xen vào chuyện gì.
– Hiện giờ chúng ta đi, chú ý tăng tốc.
Trương Hằng cũng không để ý nhiều tới Triệu Thụy, khống chế Linh khí nhanh chóng bay về phương xa, sử dụng sáu phần tốc độ.
– A, sư huynh chờ với…
Linh khí hình côn dưới chân Triệu Thụy mơ hồ lưu chuyển tia lửa. tốc độ liền tăng mạnh, đuổi theo Trương Hằng.
Hai người hóa thành hai điểm đen truy đuổi nhau trên bầu trời, không lâu sau biến mất ở tận cùng trời cao…
Phương Vân Sơn ở một nơi cách Thiết Lĩnh Phong khoáng hai mươi dặm. có một chỗ động phủ khó thấy.
Đa số đệ tử Phong Hành Môn đều biết, chủ nhân chỗ động phủ này là một vị tổ sư trong môn phái, bình thường vị tổ sư này rất ít lộ diện, có được thần thông không lường.
Bên trong động phủ. vẫn là một gian nhà gỗ bình thường.
Âu Dương lão tổ lẳng lặng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn hai mắt nhắm nghiền trên đầu có một tầng tử khí nhàn nhạt.
Theo lão hô hấp, tử khí trên đầu cũng vừa co vừa mở, quỷ dị cực điểm.
Đột nhiên vào một lúc, Âu Dương lão tổ đột nhiên mở mắt ra.
Một tầng tử quang chợt lóe qua trong mắt lão, lão khẽ thở ra một hơi, dường như cảm ứng gì đó.
Không khí trong phòng như đọng lại, ngừng lưu chuyển làm người ta vô cùng áp lực.
Sau đó, lão lầm bầm nói:
– Đường Chu Sơn, Cho dù ngươi chết đi, con cháu của ngươi cũng đừng mơ sống an nhàn trên đời này… Động phủ Huyết Sát Thần Đế… tất cả đều phải thuộc về ta…
Tiếng nói trầm thấp dần dần hóa thành hư vô, không khí trong phòng dần dần khôi phục bình thường, Âu Dương lão tổ vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tử khí nhàn nhạt vẫn co rút trên đầu lão như trước.
Tất cả như thường, giống như không hề xảy ra chuyện gì.