Thân mặc lễ phục tân lang màu đỏ. thân phận Nam nhân này tự nhiên chẳng cần nói cũng biết.
Người tới chính là Trương Hằng!
Theo sự xuất hiện của nhân vật chính là hắn. toàn bộ Phàm Vân Đảo trong phút chốc bỗng nhiên chấn động.
Trương Hằng!
Hắn chính là Trương Hằng trong truyền thuyết, Trương Hằng vô địch một giới, Trương Hằng – chúa tể vận mệnh của Chu Vương Triều hiện giờ.
Khi nhân vật thần thoại này xuất hiện, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên mặt hắn.
Thoáng chốc, Phàm Vân Đảo ồn ào nhốn nháo lại trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Một mảnh tĩnh mịch.
Giờ phút này, toàn bộ Phàm Vân Đảo chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ và tiếng tim đập của mọi người.
Vào Lúc này, cho dù một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Trương Hằng điềm tĩnh không gợn sóng, đôi mắt đen sâu thẳm đầu tiên là khẽ đảo qua mọi người trong Tinh Nguyệt Thần Điện.
Chỉ là khẽ đảo qua như vậy, mỗi người trong đại điện đều có một loại ảo giác kỳ quái: duờng như Trương Hằng đang nhìn thẳng vào mình.
Tức thì những cường giả ngoại lai bị ánh mắt Trương Hằng đảo qua. trên trán đổ mồ hôi thân thể lạnh lẽo. áp lực vô hình trân ngập trong lòng, hô hấp đều có vẻ khó khăn vô cùng.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Trong đại điện, thanh âm rõ ràng nhất chính là tiếng tim đập dồn đập của các tu sĩ.
Sau khi ánh mắt đảo qua mọi người trong Tinh Nguyệt Thần Điện, trên người Trương Hằng lại mơ hồ tản mát ra một cỗ khí tức mịt mờ. liếc nhìn vô số tu sĩ đỉnh cấp ở Phàm Vân Đảo phía dưới một cái.
Lập tức, vô hình trung có một cỗ tinh thần ý chí ngự trị phía trên một giới lan tràn trên Phàm Vân Đảo.
Đây là một loại ý chí. ý chí không thể chống lại.
Bảo ngươi sống, ngươi liền không thể chết, Bảo ngươi chết, ngươi tất nhiên không thể sống.
Ý chí – đó là phập tắc thiên đạo. đó là chúa tể trong vô hình.
Nhìn Trương Hằng trên thân phát ra tinh thần ý chí mạnh mẽ. trong đôi mắt sáng của Triệu Tịch Nguyệt có một tia phức tạp.
Tinh thần ý chí, ngay cả cường giả bình thường của thượng giới đều không thể có được, mà tu sĩ hạ giới Trương Hằng này lại có được tinh thần ý chí thuộc về chính mình, tuy rằng trước mắt còn có vẻ mỏng manh yếu ớt. không bằng một phân vạn của cường giả nghịch thiên.
Đối mặt với cổ ý chí này. tu sĩ hạ giới Độ Kiếp Kỳ trở xuống chỉ có vận mệnh thần phục.
Phịch! Phịch!
Phịch! Phịch! Phịch!
Từng cường giả đối mặt với tinh thần ý chí vô thượng này đều quỳ gối sụp xuống.
Từ Phàm Vân Đảo bắt đầu. người quỳ xuống lan đến cả hải vực, lại lan tràn hướng Đông Vân đại lục.
Chỉ trong giây lát, cường giả tu vi Hợp Thể Kỳ trở lên của Chu Vương Triều – bất kể là tu sĩ nhân loại hay là yêu tu đều sẽ không tự chủ được mà quỳ xuống.
Toàn giới phải thần phục.
Uy lực của ý chí không thể chống cự.
Dưới tình huống như vậy, Trương Hằng rốt cục lên tiếng, chậm rãi nói:
– Phàm Vân Đảo là không thể chống lại. Nó là tồn tại siêu nhiên trong giới này. sẽ không tham dự những tranh đấu của các thế lực lớn tại Chu Vương Triều. Người này cãi lời. chết!
Không thể chống lại, tồn tại siêu nhiên kẻ vi phạm phải chết.
Chỉ vài từ này đã đại biểu cho ý chí. khắc sâu vào trong lòng mọi người, khiến cả đời bọn họ không thể cãi lại.
Từ nay về sau, những lời nói này của Trương Hằng sẽ trở thành tồn tại như pháp tắc trong giới này.
Kẻ vi phạm sẽ phải chết!
Chỉ cần ý chí tinh thân của Trương Hằng bao phủ Chu Vương Triều thì dưới Đại Thừa Kỳ. không ai đám cãi lời.
– Phàm Vân Đảo là không thể chống lại. Nó là tồn tại siêu nhiên trong giới này, sẽ không tham dự những tranh đấu của các thế lực lớn tại Chu Vương Triều. Người này cãi lời. chết!
Giọng nói đại biểu cho ý chí của Trương Hằng vang vọng hai lần khắp toàn giới mới ngừng lại.
Sau đó Trương Hằng tươi cười, thu liễm khí tức trên người lại.
Phù!
Tất cả những tồn tại từ Hợp Thể Kỳ trở xuống đều thẩm thở phào một hơi. Một số người ý chí không kiên định thậm chí còn ngã xuống đất. toàn thân vô lực. tinh thần hư thoát.
– Các ngươi có gì nghi ngờ không?
Giọng nói bình thản của Trương Hằng lại bao phủ Tinh Nguyệt Thần Điện một lần nữa, cũng truyền khắp Phàm Vân Đào.
– Không có… Không có…
Tất cả những người trên Phàm Vân Đảo đều liên tục lắc đâu. ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có.
– Tốt. Nếu không còn nghi ngờ gì nữa thì hôn lễ của Trương mỗ sẽ chính thức bắt đầu.
Trên mặt Trương Hằng lộ nụ cười vừa lòng, phất tay nhẹ một cái. Nhóm nhạc sĩ bắt đầu đàn tấu. bầu không khí vui mừng lại một lần nữa trở lại Tinh Nguyệt Thần Điện. Tất cả tu sĩ trên Phàm Vân Đảo cũng trở lại ồn ào, nhìn lên toàn đại điện thần bí cử hành hôn lễ trên bầu trời.
Dưới sự sắp xếp của Tú Ninh. Tinh Nguyệt Thần Điện vừa có múa hát. trên bàn bằng bạch ngọc cũng chất đầy những linh quả trong thiên địa và một số đồ điểm tâm tinh phẩm của thế tục.
Đồng thời Phàm Vân Đảo phía dưới Tinh Nguyệt Thần Điện cũng bày tiệc rượu khoản đãi cường giả khắp nơi.
Hoàng Phủ Lân ngồi tại vị trí của mình, tùy tiện cầm một trái cây màu xanh cắn một miếng. Lập tức một luồng linh lực cực kỳ tinh thuần dũng mãnh tràn vào thân thể. khiến lục phủ ngũ tạng của hắn và tứ chỉ nhưng được thanh tẩy lột xác một lần vậy.
– Đây… Đây rốt cục là thứ quả gì?
Hoàng Phủ Lân hoảng sợ, vội vàng nhắm mắt điều tức. Sau một lát hắn mới đột nhiên mỡ to mắt. cắn hai ba miếng rồi lại bắt đầu hấp thu luồng linh lực thuần túy này. thân thể lại được rèn luyện.
– Thứ quả thần bí này có công hiệu thực sự kỳ lạ. Nếu ăn thêm mấy quả nữa thì ta có thể chắc chắn tiến vào Độ Kiếp Kỳ. trải qua sự thanh tẩy của thiên kiếp.
Ánh mắt của Hoàng Phủ Lân quá về phía những trái cây trong đĩa kia. ánh mắt lộ hào quang nóng rực.
Có biểu hiện giống như Hoàng Phủ Lân còn có không ít cường giả, sau khi ăn linh quả bày trên bàn bạch ngọc, ánh mắt đều bừng sáng.
Trương Hằng ngồi trước một mặt bàn dài. Cầm lấy một viên quả màu tím trong suốt, nói với Hắc Ma Hoàng:
– Thiên Mãng đạo hữu. viên thực quả này là ta lấy được từ Huyết Sát chủ động phủ. Ngươi nếm thử hương vị của nó một chút xem.
– Đa tạ Trương tổ sư.
Hắc Ma Hoàng cũng không nghĩ nhiều, liếc nhìn thứ quả giống như quả táo đỏ nhỏ trong suốt bằng cỡ bàn tay, đưa lên miệng cắn một miếng.
Khi quả này vào miệng, hắn đột nhiên nhíu mày. Một mùi vị chua xót tới tận cùng suýt khiến hắn phun thứ trong miệng ra.
Nhưng vào lúc này hắn cũng không dám làm thế, đành phải cố nén mà nuốt nó vào bụng.
Sau nửa nhịp thở, trên mặt hắn lộ vẻ không thể hiểu nổi. Miếng quả vừa ăn kia hóa thành một luồng lực lượng vô hình rót vào bên trong linh hồn hắn.
Biến hóa như vậy khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
– Đừng phản kháng.
Giọng nói của Trương Hằng truyền tới trong đầu hắn.
Hắc Ma Hoàng đột ngột phản ứng. biết thứ Trương Hằng cho mình ăn khẳng định là thiên tài địa bảo khó gặp. vội vàng nhắm mắt điều tức.
Ngoài thân thể hắn lóe lên hào quang màu tím trong suốt.
Ước chừng sau mấy chục nhịp hô hấp. hào quang màu tím bên ngoài thân thể của Hắc Ma Hoàng mới biến mất hoàn toàn.
Phù!
Hắc Ma Hoàng phun ra một ngụm trọc khí, mờ bừng đôi mắt. Đột nhiên một luồng uy lực tinh thần bỗng phủ khắp đại điện.
Biến hóa này lập tức khiến cho tất cả cường giả khác nhận thấy.
Thăng cấp lên phủ chủ?!
Mọi tu sĩ không khỏi ngạc nhiên.
Nếu bọn họ không nhìn lầm thì Hắc Ma Hoàng chính là tu sĩ Hợp Thể đại viên mãn cũng chưa đặt chân tới cấp phủ chủ.
Nhưng sau khi được Trương Hằng tặng cho thứ trái cây kia thì thực lực của Hắc Ma Hoàng lại vượt qua được tấm màn ngăn cách thật lớn kia.
– Thiên địa linh quả trên bàn này đều là những thứ cực phẩm chưa từng được nghe thấy. Hạ giới này có một hai quả thì chỉ sợ sẽ khiến gió tanh mua máu nổi lên.
Đám tu sĩ nhìn nhau, ánh mắt quét tới những hoa quả trên bàn ngọc thạch.
– Các vị đạo hữu. Trong những quả này có một số thứ mà ta lấy được từ trong Huyết Sát chủ động phủ. có tác dụng cực lớn đối với những tu sĩ dưới Đại Thừa Kỳ. Nhưng mỗi loại quả chỉ ăn một quả mới có tác dụng lớn nhất, cho nên các vị không nên ăn nhiều.
Lạc Hà cười giải thích.
Đám tu sĩ giật mình, bất đầu nhấm nháp các loại trái cây. Đúng như lời Lạc Hà nói trên bàn bạch ngọc này chỉ có một phần thiên địa linh quả là có hiệu quả nghịch thiên mà thôi. Những thứ quả còn lại chỉ là những thiên tài địa bảo hiếm thấy trong hạ giới.
Không tới thời gian nửa nén hương. Tú Ninh liền dọn hoa quả và điểm tâm trên bàn đi.
Mọi tu sĩ đều lưu luyến nhìn theo đám chén đĩa này.
Nhưng trong Tinh Nguyệt Thần Điện này. bọn họ cũng chăng đám kháng nghị.
Trước mặt bọn họ chính là nhân vật chúa tể chí cường vô địch của giới này.
Mặt Trương Hằng lộ nụ cười, đưa mắt nhìn Tú Ninh, khẽ gật đâu.
– Cung nghênh tân nương!
Một tiếng hô vang vọng truyền khắp Phàm Vân Đảo. khiến không khí vừa ôn ào lập tức biến mất.
– Cung nghênh tân nương!
Giọng nói này lặp lại liên tục ba lần.
Đám nhạc sĩ bên trong Tinh Nguyệt Thần Điện lập tức đổi làn điệu, tấu lên nhạc khúc càng vui vẻ hơn.
Giờ khắc này toàn bộ Phàm Vân Đảo đều được bao phủ bởi bầu không khí vui mừng nhiệt liệt.
Những nhạc sĩ này đương nhiên không phải là phàm nhân bình thường, đều là những tu sĩ am hiểu âm nhạc đỉnh cao tại Chu Vương Triều, nhạc khúc tấu ra cũng thần thông cường đại và ma lực thế nào chứ?
-o0o-
Dù là người tu chân nghe nhạc khúc này thì tình cảm cũng phát sinh biến hóa!
Keng!
Đại môn của Tinh Nguyệt Thần Điện mở ra. Một chiếc thảm dài màu hồng hình thành một cây cầu nổi hư không, kéo dài tới Phàm Vân Đào.
– Mời sư mẫu.
Tú Ninh thuấn đi tới cuối thảm hồng, dắt Ninh Tuyết Dung đầu được che bởi vải đỏ. mặc lễ phục trắng như Tuyết, từ một tòa động phủ đi về phía Tinh Nguyệt Thần Điện.
– Bộ lễ phục này thật là đẹp…
Rất nhiều nữ tu sĩ phía dưới lộ vẻ hâm mộ.
Trong giới tu chân, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy kiểu dáng váy cưới kỳ lạ như vậy.
Trên thực tế, những người chế tác ra bộ trung phục này tại Phàm Vân Đảo biết rằng kiểu dáng của nó chính là do Trương tổ sư tự mình thiết kế.
Đúng vậy, Đây là váy cưới của thế kỷ hai mươi hai. Trương Hằng dựa theo ấn tượng trong trí nhớ để may ra đưa tới giới tu chân.
Giờ phút này Ninh Tuyết Dung mặc bộ siêu váy cưới trên người lại có một ý vị khác, cổ điển mà không kém phần hiện đại.
– Sư mẫu đi thong thả!
Tú Ninh nắm tay Ninh Tuyết Dung, chậm rãi đi trên thảm hồng trong hư không.
Họ có thể trực tiếp bay lên. thậm chí thuấn di tới Tinh Nguyệt Thần Điện nhưng lại dùng nghi thức trịnh trọng này đi tới nơi tổ chức hôn lễ.
Trương Hằng đi ra từ Tinh Nguyệt Thần Điện, đi tới giữa thảm hông rất dài kia mà gặp Ninh Tuyết Dung.
– Có trời làm chứng, có trái tim làm mối. ta và Ninh Tuyết Dung lúc này kết thành vợ chồng.
Trương Hằng nắm tay Ninh Tuyết Dung, xuất ra một chiếc nhẫn lóe sáng như mộng ảo, trịnh trọng đeo cho Ninh Tuyết Dung.
Lúc này Lạc Hà cũng bay tới hư khôngbên cạnh thảm hồng, cất cao giọng nói:
– Nhất bái thiên địa.
Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung đồng thời cúi đầu vái hư không.
– Nhị bái cao đường.
Hai người nắm tay nhau cúi đầu trước Lạc Hà, xem như tôn hắn là trưởng bối.
– Tam. phu thê đối bái.
Giọng nói của Lạc Hà êm tai. ẩn chứa một lực lượng cường đại khiến tất cả mọi người của Chu Vương Triều đều nghe thấy.
Trương Hằng cười nhẹ nhàng, đối bái với Ninh Tuyết Dung một lần nữa trong hư không.
Lễ nghi cổ điển này kết thúc, tiếp theo lại không phải là vợ chồng nhập động phòng.
Trương Hằng nhẹ nhàng bỏ khăn voan hồng che mặt. để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo củaNinh Tuyết Dung, bước lên thảm hồng chậm rãi đi tới Tinh Nguyệt Thần Điện.
Khoáng cách ngắn ngủi mấy trăm trượng lại mất rất nhiều thời gian.
Loại nghi thức này lại mang tới bầu không khí rất lãng mạn.
Vẻ mặt đám Nam tu sĩ nơi này trang trọng, trong mắt đám nữ tu sĩ lại lóe lên những tia sáng kỳ đị, tuy rằng chưa lộ vẻ mê người nhưng tình cảm hâm mộ thì không hề thiếu.
Rốt cục đôi vợ chồng chính thức này cũng được tiến vào Tinh Nguyệt Thần Điện được trang hoàng lộng lẫy.
– Chúc mừng sư tôn. sư mẫu.
– Chúc mừng Trương tổ sư.
Nhóm cường giả trong đại điện đều chúc tụng.
Dưới sự sắp xếp của Tú Ninh. Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung phân biệt ngồi hai bên của bàn bạch ngọc, đối điện nhau, trong mắt ẩn chứa ý cười.
– Đưa rượu và thức ân lên.
Tú Ninh sắp xếp để hôn lễ tiến thêm một bước.
Chỉ trong chốc lát. trên chiếc bàn dài lại đặt một chiếc đĩa lớn vô cùng, trên đó đặt một vật có hình rồng vàng óng.
– Đây là…
Mọi người hơi nghi hoặc, chưa nhận ra được thức ăn này.
– Xin mời mọi người thưởng thức. Vật này chính là Thần thú ẩn chứa chân long huyết mạnh, dùng chân hỏa đỉnh cấp của hạ giới nướng thành, ăn mấy miếng sẽ có công hiệu phi phàm.
Lạc Hà cười tủm tỉm giới thiệu.
Đám cường giả lộ vẻ nghi hoặc, dưới sự dẫn đầu của Quách Phong liền dùng dụng cụ bắt đầu cắt Thần thú.
– Hả?
Ăn một miếng thịt thơm nức xong, không ít tu sĩ chép miệng cảm thấy Kỳ quái. Một luồng lực lượng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể. bắt đầu cải tạo thể chất của bọn họ.
Miếng thịt này mềm mại. tiến vào miệng thơm lừng, dư vị không tan.
Mà trọng yếu nhất chính là nó có thể cải tạo thể chất sau khi ăn.
Sau đó bồi bàn lại mang lên một loại rượu màu lam nhạt, rót đầy cho mọi người.
– Đồ nhi xin mời sư tôn, sư mẫu một chén.
Quách Phong cười hì hì đứng lên. là người đầu tiên kính rượu. Tất cả mọi người trong bữa tiệc liền tỉnh ngộ. đồng loạt kính rượu Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung.
– Ha ha ha… Ngày đại hôn của Tuyết Dung, lão phu tới muộn mất rồi.
Đúng lúc này thì một trung niên mặt lục bào vô thanh vô tức hiện ra trong Tinh Nguyệt Thần Điện.
– Phụ thân.
Triệu Tịch Nguyệt và Triệu Thụy kinh hô một tiếng.
Cả đám người Trương Hằng đều đứng dậy.
– Triệu bá phụ.
Vẻ mặt Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung vui mừng nói với Triệu Phụ.
– Tuyết Dung, ngươi và Trương Hằng hôm nay tổ chức đại hôn, lão phu xin tặng một chút lễ mọn.
Triệu phụ cười thần bí, giơ tay chụp vào hư không một cái.
Ống-
Một quang cầu màu xanh biếc nhoáng lên trong hư không rồi biến mất. tiến vào bên trong cơ thể Ninh Tuyết Dung.
Trong phút chốc, trên trán Ninh Tuyết Dung xuất hiện một ấn Ký mơ hồ màu lục nhạt, giống như một chiếc lá.
Ấn Ký này rất nhạt nhưng lập tức khiến Ninh Tuyết Dung có thêm mấy phần thần bí và sức sống.
– Tạ ơn bá phụ.
Ninh Tuyết Dung tuy rằng không biết vật này có tác dụng gì nhưng với cấp độ của Triệu phụ thì sao có thể tặng lễ phàm chứ?
– Ha ha ha… Vậy thì lão phu đi thôi. Thụy nhi nhờ ngươi chăm sóc nhé.
Triệu phụ cười dài một tiếng, thân ảnh biến mất khỏi Tinh Nguyệt Thần Điện.
– Bá phụ. ngài không lưu lại uống vài chén đã…
Trương Hằng gọi một câu nhưng toàn bộ hình bóng của Triệu phụ đã biến mất khỏi giới này. không còn thấy khí tức đâu nữa.
– Đại ca. cha ta không quen không khí náo động này đâu.
Triệu Thụy vừa cười nói, trong lòng lại thầm sung sướng. Phụ thân đúng là ngầm đồng ý cho mình ra đi. Từ hôm nay mình rốt cục tự do rồi.
– Trung niên mặc lục bào vừa rồi là ai? Ngay cả Trương Hằng cũng phải gọi là bá phụ…
Trong lòng đám tu sĩ nghi hoặc, âm thầm suy đoán.
Nhưng dù bọn họ có Phỏng đoán thế nào cũng không thể đoán ra thân phận thực của Triệu phụ.
Triệu phụ xuất hiện chỉ là một nốt nhạc đệm khiến hôn lễ đạt tới cao trào.
Hoàng Phủ Lân uống chén rượu, lập tức phát hiện ra rượu này có thể tăng cường lực lượng linh hồn cho tu sĩ.
Vừa uống một chén, lực lượng linh hồn của hắn đã tăng lên hai ba phần.
– Rượu ngon!
Đám cường giả nói một lời nhưng hai ý.
– Tuyết Dung, ta kính nàng một chén.
Trương Hằng đứng dậy nâng chén với Ninh Tuyết Dung.
– Vâng.
Ninh Tuyết Dung đáp khẽ một tiếng, hai gò má ừng hồng, ánh mắt nhìn Trương Hằng. tươi cười rạng rỡ.
Hai người cùng nhau uống chén rượu này.
Mọi người trong tiệc đều vỗ tay âm ầm. Tu sĩ trên Phàm Vân Đảo cũng vỗ tay theo, trong đó có không ít người thật tình chúc phúc cho đôi vợ chồng này.
Giờ khắc này không khí trong bữa tiệc hôn lễ đã đạt tới đỉnh.
Yến hội kéo dài tới nửa đêm mới chấm đút.
Trương Hằng nắm tay Ninh Tuyết Dung, tiễn bước các cường giả. sau đó trở về động phòng của mình.
Dưới ánh nến màu đỏ, Trương Hằng mang theo chút hơi rượu, tới gần Ninh Tuyết Dung đang ngồi ngay ngắn trên giường.
– Đại ca…
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung ngân ngấn nước, cảm nhận bàn tay đang mò loạn của Trương Hằng.
Không phản kháng, hai gò má của nàng ửng hồng, đôi mắt như thu thủy, hô hấp trở nên đồn dập.
Trương Hằng hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của nàng, lên hai má trắng mịn hổng hào của nàng, đôi tai tinh xảo của nàng, vuốt ve thân thể mẫn cảm của nàng, không bỏ qua một tấc đa thịt nào.
-Á.. Đại ca….
Ninh Tuyết Dung không dám phản kháng, lại bị kích thích không chịu nổi như vậy. không tự chủ được mà rên khẽ. Người yêu thương vuốt ve toàn thân, lại làm một số động tác khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng.
Trương Hằng rất nhanh cởi áo váy của Ninh Tuyết Dung, cũng cởi bỏ y phục của chính mình. Hai thân thể trần quấn lấy nhau.
Bởi đây cũng không phải lần đầu tiên cho nên hai người rất nhanh chóng tiến tới cao trào.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung ửng hồng. thân thể xinh đẹp động lòng người trần trụi hòa hợp làm một với Trương Hằng.
Những tiếng rên yêu kiêu vang lên bên trong động phủ đã được bố trí cấm chế cường đại này.
– Tuyết Dung, cứ rên to lên. không ai nghe thấy đâu.
Trương Hằng không chút xấu hổ nói.
Ninh Tuyết Dung cũng không kháng cự nổi giống như một con sơn dương thuần khí bị con sói xám Trương Hằng cắn nuốt từng chút một.
Tóm lại, một đêm này đôi vợ chồng Trương Hằng và Ninh Tuyết Dung vô cùng sung sướng.
Sáng sớm ngày thứ hai. mới tảng sáng Trương Hằng đã tinh lại. giai nhân trong ngực vẫn đang ngủ say, đôi mi thanh tú hơn rung động, có chút nước mắt khiến người ta không kìm nổi thương tiếc.
Trương Hằng hít nhẹ một hơi. sắc mặt khôi phục bình tĩnh, thì thào nói nhò:
– Ta sẽ sớm phi thăng thượng giới. Đến lúc đó tất nhiên sẽ gặp phải gian nguy và khiêu chiến rất lớn. Tuyết Dung bây giờ còn ở tu vi Độ Kiếp hậu Kỳ…