Tiên Ma Biến

Q.1 - Chương 25 - Máu Tươi Chảy Quanh Chiếc Xe Ngựa.

trước
tiếp

Tất cả những gì Lâm Tịch nói đều là sự thật, vô cùng thẳng thắng, và bản thân Đường Khả cũng là một người rất thẳng thắng, nếu như là người khác, sợ rằng họ sẽ quyết định không nói cho Lâm Tịch biết mỗi ngày ở Thiên Hà biên quân đều có người chết và thương vong.

Bởi vì khắp nơi ở đế quốc Vân Tần đều truyền lưu lời ca tán dương vinh quang của Trương viện trưởng, sau cuộc chiến thần kỳ đó, trong năm mươi năm nay nước Nam Ma không còn dám manh động. Dĩ nhiên điều này không thể coi là nói dối được, vì trận chiến năm xưa đã làm cho nội bộ nước Nam Ma chiến tranh không ngừng nghỉ, quyền thần* nổi dậy nắm quyền, sau đó mới lập nên vương triều Đại Mãng. Giao chiến với Long Xà biên quân suốt năm mươi năm nay không phải là Thiên Sách kỵ binh mạnh mẽ của nước Nam Ma, mà chính là Quỷ Kỵ quân của vương triều Đại Mãng. Dĩ nhiên giữa hai đội kỵ binh này có gì khác nhau thì cả người bình thường nhất cũng có thể hiểu được, bất kể là đội quân nào đang giao chiến với Long Xà biên quân, nhưng thực tế chính là vùng đất đầy vinh quang năm xưa đang có chiến tranh sống chết với kẻ thù. Nếu nói những điều này ra cho người dân biết, chắc chắn họ sẽ có ý bất kính với Trương viện trưởng và nghi ngờ chiến tích nắm xưa.

Hai người trẻ tuổi thẳng thắng nói chuyện với nhau nên không khí rất vui vẻ, nhưng Đường Khả nghĩ mãi vẫn không hiểu được vì sao Lâm Tịch lại muốn vượt qua sơn mạch Đăng Thiên để tiến vào vùng đất băng tuyết bao phủ kia quan sát. Hắn muốn xem gì trong đó?

Lâm Tịch không thể nào nói cho Đường Khả biết hắn và người đại thúc trung niên kia không phải là người ở thế giới này, cũng không thể nói rằng hắn hiểu rõ những “phù văn” trên tấm bia đá bằng đồng được, nếu nói ra, Đường Khả nhất định sẽ cho rằng hắn đang mê sảng đến mức hồ đồ.

Bởi vì đã có bài học phải luôn ghi nhớ trong mấy ngày bôn ba vất vả, Lâm Tịch và tất cả tân đệ tử khoa Chỉ Qua khác đã mang theo lương thực ít nhất cho hai ngày, cộng thêm bản thân không có ý nghĩ muốn ra ngoài tham quan lầu tân sinh này nên sau buổi trò chuyện với Đường Khả lúc xế chiều, Lâm Tịch đã bước vào phòng mình và lên giường ngủ. Gian phòng này còn yên tĩnh hơn cả trấn Lộc Lâm, bên cạnh còn có không khí trong lành từ ngoài cửa sổ xuyên vào, tất cả đã giúp hắn có một giấc ngủ sâu.

Nơi xa, trên một sườn núi vô danh, môt chiếc xe ngựa rách nát dừng lại.

Hai con ngựa già nua được tháo khỏi guồng xe, thả rong bên cạnh một rừng cây, chúng đang cúi đầu từ từ ăn đám cỏ xanh ướt trên mặt đất. Bên cạnh một đống lửa được đốt lên ngay bên chiếc xe ngựa, Lưu bá – chủ nhân của chiếc xe ngựa này, người đã đưa Lâm Tịch vượt qua một nửa đế quốc Vân Tần để đến học viện Thanh Loan tham gia nhập thí, đang chuyên chú nướng một con thỏ hoang.

Con thỏ này lúc nướng lên da sẽ ngả sang màu vàng óng, sau khi rắc đều lên một tầng muối trắng noãn như tuyết xong, lão nhân liền xé một cái chân thỏ, bỏ vào trong miệng thưởng thức, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng hiếm thấy.

Bỗng nhiên ngay lúc này lão ta co người lại, khom người xuống sát mặt đất.

Một loạt tạp âm từ cánh rừng bên phát ra, sau đó có một cơn mưa tên nhanh như tia chớp bắn tới, xẹt qua đỉnh đầu của lão ta rồi đâm mạnh vào trên sườn xe ngựa phía sau lão. Âm thanh “pặc” trầm thấp vang lên, tuy sườn xe rất dày nhưng mũi tên vẫn xuyên qua dễ dàng, cuối cùng chỉ còn một đoạn lông đuôi không ngừng rung động mãnh liệt ở bên ngoài.

Mặc dù gặp phải tình cảnh như thế, nhưng người lão nhân này vẫn không biến sắc, lão ta vẫn tiếp tục ăn hết cái đùi thỏ đã xé ra khi nãy. Sau khi đặt phần thịt thỏ chưa ăn hết lên một thân cây gần đống lửa xong, lão ta mới từ từ đứng lên.

“Bộp” “bộp” “bộp”

Tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên.

Năm người mặc y phục màu đen của thích khách từ trong rừng đi ra, người vừa vỗ tay chính là người đi đầu: một nam tử mặt trắng, râu dài, bên hông đeo trường kiếm, khí chất nho nhã. Nhưng lão nhân đánh xe lại không nhìn người này, lão đang chú ý tới người nam tử khôi ngô bên cạnh hắn, lạnh nhạt nói:

– Thì ra là ngươi.

Khuôn mặt người nam tử khôi ngô này giống như bị người nào đó dùng chân đạp mạnh lên, sống mũi bị lệch hẳn qua một bên, làm cho lúc hắn cười rất khó coi, trông vô cùng dữ tợn.

– Sao hả? Đánh ta ngã xuống đất trước mặt nhiều người như vậy, ngươi cho rằng có thể bình yên rời đi như vậy sao?

– Chỉ vì một quyền đó?

Lão nhân này hơi khom người xuống, nở một nụ cười khinh miệt.

Nam tử trung niên có khí chất nho nhã nhẹ giọng thở dài, nói:

– Một quyền đó không chỉ đánh vào mặt hắn, mà còn đánh vào mặt của học viện Thính Tùng.

– Học viện Thính Tùng chính là một học viện không ra gì, cho dù có bị đạp một cước vào mặt thì cũng không có ai để ý…thật ngu xuẩn.

Giọng nói lạnh như băng cùng với khuôn mặt tràn đầy sự khinh thường và giễu vợt của lão nhân này làm cho người nam tử trung niên không khỏi biến sắc, nhưng hắn vẫn khom người thi lễ với lão ta một cái, nói:

– Đã như vậy, vãn bối đành phải đắc tội…

Người này khẽ khom người xuống, nhưng động tác này của hắn cũng đồng thời tạo nên một khoảng trống tạo điều kiện cho người ở đằng sau bắn tên tới lão nhân.

Một mũi tên trong nháy mắt từ sau lưng người nam tử trung niên bắn tới, đâm thẳng vào mặt lão nhân. Cùng lúc đó, nam tử trung niên khẽ giơ tay phải lên, trường kiếm bên hông theo đông tác khom người vừa rồi trượt ra, chuôi kiếm rơi vào trong tay hắn.

Ở đây không chỉ có năm người vây quanh lão nhân, trong rừng cây phía xa còn một tên xạ thủ tinh chuẩn đang mai phục. Nam tử trung niên và tên xạ thủ này phối hợp rất ăn ý, tên vừa bắn là kiếm quang đã hiện, đồng thời tấn công.

“Phốc”

Nhưng ngay lúc này lại có một tiếng động nhỏ như tiếng máu thịt bị xuyên thủng vang lên. Thân thể người nam tử trung niên run mạnh, cánh tay phải của hắn dường như đang bị một lực lượng vô hình mạnh mẽ ngăn cản lại, không thể nào tiến tới được nữa.

“Keng”

Cùng lúc đó, thân thể lão nhân giống như một cây gậy trúc đã cong lại từ nãy bây giờ mới bắn ra, phóng tới trước nhanh như một tia chớp. Một thanh chủy thủ bình thường không biết từ đâu xuất hiện trong tay lão, xẹt qua ngay giữa không trung, chính xác chém vào đầu mũi tên. Sau những tia lửa ánh lên do kim loại va vào nhau thì thanh chủy thủ bình thường đã đó đã chẻ mũi tên ẩn chứa lực lượng kinh người ra làm hai.

Tên nam tử khôi ngô vừa rồi còn nhe răng cười từ một bên nhảy tới, tay cầm chắc một thanh trường đao mỏng mà sắc bén bỗng nhiên biến sắc, không thể tin tưởng cúi đầu nhìn xuống lồng ngực mình. Hắn thấy ở đó có một nửa mũi tên còn đang rung động, máu tươi theo vết thương chảy ra ngoài.

“Vèo!”

Lúc này, xạ thủ ở trong rừng đã bắn mũi tên thứ hai ra. Người nam tử trung niên nhân cơ hội này nhảy ra ngoài thoát thân, bây giờ hắn mới phát hiện đòn tấn công của nhân vừa rồi còn chém trúng mu bàn tay của mình, máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.

“Ầm”

Một gã thích khách sắc mặt lạnh lẽo mặc áo đen lập tức xông ra chắn trước người nam tử trung niên, đồng thời đánh song chưởng ra. Cùng lúc đó một gã thích khách khác sử dụng trường thương trong tay đâm thẳng tới bên hông lão nhân, ngay đầu mũi thương còn có một tầng ánh sáng màu xanh bao phủ.

Không chỉ là hai người mà chính là ba người cùng nhau liên thủ giáp công, bởi vì ngay lúc này mũi tên thứ hai trong rừng đã bắn tới. Hơn nữa ba người này phối hợp vô cùng ăn ý, so với bọn giặc cỏ cùng hung cực ác còn đáng sợ hơn. Tuy nhiên, mặc dù đang đối mặt với tình thế vô cùng nguy hiểm này, lão nhân vẫn không biến sắc, quanh người lão cũng xuất hiện một tầng ánh sáng màu xanh, mặc cho vô số ánh sáng màu đen ở đằng trước và trường thương đâm vào người mình, lão vẫn dùng thanh chủy thủ trong tay chém vào mũi tên đang bay tới, làm cho mũi tên chệch hướng bắn về một người khác.

– A!

Tên thích khách nãy giờ vẫn chưa động thủ thấy vậy liền vội vàng giơ một tấm chắn bằng thiết lên, chặn mũi tên này lại.

Ngay lúc âm thanh thanh thúy do mũi tên và tấm chắn bằng thiết vang lên, lão nhân vốn đang co cả người lại bỗng nhiên phóng nhanh tới trước, trực tiếp đụng vào ngực tên thích khách sắc mặt lạnh lùng mặc áo đen ở phía trước. Tên thích khách này hét thảm một tiếng, cả người bay ra xa một cách nặng nề giống như vừa rồi bị một cái cây khổng lồ đụng phải.

Hai thanh đoản kiếm nhỏ dài từ trên người lão nhân rơi xuống. Tên thích khách cầm trường thương trong tay vẫn chưa đáp xuống đất sau đòn tấn công vừa rồi, nhưng hắn bỗng nhiên biến sắc, bởi vì rõ ràng vừa rồi trường thương đã đâm trúng người lão nhân nhưng lại không thể làm bị thương được.

– Xích Lân giáp!

Thấy ánh sáng màu hồng tím thoáng hiện lên sau cái áo rách nát của lão nhân, nam tử trung niên có khí chất nho nhã vốn đã kinh hãi nãy giờ bỗng hét to lên, dường như không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt:

– Ngươi…ngươi là người…Hắc Kỳ quân…

– Vốn ta định tha các ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi đã nhận ra lai lịch của ta thì cũng không thể trách được…

Từ đầu tới giờ lão nhân luôn tỏ vẻ khinh thường những người trước mặt, nhưng sau câu nói vừa rồi thần sắc lão ta bỗng nhiên biến lạnh. Tiếp đó hai chân của lão phát lực, nhanh chóng tiếp cận tên thích khách đang bay ra ngoài, đạp mạnh một cái lên đỉnh đầu của hắn.

Tên thích khách đang bay trên không trung nhất thời biến thành một thi thể, mà lão nhân lại giống như con chim én bay lượn trong không trung, xoay người lại dùng chủy thủ chặn trường kiếm do nam tử trung niên khí chất nho nhã dùng tay trái chém ra, một tay khác của lão mạnh mẽ bóp nát yết hầu người này.

– Ngay cả việc bài bố hồn lực khắp thân thể cũng không thể thu phát tùy tâm mà dám hành động trong bình nguyên bốn mùa? Người của học viện không ra gì quả nhiên là cặn bã.

Còn nam tử khôi ngô có cái mũi bị lệch lúc này đang vô lực ngồi ngã dưới đất, trong ánh mắt kinh ngạc hắn cảm thấy tay của mình bỗng nhiên nhẹ đi, trường đao vốn đang nắm chắc không hiểu vì sao lại ở trong tay lão nhân. Sau đó thân thể hắn lạnh dần, cảnh vật trước mặt từ từ mờ nhạt trước khi chuyển thành tối đen. Hắn không thể nào thấy được cảnh tượng hai người đồng bạn của mình là thích khách cầm trường thương và thích khách cầm thiết thuẫn cũng trong nháy mắt đó đã bị lão nhân chém bay đầu, máu tươi chảy khắp mặt đất.

Sau đó lão nhân này phóng nhanh vào trong rừng, chỉ một lúc sau, một tiếng hét bi thảm từ trong rừng vang lên.

Lão nhân cả người đầy máu tươi chậm rãi từ trong rừng bước ra, trước tiên lão ta tới chiếc xe ngựa cũ kỹ rách nát lấy một bộ quần áo mới ra thay, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh đống lửa, tiếp tục nướng thịt ăn tiếp mà không để ý đến mùi máu tanh nồng nặc.

“Keng”…”keng”…”keng”

Ngay khi những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Lâm Tịch bị một tiếng chuông reo rắt như có như không đánh tỉnh.

Các tân đệ tử khoa Chỉ Qua ở tầng thứ ba nhanh chóng tỉnh giấc, tiếng động ồn ào nhanh chóng vang lên.

Mỗi một tân đệ tử, kể cả Lâm Tịch khi đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy ở đấy có đặt hai bộ quần áo màu lam, và hai đôi giày vải màu đen mới tinh.

Trên ống tay áo và cổ áo của bộ quần áo màu lam này đều có thêu hoa văn hình tiểu kiếm.

– Ừm…trong vòng năm đình nhanh chóng mặc đồng phục học viện vào, môn học đầu tiên của các ngươi sắp bắt đầu.

Mộc Thanh mặc một bộ quần áo bào màu đen từ từ bước ra khỏi cái thang đồng màu xanh vừa hạ xuống, nhìn lướt qua mọi người rồi nói.

– Đi học…đi học…

Lâm Tịch lắc lắc đầu, cố gắng quên đi những âm thanh vô cùng quen thuộc trong đầu kia, nhanh chóng cúi người nhặt lấy bộ quần áo màu lam của học viện, bước vào trong phòng lại thay quần áo.

~~o0 0o~~

*Quyền thần: những quan viên nắm quyền trong triều chính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.