Đến lúc cuối cùng tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này vẫn muốn nhìn Trương Bình một cái, nhưng lão ta không thể nào ngẩng đầu lên được.
Tưởng rằng đã đứng trên đỉnh cao quyền lực núi Luyện Ngục, nhưng cuối cùng lại chết đi, nên ánh mắt lúc cuối cùng của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này tràn đầy sự oán hận và tuyệt vọng.
Có ít người khi chết rất an lòng, có ít người chết không hối hận mà vui vẻ, có ít người chết lại vô cùng đau đớn và căm phẫn, vậy lúc mình chết sẽ như thế nào?
Trương Bình nhìn tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục chết đứng, không khỏi nghĩ như vậy. Nhưng sau đó hắn ta lại lạnh lùng ngẩng đầu, bởi vì ít nhất hắn ta sẽ không chết trong ngày hôm nay.
Có khói đen và ngọn lửa bao quanh người hắn.
Nhưng ngọn lửa bốc cháy bên trong khói đen lại có màu đỏ tím, đại biểu cho sức mạnh tối cao trong núi Luyện Ngục.
Sau khi được khói đen cuồn cuộn và lửa cháy hừng hực bao quanh người, hắn ta lạnh lùng nhìn các thần quan núi Luyện Ngục đông đúc ở trước.
Rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục hoảng sợ bắt đầu lui về sau.
– Hắn chỉ có một người!
– Không có Hỏa khôi xuất hiện nữa, chúng ta có thể giết chết hắn.
– Giết hắn đi, báo thù cho đại trưởng lão và chưởng giáo chúng ta!
Những âm thanh như vậy liên tục vang lên.
Sau đó, có hơn mười tên thần quan núi Luyện Ngục tiến tới gần Trương Bình.
Trong ngày thường, địa vị của hơn mười tên thần quan núi Luyện Ngục này trong núi Luyện Ngục cũng không cao, nhưng sau khi mấy tên thần quan có địa vị tối cao trong núi Luyện Ngục bị chết ở Thiên Diệp quan, rồi đại trưởng lão cuối cùng của núi Luyện Ngục chết trận, bọn họ gần như đã trở thành người có địa vị tối cao trong núi Luyện Ngục. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tu vi của bọn họ không thua kém Trương Bình nhiều, thậm chí có vài người còn cao hơn Trương Bình.
Một thanh trường kiếm được phảng chế theo Thất diệu ma kiếm đâm vào trong khói đen và lửa.
Ngọn lửa màu đỏ tím nhanh chóng đốt cháy thanh trường kiếm này, rồi nung chảy thành dung dịch nóng.
Tên thần quan núi Luyện Ngục này rống to một tiếng, bàn tay toát ra khói xanh rồi lui về sau.
Cùng lúc đó, có một thanh trường kiếm vô cùng thô ráp, có màu đen như dung nham khô, cũng tấn công Trương Bình.
Trương Bình không thể phát ra ngọn lửa ngăn cản.
Nên hắn chỉ có thể dùng tay mình ngăn chặn trường kiếm này.
Có rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục lớn tiếng hoan hô, bởi vì bọn họ cảm thấy tay của Trương Bình sẽ bị thanh kiếm “Sử Ma” trông rất thô ráp, nhưng thực ra lai vô cùng sắc bén này dễ dàng chặt đứt. Sau đó, thanh trường kiếm này sẽ đâm vào bụng hắn, đập vỡ toàn bộ nội tạng.
Trường kiếm màu đen tiếp xúc với lòng bàn tay của Trương Bình.
Nhưng thanh trường kiếm này lại không dễ dàng chặt đứt bàn tay Trương Bình, ngược lại còn phát ra một tiếng vang nhỏ, thân kiếm bị Trương Bình bẻ gãy thành hai khúc.
Tiếng hoan hô biến thành tiếng kinh hô, tên thần quan núi Luyện Ngục chủ nhân của thanh trường kiếm này kinh hãi đến mức đứng yên tại chỗ, không biết làm gì.
Trương Bình dùng đoạn kiếm trong tay mình chém ngang cổ họng tên thần quan núi Luyện Ngục, dễ dàng chặt đứt.
Máu tươi nóng hổi vương vẩy lên khói đen bên ngoài thân Trương Bình, phát ra tiếng vang tách tách tựa như có vô số con bươm bướm đụng phải lửa cháy.
Tên thần quan thứ ba đến gần Trương Bình hoảng sợ nhìn thấy có một bàn tay đen nhánh từ trong sương khói vươn ra, chụp vào tim hắn.
Tên thần quan núi Luyện Ngục này theo bản năng lấy trường đao trong tay mình chắn lấy bàn tay đáng sợ này, nhưng sau đó một khắc, hắn liền cảm thấy ngực của mình lạnh lẽo, cảm thấy tất cả khí nóng trong người mình đã bị rút ra bên ngoài.
Tiếng kêu gọi kinh hãi đồng loạt vang lên như thủy triều.
Trương Bình hờ hững rút bàn tay của mình ra khỏi cơ thể tên thần quan núi Luyện Ngục này.
Thanh trường đao có khắc đầy phù văn vỡ vụn thành mấy mảnh, rơi xuống khoảng không giữa hắn và tên thần quan núi Luyện Ngục này.
Máu tươi nóng hổi từ trong lồng ngực tên thần quan núi Luyện Ngục phun ra ngoài, mà trong bàn tay đen nhánh của Trương Bình lại đang nắm lấy trái tim tên thần quan núi Luyện Ngục.
Quả tim màu đỏ tươi đang tản phát khí nóng này còn đang nhảy nhót.
Những tên thần quan núi Luyện Ngục ban đầu la hét, đòi tiến đến gần Trương Bình, giờ lại đang không ngừng run rẩy.
Điều khiến bọn họ hoàn toàn mất hết sự can đảm để tiến đến phía trước không chỉ vì Trương Bình đã có phương pháp khiến bàn tay của mình còn cứng rắn đến mức không có hồn binh nào của núi Luyện Ngục có thể xuyên thủng, mà còn vì bọn họ cảm giác được trong nháy mắt Trương Bình giết chết ba tên thần quan núi Luyện Ngục kia, tất cả hồn lực và sức mạnh trong cơ thể ba tên thần quan núi Luyện Ngục đó đã bị hút vào bên trong cơ thể Trương Bình.
Cảm giác này tựa như có một Ma Vương chân chính đang cắn nuốt khí tức tử vong tịch diệt, hóa thành sức mạnh của mình!
Trong Thiên Ma ngục nguyên cách Trương Bình ở phía sau không xa, mọi người lại cảm giác được có khí tức Yêu thú cuồng bạo như núi lửa phun trào đang tiến tới gần.
– Các ngươi hẳn phải hiệu trung với ta.
Đúng lúc này, Trương Bình lại lên tiếng nói. Quả tim tươi sống còn đang nhảy nhót trong tay của hắn lại bị hắn thiêu cháy thành tro bụi.
Âm thanh của hắn ta hết sức uy nghiêm.
Vô số thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ bắt đầu rung động, tiếng động xôn xao không ngừng phát ra.
Trương Bình nhìn những thần quan núi Luyện Ngục nhất thời không dám tiến lên, lạnh nhạt nói:
– Các ngươi không nên quên ta đã từng được chưởng giáo và sáu đại trưởng lão khác xác định trung thành với núi Luyện Ngục, hơn nữa không chỉ là một lần.
Hắn mở tay cho tro bụi trong tay mình bay đi, rồi đưa ra một ngón tay đốt cháy thi thể của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục chết đứng, lạnh lùng mà chậm rãi nói:
– Cho nên, người phản bội chưởng giáo và núi Luyện Ngục không phải là ta, mà chính là tên phản nghịch này! Các ngươi không nên chất vấn ta, mà phải tuyệt đối trung thành với ta!
Có thần quan núi Luyện Ngục không tự chủ được mà quỳ lạy, tỏ vẻ thần phục.
Nhưng lại có những âm thanh tức giận và trách cứ vang lên.
– Ma biến của ngươi rõ ràng siêu việt ma biến núi Luyện Ngục chúng ta.
– Phương pháp luyện thể của ngươi chắc chắn là lấy được trong Thiên Ma ngục nguyên.
– Còn có những Hỏa khôi này nữa! Ngươi có thể khống chế những Hỏa khôi này, nhưng lại không giao cho chưởng giáo. Ngươi giấu giếm chưởng giáo núi Luyện Ngục quá nhiều, chỉ những thứ này đã cho thấy ngươi là phản đồ núi Luyện Ngục.
Trương Bình khẽ nheo mắt lại.
Hắn biết rõ bây giờ mình nên làm gì, nếu không, cho dù mình có ngự sử Hỏa khôi giết chết toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục, vậy núi Luyện Ngục sẽ chính thức biến thành một ngọn núi lửa không hoạt động nữa, không còn ý nghĩa gì đối với hắn nữa.
Cho nên, hắn di chuyển, đi thẳng tới chỗ những thần quan núi Luyện Ngục vừa lớn tiếng trách cứ và chất vấn mình.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, trái tim đã nguội lạnh của hắn bỗng nhiên nhảy mạnh một cái, khóe mắt khẽ co quắp thể hiện sự đau khổ.
Hắn cảm thấy đau đớn.
Bởi vì trong những thần quan núi Luyện Ngục hiệu trung với chưởng giáo núi Luyện Ngục, lên tiếng phản đối mình, hắn thấy được một người quen thuộc.
Đó là một thần quan núi Luyện Ngục già nua.
Chính là tên thần quan núi Luyện Ngục già nua này không tiếc mạo hiểm tính mạng, báo cho hắn biết tên của hắn đã xuất hiện trong danh sách phải dùng thuốc ma biến, giúp hắn có cơ hội quyết định có muốn tu hành ma biến hay không.
Hoặc có thể nói chính thần quan núi Luyện Ngục già nua này đã cứu hắn một mạng.
– Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt của Trương Bình rơi vào tên thần quan núi Luyện Ngục này, đau đớn nói thầm trong lòng.
– Thật xin lỗi.
Sau đó hắn ta đau đớn nhắm hai mắt lại.
Hắn không hề nhìn những thần quan núi Luyện Ngục đứng trước người mình nữa, chỉ là dựa vào cảm giác để vọt tới trước người bọn họ.
Có binh khí rơi vào trên người hắn.
Thân thể bền bỉ hơn xa người tu hành bình thường của hắn bắt đầu chảy máu, nhưng bởi vì xung quanh thân thể hắn đang được khói đen và lửa bao bọc lại, tất cả thần quan núi Luyện Ngục khác không thể biết được hắn ta đang chảy máu, mà chỉ thấy một cuộc giết chóc tàn khốc và nhanh chóng.
Trương Bình xông vào đám người thần quan núi Luyện Ngục lên tiếng phản đối hắn, có người bị ngọn lửa màu đỏ tím trong tay hắn đốt cháy thành tro bụi, lại có thần quan khác bị đối tay đen nhánh của hắn xé rách.
Lại có một con Hỏa khôi khác từ trong sóng nhiệt xuất hiện, tất cả thần quan núi Luyện Ngục lên tiếng phản đối hắn đã bị giết chết.
Trương Bình đứng trên một đống thi thể hoặc bị cháy đen, hoặc bị xé rách.
Hắn nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở ra.
Hắn bị thương rất nặng, thậm chí một chút nội tạng cũng bị đâm thủng, nhưng hắn vẫn không ngã xuống.
Không còn người nào lên tiếng phản đối, tất cả thần quan núi Luyện Ngục đều quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy, áp sát mặt của mình xuống nham thạch và tro bụi đất màu đen.
Trương Bình đi qua đoàn người thần quan núi Luyện Ngục đang quỳ trên mặt đất, giống như đi qua một biển máu.
Một con Hỏa khôi khổng lồ chậm rãi đi theo sau hắn.
Hắn chậm rãi mà tiêu sái đi vào ngọn núi cao nhất của núi Luyện Ngục, chứ không phải đi về động quật của mình.
Chiếc bảo tọa được làm từ hồng thạch đã không còn trong đại điện màu đen nữa.
Nhưng con Hỏa khôi khổng lồ lại cúi người xuống, Trương Bình ngồi trên lưng rộng của con Hỏa khôi này.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục bắt đầu hội tụ dưới chân ngọn núi cao nhất, lần nữa quỳ rạp xuống đất.
Trương Bình lạnh lùng nhìn đại diện rộng rãi trống trải.
Bắt đầu từ bây giờ, hắn chính là chưởng giáo núi Luyện Ngục.