Một quyền này của hắn không có sự chấn động của hồn lực, nhưng cội nguồn sức mạnh của hắn lại là thân thể, nên ngay lập tức có một luồng khí tức bàng bạc được tạo thành trước nắm đấm của hắn, hóa thành một cơn lốc khủng khiếp.
Bánh xe của chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng hơi lung lay, tựa như bị cơn lốc này nhấc lên khỏi mặt đất.
Trương Bình tung quyền mà khinh thường hết thảy, tựa hồ một quyền này của hắn sẽ chấn nát toàn bộ trời đất.
Một luồng ánh kiếm màu trắng từ bên trong chiếc xe ngựa màu đen bay ra, mũi kiếm đâm trúng nắm tay Trương Bình.
Ngay nháy mắt mũi kiếm và quả đấm kim loại lạnh lẽo va chạm với nhau, một Thánh sư có khuôn mặt đầy sẹo, chân đi giầy cỏ đã từ bên trong chiếc xe ngựa màu đen phóng ra ngoài, chắn ngang giữa Trương Bình và chiếc xe ngựa.
Không có âm thanh khổng lồ phát ra, chỉ có sự chấn động khủng khiếp.
Mặt đất trước người Trương Bình lay động, tựa như có sóng biển phập phồng, vô số tiếng nứt gãy từ trên mặt đất khuếch tán ra khắp nơi, ngay cả tường thành ở nơi xa cũng bị nứt vỡ.
Nắm đấm của Trương Bình đang rung động một cách kỳ dị.
Sự rung động kỳ dị này còn ảnh hưởng đến thân thể của hắn, khiến hắn không thể nào đi tới trước, buộc phải lui về sau một bước.
Một luồng máu tươi từ trong bụng dâng lên cổ, tràn ngập miệng Trương Bình, khiến Trương Bình phải thu hồi nắm đấm của mình.
Thánh sư có khuôn mặt đầy sẹo bị chấn động, hai chân lún sâu xuống mặt đất cứng rắn, cả người phát ra từng sợi khói trắng rõ ràng. Nhìn thấy Trương Bình phải lui về sau, đôi mắt không sợ hãi vinh nhục của hắn chợt sáng lên.
– Hồ Ích Dịch, đừng cầu may nữa, không có người nào có thể ngăn cản ta.
Nhưng ngay lúc này, Trương Bình luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng.
Hồ Ích Dịch khẽ mỉm cười, thản nhiên nói;
– Không có ai có thể vô địch thiên hạ.
Nhưng câu nói này lại khiến Trương Bình đột nhiên nổi giận.
Không có ai biết suy nghĩ trong lòng hắn hiện giờ, hắn ta lạnh lùng bước tới trước, tung quyền.
Quyền kiếm va chạm với nhau.
Sóng trên mặt đất lại nổi, tường thành ở xa càng lúc càng bị đổ vỡ.
Trương Bình lui về sau.
Nhưng hắn ta lại không dừng lại, một lần nữa tung quyền.
Quyền kiếm va chạm với nhau.
Ống tay áo của Hồ Ích Dịch bỗng nhiên nát vụn, tiếng nứt xương vang lên.
Sau đó một khắc, cả ống tay áo của hắn ta đã nát vụn hoàn toàn, bay đầy trời như bươm bướm bay múa, phi kiếm và cả hắn ta đều bị một quyền này của Trương Bình đánh bay về sau.
Hồ Ích Dịch phun ra một ngụm máu tươi, lòng vô cùng kinh hãi.
Ngay khi tung kiếm đầu tiên ngăn cản Trương Bình, hắn đã cảm giác được sức mạnh của Trương Bình hiện giờ mặc dù đã tăng trưởng rất nhanh, nhưng chiến đấu nhiều như vậy, sợ rằng đã đạt đến cực hạn rồi. Nếu không, với tu vi không thể bằng Nam Cung Vị Ương của Hồ Ích Dịch, không thể nào khiến Trương Bình phải lui bước như vậy.
Nhưng hắn ta không thể ngờ được năng lực khôi phục và chiến lực của Trương Bình lại khủng khiếp đến thế.
Chỉ có Trương Bình biết được tình huống thân thể mình hiện giờ.
Sau khi tung quyền đánh bay một cường giả như Hồ Ích Dịch, thế giới trong mắt hắn đã mơ hồ.
Hắn cảm giác được mình dường như không phải đang ở trong thành Trung Châu đầy băng tuyết, mà chính là cởi trần đi lại giữa hỏa ngục kinh khủng.
Ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ, hô hấp trở nên nóng rực dị thường, nên hắn biết mình không thể nào chiến đấu được nữa, nhưng hắn lại muốn tiếp tục chiến đấu.
Hắn nhất định phải tiếp tục chiến đấu, phải giết chết Lâm Tịch ở đây.
Cho nên, hắn ta lập tức bộc phát hồn lực, khiến một bộ phận bên trong bộ giáp màu xanh ngọc tự động bể nát, một mùi hương nồng nặc bay ra ngoài.
Hắn gấp rút hít lấy mùi hương bên trong bộ giáp, sau đó cảm giác mỏi mệt và suy yếu nhanh chóng biến mất khỏi cơ thể hắn. Hắn cảm thấy mình không phải đang đi lại trong địa ngục nữa, mà đang ngồi trên một cánh đồng đầy hoa ma nhãn.
Hắn lại ngẩng đầu lên, rống to lên một tiếng. Sau đó một tức, cả người hắn đã phóng tới sau chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng đang chở mấy người Lâm Tịch với một tốc độ vô cùng kinh khủng.
“Ầm!”
Cả trời đất tựa như đang run rẩy.
Trong cơn cuồng phong che lấp tất cả, mọi người không thể nhìn thấy rõ được, chỉ thấy cảnh vật hiện giờ rất lộn xộn, sau đấy có một quả đấm màu xanh ngọc hiển hiện.
…
Chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng chở mấy người Lâm Tịch đang chạy nhanh về phía cổng thành.
Dưới sự điều khiển của một giảng viên mặc áo bào đen mà mấy người Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy, chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng này gần như chuẩn bị đâm vào cổng thành.
Nhưng ngay giờ khắc này, cổng thành nặng hơn nghìn cân bỗng nhiên buông lỏng, bắt đầu được kéo lên.
Đồng thời, bên dưới chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng đột nhiên phát ra vô số âm thanh như có rất nhiều con rắn di chuyển.
Vô số trường tiên màu bạc, từ bên dưới lòng đất cứng rắn xông ra ngoài. Những trường tiên này còn được một đám sương mù màu đen bao phủ, chỉ sau một tíc tắc, những trường tiên này đã mạnh mẽ xông tới chỗ hai chân Trương Bình.
Trương Bình hơi chậm lại.
Trường tiên bên dưới chân hắn nhanh chóng gảy lìa.
Bên ngoài cổng thành, trong một bóng râm, có một thiếu nữ mặc áo đen bỗng nhiên chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Trương Bình tiếp tục tung quyền.
Trì Vũ Âm đột nhiên hét lên thê lương.
Nàng không biết học viện Thanh Loan còn có kế hoạch gì khác không, nhưng nàng hiểu rằng hiện giờ chỉ có nàng mới ngăn cản được một quyền của Trương Bình.
Nàng đứng trước một quyền của Trương Bình, lưng dán chặt vào chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng, sau đó nàng sử dụng toàn bộ hồn lực trong người mình, truyền vào trong bảy viên bảo thạch.
Ngay trước quả đấm của Trương Bình xuất hiện một màn sáng màu xanh biếc.
Quả đấm màu xanh ngọc đấm mạnh vào màn sáng màu xanh biếc, màn sáng màu xanh biếc lập tức ảm đạm, sau đó nứt vỡ.
Cả người Trì Vũ Âm tựa như bị một tòa núi cực lớn đặt lên, vô số âm thanh nứt xương từ sau lưng nàng vang lên, máu tươi từ trong miệng và mũi nàng phun ra ngoài, sau đó lại bị một luồng sức mạnh vô hình đánh vào buồng xe ngựa màu đen mạ vàng.
Dưới chấn động như vậy, tốc độ của chiếc xe ngựa này đột nhiên nhanh hơn.
Theo tính toán ban đầu, chiếc xe ngựa này sẽ suýt soát vượt qua cổng thành đang được kéo lên, nhưng bởi vì một chiêu này của Trương Bình khiến tốc độ chiếc xe ngựa nhanh hơn, mà cổng thành chưa được kéo lên cao, nên phần đỉnh của buồng xe ngựa lập tức va chạm với cổng thành.
Vào giờ khắc này, giảng viên mặc áo bào đen điều khiển xe ngựa quát lên chói tai, hồn lực trong người hắn ta điên cuồng bộc phát, khiến không khí xung quanh bị chấn động!
Thánh sư!
Trong học viện Thanh Loan có rất nhiều Thánh sư nổi tiếng thiên hạ như Đông Vi, Tần Sinh Mạt hay Tần điên, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều Thánh sư mà ngoại giới không biết, thậm chí là Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy.
Với sự bộc phát hồn lực của tên Thánh sư đang điều khiển chiếc xe ngựa, cả chiếc xe ngựa màu vàng ngay lập tức trầm xuống gần nửa thước.
Trong nháy mắt này, đỉnh chóp của buồng xe ngựa lập tức cọ sát mạnh với cổng thành.
Một chùm lửa chói mắt như pháo hoa, kèm theo tiếng ma sát vô cùng khó chịu do kim loại cọ sát với nhau phát ra, truyền ra khắp nơi.
Trương Bình đang chìm đắm trong một cảm giác cực kỳ phấn khởi và cuồng nhiệt. Hắn nhìn Trì Vũ Âm đã bị một quyền của mình đánh vào chiếc xe ngựa, không thể ra tay được nữa, tiếp đó lại bước ra một bước.
Hắn lại tung quyền, một nắm đấm của mình xuyên qua thân thể Trì Vũ Âm, sau đó đánh nát vụn cả chiếc xe ngựa này.
Nhưng ngay lúc đó, hắn ta đột nhiên nín thở.
Một bóng râm khổng lồ bao trùm hắn.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc khai chiến với Nam Cung Vị Ương, Lâm Tịch, hắn ta thật sự cảm giác được cái chết tiến gần tới mình.
Sau khi ma sát mãnh liệt với đỉnh chóp của buồng xe ngựa, cổng thành đang được kéo lên bỗng nhiên được buông thả hoàn toàn, tựa như bị một luồng sức mạnh nào đó quán chú thêm vào, mà ầm ầm đổ xuống đầu hắn.
Vô số bột đá, kim loại, kèm theo đó là những âm thanh rách vỡ rợn người, cùng một lúc đè xuống người hắn. Bởi vì thứ đang đổ xuống không chỉ là cổng thành, mà là nguyên một cửa thành.
Học viện Thanh Loan bố trí phản kích quyết liệt ở nơi này, thứ mạnh nhất không phải là việc vô số quân giới cùng lúc giương bắn, mà chính là bản thân tường thành này. Toàn bộ tường thành, cổng thành, quân giới hạng nặng ở bên trên, đồng thời đổ xuống Trương Bình.
Ngay nháy mắt nín thở, đầu óc của Trương Bình gần như mơ hồ, nhưng toàn bộ sức mạnh bên trong cơ thể hắn lập tức phóng mạnh xuống dưới chân.
Hắn ta sử dụng toàn bộ sức mạnh, bay ngược về đằng sau!
Cửa sắt nặng nề mang theo khí thế kinh khủng ầm ầm đổ xuống.
Cánh cổng thành nặng không biết bao nghìn cân này, va chạm mạnh mẽ với bộ giáp màu xanh ngọc.
Bộ giáp màu xanh ngọc tựa như một con bọ cánh cứng, bị đập xuống một lần lại nhảy lên, nhưng sau đó lại bị vô số tảng đá lớn đập trúng.
Trì Vũ Âm rớt xuống chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng.
Thiếu nữ mặc áo bào đen đang ẩn núp bên trong bóng râm ở ngoài thành hét lên thê lương, ôm lấy Trì Vũ Âm, rồi phóng vào chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng không ngừng xông tới trước.
Đằng sâu nó, cả một cổng thành đã hoàn toàn sụp đổ, bị bụi mù và cát đá che lấp.
…
Bên trong đám bụi mù đó, có một tảng đá lớn đột nhiên nứt vỡ.
Điều khiến tất cả người còn đang quan sát phải kinh sợ chính là bộ giáp màu xanh ngọc lại hiển lộ, từng bước đi tới trước.
Nhưng sau khi đi một bước, Trương Bình ẩn thân ở bên trong đột nhiên run lên một cái.
Một luồng máu tươi màu đen, tựa như núi lửa phun trào, từ bên trong miệng Trương Bình phun ra ngoài.
– Lâm Tịch!
Một tiếng hú gọi thê lương từ bên trong bộ giáp màu xanh ngọc này phát ra.
Sau đó, cả bộ giáp màu xanh ngọc lảo đảo ngã xuống, toàn bộ phù văn hoàn toàn ảm đạm.
Bên trong lòng bàn tay phải của nó, một viên bảo thạch có đầy phù văn được nắm chặt.
…
Chiếc xe ngựa màu đen mạ vàng đã đi xa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người bên trong thành.
Bộ giáp màu xanh ngọc ngồi bên trong đống phế tích không có cử động nào, dần dần bị bụi mù rơi xuống phủ kín.
Quân đội Vân Tần vẫn theo sát bộ giáp màu xanh ngọc này, khi nãy bởi vì nguyên cả cửa thành sụp đổ mà dừng lại, bắt đầu tiến tới phía trước, bao vây toàn bộ cả cửa thành đã sụp đổ.