Tiên Ma Biến

Q.16 - Chương 47 - Nhìn Về Phương Bắc

trước
tiếp

Băng tuyết trên sơn mạch Đăng Thiên trước sau luôn như một lời tuyên bố mãi mãi không tan, mà học viện Thanh Loan vẫn luôn thanh tĩnh.

Cốc Tâm Âm ngồi trên một chiếc ghế, khoác một tấm thảm, nhìn Tiêu Minh Hiên đứng trước mặt hắn.

Hắn nhìn chiếc áo bào đen không có một nếp gấp mà Tiêu Minh Hiên đang mặc, cười nói:

– Ngài luôn thích đứng, chứ không ngồi nhiều, sao lại mập như vậy?

Tiêu Minh Hiên nhìn Cốc Tâm Âm một cái, bỗng nhiên giận dữ mắng:

– Đã lúc nào rồi mà ngươi còn nói mấy lời này? Hơn nữa, cách ngươi chọc cười không hề buồn cười.

Cốc Tâm Âm không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hơn, nhìn Tiêu Minh Hiên nói:

– Ngài không phải là người nóng nảy, tính tình tệ hại đâu. Trong ấn tượng của đệ tử, đệ tử là người bị ngài mắng nhiều nhất, nhưng gần đây ngài lại luôn nghiêm mặt, thậm chí không mắng gì đệ tử, nên đệ tử cảm thấy không quen lắm.

– Ta không tức giận, không mắng ngươi, ngươi cảm thấy không quen?

Tiêu Minh Hiên đẩy đôi mắt kính bằng đồng thau lên, giận dữ nói:

– Bị ta mắng ngươi mới vui sao?

– Có vài người khi còn ở bên cạnh, mình cảm thấy rất bình thường, nhưng một khi đã mất đi rồi, mình sẽ cảm thấy thật khó chịu.

Cốc Tâm Âm không trả lời câu hỏi của ông ta, ngược lại nhìn tiểu viện mình đang ngồi một cái, hơi cảm khái nói câu này.

Tiêu Minh Hiên không khỏi trầm mặc.

Từ khi Trương viện trưởng rời khỏi học viện Thanh Loan, Hạ phó viện trưởng liền hiếm khi rời khỏi học viện Thanh Loan, phần lớn đều ngồi ở tiểu viện này, thỉnh thoảng lại nghe những phân tích và ý kiến của mọi người trong học viện, đã lâu rồi Hạ phó viện trưởng cũng không nhúng tay vào, tựa như mọi việc không liên can đến mình. Nhưng khi ông ta không còn ở đây nữa, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong tiểu viện này, đúng là lại khiến người ta cảm thấy thật không quen.

Tựa như mỗi vật ở nơi đây đều có dấu vết của ông ta, tựa như ông ta đang nằm trên ghế, nhưng ông ta đã vĩnh viễn đi mất.

– Đôi khi con người cảm thấy mình sống không có ý nghĩa gì, làm nhiều chuyện cũng buồn chán.

Cốc Tâm Âm nhìn Tiêu Minh Hiên đang yên lặng, khẽ mỉm cười:

– Nhưng ngài ấy đã nói rằng một người dù làm gì, bất kể có ý nghĩa hay không, cuối cùng là có thể an tâm rời khỏi thế gian này. Thật ra, đệ tử rất đồng ý với những lời này.

– Ta cũng đồng ý những lời lão ta đã nói.

Tiêu Minh Hiên căm tức nói:

– Chỉ là ta không hiểu bây giờ ngươi nói những lời này là có ý gì?

– Thật ra trả giá để nhận được vật mình muốn, luôn cảm thấy vui hơn khi nhận nó miễn phí từ người khác.

Cốc Tâm Âm vẫn chưa trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ cười nói:

– Bây giờ ngài cảm thấy đệ tử rất phiền toái, nhưng nếu như đệ tử không còn xuất hiện trước mặt ngài nữa, liệu ngài có cảm thấy khó chịu hay không?

Tiêu Minh Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi kính bằng đồng thau khẽ gắn chặt vào sống mũi.

Ông ta là người phân tích rất nhiều vật việc bên trong học viện Thanh Loan, trong nháy mắt này ông ta đã nhận ra được vài ý trong câu nói vừa rồi của Cốc Tâm Âm, mơ hồ đoán được điều gì đó.

– Thật ra thì ngài không cần nói cho ta biết kết quả phân tích của các ngài, chỉ cần nhìn ánh mắt của ngài khi tới đây, ta đã biết tình huống rất không tốt.

Cốc Tâm Âm mỉm cười nhìn ông ta, nói tiếp:

– Trương Bình hành động rất nhanh, thậm chí có thể nói là tốc hành. Nếu đứng trên lập trường của hắn để quan sát, có thể nói sách lược này hoàn toàn chính xác. Hắn cũng biết rõ rằng nếu như để cho Vân Tần đang đại loạn bình tĩnh lại, rất có thể vô số quân đội địa phương sẽ tiến công thành Trung Châu, tiêu diệt thế lực hắn đang khống chế. Cho nên, dù phán đoán từ bất kỳ phương diện nào, hắn cũng sẽ nhanh chóng tiến công thành Trung Châu. Bây giờ đệ tử chỉ muốn biết, bằng vào sức mạnh của chúng ta hiện giờ, có thể giữ được nơi này hay không?

Tiêu Minh Hiên không tức giận nữa, thân thể mập mạp hơn run rẩy, nói:

– Chỉ cần hắn có thể tiếp tục chiến đấu, theo phán đoán hiện giờ, chúng ta chỉ có ba phần thành công để ngăn cản được hắn.

– Một người tu hành tư chất bình thường đột nhiên nhận được kỳ ngộ, cuối cùng trở thành vương giả thế gian, câu chuyện này nghe thật buồn cười. Nhưng dù là Thiên Ma quật hay là núi Luyện Ngục, hay là những nhân vật truyền kỳ trong những câu chuyện xưa, có ai đã không từng gặp kỳ ngộ chứ?

Cốc Tâm Âm lắc đầu, nói:

– Trương viện trưởng là kỳ ngộ của học viện Thanh Loan chúng ta…dùng kỳ ngộ để đối phó với kỳ ngộ của Trương Bình là chính xác nhất.

Tiêu Minh Hiên càng xác định được phán đoán của mình hơn, ánh mắt của ông ta lướt qua Cốc Tâm Âm, nhìn sơn mạch Đăng Thiên ngoài xa, bất giác hỏi:

– Ngươi muốn vượt qua sơn mạch Đăng Thiên?

– Năm xưa đệ tử đi Đường Tàng, Trương viện trưởng chưa từng tới Đường Tàng. Lâm Tịch tới sau vùng đất hoang vu, Trương viện trưởng cũng không đi sơn mạch Đăng Thiên, hơn nữa ngài ấy cũng không đi Thiên Ma ngục nguyên. Thật ra, cho dù không có những chuyện đang xảy ra, chúng ta cũng có thể đoán được ngài ấy đã vượt qua sơn mạch Đăng Thiên.

Cốc Tâm Âm không phủ nhận, mỉm cười nói:

– Đệ tử đoán Lâm Tịch cũng muốn vượt qua sơn mạch Đăng Thiên. Bất kể có vượt qua được hay không, ít nhất đệ tử có thể đo thám đường đi trước, xem thử có nguy hiểm gì lớn hay không.

Tiêu Minh Hiên bắt đầu khẳng định những lời nói kỳ quái của Cốc Tâm Âm ban đầu chính là lời cáo biệt, sắc mặt ông ta hơi tái đi, nhưng lại không phản đối, chỉ hỏi:

– Sức mạnh của ngươi đã khôi phục được rồi?

– Lâm Tịch giúp chúng ta sống qua đại chiến Thiên Diệp quan, giúp đệ tử có thêm thời gian.

Cốc Tâm Âm khẽ gật đầu, tự giễu:

– Những năm qua thật sự quá vô dụng, sống đến bây giờ cũng cảm thấy có thể hô mưa gọi gió rồi, nhưng không ngờ lại phát hiện rằng mình không có phương pháp để giải quyết Trương Bình. Chỉ là vài con hỏa khôi thôi đã khiến đệ tử đau đầu rồi.

Tiêu Minh Hiên rất quen với cách nói chuyện của Cốc Tâm Âm, ông ta trầm mặc một lúc, rồi nói:

– Với kế hoạch này, sau khi ngươi tiến vào sơn mạch Đăng Thiên, dĩ nhiên tỷ lệ thành công rất lớn. Nhưng sau khi ngươi đi, học viện làm sao bây giờ?

– Dọn đi.

Tiêu Minh Hiên tưởng rằng mình nghe chưa rõ, thở gấp và trầm giọng nói:

– Ngươi nói gì?

– Đợi lát nữa hãy nói mọi người dọn đi.

Cốc Tâm Âm thở dài:

– Nếu như tử thủ rồi ngọc đá cùng vỡ với hắn, chúng ta sẽ không còn cơ hội gỡ vốn.

Tiêu Minh Hiên tháo mắt kính của mình xuống, yên lặng lau chùi.

Đánh không lại bỏ chạy, đây là một lý lẽ rất đơn giản. Nhưng nơi này là học viện Thanh Loan, muốn vứt bỏ một chỗ như vậy, đối với Tiêu Minh Hiên là một việc rất khó tiếp nhận.

Học viện có rất ít người cổ hủ, Cốc Tâm Âm biết tiêu Minh Hiên và những người còn lại có thể nghĩ thông suốt được, nên hắn nhẹ giọng nói:

– Nói với mấy lão già kia chuẩn bị giúp đệ tử vài món đồ có thể nhìn xa được. Phái người luôn coi chừng nơi ta đi vào, nếu như sau khi ta đi vào rồi mà không thấy bất kỳ dấu hiệu nào, cho thấy trong đó có nguy hiểm rất lớn, tốt nhất là dặn mấy người Lâm Tịch tìm kiếm phương án khác.

Cả đế quốc Vân Tần vẫn đang bị vây trong hỗn loạn.

Mệnh lệnh do nội các được Hứa Châm Ngôn và Lãnh Trấn Nam nắm giữ được truyền từ thành Trung Châu ra ngoài, cho đến các thần quan núi Luyện Ngục liên tục hành tẩu trong nhân gian, đều bị những người bình thường và người tu hành chống đối, nên tạo thành vô số va chạm.

Người Vân Tần phản ứng rất kiên quyết và mãnh liệt.

Học viện Đạo Thạch là một nơi tu hành nổi tiếng ở phía bắc Vân Tần, có sở trường dùng đao, lá chắn trên chiến trường. Trong mấy chục năm qua, mặc dù học viện Đạo Thạch không có nhân vật nào được gọi là siêu quần bạt tụy, nhưng lại liên tục đào tạo các tướng lãnh tầm trung cho quân đội Vân Tần, có thể coi đây là một trong những học viện nền tảng của đế quốc Vân Tần.

Viện trưởng học viện Đạo Thạch, Trần Ngạn Thạch luôn là người ủng hộ kiên định nhất của hoàng đế Vân Tần, được sắc phong là quan viên có thể cha truyền con nối. Sau khi hoàng đế Vân Tần chết, trưởng công chúa mất tích, ông ta và học viện Đạo Thạch chính là một trong những lực lượng chủ yếu nhất của các hành tỉnh phía bắc Vân Tần đứng lên phản đối hoàng thành Trung Châu và thần quan núi Luyện Ngục.

Đối với Trần Ngạn Thạch, ông ta là người trung thành với Trưởng Tôn thị. Sau khi hoàng đế Vân Tần chết, ông ta trung thành với trưởng công chúa Trưởng Tôn Mộ Nguyệt, nếu như Trưởng Tôn Mộ Nguyệt không xuất hiện, ông ta tất nhiên sẽ không thừa nhận sự thống trị của nội các.

Phần lớn các kiến trúc bên trong học viện Đạo Thạch đều do hoàng thành ban cho, nên ở đây có một số đền đài có màu sắc vàng óng rực rỡ, bên trong lại có rất nhiều tảng đá tạo hình khác nhau, có lư hương màu tím, có ngọc thạch xinh đẹp, khiến cho cả học viện đều toát lên khí tức thoát trần. Nhưng vào ngày hôm nay, thứ bao phủ học viện Đạo Thạch lại là biển máu của thần quan núi Luyện Ngục, trên mặt đất có vô số thi thể của người tu hành và quân sĩ.

Trên mái hiên và các nhánh cây thậm chí còn có rất nhiều cánh tay, cẳng chân và nội tạng bị đập vụn, máu tươi khô khốc dính vào vách tường và mái nhà, khiến màu sắc vốn có của nơi đây đã bị màu máu tươi nhuốm lấy.

Trong một gian đại điện vốn là nơi truyền đạo của học viện Đạo Thạch, Trần Ngạn Thạch tái nhợt nhìn về cánh cửa lớn.

Hôm nay vốn là một lần tụ hội của học viện Đạo Thạch và những thế lực phản đối mạnh nhất của các hành tỉnh phía bắc Vân Tần. Sau lần tụ hội này, các hành tỉnh phía bắc sẽ hoàn toàn thoát khỏi mệnh lệnh của thành Trung Châu, các thế lực của Lãnh gia và Dung gia sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.

Nhưng lần tụ hội này lại bị các thần quan núi Luyện Ngục và tín đồ, cùng với người tu hành đầu phục vào Trương Bình bất ngờ tập kích.

Trong khi tình huống vẫn nghiêng về các thế lực lớn của các hành tỉnh phía bắc, bởi vì ưu thế về địa hình cũng như nhân số, nhưng ngay khi bộ giáp ”bất diệt” đã đánh bại đám người Lâm Tịch ở thành Trung Châu đột nhiên xuất hiện, học viện Đạo Thạch và các đồng minh của mình lập tức bị tàn sát.

Trong ánh mắt sợ hãi của Trần Ngạn Thạch, Trương Bình mặc bộ giáp màu xanh ngọc chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đại điện.

– Ngươi…ngươi lại đến đây.

Mặc dù trong trận đại chiến đang diễn ra, việc đối phương xuất hiện ở đây đã là chuyện thật, nhưng đối với việc Trương Bình rời khỏi thành Trung Châu, tự mình xuất hiện tại chiến trường, lại khiến cho Trần Ngạn Thạch khi tận mắt nhìn thấy Trương Bình vẫn phải la lên như thế.

Trương Bình không để ý đến việc Trần Ngạn Thạch gào thét, chỉ là lạnh lùng nhìn ông ta, nói:

– Ngươi hẳn hiểu được bây giờ ngươi còn sống không phải vì thực lực ngươi mạnh mẽ, mà chính là ta không muốn ngươi chết. Ngươi đã gần đạt đến Thánh sư, thần phục ta, ta có thể giúp ngươi nhanh chóng đột phá.

Trần Ngạn Thạch nở một nụ cười thảm, nói:

– Mặc dù ta rất sợ chết, nhưng ta càng sợ sau này mình bị vô số hậu nhân Vân Tần chỉ vào mộ mình mắng.

– Ngươi còn một chút thời gian để cẩn thận suy nghĩ lại.

Trương Bình lạnh lùng nói câu này, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Trần Ngạn Thạch.

Cả người Trần Ngạn Thạch run rẩy, trong cơ thể ông ta hiện giờ đã không còn bao nhiêu hồn lực. Nhưng khi Trương Bình còn cách mình khoảng mười thước, ông ta lại tuyệt vọng hét to một tiếng, sau đó vung trường đao và lá chắn trong tay mình lên, xông tới chỗ Trương Bình.

Trương Bình đứng yên, trường đao cứng rắn và lá chắn cùng nhau đụng vào bô giáp của hắn ta, tay của hắn chậm rãi vươn ra, bắt lấy đầu Trần Ngạn Thạch.

Trần Ngạn Thạch bắt đầu mơ hồ.

Trong nháy mắt suy nghĩ cuối cùng của ông ta tiêu tán, ông ta cảm giác được máu tươi và chút sức mạnh cuối cùng trong người mình bị hút ra ngoài, bị Trương Bình nuốt lấy.

Trương Bình buông thi thể Trần Ngạn Thạch xuống.

Hắn cảm thụ được chính mình đã mạnh mẽ hơn, sau đó chậm rãi xoay người.

Ánh mắt của hắn nhìn về phương bắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.